Chương 139
Lời Knox vừa dứt, Esterion đặt tách trà xuống bàn rồi chậm rãi hỏi:
“Tại sao bệ hạ lại phải nghi ngờ ngài, thưa Công tước?”
Knox nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Đắng chát. Hắn khẽ nhíu mày, đầu lưỡi tê tê vì vị trà chẳng hợp khẩu vị.
Chẹp. Cái tên Esterion này mãi mà vẫn chưa pha được một loại trà ra hồn.
Hắn đặt tách trà xuống, âm thanh va chạm giữa sứ và gỗ vang lên khẽ khàng. Esterion, dù không nói gì, cũng lặng lẽ loại bỏ loại trà này khỏi danh sách. Chủ nhân chẳng bao giờ nói rõ mình thích gì, nên hắn đành thử hết loại này đến loại khác, dù kết quả lúc nào cũng là một tiếng chẹp lưỡi đầy khó chịu.
“Vì như vậy Halid sẽ dễ bề hành động.”
“Công tước Halid Via?”
“Dù ta có cố chia rẽ hai người họ thế nào đi nữa, giữa họ vẫn tồn tại một sự tin tưởng nhất định.”
Bởi vì họ đã từng có khoảng thời gian mà ta không biết.
Knox cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lạnh như băng. Hắn không rõ Halid đã bị dụ dỗ thế nào, nhưng đến mức sẵn sàng đặt cả mạng sống để bảo vệ Hoàng đế thì… chắc chắn không phải một mối quan hệ có thể dễ dàng phá vỡ.
“Vậy nên ta sẽ lợi dụng chính lòng tin đó.”
Esterion hơi nheo mắt, rồi chậm rãi gật đầu.
“Tức là, trong khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ngài, Công tước Via sẽ lặng lẽ hành động?”
“Đúng. Thông minh đấy.”
Knox lười nhác đẩy tách trà sang một bên. Esterion thoáng sững lại, rồi như thường lệ, lặng lẽ dọn đi.
Hắn có vẻ không vui lắm. Nhưng Knox chẳng quan tâm. Hắn đang nghĩ đến điều quan trọng hơn.
Hẳn bây giờ trong đầu Hoàng đế đã xuất hiện cái tên ta rồi.
Câu hỏi là, bước tiếp theo của ngươi là gì đây, Peltion?
Knox tựa lưng vào ghế, chậm rãi gõ ngón tay lên tay vịn, rồi thản nhiên cất giọng:
“Gọi Angela đến.”
Esterion rời đi, và chẳng bao lâu sau, Angela xuất hiện.
Như mọi khi, cô ta vẫn mang theo nụ cười rạng rỡ, vừa bước vào đã vui vẻ lên tiếng:
“Lại cần tin tức về bệ hạ sao?”
Knox nhướng mày.
“Phiền phức thật.”
Angela bật cười khúc khích, nghiêng đầu một cách tinh quái.
“Không ranh mãnh thì khó sống trong giới này lắm.”
Knox không đáp.
Angela cũng chẳng bận tâm, chỉ híp mắt đầy thích thú.
“Ngài muốn biết mọi động thái của bệ hạ, phải không?”
“Phải.”
Angela vỗ nhẹ vào ngực, mặt đầy tự tin.
“Chuẩn bị sẵn một khoản kha khá đi nhé.”
Knox nhếch môi, nhìn cô nàng như thể đang xem trò hề.
“Ngươi lo ta thiếu tiền à?”
“A-ha-ha, cũng không hẳn~”
Cô nhún gối chào đầy điệu nghệ, rồi nhanh chóng rời đi. Và chính xác một tiếng rưỡi sau, Angela quay lại, ghé sát vào tai Knox thì thầm, giọng nhỏ nhưng rõ mồn một:
“Bệ hạ đang nghi ngờ ngài là kẻ đã thả sói.”
Cũng như dự đoán.
Knox khẽ gật đầu, chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên hay bối rối gì.
Angela bĩu môi, chống cằm lên bàn làm việc, rồi lầm bầm:
“Ôi trời, ngài mà cứ làm như đã biết hết mọi chuyện thế này thì mất vui quá…”
“Vậy, thông tin tiếp theo?”
“Ôi trời, sao ngài lạnh lùng thế chứ.”
Angela làm bộ sụt sùi, đứng dậy, còn giả vờ đưa tay chấm khóe mắt như thể đang lau đi những giọt nước mắt vô hình.
“Hiện tại chưa có bằng chứng xác thực, nhưng đã có người giám sát dinh thự này rồi.”
Giọng cô ta nhẹ tênh, như đang nghêu ngao hát một giai điệu vui nhộn.
“Chắc hẳn trong số những kẻ hầu trong dinh thự này cũng có người của Hoàng đế. Bọn họ hẳn đang căng mắt ra mà tìm chứng cứ để kết tội ngài.”
Knox hờ hững đáp:
“Chẳng có gì hữu ích cả.”
Angela nháy mắt, nụ cười ranh mãnh không đổi.
“Vậy mà ngài không biết thu thập thông tin về Hoàng đế khó đến mức nào đâu đấy.”
Ánh mắt Knox hẹp lại, nhìn chằm chằm vào cô ta. Angela không né tránh mà chỉ nhoẻn cười. Hai người cứ thế đấu mắt với nhau hồi lâu, còn Esterion thì bị kẹt giữa, chẳng hiểu hai kẻ này đang chơi trò gì.
“Rồi rồi, ta chịu thua.”
Người xuống nước trước vẫn là Angela. Cô ta bĩu môi, rồi chịu nhả ra con át chủ bài mà lẽ ra đã có thể vòi thêm tiền. Tiếc thật, đáng lẽ phải giữ nó lâu hơn chút nữa…
Angela lại làm bộ lau nước mắt, lần này có hơi quá đà, trông đến là giả tạo.
“Hoàng đế…”
Cô ta nhếch mép, ghé sát lại thì thầm, giọng điệu như ác quỷ thì thào vào tai:
“Đang cho người xây một căn phòng dưới tầng hầm Hoàng cung.”
Không khí trong phòng bỗng chốc đông cứng lại.
Knox trầm mặc.
Angela vẫn tủm tỉm, đôi mắt lấp lánh thích thú.
“Ngài không tò mò đó là căn phòng dành cho ai à?”
Knox không trả lời. Angela cũng chẳng mong đợi hắn sẽ trả lời. Cô ta duyên dáng cúi chào, rồi nhanh chóng rời đi.
Không gian yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại sự trống trải và nặng nề.
Esterion cau mày. Hoàng đế đang xây một căn phòng dưới hầm…?
Với thái độ của Angela và phản ứng của Knox, chẳng khó để đoán ra căn phòng đó dành cho ai.
Knox bỗng bật cười, một tiếng cười khô khốc và lạnh lẽo.
“Thế đấy. Hắn định bằng mọi giá tìm ra cớ để tống ta xuống địa lao.”
Hắn nhe răng cười, nhưng trong đáy mắt không hề có ý cười.
Lúc quấn lấy ta, bám riết không rời thì hay lắm. Giờ lại nghĩ đến chuyện giam cầm ta dưới hầm ngục sao?
Knox chầm chậm vươn tay, lắc nhẹ chiếc chuông trên bàn. Ngay lập tức, một gia nhân bước vào, cúi người cung kính chờ lệnh.
Knox lạnh lùng cất giọng:
“Gọi quản gia đến.”
Gia nhân nghe thấy tông giọng ấy thì không dám chậm trễ, vội vã lui ra.
Quả nhiên, không lâu sau, quản gia hối hả chạy đến, thậm chí vẫn chưa kịp điều hòa hơi thở. Ông ta gõ cửa, rồi bước vào, cúi đầu thật sâu.
Knox tựa cánh tay lên bàn, đặt cằm lên mu bàn tay, đôi mắt ánh lên vẻ khó chịu nhưng vẫn còn chút kiên nhẫn.
“Truyền lời đến chủ nhân của ngươi.”
“Vâng.”
“Thời điểm là đêm nay.”
“…….”
“Tiếp theo là Kylon.”
Cái tên ấy, một trong những trụ cột của phe Hoàng đế, vừa chầm chậm rời khỏi môi Knox.
Quản gia không hỏi thêm bất cứ điều gì. Ông ta chỉ cung kính gật đầu, rồi truyền lại vỏn vẹn một câu đó cho Halid.
Vụt! Một cánh chim xé gió lao vút lên bầu trời.
Vừa nhận được tin, Halid lập tức đốt bức thư, không để bất kỳ ai kịp nhìn thấy, rồi siết chặt chuôi kiếm.
Hắn không hiểu Knox đang nghĩ gì. Mà cũng có lẽ hắn không muốn hiểu.
Halid ép chặt thanh kiếm bên hông, bàn tay run lên vì nỗi căm hận chính mình. Giá như có thể quay về quá khứ, hắn chỉ muốn tự tay chém bay cái đầu ngu xuẩn đã tin vào những lời dụ dỗ của Hoàng đế.
Chỉ vì không dám thừa nhận rằng bản thân yêu hắn, Halid đã tự tay dâng hiến cả cơ thể mình cho kẻ khác.
Đôi mắt hắn mờ mịt, trống rỗng, chỉ biết nhìn vào khoảng không vô định. Những ngón tay vẫn không ngừng vuốt ve chuôi kiếm, như thể đó là sợi dây duy nhất giữ hắn lại với thực tại.
Từ khi dâng mình cho Knox, hắn luôn dỏng tai nghe ngóng mọi động thái của Hoàng đế.
Không ai khác, chính hắn là người nắm rõ nhất về những gì kẻ đó đang làm.
“Hắn đang xây một căn phòng dưới hầm sao?”
Hắn cười không nổi.
Thưa Bệ hạ, căn phòng dưới hầm ấy, ngài định dùng để làm gì? Đừng bảo ta rằng…
Hắn siết chặt thanh kiếm, ánh mắt u tối.
“Chuyện ta đã gây ra, ta sẽ tự tay thu dọn.”
Halid kéo thấp mũ trùm, chỉ mang theo duy nhất thanh kiếm, rồi nhảy thẳng xuống từ ban công phòng mình.
Không ai nhìn thấy hắn.
Hoặc nếu có ai đó nhìn thấy, họ cũng sẽ chỉ vờ như không biết gì.
Vừa rời khỏi phủ công tước, từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống, tí tách nhỏ giọt trên vai hắn.
Rồi từng giọt, từng giọt một, dần trở thành cơn mưa xối xả.
Cả bầu trời tối sầm lại. Những cơn gió cuồng loạn rít qua từng góc phố.
Mọi người vội vã chạy về nhà để tránh mưa. Các gia nhân của phủ cũng vội vã lui vào trong, đóng chặt cánh cửa để ngăn cơn gió rét tràn vào.
Và giữa cơn mưa mịt mù ấy—
Chủ nhân của phủ Công tước Lainerio, Knox Lainerio, lại rời khỏi dinh thự.
Dưới bầu trời sấm chớp đùng đoàng, hắn khoác áo choàng, bước ra ngoài.
Đám hầu cận thầm thì, những đôi mắt len lén dõi theo từng bước chân hắn. Nhưng tất cả đều câm lặng khi nghe thấy giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Không ai được đi theo ta.”
Thậm chí, cả Esterion, người luôn theo sát hắn như hình với bóng, cũng không đi cùng.
Knox bước lên xe ngựa một mình.
Không ai biết hắn định đi đâu.
Mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Knox ra lệnh dừng xe ở một điểm cách dinh thự của Kylon không xa, rồi ngả người tựa vào cửa sổ, ngước nhìn bầu trời đen kịt.
Hắn đang tính toán, xem con bài mang tên Halid Via sẽ đi đến đâu.
Ầm ầm—!
Một tia chớp xé toạc bầu trời, sáng rực lên trong chốc lát rồi vụt tắt.
Mưa vẫn rơi. Không ngừng.
Hắn đợi.
Bao lâu, hắn cũng sẽ đợi.
Cuối cùng, sau nhiều giờ chờ đợi, bóng tối nuốt chửng tòa dinh thự ấy bỗng bừng sáng.
Những ngọn đèn đồng loạt được thắp lên.
Âm thanh huyên náo, tiếng la hét hỗn loạn vang lên từ phía xa.
Dù cách một đoạn khá xa, Knox vẫn có thể cảm nhận được sự hỗn loạn đó.
Khóe môi hắn nhếch lên, hài lòng.
Knox nhẹ nhàng ra lệnh:
“Quay về phủ.”
Hắn là một cận thần trung thành đã theo sát Hoàng đế từ khi ngài còn là Nhị hoàng tử, tuy không thể so sánh với Halid Via hay Ellerdin Weiss, nhưng vẫn có địa vị vững chắc sau khi được phong Hầu tước từ vị trí Bá tước. Từ khi Hoàng đế đăng cơ, hắn đã có một cuộc sống không phải lo toan bất cứ điều gì. Nhưng gần đây, một biến cố đã xảy ra.
“Công tước Ellerdin Weiss qua đời rồi sao.”
Chuyện này càng bị bàn tán nhiều hơn vì nó diễn ra ngay tại lễ săn do Hoàng cung tổ chức. Gia quyến của những quý tộc bị lũ sói cắn chết ngầm đổ lỗi lên Hoàng đế. Nếu không phải vì Hoàng đế đã đi lên ngai vàng bằng một lễ đăng cơ đẫm máu, hẳn họ đã lớn tiếng chỉ trích từ lâu. Tuy bề ngoài ai cũng nín nhịn quan sát tình hình, nhưng sự bất mãn dành cho Hoàng đế đang dần lan rộng trong giới quý tộc.
Kylon ngồi trong phòng, chìm trong suy tư. Phải làm thế nào mới phá vỡ tình thế hiện tại đây?
“Cần phải tìm ra kẻ đã thả bầy sói.”
Dời hướng công kích sang mục tiêu khác luôn là biện pháp hữu hiệu nhất. Hắn nhìn cơn mưa đang đổ xuống ngoài hiên.
Ầm ầm—tiếng sấm vang rền trên bầu trời. Và rồi, loé sáng—ầm! Một tia chớp giáng xuống rất gần biệt thự. Đúng lúc ấy, một bóng đen to lớn xuất hiện ngoài cửa hiên.
Miệng Kylon há hốc. Đôi mắt sắc lạnh, sáng lên màu xanh trong màn đêm mịt mùng.
“Ai… ai đấy?!”
Hắn vội vàng định gọi hộ vệ của mình, nhưng người đàn ông khổng lồ ngoài cửa đã lên tiếng trước.
“Lệnh của Hoàng đế.”
Nhận ra hình dạng người nọ, Kylon lập tức im bặt. Bóng người to lớn khoác áo choàng chậm rãi đẩy cửa bước vào. Những bước chân nặng nề vang lên đều đặn, rồi một cơ thể vạm vỡ hiện rõ trong ánh sáng.
Kylon bỗng thấy thân hình ấy quen thuộc. Một kẻ cao lớn vẫn thường đứng cạnh Hoàng đế… À, đúng rồi.
“Công tước Halid Via! Ngài xuất hiện thế này là có chuyện gì vậy?”
Quả là giật cả mình. Kylon thở phào nhẹ nhõm.
“Ngài nói lệnh của Hoàng đế… Đó là mệnh lệnh bí mật sao?”
Halid im lặng trong vài giây, sau đó đáp gọn.
“Đúng.”
Kylon quay người lại, định lấy một thứ gì đó để lau chùi nước mưa trên áo choàng Halid. Vì vậy, hắn không thấy…
Lưỡi kiếm của Halid đang rút ra khỏi vỏ.
Ầm! Sét lại giáng xuống.
Kylon không thể hét lên dù chỉ một tiếng. Mũi kiếm đâm thẳng vào lưng, xuyên qua phổi, khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Đôi mắt người sắp chết ánh lên sự phản bội đầy cay đắng.
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo những giọt mưa tràn xuống. Halid siết chặt chuôi kiếm, một lần nữa vung lên.
Phập—rục.
Một vụ ám sát hoàn hảo.