[Novel] Trở Thành Nô Lệ Của Người Đàn Ông Tôi Ruồng Bỏ - Chương 43

Chương 43

Hối hận về những gì đã làm là điều không xứng đáng với một quý tộc. Dù cho Halid, người kia, đã bị y đuổi đi không thương tiếc, dù cho điều đó có trở thành sự tiếc nuối mà y phải mang theo suốt quãng đời còn lại, thì cũng không có nghĩa y sẽ quỳ gối ở đây để cầu xin sự tha thứ. Vì danh dự của mẹ mình, y tuyệt đối không thể làm thế.

Nhưng rồi Knox chợt nhớ ra một sự thật. Y vốn dĩ không phải là quý tộc. Cái danh xưng đó đã rời khỏi y từ lâu. Chính khoảnh khắc ấy, y cảm thấy bản thân trở nên mơ hồ đến đáng sợ. Knox Lainerio? Không, chỉ còn lại một Knox trần trụi, không tên, không danh phận.

Một kẻ nô lệ của Halid. Một món đồ chơi của Hoàng đế. Và còn gì nữa? Là gì ngoài những thứ đó? Knox cố gắng đào sâu vào ý thức của mình, như thể nếu dừng lại, y sẽ chìm vào một vực sâu vô tận. Nhưng xung quanh, chẳng ai có thể nói chuyện với y, và y cũng chẳng thể mở miệng với bất kỳ ai.

Căn phòng nơi y bị nhốt không có lấy một tia sáng xuyên qua khe cửa. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Khi Knox bất giác nhận ra sự tồn tại của thời gian, y cũng đồng thời nhận ra rằng từng ngón tay của mình đang run rẩy. Không ánh sáng, không âm thanh. Chẳng có gì chứng minh rằng y thực sự tồn tại ở đây.

Ngay lúc đó, y dường như hiểu được hoàn cảnh mình đang lâm vào. Một cảm giác kinh hoàng bóp nghẹt lấy y từ trong sâu thẳm, như thể bộ não y đang gào thét đòi giải thoát. Nhưng y vẫn kiên nhẫn ngồi yên.

Y không còn là con người, mà là một nô lệ. Nhưng mẹ y, bà vẫn là con người, vẫn là một quý tộc. Dù thế nào đi chăng nữa, y cũng sẽ không để mình quên điều đó. Y không hề sai. Ngay cả một kẻ nô lệ cũng có quyền phẫn nộ khi mẹ mình bị sỉ nhục. Và ít nhất, y vẫn còn có thể cảm thấy phẫn nộ. Y không phải là một kẻ đã mất hết cảm xúc.

Y dần chìm vào những suy nghĩ của chính mình. Và rồi, thời gian tiếp tục trôi đi. Vài giờ. Vài ngày. Hoặc có lẽ là lâu hơn thế, đến mức y cũng không còn đếm nổi…

Một tuần đã trôi qua.

Đêm hôm đó, Halid ngồi trong căn phòng của Hoàng đế. Giữa ánh sáng xanh nhạt của trăng, hai người đàn ông nhàn nhã nâng ly rượu, như thể họ là hai anh em đang trò chuyện phiếm. Ánh trăng phản chiếu trên những ly rượu, làm chúng ánh lên một sắc màu kỳ lạ, tựa như bầu không khí tràn đầy mưu mô trong cung điện này.

“Vậy là, Knox vẫn còn bị giam dưới tầng hầm đó?”

“Vâng, thưa Bệ hạ.”

“Ngươi không để nó chết đói đấy chứ?”

“Tất nhiên là không.”

“Vậy thì tốt. Nhưng ta phải nói, cả ngươi lẫn hắn đều thật cứng đầu.”

Halid thở dài, ánh mắt trầm xuống như đang nhớ lại điều gì đó.

“Vốn dĩ… hắn luôn là như vậy.”

“Ta cũng đoán thế.” Hoàng đế cười nhạt. “Nhưng đến lúc rồi đấy, ngươi nên thả hắn ra đi.”

Halid đặt ly rượu xuống bàn, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào.

“Không thể có chuyện đó. Một kẻ nô lệ đã dám giơ tay tát vào mặt Hầu tước. Thưa Bệ hạ.”

“Vậy nên, nếu hắn ta chịu nhận sai, ngươi có thể thả hắn ra. Nhưng ngươi không làm thế, thật kỳ lạ.”

“Bệ hạ.”

Giọng nói trêu chọc của Hoàng đế khiến Halid khẽ cau mày. Ngài ấy cười nhạt, đưa chén rượu lên môi.

“Nếu là ta, ta sẽ dạy dỗ hắn ngay trên giường, rồi ép hắn phải xin lỗi.”

“Chỉ vậy thôi thì quá nhẹ nhàng.”

“Quá nhẹ nhàng sao? Ngươi biết hắn ghét ngươi đến mức nào mà.”

Halid không đáp, chỉ nhíu mày. Hoàng đế bật cười, giơ tay lên như thể muốn chấm dứt chủ đề này.

Hai người chuyển sang một câu chuyện khác.

“Nhưng mà, điều khiến ta băn khoăn là tại sao Baltias Deron lại đụng vào tên nô lệ đó.”

Nghe vậy, Halid khẽ lắc đầu. Đó quả thực là một điều kỳ lạ. Knox Lainerio không phải kẻ dễ mất bình tĩnh, mà Baltias Deron cũng không phải kiểu người hay trêu chọc kẻ khác. Vậy tại sao, hắn lại cố tình khiêu khích một nô lệ, đến mức bị đánh vào mặt?

Càng nghĩ, càng không hợp lý.

“Dường như có điều gì đó chúng ta chưa biết.”

Halid lạnh lùng nói:

“Biết thì có ích gì?”

Hoàng đế đặt chén rượu xuống, ánh mắt thoáng qua một tia sắc lạnh.

“Không phải chuyện nhỏ. Ta cảm thấy có gì đó… sâu xa hơn.”

Halid cau mày. Hắn không có bất cứ manh mối nào. Nhưng điều đó cũng đúng với Hoàng đế.

“Dù sao thì, chắc hắn cũng không thể giấu giếm điều gì khỏi chúng ta.”

Cả hai tin tưởng Baltias Deron, kẻ đã cùng họ trải qua bao trận chiến.

Nhưng họ không biết rằng, đó là một niềm tin sai lầm.

Hai người tiếp tục cạn ly cho đến khi đêm dần buông sâu. Được uống rượu cùng kẻ mà mình hoàn toàn tin tưởng là một điều xa xỉ đối với Hoàng đế.

Căn phòng được trang hoàng bằng những tấm rèm đỏ thẫm.

Đó là phòng của mẫu thân hắn.

Nhưng không. Trong trí nhớ của hắn, phòng của bà luôn mang màu trắng ngà dịu dàng. Vậy nên, đây không phải rèm lụa đỏ.

Mà là vải bị nhuộm bởi máu.

Knox nhận ra sự thật. Đó là máu của những thị nữ đã lao vào để bảo vệ bà. Giữa căn phòng, một bóng người đứng sừng sững.

Baltias Deron.

Tên khốn đó. Hắn, kẻ từng cúi đầu trước Knox, kẻ từng cẩn trọng lắng nghe từng lời hắn nói, giờ đây lại cầm một thanh kiếm nhuốm máu.

Mẫu thân hắn bò trên sàn nhà. Bà đã từng quá yếu để có thể tự mình đứng dậy, nhưng bây giờ lại đang cố lết đi để tránh lưỡi kiếm đó.

Knox biết, tất cả chỉ là ảo giác. Nhưng hắn không thể thoát ra khỏi nó.

Hình ảnh của người phụ nữ từng nghiêm khắc đến tàn nhẫn, người đã giáng những roi đòn lên hắn suốt những năm tháng tuổi thơ, giờ đây đang run rẩy, đang khạc ra từng ngụm máu, cố bấu víu vào sự sống.

“Ngươi… ngươi dám…!”

“Thật không ra dáng một phu nhân công tước.”

Baltias cười nhạt. Người phụ nữ gắng sức chống tay lên sàn, ngước đôi mắt đục ngầu đầy căm hận nhìn hắn.

“Con trai ta… Con trai ta đâu?”

“Gã đó cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu. Hẳn là đã chết cùng với tên công tước ngu xuẩn kia rồi.”

“Không thể nào… Không thể nào… Con trai ta…”

Bà run rẩy, rồi bỗng gào lên đau đớn.

Knox Lainerio.

Cuối cùng, bà cũng đã gọi đến hắn.

Người phụ nữ với gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt rực lên đầy tuyệt vọng, đưa tay về phía hắn, như muốn kéo hắn ra khỏi vực sâu của bóng tối.

Nhưng hắn không thể chạm vào bà.

Chỉ có thể bất lực nhìn máu từ khóe môi bà trào ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Từ đó trở đi, mọi thứ trở nên mơ hồ, không thể hình dung rõ ràng nữa. Hình ảnh mẹ quỳ xuống van xin tha mạng dường như không tồn tại trong thế giới này. Nhưng Baltias đã nói…

Rằng khoảnh khắc bà ta hấp hối chẳng khác nào một con sâu bọ đang giãy chết.

Knox ôm chặt đầu, cả người run rẩy. Và rồi, mọi thứ trước mắt chợt hóa thành một khoảng không trắng xóa.

Đó là đại sảnh của hoàng cung, trong lễ mừng sinh nhật thái tử. Khi ấy, Knox vừa tròn hai mươi, đứng sừng sững giữa sảnh đường rộng lớn với tư cách là người thừa kế duy nhất của công tước Lainerio. Khi đó, hắn vẫn chưa biết rằng nơi này sẽ trở thành chiến trường, nơi cha hắn ngã xuống và hắn sẽ bị biến thành một nô lệ.

Hoàng tử thứ hai đứng giữa đám đông, với vẻ mặt khó hiểu – đó là một nụ cười, hay là sự nghiến răng đầy căm hận? Quá tối…

Knox liếc nhìn hắn, rồi lướt qua mà không hề chào hỏi. Không cần thiết. Hai người vốn đã liên kết với nhau trong bóng tối, việc tỏ ra thân thiết giữa chốn đông người chỉ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối. Quá tối… quá tối…

Và thế là hắn bước đi, không một lời.

Ánh mắt hoàng tử bám theo bóng lưng hắn. Nhưng Knox bỏ mặc. Xin đừng…

Giữa biển người quý tộc đang nâng ly chúc tụng, hắn thoáng thấy một mái tóc màu bạch kim lướt qua. Đôi mắt hắn mở to. Hãy kéo ta ra khỏi đây…

Màu sắc ấy, hắn không thể nào nhầm lẫn.

Knox đột nhiên rảo bước, không hề hướng về phía thái tử như bao kẻ khác mà đi về hướng ngược lại. Xin hãy cứu ta… Halid…

Hắn đuổi theo mái tóc ấy, chân bước ngày một nhanh hơn, không hề để tâm đến những quý tộc đang chặn đường mình. Cuối cùng, hắn lao ra khỏi đại sảnh, tiến vào hành lang tối tăm. Mọi thứ xoay cuồng…

Ở đó, tại khúc quanh của hành lang, hắn thấy một dáng người nhỏ hơn mình một chút. Mái tóc bạch kim thấp thoáng trong bóng tối. Người đó đang lặng lẽ bước đi.

Halid… xin hãy cứu ta…

Knox chạy theo, nhưng khi hắn rẽ qua góc hành lang… chẳng có ai cả.

Hắn đứng đó, thở dốc, hai tay nắm chặt. Làm ơn… kéo ta ra khỏi đây…

Hắn tìm kiếm, nhưng chỉ có màn đêm lạnh lẽo bao trùm.

Rồi hắn bỏ cuộc, quay trở lại đại sảnh, nơi ánh đèn lung linh, nơi những kẻ quyền quý vẫn đang cười cợt, giả lả với nhau. Nhưng với hắn, nơi này tối tăm đến đáng sợ. Quá lạnh lẽo… quá tối…

Halid… kéo ta ra khỏi đây… Nơi này quá lạnh, quá đen tối… Làm ơn… làm ơn… làm ơn…

Knox mở mắt.

Không, đúng hơn là hắn đã luôn mở mắt. Chỉ là bóng tối quá sâu khiến hắn ngỡ như bản thân vẫn đang nhắm nghiền.

Hắn cúi xuống, nhìn đôi bàn tay run rẩy của mình. Đầu ngón tay đau nhói. Dù chẳng thể thấy rõ, nhưng hắn có thể ngửi thấy mùi tanh của máu.

Hắn đã đến trước cánh cửa tự lúc nào. Và những móng tay đang cào xé cánh cửa gỗ thô ráp một cách vô thức.

Dù đã cào đến mức máu chảy đầm đìa, nhưng chẳng ai đáp lại.

Kéo ta ra khỏi đây.

Hãy cứu ta.

Nhưng không có câu trả lời nào cả. Halid chưa từng bước xuống địa ngục này. Nơi đây chỉ có mình hắn, đơn độc trong bóng tối.

Khi hắn tiếp tục cào cửa, dường như có ai đó cất lời hỏi.

“Ngươi thừa nhận lỗi lầm của mình chứ?”

Không… không… Hoàn toàn không.

“Vậy thì không còn cách nào khác.”

Giọng nói ấy tan biến vào hư không.

Là giọng của Halid? Hay của một tên hầu nào đó? Hay có lẽ… là giọng nói của đứa trẻ năm xưa, kẻ từng yêu thương hắn?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo