[Novel] Trở Thành Nô Lệ Của Người Đàn Ông Tôi Ruồng Bỏ - Chương 128

Chương 128

“Ngài có chuyện gì sao?”

Hầu tước Andelas nhìn vào mắt Knox, rồi nhẹ nhàng nheo mắt lại, khóe mắt hằn lên những nếp nhăn hiền hòa, tạo cảm giác vô cùng thân thiết.

“Thương vụ độc quyền phân phối kim cương trong nước đã được quyết định, giờ ta muốn bàn đến việc phân phối ra nước ngoài…”

Đám quý tộc khẽ nuốt khan.

Kim cương từ hoàng cung có chất lượng thượng hạng, lợi nhuận thu về từ việc buôn bán chúng trong và ngoài nước hẳn là một con số khổng lồ.

“Ngài có muốn phụ trách thương vụ xuất khẩu không?”

“Tôi ư?”

“Nếu ngài muốn.”

Đôi mắt Hầu tước Andelas khẽ lay động. Knox chỉ mỉm cười, không thúc ép. Chọn nắm lấy hay không, hoàn toàn là quyết định của ông ta.

Và sự do dự ấy… không kéo dài lâu.

“Nếu công tước giao cho tôi trọng trách này, tôi xin nhận.”

“Ta còn có thể tin tưởng ai ngoài hầu tước đây?”

Knox cần chứng minh một điều trước mặt những kẻ xung quanh: khi đứng về phía cậu, bọn họ sẽ được hưởng lợi lộc gì.

Lời nói của cậu lập tức thu hút sự chú ý của các quý tộc.

— “Gia tộc Lainerio hiện sở hữu bao nhiêu doanh nghiệp nhỉ?”

— “Không dưới hai mươi.”

— “Nhưng tuyến thương thuyền của Hầu tước Andelas có giới hạn, chắc chắn vẫn còn nhiều hợp đồng cần được phân phối.”

Knox vừa ném xuống một miếng mồi rõ ràng đến mức ai cũng nhìn thấu, nhưng dù nhận ra cái bẫy đang giăng sẵn, những con thú săn mồi vẫn không thể cưỡng lại cám dỗ.

Ánh mắt cậu thấp thoáng nét giễu cợt. Một, hai, ba… bao nhiêu kẻ đã cắn câu rồi đây?

 

Rời khỏi vòng vây của các quý tộc, Knox viện cớ chếnh choáng men rượu để bước ra ngoài ban công.

Những kẻ đó, ai nấy đều hăm hở lao vào bàn chuyện kinh doanh, khiến cậu không khỏi cảm thấy mỏi mệt.

‘Mà nhắc mới nhớ, hoàng đế và Halid vẫn chưa tiếp cận mình.’

Có lẽ do quá đông người vây quanh cậu, họ không thể chen vào.

‘Giờ còn làm bộ làm tịch, như thể mình cần họ quan tâm lắm không bằng.’

Dù gì đi nữa, những tin đồn bẩn thỉu về cậu đã lan rộng khắp nơi rồi.

Knox chống khuỷu tay lên lan can, phóng tầm mắt về phía khu vườn xa xa.

Phía trước là một đài phun nước được chạm khắc tinh xảo, mặt nước phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.

Cậu đang dõi theo những gợn sóng lay động khi…

Cạch.

Cánh cửa ban công nhẹ nhàng mở ra.

“…Công tước Lainerio.”

Giọng nói quen thuộc ấy khiến Knox khẽ nhướng mày, cậu thẳng lưng quay lại.

Halid.

Hắn đứng đó, bóng dáng cao lớn nổi bật dưới ánh trăng.

“Có chuyện gì sao, Công tước Via?”

“…Không thấy ngài đâu.”

“Tôi đâu có nghĩa vụ phải xuất hiện trước mặt ngài.”

“……”

Bên trong sảnh yến tiệc, tiếng nhạc chậm rãi vang lên.

Giai điệu violin du dương tràn ra tận ban công.

Qua khe rèm khẽ lay động, Knox thoáng thấy những đôi tay đan vào nhau, các quý tộc lần lượt bước ra sàn nhảy.

Cậu dõi theo cảnh tượng ấy một lúc, rồi quay sang Halid, cất giọng hỏi:

“Ngươi còn nhớ điệu nhảy ta đã dạy lần trước không?”

Mắt Halid hơi mở lớn.

Knox vẫn giữ nguyên vẻ mặt không đổi, khiến hắn không thể đoán được tâm ý của cậu, nhưng chỉ có thể thành thật đáp lại.

“…Nhớ.”

“Lại đây.”

Knox đưa tay ra, như thể đang mời hắn một điệu nhảy.

Halid chẳng hề do dự, lập tức nắm lấy bàn tay ấy.

Ánh sáng từ sảnh hội chiếu vào đôi mắt Knox, khiến chúng ánh lên sắc xanh tựa ngọc lục bảo.

Halid cảm thấy trái tim mình như thắt lại.

Lần cuối hắn được nhìn thấy đôi mắt chưa nhuốm sắc đen u ám ấy là khi nào?

Hắn vừa ngây ngẩn trước cảnh tượng ấy, vừa tự trách chính mình.

Sao đến tận bây giờ, hắn mới nhận ra điều này?

Bàn tay Halid run nhẹ khi vòng qua eo Knox, kéo cậu lại gần.

Knox thuận theo chuyển động ấy, đặt tay lên vai hắn.

“Giờ ngài đã có thể lịch sự từ chối lời mời khiêu vũ từ một quý cô chưa?”

“…Có lẽ rồi.”

“Tốt lắm.”

Dưới nền nhạc dịu dàng, Knox là người khởi đầu bước nhảy.

Halid liền nhịp nhàng di chuyển theo.

Hắn nhớ khá rõ từng bước cậu dạy, thậm chí còn thuần thục hơn trước.

Dù chưa thể hoàn hảo như Knox, nhưng ít ra, hắn sẽ không để bản thân mất mặt khi đứng trên sàn nhảy nữa.

Tách. Tách.

Tiếng bước chân hòa cùng nhịp điệu trầm bổng.

Hơi thở của Halid ở rất gần, tựa như hắn chỉ cần hơi dịch lên một chút là có thể chạm đến Knox.

Thậm chí, hắn còn cảm giác được nhịp tim của mình.

Nhưng Knox… vẫn chẳng hề hé môi cười.

Halid siết chặt môi dưới.

Hắn không muốn khoảnh khắc này kết thúc.

Được nắm tay cậu, được cùng cậu sánh bước, Halid biết… sẽ chẳng còn cơ hội nào khác nữa.

Nhưng rồi, tiếng nhạc cũng dần dứt.

Những đôi bạn nhảy buông tay, ai về vị trí nấy.

Halid biết điều đó.

Song, hắn lại không buông tay Knox.

Cậu ngước lên nhìn hắn.

Hàng mi hắn khẽ rung.

“Sao vậy?”

“……”

“Không muốn buông tay à?”

“…Quả là không biết thân phận.”

Knox bật cười.

“Không biết thân phận?”

Cậu lặp lại câu nói đó, giọng pha lẫn chút thích thú, rồi nhẹ nhàng nhón chân, khẽ nghiêng đầu như thể định đặt lên hắn một nụ hôn.

Mí mắt Halid khẽ khàng khép lại.

Môi hắn hơi hé mở.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy—

“Halid.”

Knox dừng lại.

“Giờ ta chẳng còn lý do gì để hôn ngươi nữa.”

“…Cái gì?”

“Ta không cần phải miễn cưỡng bản thân, để hôn một kẻ mà mình chán ghét.”

Đôi mắt Halid khẽ rung lên.

Knox lùi lại một bước.

Bàn tay Halid siết lấy cổ tay cậu trong thoáng chốc, rồi buông ra.

“Lần trước… người hôn Bệ hạ là vì—”

“Vì có lý do để làm thế.”

Knox nhấc tay, những ngón tay lướt chậm rãi trên vai Halid như một con nhện bò lên.

“Còn với ngươi thì không.”

“……”

“Ngươi hiểu vì sao mình vẫn còn thiếu sót rồi chứ?”

Knox khẽ vỗ lên vai hắn, rồi cứ thế lướt qua.

Halid đứng bất động tại chỗ.

Hắn chỉ có thể siết chặt tay, mặc cho bóng lưng Knox khuất dần sau cánh cửa dẫn vào đại sảnh.

Knox rời khỏi ban công, men theo bức tường, cố tránh ánh mắt của những người xung quanh.

Cậu đã quá mệt mỏi để tiếp tục giao thiệp với bất kỳ ai.

Những gì cần bàn bạc với đám quý tộc, cậu đều đã giải quyết xong.

Bây giờ, cậu chỉ muốn quay về.

May thay, sàn khiêu vũ vẫn còn nhộn nhịp với men rượu và vũ điệu. Không ai rảnh rỗi mà để mắt đến một góc tường vắng vẻ.

Knox bước ra khỏi sảnh, gặp người hầu của Hầu tước phủ đang đứng đợi bên ngoài, liền bảo hắn đi gọi xa phu và chuẩn bị xe ngựa.

Chẳng bao lâu sau, cậu đã ngồi trong xe, chầm chậm trở về.

“Trống rỗng.”

Ấy là cảm giác duy nhất mà cậu có lúc này.

Mọi chuyện đang diễn ra đúng như cậu mong muốn, nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng lại không hề thấy vui.

Knox siết chặt nắm tay.

Chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa.

Thêm một chút nữa thôi.

Hết lần này đến lần khác, cậu tự nhủ với chính mình.

Những lời đó cứ tích tụ dần, phủ kín tâm trí như một lớp tro tàn đen kịt.

Knox chẳng muốn nghĩ thêm điều gì nữa.

Suốt quãng đường xe lăn bánh, cậu chỉ ngồi im lặng, trống rỗng như thể bản thân đang lạc lõng trong một khoảng không đen đặc.

Lộc cộc. Lộc cộc.

Tiếng bánh xe lăn qua nền đường vang lên vài lần, rồi dừng hẳn.

Xe ngựa đã về đến phủ công tước Lainerio.

Vừa nghĩ đến việc phải bước vào nơi đó, đến nơi mà Peltion và Halid đã chuẩn bị sẵn cho mình, Knox đã cảm thấy bực bội đến mức muốn quay đầu bỏ đi.

Cậu đợi người hầu mở cửa, rồi bước xuống xe với gương mặt lạnh tanh, toát ra vẻ cấm tiệt bất cứ ai lại gần.

“Công tước, ngài đã về rồi.”

Dù vậy, vẫn có người mở lời chào cậu.

Knox cau mày nhìn sang bên cạnh.

Đứng ở đó là—

“Ngài đi đường vất vả rồi.”

— Esterion Londer.

Người duy nhất do chính cậu lựa chọn làm cận thần.

Knox khẽ thở hắt ra.

Esterion nhìn vẻ mặt cậu một chút, lập tức nhận ra tình trạng hiện tại của chủ nhân.

“À… tôi nên lui xuống thì hơn nhỉ?”

“…Không cần. Đi theo ta.”

Knox cất bước.

Esterion hơi nghiêng đầu một chút, rồi ngoan ngoãn bước theo.

Suốt quãng đường lên phòng ngủ, Knox không nói một lời nào.

Cậu mệt đến mức không muốn mở miệng.

Esterion cũng hiểu được điều đó, nên chỉ lặng lẽ theo sau.

Cho đến khi họ đứng trước cửa phòng, Esterion vươn tay mở cửa, nhường đường cho Knox đi vào.

Sau đó, hắn dừng lại một chút, rồi ngoảnh sang những người hầu đang đứng chờ trong phòng.

“Đến sáng mai, không ai được phép vào.”

“Vâng, tôi hiểu.”

“Nếu cần gì, cứ gọi Angela.”

“Rõ.”

Người hầu nghe lệnh Londer rồi nhanh chóng rời khỏi cửa.

Esterion chậm rãi bước vào phòng.

Knox đã nằm bẹp trên giường, trông như thể vừa bị rút cạn hết sinh khí.

Esterion cau mày, vội vã tiến lại gần.

Knox chỉ đờ đẫn nhìn lên trần nhà, đôi mắt vô định, không một chút sức sống.

Esterion không hiểu rõ những cơn trầm uất của chủ nhân đến từ đâu, nhưng ít nhất hắn biết một điều—

Hắn không thể làm gì để giúp cậu.

Esterion đưa tay đỡ lấy eo Knox, cẩn thận cởi chiếc lễ phục của cậu.

Knox vốn ghét bị người khác chạm vào cơ thể mình, nhưng cứ để thế này, cậu có lẽ sẽ ngủ quên mất trong bộ quần áo vướng víu.

“Londer.”

Ngay lúc ấy, Knox lên tiếng.

“Vâng, thưa công tước.”

“Ta vừa nhận được một lời đề nghị… bán thân.”

“…Gì cơ?”

Mặt Esterion nhăn lại ngay lập tức.

Knox nhìn biểu cảm của hắn, tiếp tục kể một câu chuyện đáng ra không cần phải nói ra.

“Vốn dĩ, ta cũng chẳng bận tâm chuyện này. Nếu đã là một cái thân xác tàn tạ, thì đem ra mua bán theo cách nào cũng chẳng quan trọng.”

“…Nhưng khi nghe họ nói thẳng điều đó với ta, ta lại thấy tổn thương.”

“……”

Esterion chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Không an ủi.

Không phản bác.

Chính sự im lặng ấy lại khiến Knox cảm thấy dễ chịu.

“Thật thảm hại. Cũng thật nực cười. Cuối cùng thì cũng đi đến bước này.”

Đôi mắt Knox chìm trong bóng tối sâu thẳm.

Esterion tiếp tục tháo cúc áo của cậu.

Tách. Tách.

Hắn cẩn thận mở từng hàng cúc áo, rồi bất giác khựng lại.

Trên làn da trắng muốt của Knox—

Những vết tích mà chính hắn để lại vẫn chưa kịp phai mờ.

Esterion thoáng dừng tay, nhưng rồi lại tiếp tục động tác của mình như thể chẳng có gì xảy ra.

“Londer.”

Knox gọi hắn lần nữa.

Esterion vừa lấy chiếc áo choàng ngủ, vừa đáp lại.

“Vâng.”

“Ta có nên ngủ với ngươi không nhỉ.”

Giọng cậu nghe như một lời than thở, nhẹ bẫng, mơ hồ và đầy cam chịu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo