Baltias Deron co mình trong phòng, điên cuồng cắn móng tay đến bật máu. Đáng lẽ ra, hắn phải có mặt trong yến tiệc để hầu mệnh hoàng đế, nhưng ngay khoảnh khắc Halid tuyên bố sẽ mang theo nô lệ của mình, hắn biết rằng bản thân không thể xuất hiện được nữa.
Knox Lainerio—chủ nhân thực sự của tước vị mà hắn đã đánh cắp.
“Thưa Hầu tước, ngài thật sự không tham dự yến tiệc sao…?”
Bốp! Không chút do dự, Baltias chộp lấy cuốn sách gần tay và ném mạnh về phía quản gia. Cuốn sách đập vào người lão, khiến hắn lảo đảo đôi chút, nhưng rồi vẫn im lặng cúi đầu, không một lời than trách.
“Im ngay! Ta đang suy nghĩ.”
“Thần thất lễ. Hẳn là ngài đã có tính toán của riêng mình.”
Baltias nghiến răng, tiếp tục cắn móng tay đến mức đau nhói. Hắn cúi xuống nhìn, chỉ thấy đầu ngón tay bị cắn đến rỉ máu. Nhưng mặc cho cơn đau, hắn lại đưa ngón khác lên miệng, cắn nát từng chút một.
Hắn lo sợ.
Lo rằng Knox Lainerio sẽ nói ra sự thật về tước vị mà hắn đã cướp đoạt. Dù giờ đây Knox chỉ là một nô lệ, một kẻ không ai buồn để mắt tới, nhưng nếu Hoàng đế biết được, nếu đấng quân vương chỉ cần nảy sinh một chút nghi ngờ…
Không. Không thể để chuyện đó xảy ra.
“Hắn phải câm miệng lại…”
Ngón tay hắn rỉ máu, nhưng hắn chẳng màng. Baltias đắm chìm trong suy nghĩ, điên cuồng tìm cách bịt miệng Knox Lainerio.
Trước đây, khi còn là gián điệp trong gia tộc Lainerio, Baltias từng lấy cắp thông tin mật từ tay Knox và dâng lên Peltion. Hắn vẫn còn nhớ ánh mắt bình thản của Knox khi mở từng bản ghi chép tuyệt mật, những ngón tay thon dài lật qua từng trang giấy với sự điềm tĩnh đến lạnh lùng. Không hề run rẩy, không hề do dự—khác hoàn toàn với chính hắn, kẻ đã run bần bật khi nhận lấy những tài liệu đó.
Hắn ghen tị.
Knox Lainerio có tất cả những thứ mà hắn không có. Vì thế, hắn đã cướp đi danh vị của y. Một kẻ chưa từng nếm trải bùn lầy, chẳng phải cũng nên có ngày bị quăng xuống đáy vực hay sao? Còn hắn, một kẻ đã sống cả đời trong bóng tối, chẳng phải cũng nên được vươn đôi cánh bay lên bầu trời hay sao? Hắn tự thuyết phục bản thân hết lần này đến lần khác.
“Làm sao… làm sao khiến hắn mãi mãi im lặng đây…?”
Trong bóng tối, đôi mắt Baltias lóe lên một tia tàn nhẫn. Toàn bộ tâm trí hắn tràn ngập hình bóng của Knox Lainerio. Hắn phải nghĩ ra một cách, một cách để khép chặt đôi môi ấy vĩnh viễn.
Cùng thời điểm đó, trong hoàng cung lộng lẫy, Hoàng đế nhìn Halid với vẻ chán chường, rồi tặc lưỡi một tiếng.
“Vậy là ngươi tới đây chỉ để hỏi tội ta vì đã động vào nô lệ của ngươi?”
“……”
“Ta đoán đúng rồi nhỉ? Dù hắn là của ngươi đi chăng nữa, thì chung quy, hắn cũng là kẻ mà ta đã ban tặng. Sao dạo này chẳng có ai biết điều cả? Không phải vậy sao, Vice?”
Giọng nói của Hoàng đế chứa đầy khinh bạc. Quan cận thần Vice lập tức hùa theo, nở một nụ cười giễu cợt.
“Đúng vậy, bệ hạ. Hầu tước Deron thì viện cớ lâm bệnh mà không tới yến tiệc, còn vị này lại dám chạy đến đây vì một tên nô lệ. Thật là một tội đáng chết.”
Nghe đến đó, Hoàng đế bật cười khẽ.
“Nói vậy thì lại có vẻ như không đáng chết lắm. Ngươi lúc nào cũng thích phóng đại mọi thứ.”
“Thần lỡ lời rồi chăng?”
Trong không gian tràn ngập tiếng cười giả lả, Halid vẫn đứng yên bất động, đôi mắt lạnh lẽo tựa băng tuyết.
Cuộc chiến này, mới chỉ vừa bắt đầu.
Halid đứng giữa hai người đàn ông đang tán gẫu như thể họ chỉ đang đùa cợt, bất giác đưa tay lên xoa thái dương.
Hiện tại, điều duy nhất hắn muốn làm là chào Hoàng đế rồi đưa Knox về dinh thự. Khi trở về, hắn sẽ giam Knox vào phòng, không tìm đến y trong một khoảng thời gian dài. Và những ý nghĩ ngớ ngẩn thoáng qua trong đầu hắn về sự đáng yêu kia… hắn sẽ nghiền nát chúng không thương tiếc.
Chỉ mới nghĩ đến chuyện đó thôi, Halid đã khẽ rên lên một tiếng trầm thấp. Âm thanh ấy không lớn, nhưng cũng đủ để Peltion nhận ra sự khó chịu đang gợn lên trong lòng hắn. Hoàng đế đè nén một tiếng cười khẽ rồi hỏi:
“Sao thế, có phải tên nô lệ của ngươi lại làm điều gì không vừa ý không?”
“…Không có.”
“Thật ư?”
Hoàng đế nhẹ nhàng vỗ vai Halid, cúi người thì thầm bên tai hắn:
“Ngươi định đưa hắn đến tẩm cung của ta sao?”
“……”
“Ngươi không biết cách đối xử với nô lệ. Là do tâm tính ngươi quá trong sáng, hay vì từ khi sinh ra, ngươi đã là hoàng tộc nên không hiểu rõ chuyện này?”
Giọng hắn như một lời khuyên bảo chân thành.
“Ta có thể dạy ngươi. Dạy ngươi cách đối xử với hắn, cách nhìn nhận hắn.”
Hàm răng Halid nghiến chặt. Nếu hắn học được cách đối xử với một nô lệ, liệu có thể dập tắt những cảm xúc vô lý đang trỗi dậy trong lòng mình không? Liệu hắn có thể xóa bỏ hình ảnh đáng ghê tởm khi hắn lầm tưởng rằng Knox đang run rẩy trong vòng tay hắn là một điều dễ thương?
Với tâm trí hỗn loạn, Halid cất giọng khô khốc:
“Nếu học được, có thể thay đổi điều gì không?”
“Bất cứ điều gì ngươi mong muốn.”
Hoàng đế dang rộng đôi tay. Dáng vẻ đó có vẻ từ bi, nhưng đối với một số người, nó chẳng khác gì địa ngục. Chẳng hạn như đối với Knox Lainerio.
“Nếu ta biết cách đối xử với nô lệ…”
Giọng Halid không có chút cảm xúc, nhưng sâu bên trong, Peltion không bỏ lỡ được sự dao động ẩn giấu.
“Liệu ta có thể ngừng cảm thấy hắn đáng yêu không?”
“Ha! Ngươi… thật sự đã nghĩ như vậy sao?”
Hoàng đế bật cười lớn, như thể hắn vừa nghe một chuyện gì đó cực kỳ thú vị. Nhưng ánh mắt hắn thì chẳng hề cười, chỉ có đôi môi cong lên, tạo thành một nụ cười giả tạo. Peltion tiến lại gần, đặt tay lên vai Halid.
“Nô lệ chỉ là một món đồ.”
“……”
“Ngươi đã từng thấy ai yêu thương một cái bàn chưa?”
Peltion nhìn thẳng vào mắt Halid mà nói. Halid không trả lời. Vì câu hỏi này vốn chẳng cần trả lời. Không ai lại thấy một cái bàn đáng yêu cả. Và Peltion đang bảo rằng Knox cũng chỉ giống như vậy.
“Ngươi cần phải học cách đối xử với nô lệ.”
“……”
Tâm trí Halid dần trở nên sáng tỏ. Knox Lainerio cần phải chịu bất hạnh. Cũng giống như cách hắn đã khiến Halid đau khổ, y phải nếm trải sự giày vò gấp bội phần.
Hắn muốn nhìn thấy Knox bị hủy hoại. Cảm thấy y đáng yêu ư? Thật nực cười.
Và rồi, Halid nghiến răng nói:
“Hãy dạy ta… cách đối xử với nô lệ.”
Halid không ngần ngại đẩy Knox xuống vực thẳm của sự đau khổ. Bởi vì hắn—Halid Via—cần phải căm hận Nox Lainerio đến tận xương tủy.
Knox bị bỏ mặc trên ban công. Một kẻ như y, bị vứt bỏ cũng chẳng sao cả.
Y ngồi trên chiếc ghế dài, không một chút bận tâm, cẩn thận khép lại chiếc áo sơ mi đã mất hết hàng cúc bằng một tay.
Từ bên trong đại sảnh, tiếng nhạc vẫn vang lên, hòa cùng tiếng cười nói, tiếng bước chân, tiếng chuyện trò. Giữa khung cảnh náo nhiệt ấy, y có cảm giác mình như đang mắc kẹt trong một bể nước khổng lồ. Một bể nước xanh thẳm, nơi y chìm đắm tận đáy, không ai đoái hoài đến. Giống như một nàng tiên cá trong truyện cổ tích, nhưng quá đỗi thảm hại để bất cứ ai cũng có thể ngước nhìn.
Thời gian cứ thế trôi qua, và y vẫn tiếp tục chìm trong thế giới của riêng mình. Nếu không có kẻ đột nhiên bước vào và phá vỡ sự tĩnh lặng ấy, có lẽ y sẽ tiếp tục bị nhấn chìm mãi mãi.
Một bàn tay đẩy nhẹ tấm rèm, rồi một giọng nói vang lên:
“Ồ, thì ra ở đây đã có người rồi.”
Knox không biết phải phản ứng thế nào. Đôi môi khẽ hé ra, nhưng chẳng có lời nào thoát ra được. Ở đây không có một con người nào cả—chỉ có một nô lệ. Nếu vậy, đáng lẽ cậu nên tự động rời đi. Nhưng Halid đã bỏ đi mà không để lại bất kỳ mệnh lệnh nào, đồng nghĩa với việc cậu chỉ có thể đứng yên, ở đúng nơi mà hắn đã vứt bỏ mình.
“…Tôi sẽ đi nơi khác.”
Người đàn ông đối diện có vẻ nhận ra cậu. Và… anh ta tỏ ra khá thân thiện. Một thái độ quá mức lạ lẫm giữa chốn này. Knox khẽ gật đầu.
“…Cảm ơn ngài.”
“Không có gì. Nhưng mà…”
Người đàn ông lặng lẽ quan sát cậu, ánh mắt quét qua từng đường nét gầy guộc. Lạ thay, Knox không cảm thấy khó chịu. Chỉ là một ánh mắt cẩn trọng, không chút dò xét hay miệt thị. Nhưng dù vậy, cậu vẫn siết chặt cổ áo rách rưới của mình. Nếu hắn nhìn kỹ hơn, sẽ thấy được sự thảm hại trong dáng vẻ của cậu mất.
“Tôi cũng sắp rời đi rồi.”
“…Vậy sao?”
Knox thoáng nhíu mày. Cậu không hiểu vì sao hắn lại nói điều đó với mình. Nhưng ngay sau đó, người đàn ông cởi áo khoác ra và nhẹ nhàng đưa về phía cậu.
“Hãy khoác tạm cái này.”
“Không cần đâu, tôi… tôi không dám nhận…”
“Nó chẳng đáng giá gì nhiều đâu.”
“……”
Quả thật, chiếc áo khoác này không phải hàng xa xỉ của một tiệm may danh tiếng, cũng không được đính kim tuyến hay trang sức lộng lẫy. Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Điều quan trọng là—hắn đã chìa tay ra với cậu. Giữa một đám đông toàn kẻ thù, cậu lại nhận được một chút lòng tốt mong manh từ một người xa lạ. Điều đó… không tệ như cậu nghĩ.
Knox mím môi, cố giữ giọng mình thật bình tĩnh.
“…Tôi nhất định sẽ trả lại ngài.”
“Cứ dùng rồi vứt đi cũng được.”
Người đàn ông nói vậy, nhưng vẫn đặt chiếc áo vào tay Knox , không chút do dự. Cậu ngập ngừng đón lấy, bàn tay khẽ run. Người kia xoay bước, định rời đi mà chẳng đợi thêm một lời cảm ơn nào.
Bỗng nhiên, Knox cất giọng gọi hắn lại.
“…Ngài có thể cho tôi biết danh tính của mình không?”
Người đàn ông dừng chân, đôi chút lưỡng lự, rồi cuối cùng cũng trả lời.
“Esterion Londer.”
Londer… Knox đã nghe cái tên đó trước đây. Một gia tộc quý tộc từng có danh vọng, nhưng đã sa sút từ năm năm trước sau thất bại trong kinh doanh. Một quý tộc sa cơ, nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn chẳng thể nào thảm hại bằng thân phận của cậu.
Cậu siết chặt ngón tay quanh lớp vải áo khoác, rồi cúi đầu.
“Tôi nhất định… sẽ trả ơn ngài.”
“Không cần.”
Giọng nói lạnh nhạt ấy vang lên lần cuối cùng trước khi người đàn ông bước qua tấm rèm, biến mất vào bóng tối của dạ tiệc.
Knox lại một lần nữa bị bỏ lại một mình trên ban công, chiếc áo khoác còn đọng hơi ấm trong vòng tay. Cậu cúi đầu, siết chặt vạt áo, hít một hơi thật sâu. Chỉ một hành động nhỏ, chỉ một chút lòng tốt vô tình, nhưng lại khiến cậu cảm giác như ai đó vừa thổi một hơi thở ấm áp vào thế giới lạnh lẽo của mình.
Giữa đại dương sâu thẳm của sự cô độc, một làn sóng nhỏ vừa khẽ lan tỏa.