Chương 141
Ánh mắt nghi hoặc, ánh nhìn đề phòng, thái độ như thể đang đối diện với một kẻ ngang hàng thực sự.
Knox Lainerio thoải mái nở một nụ cười với hắn. Và khi thấy nụ cười ấy, gương mặt Hoàng đế cứng đờ lại.
Hắn sẽ không thể hiểu ngay được. Sẽ phải trăn trở, cân nhắc, tự hỏi đi hỏi lại về ý nghĩa của nụ cười này.
Knox chẳng cần phải tỏ ra tử tế với hắn. Vì vậy, cậu chỉ lặng lẽ tiến đến bên cạnh và cúi xuống nhìn vào quan tài.
“Bên này cũng vậy à? Xem ra thi thể không còn nguyên vẹn.”
“…Rất thảm khốc.”
Knox chỉ khẽ gật đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười khó hiểu trên môi.
Hình ảnh một nhân vật quyền lực của phe quý tộc đứng giữa tang lễ của một quý tộc phe Hoàng đế thật kỳ lạ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu. Knox Lainerio không còn là con chiên non mà họ từng nghĩ có thể xé xác bất cứ lúc nào nữa. Giờ đây, cậu là một con mãnh thú có thể cướp đi mạng sống của họ bất cứ lúc nào.
Knox nhẹ nhàng đặt một nhành cúc trắng vào quan tài. Chậm rãi cúi người xuống, cậu thì thầm điều gì đó với người đã khuất. Chỉ có Hoàng đế Peltion, người đứng gần nhất, mới nghe được.
“…Sẽ sớm có người tiếp theo thôi…”
Một lời thì thầm khó hiểu. Peltion nhíu mày, nhìn Knox chằm chằm. Nhưng cậu chỉ làm như chưa từng nói gì, chậm rãi đứng thẳng dậy rồi bước xuống khỏi bậc thang đặt quan tài.
Những ánh mắt đang dõi theo cậu như những lưỡi dao sắc bén.
Từng là kẻ mang tội danh phản nghịch, bị tước đoạt tự do và đẩy xuống làm nô lệ. Dù đã giành lại danh hiệu Công tước, nhưng chẳng ai thực sự coi cậu là một đại quý tộc.
Người mà họ từng xem là không còn giá trị, giờ đây lại là kẻ khiến họ phải dè chừng.
Knox Lainerio hài lòng quay lưng, rời khỏi lễ tang.
Tĩnh lặng.
Một bầu không khí im lặng đến nghẹt thở.
Knox rất thích sự im lặng này. Nhưng những lúc thế này, lúc nào cũng có kẻ muốn phá vỡ nó.
“Công tước Lainerio.”
Knox dừng bước.
“Ta đang chờ ngày ngươi thực hiện lời hứa.”
Hoàng đế công khai vạch móng vuốt và tự rạch vào da thịt mình ngay trước mặt các quý tộc. Hắn thực sự dám nói ra điều này giữa một nơi đông người như thế sao?
“Vậy thì…”
Knox lạnh lùng đáp lại.
“Tốt nhất là… cho đến lúc đó, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Nếu hắn đã cố tình khiêu khích cậu ngay giữa chốn này, vậy thì Knox cũng chẳng có lý do gì để không đáp trả. Cứ như vậy, nỗi nghi ngờ của hắn sẽ càng lớn hơn.
‘Hắn sẽ càng tập trung giám sát mình.’
Sự im lặng như một lưỡi dao sắc nhọn cứa vào bầu không khí lễ tang. Một cảm giác lạnh lẽo len lỏi khắp nơi.
Cho đến khi cỗ xe của Knox rời đi.
Như thể có một bóng ma vừa lướt qua.
Mùa mưa đã bắt đầu, bầu trời thủ đô lúc nào cũng phủ kín mây xám.
Những cơn mưa xuất hiện ngày một dày đặc hơn trước. Những trận mưa xối xả cứ như thể bầu trời đã bị đục thủng. Và mỗi khi trời đổ mưa như vậy, lại có thêm một quý tộc thuộc phe Hoàng đế bỏ mạng.
“Kyaaah—!”
Lại thêm một Bá tước nữa bị giết.
Thi thể của ông ta bị chém xé không thương tiếc, nằm ngay trên giường trong phòng ngủ. Người phát hiện đầu tiên là một hầu nữ. Cô ta khai rằng đã nhìn thấy dấu chân từ ngoài ban công kéo dài vào trong.
Hoàn cảnh giống hệt với vụ ám sát Hầu tước lần trước.
Một sát thủ. Một kẻ có năng lực đủ để hạ gục con mồi trước khi nạn nhân kịp hét lên.
Những cận thần của Hoàng đế đồng loạt tìm đến hắn, ai nấy đều nói cùng một điều.
“Chắc chắn là Công tước Lainerio.”
“Không thể là ai khác ngoài hắn.”
“Bệ hạ, cứ tiếp tục thế này thì quá nguy hiểm.”
Peltion buộc phải lắng nghe.
Hắn quét mắt nhìn những người đang đứng trước mặt mình. Từ sau khi ba nhân vật nổi bật nhất phe Hoàng đế lần lượt bị giết, phòng họp dường như trở nên trống trải lạ thường.
“Chỉ có chứng cứ gián tiếp thôi sao?”
“Không.”
Hoàng đế đáp. Nghe vậy, sắc mặt các quý tộc phe hắn liền tươi lên.
Hắn trầm ngâm. Từ lâu, hắn đã cho người giám sát Knox.
Nhờ vậy, hắn biết rõ.
Biết rằng vào đêm xảy ra những vụ sát hại quý tộc phe Hoàng đế, Knox luôn mang theo một người đánh xe, cho dừng cỗ xe của mình suốt một khoảng thời gian dài gần khu dinh thự của nạn nhân.
‘Chỉ là… có một điểm đáng ngờ.’
Knox rất nhạy cảm với sự giám sát, nên không thể theo dõi quá gần. Nhưng theo báo cáo, cậu ta không hề rời khỏi cỗ xe.
Peltion nheo mắt lại.
‘Có kẻ khác ra tay thay hắn sao?’
Hoặc cũng có thể, cậu ta thực sự đã rời khỏi xe, chỉ là những kẻ theo dõi không kịp phát hiện.
Knox Lainerio chưa hoàn toàn lấy lại thể trạng như trước. Nhưng điều đó không thay đổi một thực tế—cậu ta vẫn là một kẻ có khả năng lẩn trốn hoàn hảo và giết người trong im lặng mà không để lại dấu vết.
“Mọi chuyện sẽ kết thúc nếu chúng ta có thể bắt giam Knox Lainerio, bất kể bằng chứng là gì.”
Một quý tộc phe Hoàng đế lên tiếng.
Peltion đảo mắt nhìn quanh phòng họp.
Hắn dừng lại ở một người.
Người đang chiếm trọn một góc ghế sô pha, chẳng nói lời nào từ nãy đến giờ—Halid Via.
Hoàng đế liếc nhìn y bằng ánh mắt cao ngạo rồi hỏi.
“Còn ngươi, Halid Via. Ngươi nghĩ sao?”
“…Nếu không có chứng cứ xác thực, sẽ rất khó để bắt giữ hắn.”
Nghe câu trả lời ấy, Hoàng đế hỏi tiếp.
“Lòng ngươi đang hướng về đâu?”
Halid khẽ nheo đôi mắt xanh sắc lạnh, giọng nói vang lên như một lưỡi dao mỏng quét qua bầu không khí căng thẳng.
“Về phía nơi Bệ hạ đang đứng.”
Đôi mắt Peltion thoáng hiện lên sự kinh ngạc, rồi nhanh chóng méo đi như thể vừa bị một nhát đâm bất ngờ.
Nơi ta đang đứng, sao…?
Hắn hiểu rất rõ rằng mình phải giữ vững vị trí này. Đó là điều hiển nhiên. Nhưng dục vọng—cái bóng tối tham lam, trần trụi và tàn nhẫn ấy—không tài nào chịu lắng xuống.
Peltion khẽ nhắm mắt. Trong tâm trí hắn, một hình ảnh chậm rãi hiện ra—căn phòng ngầm mà hắn đã dày công chuẩn bị từ rất lâu.
Đó không chỉ là một căn phòng.
Nó là một lời cảnh báo.
Một cảnh báo gửi đến Knox Lainerio.
Một lời nhắc nhở rằng ta có thể kéo ngươi xuống bất cứ lúc nào. Vậy nên hãy biết thân biết phận, hãy giữ lấy khoảng cách này. Đừng dại dột thay đổi. Đừng ngu ngốc nghĩ đến báo thù.
Ngực hắn phập phồng dữ dội.
Hắn muốn cảnh cáo cậu ta, muốn giữ cậu ta lại ngay tại đây.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Peltion lại mong Knox sẽ vượt qua ranh giới đó.
Ngươi hãy rơi xuống một lần nữa đi. Nhưng lần này, hãy rơi vào vòng tay ta.
Hắn muốn nhốt cậu ta trong căn phòng ấy, một nơi rộng lớn nhưng chỉ thuộc về hắn.
Hắn muốn cậu ta chờ đợi.
Chờ đợi hắn, và chỉ hắn mà thôi.
Nỗi khao khát điên cuồng dâng lên như ngọn lửa cháy rực, thiêu đốt cả lý trí của hắn.
Nhưng hắn là Hoàng đế.
Và đã đến lúc phải đưa ra quyết định.
Peltion không thể tiếp tục chần chừ thêm nữa.
Giữa những đợt sóng ngầm cuộn trào của tội lỗi và dục vọng dành cho Knox Lainerio, cuối cùng, hắn hạ lệnh.
“Thị chánh quan.”
“Có thần.”
“Đem hành trình của Knox Lainerio trong đêm xảy ra các vụ án tới đây.”
“Tuân lệnh.”
Chẳng mấy chốc, thị chánh quan đã mang đến một tập tài liệu dày cộp—bản báo cáo của kẻ chuyên giám sát Knox và lời khai từ những nhân chứng đã nhìn thấy cỗ xe mang huy hiệu Lainerio gần hiện trường.
Những quý tộc phe Hoàng đế cẩn thận lật xem, rồi gật đầu hài lòng.
“Bằng chứng này đủ để bắt giam hắn, thưa Bệ hạ.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng hắn sẽ không bị giam lâu đâu.”
Giọng nói trầm thấp của Halid bất ngờ vang lên, lạnh lùng cắt ngang sự phấn khởi trong phòng.
Ánh mắt Peltion khẽ động.
Mọi người trong phòng chợt nhớ đến một chuyện.
Quyền miễn trừ.
Knox Lainerio vẫn còn hai quyền miễn trừ.
Những gương mặt vừa sáng bừng nay đã tối sầm.
Thế nhưng, có kẻ vẫn không chùn bước.
“Dù hắn có dùng quyền miễn trừ để thoát thân, ít nhất chúng ta vẫn có thể tạm thời trấn áp hắn. Và trong khoảng thời gian đó, nếu tìm được thêm bằng chứng…”
Peltion lặng lẽ nhìn Halid.
Y đón lấy ánh mắt hắn, rồi thong thả đứng dậy.
Một dáng hình cao lớn, vững chãi dần rời khỏi chiếc ghế sô pha, đầy đè nén.
Những quý tộc trong phòng bất giác ngoảnh mặt đi.
“Hãy ra lệnh ngay đi, thưa Bệ hạ.”
“Nếu Bệ hạ hạ chỉ dụ bắt giữ Công tước Lainerio, thần sẽ tự mình ra tay.”
“…Được.”
Chắc chắn y sẽ làm vậy.
Dù gì, chuyện này cũng chẳng phải của ai khác.
Mối quan hệ giữa hai người đàn ông ấy thật khó gọi tên.
Họ tin rằng mình hiểu đối phương đến tận cùng, rằng giữa họ chẳng có gì là bí ẩn.
Dù chẳng cùng huyết thống, họ vẫn gắn kết sâu sắc hơn bất kỳ huynh đệ ruột thịt nào.
Dù đang nhìn thẳng vào mắt nhau, cả hai lại chẳng thể thấy rõ điều gì phía trước.
Thứ duy nhất họ có thể nhìn thấy ở đối phương—
Là dục vọng.
Giống như ánh lửa chỉ phản chiếu hình ảnh của chính nó trong đôi mắt kẻ đang nhìn, ánh mắt hai người đàn ông này cũng chỉ chứa đầy khao khát, khiến họ chẳng còn nhìn thấy bất cứ điều gì khác.
“Halid Via.”
“Có thần, Bệ hạ.”
“Từ giờ trở đi, trẫm chính thức ra lệnh bắt giữ Knox Lainerio với tội danh sát hại quý tộc.”
“Tuân lệnh.”
“Địa điểm giam giữ…”
Peltion cố ý kéo dài giọng, rồi cất tiếng quyết định.
“Sẽ là hoàng cung.”
Thông thường, trước khi có phán quyết chính thức, những quý tộc cấp cao vẫn được phép bị quản thúc ngay trong tư dinh của mình. Nhưng lần này, Hoàng đế lại chọn cách mạnh tay hơn.
Halid Via im lặng nhìn hắn, ánh mắt khó lường. Nhưng không nói gì, y chỉ cúi đầu rồi xoay người rời khỏi phòng để thi hành mệnh lệnh.
Ngay sau khi y đi khuất, phe cánh của Hoàng đế cũng bắt đầu hành động trong yên lặng. Họ biết rõ rằng Knox chắc chắn sẽ dùng quyền miễn trừ để hóa giải lệnh bắt giữ này. Vậy nên, một kế hoạch tiếp theo cần phải được chuẩn bị trước.
Peltion nhìn theo bóng dáng các quý tộc đang lặng lẽ lui đi, rồi dời mắt về phía cửa sổ, nơi có thể trông thấy cỗ xe mang huy hiệu Công tước Via.
Chiếc xe lăn bánh, mỗi lúc một xa.
Hắn nhíu mày.
“Ngươi sẽ làm gì đây, Halid Via?”
Peltion biết rất rõ—Halid cũng như hắn, chẳng thể nào dập tắt được thứ dục vọng đã ăn sâu vào máu thịt.
Điều hắn tò mò là, Halid sẽ chọn con đường nào.
Hắn sẽ giống mình, đẩy Knox xuống vực sâu một lần nữa, chặt đứt đôi cánh tự do của cậu ta?
Hay hắn sẽ chọn cách bảo vệ cậu ta?
Peltion khẽ cười, một tiếng cười trầm thấp tựa lời thì thầm.
“Ngươi giống ta lắm, Halid.”
Không ai có thể nghe thấy câu nói đó.
Peltion không còn chắc chắn liệu hắn có thực sự hiểu Halid nữa hay không. Nhưng hắn biết rõ quá khứ của y.
Và hắn hiểu—
Hiểu rất rõ thứ dục vọng mãnh liệt đã đeo bám Halid từ rất lâu về trước.
Cũng giống như hắn vậy.
Ngươi cũng mong chờ khoảnh khắc cậu ta rơi xuống, đúng không? Giống như ta.
Peltion chầm chậm buông rèm cửa sổ.
Bóng tối nuốt chửng toàn bộ căn phòng.