[Novel] Trở Thành Nô Lệ Của Người Đàn Ông Tôi Ruồng Bỏ - Chương 67

Knox chậm rãi lên tiếng. Việc Halid đón một công chúa từ vương quốc khác làm thê tử có lẽ không phải là lựa chọn khôn ngoan nhất lúc này, nhưng dù vậy, cũng chẳng cần thiết phải từ chối một cách lạnh lùng đến thế. Suy cho cùng, càng có nhiều ứng cử viên cho vị trí Công tước phu nhân, càng có lợi cho hắn mà thôi.

Thế nhưng, câu trả lời phát ra từ miệng Halid lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y.

“Ta không biết khiêu vũ.”

“À…”

Knox khẽ nhướng mày, lặng lẽ quan sát Halid.

Giờ nghĩ lại, điều này cũng chẳng có gì lạ. Halid luôn dành phần lớn thời gian để xử lý công vụ và rèn luyện, chăm chỉ trau dồi những kỹ năng cần thiết cho một Công tước. Những thứ thuộc về xã giao, yến tiệc, dạ vũ… dĩ nhiên sẽ bị xếp xuống hàng ưu tiên cuối cùng. Và trong số đó, việc học khiêu vũ hẳn cũng bị bỏ qua.

Knox bất giác nghiêng đầu. Những kẻ hầu hạ bên cạnh Halid rốt cuộc là đang làm gì mà không ai nhắc hắn học lấy một điệu nhảy?

Ngay sau đó, y nhẹ nhàng bước lên trước, đưa tay ra trước mặt Halid, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Để ta dạy ngài một khóa cấp tốc vậy.”

“…Ngươi á?”

“Phải, dù ta không phải người thường xuyên lui tới vũ hội, nhưng ít nhất cũng biết nhảy một chút.”

Halid thoáng sững lại. Một khắc sau, hắn vươn tay ra, nắm lấy bàn tay của Knox, rồi chậm rãi đứng dậy. Hai ánh mắt chạm nhau trong một thoáng ngắn ngủi.

Knox nhẹ nhàng đặt một tay lên bờ vai rắn chắc của hắn.

“Đặt tay lên eo ta.”

Halid khẽ do dự, nhưng rồi cũng đưa tay vòng qua eo y.

Knox nhíu mày. Trên giường thì chẳng hề do dự mà kéo mạnh y xuống, thế mà bây giờ lại còn rụt rè như thế này… thật đúng là kỳ lạ. Nhưng y không nói gì, chỉ chủ động kéo tay hắn sát vào người mình hơn, khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại.

“Rồi, bây giờ đưa cánh tay kia ra một chút… Đúng vậy, thế là ổn rồi.”

Y nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn. Đây là lần đầu tiên y khiêu vũ với tư cách “nữ vũ công”, nhưng thực ra, cũng không có gì khác biệt quá nhiều. Chỉ là đứng ở vị trí người dẫn dắt hay người được dẫn dắt mà thôi.

“Cứ đi theo nhịp chân ta. Đây là điệu nhảy phổ biến nhất trong các vũ hội, nếu ngài có thể nhớ được, thì sau này sẽ không lâm vào tình cảnh như vừa rồi nữa.”

Knox khẽ lắng nghe giai điệu mơ hồ vọng đến từ đại sảnh, rồi nhẹ nhàng di chuyển theo nhịp điệu. Halid cũng nhanh chóng bước theo, từng bước chân ăn khớp một cách đáng ngạc nhiên.

Knox không ngạc nhiên lắm.

Ngay từ khi còn nhỏ, Halid đã luôn tiếp thu rất nhanh bất cứ điều gì được dạy.

Nhưng tại sao lần này, y lại có cảm giác khác hẳn ngày xưa?

Cũng vẫn là dạy dỗ, cũng vẫn là người học trò ấy… nhưng sao bầu không khí giữa họ lại trở nên xa lạ đến thế này?

“…Sao lại nhìn ta như vậy?”

“Trong khi khiêu vũ, giao tiếp bằng ánh mắt là quy tắc cơ bản.”

Halid thoáng bối rối, rồi thay vì nhìn vào mắt y, hắn lại cụp mi xuống, tập trung vào bước chân của mình. Hàng mi dài rũ xuống, ánh lên sắc vàng kim dưới ánh đèn phản chiếu từ yến tiệc.

Knox khẽ cười thầm.

Quả nhiên, hắn vẫn đẹp đẽ một cách hoàn hảo.

Chỉ có hành động là khác biệt mà thôi.

Hai người tiếp tục hòa mình vào vũ điệu. Halid có đôi lần bước lệch nhịp, nhưng nhìn chung vẫn là khá ổn. Chỉ qua hai lần lặp lại, hắn đã hoàn toàn nắm vững các bước di chuyển.

“Vậy là đủ rồi.”

“…Không.”

Knox nhíu mày, nhưng ngay lập tức, cánh tay vòng quanh eo y siết chặt hơn.

Halid không chịu dừng lại.

Đôi mắt hắn khẽ dao động một chút, tựa hồ đang che giấu điều gì đó.

Knox nhìn hắn chăm chú, rồi dần dần nhận ra.

A… ra là vậy.

Hắn muốn tiếp tục khiêu vũ với y thêm một chút nữa.

Knox chẳng cảm thấy vui vẻ gì. Nhưng cũng không thể nói là khó chịu. Chỉ đơn giản là… chẳng có cảm giác gì cả. Nếu đó là điều chủ nhân mong muốn, thì hắn chỉ cần làm theo. Đó vốn dĩ là nghĩa vụ của một nô lệ. Vậy nên, hắn vờ như không biết gì và tiếp tục cùng Halid khiêu vũ, cho đến khi y hài lòng.

Và thế là, Knox đã phải nhảy đi nhảy lại điệu vũ mà hắn chẳng có cơ hội nào dùng đến, cho đến tận khi chán ngán mới được Halid buông tay. Hắn vén rèm, cùng chủ nhân bước trở lại sảnh yến tiệc. Vừa xuất hiện chưa bao lâu, cả hai đã bị ai đó gọi lại.

“Ta cứ thắc mắc không biết hai người đã đi đâu. Hóa ra lại quấn lấy nhau nữa rồi.”

“Việc một nô lệ luôn theo sát chủ nhân là lẽ đương nhiên thôi mà.”

“À… cũng không hẳn là ý ta muốn nói đến điều đó.”

Người vừa lên tiếng không ai khác ngoài Hoàng đế Peltion. Y bước đến gần họ, khóe môi thấp thoáng nụ cười.

“Nhìn thế nào cũng không thấy hợp cho lắm.”

“Cũng không đến mức quá chênh lệch đâu.”

“Ừm, cứ từ từ rồi cũng sẽ quen thôi. Với lại, một kẻ như ngươi, ngoài những buổi yến tiệc của hoàng cung ra thì hiếm khi xuất hiện, chẳng trách khiến người ta càng thêm tò mò.”

Peltion có vẻ nghĩ rằng đó cũng là một điều thú vị. Mà đúng là như vậy thật. Knox cũng đồng tình với ý nghĩ ấy. Bí ẩn, đôi khi không hẳn là điều xấu.

Hoàng đế mỉm cười một cách đầy ẩn ý, rồi ra hiệu cho thị vệ đứng bên cạnh. Người hầu bước lên, trên tay nâng một chiếc hộp được chế tác tinh xảo.

“Có thứ muốn tặng các ngươi.”

“Là gì vậy?”

“Cũng không phải món quà quá giá trị đâu, đừng kỳ vọng quá.”

Dù nói vậy, nhưng nhìn qua cũng đủ biết đó là vật phẩm quý giá, bởi lớp vỏ hộp được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ, tinh xảo, tựa như được tạo ra bởi bàn tay của một bậc thầy nghệ nhân.

Knox lặng lẽ quan sát món đồ trước mặt. Chỉ mong rằng nó không phải là thứ gì đó gây phiền phức cho hắn.

Halid chẳng buồn tỏ ra ngạc nhiên, bình thản vươn tay cầm lấy chiếc hộp. Đôi bàn tay vốn to lớn đến nỗi dù chiếc hộp không hề nhỏ, vẫn còn dư khoảng trống trong lòng bàn tay y.

“Ta có thể mở ra ngay không?”

“Cứ tự nhiên.”

Halid mở hộp ra, gương mặt vẫn chẳng có lấy một chút cảm xúc nào. Bên trong là hai chiếc vòng cổ đính đá quý xanh thẫm. Nhưng gọi là vòng cổ cũng chưa đúng, vì chúng dài hơn hẳn so với thông thường. Mà nói là đá quý thì cũng không hẳn, vì kích thước lại quá lớn.

Dường như hiểu được sự thắc mắc trong mắt cả hai, Hoàng đế lên tiếng giải thích.

“Đó là một cặp vòng liên lạc được chế tác từ ma tinh thạch.”

“À…”

“Ngoại trừ những người khác, ta nghĩ các ngươi sẽ tận dụng nó khá tốt đấy.”

“Vậy sao?”

“Phải. Coi như phần thưởng vì đã chịu đựng buổi yến tiệc này, cứ nhận lấy đi.”

“Ta lại nghĩ đây có vẻ như là phần thưởng dành cho một chuyện khác thì đúng hơn.”

Halid chậm rãi đáp, vẻ mặt thoáng hiện lên chút bất mãn. Hoàng đế bật cười, ánh mắt chuyển sang Knox.

“Cũng có chút ý nghĩa khác nữa.”

Knox vẫn điềm tĩnh đối diện với ánh nhìn ấy, nhưng trong lòng chỉ muốn cười nhạt. Nếu đây là phần thưởng dành cho những gì đã diễn ra vào hôm đó, thì quả thực đáng nực cười. Kể cả khi hắn có cất lên một lời phản bác, cũng chẳng thay đổi được gì.

“Vậy thì, ta xin nhận.”

“Tốt. Định về luôn sao?”

“Chúng ta cũng đã ở đây đủ lâu rồi.”

“Thử nán lại đến cuối cùng, biết đâu lại phát hiện điều thú vị thì sao?”

“Đến hiện tại vẫn chưa thấy điều gì thú vị cả.”

“Vậy à? Được thôi, vậy đi đường cẩn thận.”

“Cảm ơn bệ hạ.”

Knox và Halid rời khỏi yến tiệc khi nó vẫn còn chưa kết thúc. Mặc dù vẫn còn kéo dài thêm vài ngày nữa, nhưng có vẻ như Halid không muốn ở lại hoàng cung thêm nữa.

Khi xe ngựa lăn bánh rời khỏi cổng thành, Halid bắt chéo chân, hờ hững quay sang nói với Knox.

“Ngày mai, ngươi cứ ở yên trong phủ. Ta sẽ tham gia cuộc thi săn bắn.”

“À, giờ ta mới nhớ ra là sắp đến thời điểm đó rồi.”

Nếu đã tham gia săn bắn, lẽ ra cứ ở lại hoàng cung thì tiện hơn.

Knox nghĩ vậy, rồi bất giác chợt nhận ra— có lẽ Halid không muốn khiến hắn mệt mỏi, nên mới quyết định quay về phủ trước. Hắn chẳng rõ đó có thể coi là sự quan tâm hay không.

Cũng chẳng có gì đáng để bận tâm.

Dù sao đi nữa, so với việc phải đối diện với cả đám người, ở một mình vẫn dễ chịu hơn nhiều.

“Nghỉ ngơi đi.”

Hiếm hoi lắm mới quay về dinh thự, vậy mà tối hôm đó, Halid lại phá lệ, cho phép Knox ở lại phòng riêng. Có lẽ y cũng nhận thấy hắn đã bị vắt kiệt sức. Nhưng dù Halid nghĩ gì đi chăng nữa, với Knox cũng chẳng quan trọng. Hắn chỉ đơn giản tuân theo mệnh lệnh, nằm yên trên giường mà chẳng làm gì khác, để bản thân chìm vào giấc ngủ. Dù sao thì, hắn cũng chẳng bao giờ ngủ ngon vào ban đêm, vậy nên tranh thủ lúc này ngủ bù một chút cũng tốt.

Nhắm mắt lại, hàng loạt suy nghĩ lại ùn ùn kéo đến, khiến hắn trằn trọc mãi không yên. Nhưng Knox cố gắng đè nén tất cả. Hắn ép mình nhớ lại cảm giác đê mê của ngày hôm qua—một khoái lạc đến tận cùng, tựa như thiêu rụi cả tâm trí. Những ký ức ấy, giờ đây đã nhạt nhòa, nhưng một khi chìm vào nó, đầu óc hắn sẽ trở nên trống rỗng. Và cứ thế, hắn rơi vào một giấc ngủ chập chờn.

Đến khi mở mắt ra, trời đã tờ mờ sáng. Hắn không nghĩ mình có thể dậy sớm như vậy, vì dù đã ngủ từ tối qua, cơ thể vẫn nặng trĩu mệt mỏi. Có vẻ như những thói quen đã khắc sâu vào tận xương tủy, dù kiệt sức đến đâu, vẫn không thể thay đổi.

Sau khi tắm rửa, thay quần áo chỉnh tề, hắn lững thững đi tìm Halid. Lúc này, y đang bận rộn chuẩn bị y phục để tham gia cuộc thi săn bắn. Chắc hẳn vì cuộc thi bắt đầu từ sáng sớm.

“Ở yên trong dinh thự. Trước bữa tối ta sẽ về.”

“Tôi hiểu rồi.”

Hiếm lắm mới có một ngày rảnh rỗi, Knox chẳng biết phải dùng thế nào cho hợp lý. Nghĩ đến việc ngủ bù, nhưng đến khi thực sự nằm xuống, hắn lại cảm thấy chẳng buồn ngủ chút nào. Đối với hắn, chìm vào giấc ngủ là một chuyện chẳng dễ dàng gì. Nếu không phải vì bị Halid vắt kiệt sức đến mức ngất đi, hắn luôn phải chật vật rất lâu mới có thể ngủ.

Thấy Halid phẩy tay ra hiệu cho mình đi chỗ khác, Knox chậm rãi rời khỏi phòng và men theo hành lang, định ghé qua thư viện.

Trên đường đi, hắn vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi khu vườn xanh mướt trải dài.

Giữa khu vườn ấy, một bóng dáng nhỏ bé đang loay hoay.

Là con bé đó.

Cô bé hầu gái.

Đứa trẻ ấy đang kéo lê một chiếc bao tải to bằng cả người mình, chật vật dịch chuyển từng chút một.

Knox lặng lẽ quan sát, cảm thấy chuyện này thật nực cười. Hắn chép miệng, thong thả đổi hướng bước xuống vườn. Khi hắn đến gần, cô bé mới đi được chưa đầy mười bước.

“Chào cô bé.”

“Á! Giật cả mình! A, chào ngài!”

Cô bé tròn mắt ngạc nhiên rồi nhoẻn miệng cười rạng rỡ. Hôm nay con bé không mặc đồng phục hầu gái như mọi khi, mà thay vào đó là một chiếc váy giản dị màu rượu vang.

Knox đưa mắt nhìn bộ váy ấy, cô bé lập tức giải thích.

“Hôm nay là ngày nghỉ của em ạ!”

“Vậy sao? Nhưng cái bao tải đó là gì thế?”

“Là thảo dược dư thừa trong dinh thự! Công tước vốn rất khỏe mạnh, nên sau một thời gian bảo quản, những loại thảo dược quá hạn đều bị bỏ đi. Thấy phí quá nên em xin về!”

“Nhưng em có mang nổi không?”

“Kiểu gì cũng mang được thôi ạ!”

“Sao em không đi xe ngựa?”

“Tốn tiền lắm ạ. Với lại cũng không xa lắm đâu.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo