Chương 131
“…Ta…”
Giọng Halid nghẹn lại, không dễ dàng thốt nên lời.
“Ta không có tư cách để bảo ngươi phải chọn điều gì…”
Knox đáp lại bằng giọng điệu uể oải.
“Ngươi biết rõ điều đó rồi còn gì.”
Halid nắm chặt lấy tay cậu, ánh mắt đầy khẩn thiết. Nhưng Knox không nói liệu cậu đã chấp nhận yêu cầu của Hoàng đế hay chưa.
Cậu chỉ đơn giản ban cho hắn một đặc ân nhỏ—một nụ hôn trên mu bàn tay.
Halid chậm rãi đặt môi lên mu bàn tay Knox Lainerio. Đôi môi hắn khô khốc, ram ráp, thậm chí có chút thô sần. Knox nhìn xuống mái đầu cúi thấp của hắn mà suy nghĩ.
Rốt cuộc, trong tâm trí ngươi, ta là người như thế nào? Làm sao lại có thể khiến ngươi quỵ lụy đến mức này?
Người mà ngươi luôn hoài niệm đã bị chính tay ngươi xé nát, nghiền thành tro bụi từ lâu rồi kia mà.
Knox đưa tay chạm vào má Halid, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Cắt đi một cánh tay trái.”
“…Vâng.”
Ngay khi lòng bàn tay cậu lướt qua má, Halid mím chặt môi. Sau đó, hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên lòng bàn tay ấy, như một chú chim non mổ nhẹ vào tổ.
Cánh tay trái của Hoàng đế.
Cả hai đều hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì.
Chiến lược gia của Hoàng đế—Ellerdin Weiss.
“Gã đó đúng là một kẻ khó chơi.”
Knox liếc sang một bên, chìm vào suy tư.
Thông thường, đối phó với một mưu sĩ, người ta sẽ dùng một mưu sĩ khác sắc sảo hơn.
Nhưng Knox không nghĩ như vậy.
Những kẻ như thế, tốt nhất là xé nát, băm vằm, rồi thiêu rụi.
Dưới một sức mạnh tuyệt đối mà chẳng ai có thể chống lại.
“Ta sẽ chờ đấy.”
“Vâng…”
Halid ngước lên nhìn cậu.
“Thiếu gia.”
Knox khẽ mỉm cười với hắn, như những ngày xưa cũ.
Đồ ngốc nghếch.
Một kẻ ngu muội bám víu vào chính người mình đã giết.
Knox đã sẵn sàng phá hủy tất cả.
Kể cả chính bản thân mình.
Sau đó, Knox Lainerio tham dự vô số buổi tiệc, không ngừng mở rộng sản nghiệp của mình.
Giới quý tộc—đặc biệt là phe tập hợp dưới trướng Hầu tước Andelas—hoan nghênh điều đó.
Khi phe quý tộc suy vong và mất đi quyền lực, Knox đã ném về phía họ một miếng mồi béo bở. Những kẻ đang khốn đốn vì hoàn cảnh không thể cưỡng lại được.
Dùng chính ngân quỹ Hoàng đế ban cho, cậu nuôi dưỡng lại thế lực quý tộc, từng bước bành trướng.
Trong khi đó, phe Hoàng đế cố gắng dò hỏi ý định của bệ hạ, nhưng Peltion lại không thể mở miệng.
Làm sao hắn có thể nói rằng tất cả những điều này chỉ bắt đầu vì hắn muốn có được Knox Lainerio?
Knox dường như đang chế giễu hắn.
Cậu từng bước tiến sâu vào trung tâm của phe quý tộc, nhờ sự tích cực thu nạp những kẻ lưu lạc từ Hầu tước Andelas.
Dĩ nhiên, những kẻ đã quy thuận Hoàng đế thì không thể kéo về nữa.
Cũng không cần phải kéo về.
Knox không cần phe quý tộc. Điều cậu muốn là những kẻ không còn đường lui—những kẻ, một khi sợi dây liên kết với cậu bị cắt đứt, sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.
Người mà cậu sắp gặp hôm nay chính là một trong số đó.
Bá tước Elinafoque.
Hắn vốn là chủ một tiệm kim hoàn lớn, nhưng từ khi Hoàng đế lên ngôi, toàn bộ nguồn cung cấp bị cắt đứt, khiến cửa tiệm đóng cửa đã lâu.
“Hắn ta vẫn đang chật vật bám víu mà sống à?”
Knox bước xuống xe ngựa, liếc nhìn tòa dinh thự của Bá tước—bề ngoài vẫn hào nhoáng, nhưng bên trong thì sao?
Dalton Elinafoque nổi tiếng không chỉ với tiệm kim hoàn, mà còn với sở thích sưu tầm những loài thú kỳ lạ từ hải ngoại.
“Cung nghênh Công tước điện hạ.”
Đầy tớ của Bá tước Elinafoque ra đón, dẫn Knox vào phòng khách.
Hành lang dẫn đến phòng khách được trang trí như một khu vườn trong nhà. Giữa những bụi cây rậm rạp, thỉnh thoảng lại xuất hiện những chú chim mang sắc lông hiếm thấy hay những con vật nhỏ bé vụt qua rồi biến mất vào đám cỏ.
Knox đang đi thì ánh mắt cậu chạm phải một con chim đỏ. Ngay lập tức, nó lên tiếng.
“Chào ngài.”
“Hừm.”
“Đó là một con chim biết nhại lời, thưa Công tước. Có vẻ nó đã học theo những gì người hầu thường nói.”
Knox khẽ gật đầu, lặng lẽ quan sát con chim rồi tiếp tục bước đi.
Khi đến phòng khách, Bá tước Elinafoque đã đợi sẵn từ trước. Hắn vội đứng dậy chào đón.
“Ô, ôi! Cung nghênh Công tước điện hạ!”
“Được tiếp đón nồng hậu thế này, ta rất cảm kích.”
“H-ha ha.”
Hắn vụng về lau mồ hôi trên lòng bàn tay vào quần rồi chìa tay ra. Nhưng Knox chỉ lặng lẽ nhìn thoáng qua, sau đó quay đi và ngồi xuống, chẳng buồn bắt tay.
Bá tước Elinafoque lúng túng thu tay về, vội vã ngồi xuống chỗ của mình.
Knox không có hứng phí thời gian vào những câu chào hỏi xã giao. Dù sao thì đối phương cũng muốn vào thẳng vấn đề.
Cậu khẽ gật đầu ra hiệu. Một trong những tùy tùng đi cùng lập tức tiến lên, đặt một xấp tài liệu lên bàn rồi lùi lại.
“Đây… đây là gì vậy?”
“Hợp đồng đảm bảo cung cấp kim cương cho ngài với một số lượng nhất định.”
Mắt Bá tước sáng lên, nhưng ngay sau đó, nét mặt lại trùng xuống.
Hắn ta đang vất vả duy trì tòa dinh thự này cùng với tiệm kim hoàn đã đóng cửa.
Chưa kể đến đám thú nuôi—việc chăm lo cho chúng cũng tốn kém không kém nuôi con mọn.
Hắn cần tiền. Tiền!
Như thể đã thấu suốt tất cả, Knox mỉm cười, lấy thêm một bản hợp đồng khác ra.
“Ta sẽ đầu tư tiền để ngài mua lại đá quý.”
“Ngài… ngài nói thật chứ?”
“Nếu muốn, ta còn có thể làm trung gian, giới thiệu ngài với các quý tộc kinh doanh đá quý khác ngoài kim cương.”
“Công tước điện hạ…”
Gương mặt Bá tước sáng bừng lên.
Nhưng Knox không phải kẻ hào phóng đến mức cho không.
Chẳng ai xây dựng phe cánh mà không thu về lợi ích nào cả.
“Chỉ có điều, thay vì tính lãi, ta muốn nhận một phần trăm lợi nhuận từ tổng doanh thu của tiệm kim hoàn.”
“Ngài… ngài muốn mua cổ phần sao?”
Bá tước ngạc nhiên hỏi lại.
Knox cúi xuống thì thầm.
“Đúng vậy. Nếu ta nắm cổ phần, thì sẽ chẳng có chuyện ta cắt nguồn cung đá quý của cửa hàng đâu, đúng chứ?”
“Đúng… đúng là vậy… nhưng…”
Knox ghé sát, giọng nói của cậu dịu dàng như mật ngọt.
Bá tước đã bị dồn vào đường cùng, nhưng vẫn không thể vội vàng gật đầu khi nghe thấy cụm từ ‘phần trăm tổng doanh thu’.
“Nếu ngài thấy khó xử thì thôi vậy. Ta có thể tìm người khác…”
“Không! Không! Công tước điện hạ!”
Bá tước hoảng hốt nắm lấy tay cậu, vội ra lệnh cho đầy tớ chuẩn bị bút và giấy.
Hắn cân nhắc.
Ở giai đoạn khôi phục, phần trăm lợi nhuận có thể sẽ không quá đáng ngại.
Nhưng khi mọi thứ trở lại quỹ đạo, con số này có thể sẽ trở thành một khoản khổng lồ, rút cạn máu hắn.
“Chỉ cần ký vào đây, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Nhưng giọng Knox vẫn êm dịu, trơn tru như nhung lụa.
Bá tước lặng lẽ nhìn lại chính mình.
Hiện tại, hắn chẳng có gì cả.
Nếu đã chẳng còn gì, thà nắm lấy sợi dây cứu mạng này còn hơn là chết chìm.
Hắn rà soát lại toàn bộ nội dung hợp đồng, rồi ký tên.
Knox hài lòng đứng dậy, nở một nụ cười vừa lòng.
“Ngài không ở lại dùng một tách trà sao?”
Knox lắc đầu.
“Không được rồi. Ta còn nhiều việc phải làm.”
“Ôi, ngài bận rộn như vậy, thật thất lễ quá…”
“Ta cũng sẽ giới thiệu tên ngài với những quý tộc sở hữu mỏ đá quý khác. Còn lại thì tự thân vận động đi.”
Bá tước nhìn Knox như thể người vừa kéo hắn ra khỏi vũng lầy tuyệt vọng.
“Chỉ cần ngài cho tôi cơ hội này, tôi đã vô cùng biết ơn rồi. Không biết nên trả ơn thế nào cho phải.”
Knox liếc hắn một cái, rồi thản nhiên nói như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát.
“Vậy thì thế này. Có một việc khiến ta hứng thú.”
“Hứng thú gì vậy?”
“Ta nghe nói ngài từng nhập khá nhiều loài động vật từ nước ngoài về?”
“À, đúng là trước đây tôi có làm vậy. Công tước có loài vật nào muốn tìm sao?”
“Cứ cho là thế đi. Ta có một việc nhỏ muốn nhờ.”
Bá tước hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.
“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Ta muốn có dã thú. Loại hung dữ nhất có thể.”
Bá tước tròn mắt nhìn cậu.
Thông thường, người ta chỉ nuôi những loài vật nhỏ hoặc chim cảnh. Chúng không nguy hiểm mà lại xinh đẹp. Nhưng dã thú hung dữ thì…
‘Dĩ nhiên cũng có người thích kiểu đó.’
Hắn thầm nghĩ.
Knox thì nhìn hắn bằng ánh mắt không cho phép tra hỏi.
Bị ánh mắt ấy đè nặng, miệng lưỡi Bá tước khô khốc. Hắn chột dạ, len lén tránh ánh nhìn của cậu.
“Khu vực Sandes nổi tiếng với những loài thú dữ. Đó là nơi săn bắn của sói, gấu, sư tử, báo…”
“Sandes à.”
Knox nhắc lại tên vùng đất đó một cách chậm rãi.
Bá tước chợt cảm thấy có gì đó bất an về vị Công tước này. Dù Knox là ân nhân của hắn, trực giác vẫn khiến hắn căng thẳng.
Hắn muốn phá tan bầu không khí nặng nề này, nên vội chuyển sang chủ đề khác.
“Nói mới nhớ, chẳng bao lâu nữa sẽ là lễ kỷ niệm một năm đăng cơ của Hoàng đế. Không biết năm nay có tổ chức lễ săn như mọi khi không nhỉ?”
Bá tước vừa dứt lời mới nhận ra mình đã lỡ miệng.
Trước mặt Knox Lainerio, nhắc đến Hoàng đế không phải lựa chọn khôn ngoan.
Sắc mặt Knox lạnh hẳn đi. Ánh mắt cậu lướt qua Bá tước, khiến hắn đông cứng như một tảng băng.
Rất may, Knox không truy cứu. Cậu chỉ hờ hững nói:
“Chắc vậy.”
“Công tước sẽ tham gia chứ?”
“Có lẽ.”
“Vậy… vậy sao. Tôi đã làm mất thời gian của ngài quá lâu rồi.”
“Ta đi đây.”
Bá tước đích thân tiễn cậu ra tận cổng.
Knox lên xe ngựa, rời đi.
Bá tước Elinafoque đứng nhìn theo, lau mồ hôi lạnh, rồi thở hắt ra.
“… Xem ra còn khó đối phó hơn cả Hầu tước Andelas.”