[Novel] Trở Thành Nô Lệ Của Người Đàn Ông Tôi Ruồng Bỏ - Chương 123

Chương 123

Knox vẫn dành trọn buổi sáng để xử lý đống tài liệu được gửi đến từ các lãnh địa, như mọi khi.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó là sự xuất hiện của Esterion Londer, trợ lý của y. Trên tay hắn là thêm một xấp tài liệu nữa. Knox không thở dài, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu đặt xuống bàn.

Londer làm theo rồi bình thản lên tiếng:

“Sắp đến giờ dùng bữa rồi, công tước.”

“Nói với bếp ta không có nhu cầu.”

“…Ngài cần phải ăn uống đầy đủ.”

“Ta không phải dạng hay bỏ bữa.”

“Nhưng lần nào ngài cũng chỉ dùng qua loa trong phòng làm việc.”

Knox đang chăm chú vào tài liệu thì thoáng dừng lại, rồi ngước mắt nhìn Londer.

“Công việc của trợ lý là lo liệu bữa ăn cho ta à?”

“Không phải sao?”

“…Cũng không hẳn là không phải.”

“Vậy thì, dùng bữa đi.”

“Ta đã nói không có hứng…”

“Nếu muốn sớm lấy lại thể trạng như trước, ngài phải ăn uống đầy đủ.”

Knox sững lại trong chốc lát.

Quả thật, thể trạng hiện tại của y không còn như trước. Đánh mất cơ bắp rất dễ, nhưng lấy lại chúng thì chẳng dễ chút nào.

Y thở dài.

“…Được rồi, bảo họ chuẩn bị đi. Ta sẽ xuống.”

“Vâng.”

Londer rời đi, dặn dò người hầu chuẩn bị bữa trưa. Hiếm khi công tước chịu xuống phòng ăn nên tất cả đều tất bật dọn dẹp và chuẩn bị bàn tiệc.

Trong lúc đó, Knox cùng Londer tiếp tục xử lý tài liệu, sau đó mới thong thả rời khỏi phòng làm việc.

“Tiện thể thì ngươi cùng ăn luôn đi.”

“Tôi sao?”

“Chẳng phải dùng bữa với tình nhân là chuyện hiển nhiên à?”

“…Cũng có lý.”

“Ta đây cũng vì tình nhân thúc ép mà đành xuống dùng bữa thôi.”

Londer cau mày. Knox bật cười khẽ, giơ tay xoa nhẹ giữa hai chân mày của hắn.

“Bớt nhăn đi. Nhìn xem, tình nhân của công tước gì mà mặt mày cau có thế này.”

Hai người sóng vai bước vào phòng ăn. Đám người hầu trông thấy Londer đi cùng công tước liền nhanh chóng bày biện thêm một phần dụng cụ ăn uống.

Họ ngồi vào bàn, đối diện nhau, đợi thức ăn được dọn lên.

“Công việc vẫn ổn cả chứ?”

“Tôi đâu thể mãi nhàn rỗi được, phải không?”

Knox mỉm cười.

Chẳng phải bây giờ cả thiên hạ đều ngầm thừa nhận Esterion Londer là tình nhân của Công tước Knox Lainerio rồi sao? Hắn mới có thể ngang nhiên phát ngôn như vậy.

Giọng điệu đầy ẩn ý kia như muốn hỏi—Tình nhân chẳng lẽ chỉ ăn không ngồi rồi à?

Knox trêu chọc đáp:

“Dù có được phép ăn không ngồi rồi thì ngươi cũng chỉ có thể rảnh rỗi trên giường của ta mà thôi.”

“…Tôi cũng mong mình có việc để làm.”

Knox vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng chân mày khẽ cau lại.

Chính y cũng nghĩ thế. Một món đồ chơi nếu để mặc mà chẳng làm gì thì sẽ nhanh chóng hỏng mất.

“Ta cũng nghĩ vậy, nên mới để yên đấy.”

“Cảm ơn ngài.”

“Chăm chỉ nhỉ.”

Londer chỉ im lặng, trông có vẻ vẫn chưa hoàn toàn quen với cách đối đáp này.

Knox không bận tâm, ánh mắt chuyển sang bàn ăn. Lúc này, hầu gái đã dọn xong và đặt món đầu tiên lên bàn.

Y nhìn xuống đĩa súp trắng, thong thả múc một muỗng đưa lên miệng.

Hương vị thoảng ngọt lập tức lan tỏa nơi đầu lưỡi.

Chân mày y nhíu lại theo bản năng.

“Không hợp khẩu vị sao ạ?”

“Ừ.”

Knox lạnh nhạt đẩy bát súp sang một bên. Đám gia nhân lập tức căng thẳng, một hầu gái vội vàng tiến lên dọn món đi.

Y đặt thìa xuống, bắt chéo chân, hờ hững nhìn Londer.

“Ngươi cứ tiếp tục ăn đi.”

“…Tôi sẽ nhắc bếp trưởng chuyện này.”

“Nên làm vậy. Ta không thích đồ ăn có vị ngọt.”

Knox hất cằm về phía đám gia nhân.

“Rõ chưa?”

“V-Vâng…!”

Mất hứng, y cũng chẳng muốn dùng bữa nữa. Thay vì tập trung vào thức ăn, Knox quyết định chú ý đến Londer hơn.

Londer nếm thử một thìa súp, không thấy có gì khác lạ, bèn khẽ nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Knox chống khuỷu tay lên bàn, tựa cằm, lười biếng ra lệnh:

“Ra ngoài hết đi. Cần gì ta sẽ gọi.”

Gia nhân nhìn nhau, rồi nhanh chóng cúi đầu rời đi. Ai nấy đều nghĩ công tước đang bực mình, muốn có không gian riêng với tình nhân.

Cửa phòng ăn khép lại.

Ngay khi tiếng cạch vang lên, Knox liền hỏi:

“Thông tin tình báo thế nào?”

“Gia tộc Via đang có những động thái rõ ràng.”

“Kiểu gì?”

“Trước mắt, họ có vẻ muốn tăng cường sức mạnh cho kỵ sĩ đoàn.”

“Tức là định mở rộng quân số?”

“Đúng vậy.”

Knox nhếch môi, nụ cười thoáng qua ánh lên nét giễu cợt.

Knox nhếch môi:

“Hành động đúng như dự đoán, tốt quá còn gì?”

“Vậy sao? Rốt cuộc họ định làm gì đây?”

“Ai mà biết.”

Knox kéo dài giọng, không nói rõ.

Londer cũng không hỏi thêm. Hắn biết chuyện này vượt quá phạm vi mình có thể can thiệp, nên im lặng dùng nốt bữa.

Knox nhìn hắn, cười khẽ.

“Ngươi biết thân biết phận như vậy, rất tốt.”

“Cảm ơn lời khen.”

“Ta cũng thích cách ngươi trả lời.”

“Nếu ngài cứ nói vậy, tôi sẽ hiểu lầm đấy.”

“Hiểu lầm cũng được.”

Londer bỗng im bặt.

Ánh mắt hắn từ bát súp chậm rãi di chuyển lên gương mặt đối diện.

Knox đang nhìn hắn chằm chằm.

Đôi mắt lục ấy sắc bén như xuyên thấu, khiến hắn bất giác cụp mi, né tránh.

Knox vẫn vô cảm quan sát hắn một lúc, rồi bỗng nhiên mỉm cười.

“Lại đây.”

Londer đứng dậy, bước đến bên cạnh Knox.

Knox nắm lấy dải ruy băng trên cổ hắn, thản nhiên kéo tuột ra rồi cởi khuy áo sơ mi.

“Nhịn đi.”

“Vâng.”

Londer khẽ cúi xuống.

Knox ngắm nghía cần cổ phơi bày trước mắt, rồi thản nhiên vén áo hắn lên.

Cơ bắp săn chắc hơi căng lại.

Knox hé miệng, nhẹ nhàng cắn xuống.

Răng hắn ghim vào da thịt, để lại dấu vết nhàn nhạt.

Londer khẽ rùng mình.

Nhưng Knox không dừng lại.

Y ngậm chặt làn da ấy, mút mạnh.

Trên phần gáy trắng nõn dần xuất hiện những vết đỏ loang lổ.

Một lần, hai lần… Y lặp lại động tác ấy thêm vài lần nữa.

Đôi tai Londer dần dần ửng đỏ.

Thấy phản ứng của hắn, ánh mắt Knox lóe lên tia tinh quái.

Y rời khỏi cần cổ hắn, hơi thở khẽ phả bên tai.

Phù—

“…..!”

Londer lập tức lùi ra sau, giơ tay che tai.

Knox bật cười khẽ.

Londer vờ như chẳng có gì, chỉ là giọng nói vẫn còn cứng ngắc:

“…Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi.”

“Mặt ngươi chẳng bao giờ lộ cảm xúc nhỉ.”

“Cũng là một ưu điểm.”

“Nhưng mà…”

Knox híp mắt nhìn hắn.

Londer cắn nhẹ môi, khẽ dịch người về sau.

“…Xin ngài đừng nói gì cả.”

“Ừ, cũng đành vậy.”

“…Tôi ra ngoài một lát.”

“Đi đi.”

Londer bước nhanh ra khỏi phòng ăn, đóng cửa lại sau lưng.

Cạch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo