[Novel] Trở Thành Nô Lệ Của Người Đàn Ông Tôi Ruồng Bỏ - Chương 122

Chương 122

Câu nói đó khiến quản gia ngẩn người nhìn Angela trong giây lát. Angela vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, nghiêng đầu như thể không hiểu có gì sai. Quản gia khẽ xoa thái dương như thể đang cảm thấy đau đầu rồi hỏi theo cách khác:

“Cô đã nói chuyện gì với ngài ấy?”

“Ừm, ngoài tôi ra thì còn hai người khác nữa, nhưng cuối cùng cả hai đều bị đuổi đi, chỉ còn tôi ở lại thôi.”

“Vậy sao? Lý do là gì?”

“Tôi không biết nữa?”

Angela chỉ nghiêng đầu một cách đáng yêu. Nhưng lần này là theo hướng ngược lại. Quản gia thầm nghĩ rằng cô hầu này đúng là ngốc nghếch. Giá mà một trong hai người kia được chọn thì tốt hơn nhiều. Ai ngờ lại là cô ta.

“…Từ giờ, tất cả những cuộc trò chuyện giữa cô và Công tước, cô đều phải báo cáo lại cho tôi.”

“Tại sao?”

Angela hỏi lại, khiến quản gia cau mày sâu hơn. Trong tình huống này, câu trả lời hợp lý nhất chỉ nên là “Vâng.” Mối quan hệ giữa quản gia và người hầu vốn dĩ là như thế, chưa kể tất cả những người hầu trong dinh thự này đều được cài vào để quan sát và giám sát Knox Lainerio.

“Ta cần phải giải thích điều đó sao?”

Quản gia hỏi lại bằng giọng sắc lạnh. Angela bèn gật đầu.

“Tôi hiểu rồi.”

“…Tốt. Vậy thì cô có thể đi.”

Angela đã dành hết thời gian nghỉ ngơi quý giá của mình để nói chuyện với quản gia, rồi lại quay trở về chỗ của Knox. Ngay khi vừa đến phòng ngài ấy, cô nàng liền trượt tới bên bàn làm việc, chống hai tay lên mặt bàn, hơi cúi người xuống rồi tựa cằm lên mu bàn tay, thong thả nói:

“Quản gia bảo tôi phải báo cáo lại mọi chuyện đấy.”

Knox, người đang chăm chú đọc tài liệu, chỉ hờ hững hỏi:

“Vậy, cô định làm thế nào?”

“Ây dà, phía quản gia chán lắm.”

Đôi mắt của cô hầu gái lấp lánh như thể đang mong chờ một trò vui. Có lẽ vì xuất thân từ hội thông tin nên tính cách của cô ta thật khó lường. Knox chỉ thản nhiên nói:

“Cô cứ báo cáo với bên đó về ta cũng được. Nhưng đồng thời, hãy báo lại cho ta những gì quản gia đang làm, cũng như những gì đám người hầu nói.”

“Rõ rồi ạ.”

Angela nhún người chào một cách duyên dáng rồi lùi lại đứng thẳng người. Khi đứng yên, cô ta trông chẳng khác gì một con búp bê sứ được chế tác tỉ mỉ. Knox tiếp tục xử lý tài liệu mà không nói thêm gì.

Sột soạt, soạt soạt.

Chỉ có tiếng giấy tờ lật mở vang lên trong căn phòng làm việc tĩnh lặng.

 

Halid ném từng bản báo cáo ngắn ngủi của quản gia vào lò sưởi, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy rực. Mặc dù thời tiết đã ấm hơn, nhưng trong dinh thự rộng lớn này, lò sưởi vẫn luôn cháy. Halid cau mày, mệt mỏi. Trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại hình ảnh Peltion và Knox hôn nhau.

Cơn giận bùng lên, nhưng chỉ cần nghĩ đến gương mặt của Knox, nó lại nhanh chóng nguội lạnh. Ngay từ đầu, hắn không nên tham lam có được người ấy. Một khi Knox đã rơi xuống, không có nghĩa là hắn có thể giữ người ấy bên mình mãi mãi. Người như Knox không phải kẻ có thể bị trói buộc chỉ vì đã mất đi tất cả.

Sự thật đó gặm nhấm tâm trí hắn từng chút một.

Lách tách. Tách.

Halid lặng lẽ nhìn ngọn lửa trong lò sưởi. Chúng cháy bập bùng. Nhìn vào đó, hắn có cảm giác như thể ngọn lửa ấy cũng đang thiêu đốt chính mình. Bên trong hắn đang rực cháy đến mức ruột gan như bị nung đỏ, vậy mà chẳng có gì thoát ra ngoài cả. Chỉ có một góc trái tim bị thiêu rụi, để lại một lớp tro tàn đen kịt.

Hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa trước lò sưởi. Đưa tay với lấy cái bàn nhỏ bên cạnh, hắn nhặt lên điếu thuốc lá bị vứt bừa bãi.

Từ tốn ngậm điếu thuốc vào miệng, hắn bật que diêm.

Xèo.

Ngọn lửa nhỏ lập tức bùng lên, táp vào đầu điếu thuốc khi hắn hít vào một hơi.

Halid hít khói vào phổi rồi từ từ nhả ra, nhìn làn khói trắng lơ lửng trong không trung.

Rồi bất chợt, ánh mắt hắn dừng lại ở ngọn lửa đỏ rực trong lò.

Bị một thứ cảm xúc kỳ lạ cuốn lấy, hắn đưa tay trái lên, vô thức kéo tay áo phải lên tận khuỷu.

Những vết sẹo mờ mờ rải rác trên cánh tay lộ ra.

Halid biết rõ Knox có những vết sẹo gì trên tay.

“…Khốn kiếp.”

Xèo xèo.

Tiếng da thịt bị thiêu đốt vang lên khi hắn ấn mạnh điếu thuốc đang cháy xuống phần da bên trong cánh tay mình.

Ngay lập tức, một vệt đỏ bừng hiện lên, rồi dần dần phồng rộp.

Hắn nghiến chặt răng, đón nhận cơn đau dữ dội ấy.

Halid nhíu mày. Hắn nhớ đến lời Knox đã nói, rằng y gọi thứ này là “hơi thở”. Cả dáng vẻ khe khẽ lẩm bẩm mỗi khi làm vậy, rằng trong những lúc thế này, y mới thực sự cảm thấy mình đang sống.

Nhưng với Halid, hắn chỉ cảm thấy đau đớn mà thôi.

Hắn không hiểu đó là hơi thở gì.

Hắn cũng không hiểu vì sao Knox lại cảm nhận được sự sống trong cơn đau này… Hắn không hiểu.

Halid dụi điếu thuốc đã cháy dở xuống sàn. Và rồi—

Xèo xèo, tách!

Hắn lại châm một điếu thuốc khác.

Cũng như lúc nãy, hắn rít vài hơi, để làn khói lơ lửng trước mắt rồi tiếp tục ấn đầu điếu thuốc đỏ rực xuống vết thương vẫn còn đang nóng rát.

Mùi da cháy khét lẹt, cơn đau nhói lên như lưỡi dao cắt vào da thịt. Trong khoảnh khắc, hơi thở của hắn nghẹn lại.

Hắn ghét bản thân mình.

Hắn chỉ luôn nghĩ đến việc ôm Knox vào lòng, mà chưa bao giờ cố gắng hiểu y.

Nếu như hắn từng cố gắng hiểu y, liệu có gì thay đổi không?

Có lẽ… ít nhất cũng sẽ thay đổi một chút.

Nhưng đến tận bây giờ, hắn vẫn là một kẻ ngu ngốc không thể hiểu được người ấy. Chỉ vì chứng kiến cảnh Knox hôn Peltion mà hắn đã ghen tuông đố kỵ, thật đáng khinh bỉ.

“…Lẽ ra, ngay từ đầu, ta không nên làm vậy.”

Khi Hoàng đế đùa cợt rằng sẽ giúp dạy dỗ Knox.

Lẽ ra hắn nên từ chối.

Chỉ vì hận kẻ phản bội mang tên Knox Lainerio, vì không thể chấp nhận bản thân lại yêu thương y đến thế, mà hắn đã phó mặc y cho Hoàng đế dưới danh nghĩa “giáo dục”, bất chấp ý nguyện của y.

Và giờ đây, hắn hối hận.

Ngu ngốc. Quá đỗi ngu ngốc.

Halid dụi điếu thuốc thứ ba vào cánh tay mình.

Mồ hôi lạnh rịn ra, men theo vầng trán rồi nhỏ xuống cằm, cuối cùng rơi xuống nền nhà.

Hắn siết chặt phần cổ tay bỏng rát.

Cơn đau nhói lên dữ dội, hơi nóng âm ỉ cháy trên làn da.

“…Knox.”

Hắn cúi đầu, khẽ gọi cái tên ấy.

Dẫu bản thân chẳng thể làm gì cho y, nhưng hắn vẫn muốn được nhìn thấy y.

Chính hắn đã từng nói dối, khi Knox ngu ngốc hỏi rằng liệu y có oán hận hắn hay không. Và bây giờ, khi đã muộn màng nhận ra, hắn lại muốn cầu xin y tha thứ.

Tất cả… đều là tội lỗi của hắn.

Halid nghiến răng chịu đựng cơn đau thiêu đốt, ngồi yên ở đó hồi lâu.

Cho đến khi hắn có thể cảm nhận được nó như một hơi thở.

Chỉ để hiểu thêm dù chỉ một chút về y.

Và nếu điều đó giúp hắn hiểu y hơn, hắn sẽ lập tức tìm đến y để xin lỗi.

Dù có muộn đến mức nào đi chăng nữa.

 

Ai đó bước đến phía sau lưng Halid. Là quản gia.

“Các thành viên mới của Hiệp sĩ đoàn đã tập hợp đầy đủ.”

“…Ta sẽ đến ngay.”

“Vâng.”

Halid đứng dậy.

Hắn không mong được tha thứ.

Hắn chỉ muốn trở thành một quân cờ mà y có thể lợi dụng.

Dù là quân cờ gì, dù phải làm bất cứ điều gì.

 

Những ngày gần đây, khi những cơn gió dần trở nên ấm áp và ánh nắng thêm phần rực rỡ, một tin đồn đã lan khắp giới thượng lưu.

Hầu tước Demitri Andelas, kẻ vẫn sống ẩn dật kể từ khi đương kim Hoàng đế lên ngôi, bỗng nhiên tổ chức tiệc sinh nhật.

Mọi người đều giả vờ không quan tâm, nhưng lại không thể làm ngơ trước một tin tức đi kèm: Công tước Knox Lainerio đã tuyên bố sẽ tham dự buổi tiệc đó.

“Công tước Knox Lainerio sao?”

“Mặc dù gần đây ngài ấy đã bắt đầu xuất hiện trong giới thượng lưu, nhưng vẫn là một nhân vật hiếm khi lộ diện.”

“Hừm… cũng không tệ nếu đến đó xem thử.”

Các quý tộc bắt đầu hành động.

Những kẻ nhanh nhạy, những kẻ háo hức với tin đồn giật gân đã sớm gửi thư bày tỏ mong muốn tham dự buổi tiệc của Hầu tước Demitri.

Tuy nhiên, không phải ai cũng để tâm đến buổi tiệc đó.

Suy cho cùng, đó cũng chỉ là sự xuất hiện của một kẻ từng là nô lệ.

Những kẻ cao ngạo vẫn giữ bộ dáng kiêu kỳ, giả vờ như chuyện này chẳng liên quan đến mình, lảng tránh nó như thể chẳng có gì đáng quan tâm.

Nhưng chỉ sau vài ngày, một tin tức chấn động hơn nữa đã đến tai họ.

“Halid Via cũng sẽ tham dự bữa tiệc của Hầu tước Demitri Andelas?”

“Thậm chí, bệ hạ cũng sẽ đến.”

“Lẽ nào… cũng là vì Công tước Knox Lainerio?”

“Quan hệ giữa ba người họ… rốt cuộc là thế nào đây?”

“Ai mà biết. Nhưng chắc chắn nếu đến đó, chúng ta sẽ rõ ngay thôi.”

Những ánh mắt sắc lạnh của giới quý tộc giao nhau, tựa như bầy quạ đang rình rập con mồi. Sau một hồi thăm dò, họ bắt đầu lần lượt gửi thư bày tỏ ý định tham dự bữa tiệc của Hầu tước Demitri Andelas.

Nhìn cảnh tượng đó, Hầu tước Demitri chỉ khẽ bật cười.

“Không ngờ lại có ngày ta được nhờ cậy vào vị công tước đó.”

Tên tuổi của hắn đã phai nhạt từ lâu. Nếu là trước đây, có lẽ hầu hết quý tộc đều sẽ làm ngơ trước tình cảnh hiện tại của hắn, một kẻ từng đứng đầu phe quý tộc nay đã thất thế.

Nhưng những kẻ đang phát cuồng vì những câu chuyện giật gân lại quá ngu xuẩn và ám ảnh để có thể ngó lơ con mồi mang tên Knox Lainerio.

Hầu tước ra lệnh cho quản gia sắp xếp lại những lá thư hồi đáp rồi quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Chuyện này bắt đầu thú vị rồi đây.”

Và hơn hết, hắn thực sự tò mò liệu lời đồn về việc Knox Lainerio đã nắm trong tay cổ phần mỏ kim cương có đúng sự thật hay không.

Chắc chắn y không phải loại người vô tư lao vào chốn thượng lưu và chính trường mà chẳng có kế hoạch gì. Điều đó có nghĩa là… đối với y, đây chính là một sân khấu ra mắt hoàn toàn mới.

“Ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một ván bài thật hoàn hảo… đúng như mong muốn của ngươi.”

Chỉ mong rằng y đừng làm hắn thất vọng.

Hầu tước Andelas vuốt nhẹ chòm râu, suy tư.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo