Nhưng nói vậy chứ lần trước đi về cũng mất kha khá thời gian.
“Cách đây bao xa?”
“Chỉ cần đi bộ khoảng một tiếng thôi ạ!”
Vậy là tổng cộng mất hai tiếng cả đi lẫn về. Vì hầu gái này còn nhỏ, bước chân ngắn, nên nếu nhanh hơn, có thể rút xuống còn khoảng một tiếng rưỡi. Nếu đi xe ngựa thì sẽ nhanh hơn rất nhiều. Knox cân nhắc một chút rồi lên tiếng:
“Đợi ta một lát được không?”
“Dạ?”
“Chỉ một lát thôi, ta sẽ quay lại ngay.”
Sau khi nói với hầu gái, Knox liền bước nhanh lên tầng trên, đến phòng của Halid và hỏi:
“Ta có thể ra ngoài không?”
Halid nhướn một bên mày, rồi như chợt nhớ ra rằng lần trước cũng đã cho phép Knox ra ngoài, hắn khẽ “À” một tiếng. Sau đó hắn hỏi tiếp:
“Định đi đâu?”
“Ta cũng chưa rõ lắm. Trước mắt là đưa một hầu gái về nhà.”
Khi nghe đến từ “hầu gái”, dường như Halid đã đoán ra điều gì đó, liền hỏi lại:
“Là đứa nhóc lần trước à?”
“Phải, con bé đang định tự kéo một bao tải lớn về nhà.”
“Chậc, ta sẽ chuẩn bị xe ngựa, cứ dùng nó mà đi.”
“Đa tạ ngài.”
Sau khi nhận được sự cho phép, Knox lập tức xuống tầng, đi về phía khu vườn nơi cô bé đang đợi. Halid dõi theo bóng lưng của cậu cho đến khi cánh cửa khép lại, rồi ra lệnh cho người hầu đứng cạnh mình:
“Bám theo hắn.”
“Vâng.”
“Knox rất nhạy bén. Đừng đi quá gần, kẻo bị phát hiện.”
“Hiểu rồi ạ.”
“Nhớ báo cáo lại mọi chuyện, từng chi tiết một.”
Dứt lời, Halid đưa tay chỉ về chiếc hộp nhỏ mà hắn đã nhận tối qua, hiện đang nằm trên kệ.
“Đó là bộ truyền tin bằng ma tinh thạch. Lấy một chiếc đưa cho người theo dõi.”
“Tôi sẽ làm vậy.”
Sau khi nhận lệnh, người hầu gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Halid quay lại nhìn ra cửa sổ. Dưới vườn, hắn thấy Knox đang nhận lấy bao tải từ tay cô bé, rồi cùng nhau lên xe ngựa. Đôi mắt hắn hẹp lại, chăm chú quan sát một lúc, rồi mới hạ rèm xuống.
“Wow! Thật sự cảm ơn ngài! Nhờ vậy mà con về nhà thoải mái hơn nhiều!”
Cô bé hầu gái ngước nhìn cỗ xe ngựa, đôi mắt sáng rỡ đầy hào hứng. Knox mở cửa xe, trước tiên đặt bao tải vào trong, rồi lịch sự đưa tay về phía cô bé. Nhìn thấy vậy, cô bé có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Ôi… đây là lần đầu tiên con được như thế này đấy.”
“Ai cũng có lần đầu cả.”
“Ha ha, cũng đúng nhỉ. Nhưng mà, con có thể đi đâu để ai đó đưa tay ra đón mình lên xe chứ? Chắc đây cũng là lần cuối cùng luôn!”
Nói xong, cô bé rụt rè đặt tay mình vào bàn tay Knox và bước lên xe. Sau khi cô bé ngồi vào chỗ, Knox cũng theo sau và đóng cửa xe lại. Cậu gõ nhẹ lên ô cửa nhỏ phía trước để ra hiệu cho phu xe, còn hầu gái thì nhanh chóng báo địa chỉ của mình:
“Rẽ vào con phố số 12, góc ngã ba thứ ba nhé!”
Ngay khi dứt lời, chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh, di chuyển chầm chậm trên con đường lát đá. Cô bé đung đưa chân, trông rất vui vẻ. Đúng là vẫn còn nhỏ tuổi.
“Mỗi lần đi bộ về nhà, chân con đều sưng hết cả lên. Hôm nay chắc sẽ không bị vậy nữa nhỉ?”
“Đi quãng đường xa như vậy thì bị sưng chân cũng là điều hiển nhiên.”
“Ha ha, nhà con nghèo mà. Đâu thể tiêu tiền tùy tiện được.”
“Nếu vậy, sao không nhờ chủ nhân của con? Cũng không phải lúc nào cũng cần xe ngựa riêng, mà phủ công tước đâu có thiếu xe dùng chung cho người hầu.”
“Ơ… thật sự được vậy ạ?”
“Cái đó… cũng tùy vào chủ nhân, nhưng có lẽ không phải là không thể.”
“Vậy à.”
Cô bé tươi cười rạng rỡ.
“Thật sự cảm ơn ngài. Ngài đã để tâm đến con rất nhiều.”
“Không có gì. Chỉ là ta cũng không có việc gì làm thôi.”
Knox cụp mắt xuống. Cô bé nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi:
“Nói mới nhớ, đến giờ con vẫn chưa biết tên ngài! Con là Ena.”
Knox có chút bất ngờ, khẽ nhướn mày.
“Em không biết tên ta sao?”
Nghe vậy, Ena tròn mắt, rồi bật cười khanh khách.
“Tất nhiên là không biết rồi! Con có thấy ngài đi qua đi lại mấy lần, nhưng con đâu có khả năng đoán tên người khác chỉ bằng cách nhìn mặt chứ!”
“Không, ta không có ý đó…”
Knox chợt nhận ra, có vẻ như cô bé này hoàn toàn không biết mình được đối xử như thế nào. Ena biết cậu là nô lệ của Công tước, nhưng lại chẳng hay gì về vị trí hay công việc của cậu.
Nếu con bé có hứng thú với những lời đồn đại trong phủ, hẳn là đã phải biết tên cậu từ lâu rồi mới đúng.
Nhận ra điều đó, Knox bỗng thấy như có một tảng đá trong lòng được gỡ bỏ phần nào. Dù sớm muộn gì cô bé cũng sẽ biết thôi, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, có người không nhìn cậu bằng ánh mắt như những kẻ khác… Điều đó, có lẽ cũng xem như một sự an ủi.
“Ta là Knox.”
“Một cái tên thật đẹp.”
“Ta cũng nghĩ vậy.”
“Ôi chà, đáng lẽ con không nên khen chứ!”
Ena bật cười giòn tan. Nhìn nụ cười vô tư ấy, Knox bỗng thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn một chút.
Không lâu sau, xe ngựa dừng lại ở góc một con hẻm nhỏ, trước một căn nhà đơn sơ và cũ kỹ. Knox nói với phu xe chờ một chút, rồi ôm bao tải bước xuống, cùng Ena đi vào trong.
Ena có vẻ hơi ngượng ngùng, hai tai đỏ bừng lên. Cô bé vội vã chạy vào nhà, dọn dẹp đống đồ đạc lộn xộn để nhường chỗ cho khách.
“X-xin lỗi ạ! Nhà con không được gọn gàng cho lắm.”
“Không sao đâu. Ta tự nguyện đi theo mà.”
“Nhưng mà… con còn chẳng có trà để mời ngài nữa. A! Cứ để cái bao ở đó, lát nữa con sẽ tự sắp xếp!”
Knox đặt bao tải xuống góc phòng khách, rồi đưa mắt quan sát xung quanh.
Đó là một căn nhà rất nhỏ. Nếu so với phòng ở của đám hầu trong phủ công tước, có lẽ cũng chỉ nhỉnh hơn một chút. Phòng khách và bếp thông nhau, có một căn phòng nhỏ bên cạnh, từ bên trong vẳng ra tiếng ho nhẹ.
“Mẹ ơi, con về rồi! Đợi con một chút nhé!”
Ena ngoảnh lại, ra hiệu cho Knox cứ ngồi xuống, rồi chạy vào phòng. Có lẽ là đi thăm mẹ đang bệnh.
Knox ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ, tiếp tục quan sát. Đồ đạc trong nhà đều cũ kỹ và bé nhỏ, trông cứ như đồ chơi của trẻ con vậy—chỉ là, hơi bừa bộn một chút.
Cậu vừa lặng lẽ chờ Ena quay lại, thì cánh cửa bỗng nhiên bật mở. Một người bước vào, giọng đầy cảnh giác.
“…Cái gì đây? Ngươi là ai?”
Đó là một chàng trai có mái tóc nâu sáng, đôi mắt tròn màu hổ phách cùng những nốt tàn nhang lấm tấm trên gương mặt. Trông cậu ta giống hệt Ena.
Chàng trai ấy mở to mắt, sửng sốt nhìn Knox.
“Ngươi là ai? Sao lại vào được đây?”
“O-Oppa!”
Nghe tiếng la lớn, cánh cửa phòng nhỏ lại bật mở, Ena hốt hoảng chạy ra.
“Là khách của em mà!”
“…Khách của em á?”
Chàng trai nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc quét dọc từ đầu đến chân Knox.
Một bộ đồng phục hầu cao cấp. Chiếc nơ Bolotie quấn quanh cổ—dấu hiệu của nô lệ—nhưng những người bình dân như cậu ta có lẽ không nhận ra ý nghĩa của nó.
Chàng trai dè chừng lùi sát vào tường, di chuyển đến gần Ena, rồi thì thầm:
“…Cậu ta là người của tầng lớp quý tộc à?”
“Ơ… Ừm… không hẳn là vậy…”
Ena bối rối, trông có vẻ đang đắn đo không biết nên giới thiệu Knox thế nào. Chắc chắn con bé cũng hiểu, việc ai đó là nô lệ chưa bao giờ là chuyện hay ho cả.
Knox vốn định tự mình nói ra. Dù sao cũng chẳng có gì phải giấu giếm.
Nhưng trước khi cậu kịp lên tiếng, Ena đã nhanh nhảu đáp:
“Là hầu trong phủ đó!”
“H-Hầu hạ?”
“Đúng vậy!”
“Nhưng… nhưng bộ trang phục của anh ta có vẻ khác với những người hầu khác mà?”
“Vì đây là hầu cận riêng của Công tước đấy!”
“Hả? Vậy chẳng phải là một người rất quan trọng sao?”
Ena vội đóng cửa lại, rồi lon ton chạy tới, đập mạnh tay xuống bàn đối diện.
“Tất nhiên là rất quan trọng rồi!”
Cô bé nở nụ cười rạng rỡ với Knox. Nhìn cách Ena nói đỡ cho mình để tránh gây khó xử, Knox bất giác cảm thấy có chút biết ơn.
“Quan trọng đến mức nào?”
Ena ưỡn ngực đầy tự hào.
“Cực kỳ quan trọng luôn! Vì là người hầu cận bên cạnh Công tước mà! Anh biết không, sau này nếu trong phủ có phu nhân, em cũng muốn trở thành hầu gái riêng của phu nhân nữa!”
“Vậy sao.”
Nói mới nhớ, chuyện hôn nhân của Halid vẫn còn đang bỏ ngỏ. Knox trầm ngâm suy nghĩ. Với tình trạng hiện tại, việc Công tước kết hôn có lẽ sẽ không dễ dàng gì. Nhưng dù sao đi nữa, chuyện đó cũng chẳng phải việc cậu cần bận tâm.
Sau một thoáng cân nhắc, Knox khẽ gật đầu.
“Chắc là em sẽ làm được thôi.”
“Haha, cảm ơn anh! Nhưng mà, em còn nhỏ quá, không biết có được chọn không nữa.”
“Nhìn tình hình bây giờ thì chắc trong một, hai năm tới chưa có phu nhân đâu.”
“Vậy ạ? Ở cạnh Công tước thì cả chuyện đó anh cũng biết sao?”
“Ừm, đại khái là vậy.”
Chí ít thì chừng nào Công tước còn chưa chán mình, hẳn là sẽ chẳng có chuyện cưới xin gì đâu. Dù có vô số người mong muốn gả cho Halid, nhưng nếu chính chủ chẳng có ý định ấy thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Đúng lúc đó, anh trai của Ena kéo ghế ngồi xuống đối diện Knox, ánh mắt đầy hoài nghi.
“Nhưng mà… một người quan trọng như vậy, sao lại đi cùng em gái tôi?”
“A, anh thấy cái bao kia chứ? Trông nó nặng quá, nên anh ấy giúp em mang về.”
“Hừm….”
Ánh mắt cậu ta càng trở nên nghi hoặc hơn. Knox hơi nghiêng đầu. Cậu thực sự không hiểu tại sao mình lại bị đề phòng đến mức này.
“Anh và Ena có quan hệ gì?”
À, thì ra là thế.
Knox chớp mắt, chậm rãi đưa tay lên xoa thái dương, cứ như vừa nghe phải một câu hỏi ngớ ngẩn.
“…Cô bé vẫn còn quá nhỏ để anh hỏi như vậy đấy.”
“Trên đời này không thiếu mấy kẻ biến thái đâu.”
“Thật đáng khen khi anh lo lắng cho em gái mình. Hy vọng sau này vẫn giữ được tâm huyết ấy. Nhưng tiếc là, tôi hoàn toàn bình thường.”
Knox dứt khoát đáp lại.
Chàng trai đối diện im lặng một lúc, rồi gật đầu như thể tạm chấp nhận lời giải thích.