“Vậy… chúng ta có thể làm bạn không? Nhưng chênh lệch tuổi tác cũng hơi lớn đấy.”
“Đồng nghiệp.”
“Đồng nghiệp?”
“Ừ. Làm việc cùng một chỗ, nên là đồng nghiệp.”
“À…”
Anh trai Ena gật gù như thể đã hiểu. Từ “đồng nghiệp” nghe có vẻ khá an toàn. Nhưng ngay sau khi nói ra, Knox lại cảm thấy có chút gượng gạo. Trái lại, Ena thì chẳng có vẻ bận tâm chút nào. Cô bé ưỡn ngực tự tin tuyên bố:
“Anh là người hầu đẹp trai nhất mà em từng gặp đấy. Không thể nào so với ông anh trai ngốc của em được.”
“Ê! Tự nhiên lôi anh vào làm gì hả?”
“Thì tại hai người đang đứng cạnh nhau đó thôi. Không so sánh cũng khó lắm chứ bộ. Mà nè, với cái mặt đó thì anh có lấy được vợ không thế?”
“Em với anh là cùng một dòng máu, có nghĩa là gương mặt cũng giống nhau. Chê anh chẳng khác nào tự chê chính mình thôi.”
“…….”
Ena lập tức im lặng.
Đúng là vậy. Kể cả có đặt ở hai đầu đông tây hay bắc nam, ai nhìn vào cũng nhận ra ngay họ là anh em ruột.
Cô bé húng hắng ho, rồi nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
“Anh đi mua ít trà về mời khách đi! Trong lúc đó em còn phải chăm mẹ nữa!”
“Anh vừa tan làm về mà?”
“Ờ ha. Mà sao hôm nay về sớm thế? Đừng nói là… lại bị đuổi việc nữa hả?!”
“Không! Chỉ là hôm nay ít việc nên họ bảo anh về sớm thôi….”
“Đồ ngốc! Những ngày như vậy mới phải bám trụ ở đó chứ! Làm càng nhiều thì càng kiếm được nhiều tiền, chẳng phải em đã dặn rồi sao? Sao không chịu kiếm thêm chút việc mà làm hả?!”
Ena bực bội đấm thùm thụp vào lưng anh trai. Cậu ta nhăn nhó kêu than rồi vội vàng nhảy vọt ra sau lưng Knox trốn tránh.
“Đ-đau mà!”
“Ai mà chẳng đau chứ! Đồ ngốc này!”
“Cứ mở miệng ra là gọi anh ngốc!”
“…….”
Knox lặng lẽ đứng giữa hai anh em đang chí chóe, lặng lẽ quan sát.
Hmm… thật náo nhiệt.
Cậu bỗng dưng cảm thấy mình có nên đứng đây không. Giữa những con người đầy sức sống này, cậu chẳng khác gì một cái xác vô tình lạc vào.
Nhưng, nếu không có người sống, thì người chết như cậu đành phải đứng ra hòa giải vậy.
Knox lên tiếng:
“Trước hết.”
Hai anh em lập tức quay lại nhìn cậu.
“Chăm sóc mẹ trước đã.”
“A! Đúng rồi! Đến giờ cho mẹ uống thuốc rồi! Cảm ơn anh nhé! Còn anh thì đi mua trà ngay đi!”
“Rồi rồi!”
Anh trai Ena nhanh chóng đứng dậy trước khi bị cô bé đá thẳng vào mông. Cậu ta vội vàng đi ra cửa, nhưng trước khi chạy vọt đi, lại bất chợt quay đầu hỏi:
“Mà này, anh tên gì vậy?”
“Knox.”
“À, tôi là Frank!”
Frank nhoẻn miệng cười tươi.
“Đi mua trà ngay đi!”
“Rồi mà!”
Anh trai Ena bị cô bé đuổi đi không thương tiếc, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy mất. Ena bực dọc hậm hực, nhưng khi chạm phải ánh mắt Knox, cô bé bỗng bật cười ngượng nghịu.
“Xin lỗi nhé, anh trai em lúc nào cũng trẻ con như vậy…”
“Không sao đâu.”
Dù gì cũng chẳng phải anh trai mình.
“Nếu anh không vội, dùng bữa rồi hãy đi nhé? Đợi anh em về, chắc cũng nên ăn cùng nhau.”
“Tôi không ngại đâu.”
“Vậy thì tuyệt! Em vừa lĩnh lương, cũng lâu lắm rồi mới có khách ghé chơi, để em trổ tài nấu nướng cho anh xem!”
Đôi mắt Ena sáng rực. Knox nhìn vẻ hào hứng ấy một lúc, cảm thấy hơi ngại, nhưng rồi cũng gật đầu.
“…Vậy thì được.”
Ena lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Cuối cùng, bữa ăn tại nhà Ena cũng không đến nỗi quá tệ. Nói không quá tệ, tức là… ít nhất cũng không tệ đến mức không nuốt nổi.
Món chính là súp khoai tây và một loại thịt rẻ tiền nào đó, với mùi ngai ngái đặc trưng đến mức họ phải rắc thật nhiều tiêu lên để át đi. Kết quả là món ăn cay xé lưỡi, nhưng chí ít vẫn có thể nuốt xuống được.
Trà mà Frank mua về thì, thực ra, gần như chẳng thể gọi là trà. Nó giống như một loại cỏ khô được đem đi hãm nước hơn. Nhưng Knox vốn không câu nệ chuyện ăn uống, có là trà thật hay không cũng chẳng quan trọng với cậu.
Cậu ở lại nhà Ena đến tận đầu giờ chiều, trò chuyện cùng cô bé, rồi mới quay về dinh thự. Ena đã xin nghỉ hai ngày để chăm sóc mẹ, vậy nên Knox đành phải đi trước bằng xe ngựa.
Khi cánh cổng dinh thự nguy nga hiện ra trước mắt, một cảm giác khó thở bất giác ập đến. Dù hiện tại Halid không có ở đây.
“…Ha.”
Knox hít sâu một hơi.
Đây là nơi cậu thuộc về. Thế nên, những cảm xúc này không đáng bận tâm.
Sau đó, Knox bắt đầu thường xuyên ra ngoài cùng Ena. Mỗi lần như vậy, cậu đều xin phép Halid trước. Nhưng kỳ lạ thay, Halid chưa bao giờ phản đối.
Những lúc không có Halid bên cạnh, Knox thấy nhẹ nhõm hơn. Có lẽ vì bên cạnh cậu là Ena—một cô bé ngây thơ, chẳng biết gì cả, nhưng luôn rạng rỡ cười với cậu.
Dần dần, Knox trở nên thân thuộc với anh em nhà ấy. Những ngày tháng yên bình trôi qua… Và cậu không thể ngờ rằng, khoảng thời gian êm đềm ấy lại sắp kết thúc theo cách chẳng ai ngờ tới.
Hôm ấy, cũng là một ngày bình thường như mọi ngày.
Một buổi đi chợ cùng Ena.
Hôm nay, cô bé có việc vặt cần làm ở khu chợ. Danh sách đồ cần mua khá dài, thế nên Knox đi theo để làm chân khuân vác. Halid có vẻ không hài lòng lắm, nhưng cậu đã chặn miệng hắn bằng một nụ hôn.
Những lúc đi cùng Ena, Knox có cảm giác được hít thở.
Có thể nhiều người sẽ thắc mắc, một đứa trẻ thì giúp ích được gì? Nhưng với Knox, chính vì Ena không biết gì cả mà cô bé mới trở thành chỗ dựa tinh thần cho cậu.
Cô bé chẳng hề hay biết bộ dạng tàn tạ bên trong lớp áo của cậu, cũng không biết cậu đang dần mục ruỗng ra sao. Ena chỉ đơn thuần cười tươi với cậu—và chỉ thế thôi cũng đã đủ để an ủi cậu rồi.
“Nhìn kìa! Bên kia có bán táo kìa!”
Ena phấn khích kéo tay Knox. Cậu để yên cho cô bé lôi đi, móc tiền ra mua tám quả táo. Cầm túi giấy đựng đầy táo trong tay, cậu tiếp tục bước theo sau Ena.
Có vẻ nhà bếp dặn cô bé mua thêm nhiều loại trái cây khác, vì sau đó, họ lại đi hết sạp này đến sạp kia, hết nho rồi lại cam, lại lê… Và Knox thì mỗi lúc một nặng tay hơn.
“Anh có chắc là ổn không? Có nặng lắm không đó?”
“Không sao.”
Cậu cứ thế ôm đống túi lớn túi nhỏ, lặng lẽ bước theo cô bé. Ena cũng đã mua đủ nguyên liệu cần thiết, cuối cùng mới chịu dừng lại, thôi không còn ríu rít như chim sẻ nữa. Knox ngẩng lên nhìn bầu trời.
Họ ra khỏi nhà từ sáng sớm, vậy mà giờ trời đã gần trưa. Có lẽ vì Ena quá cẩn thận trong việc chọn lựa nên mất nhiều thời gian hơn dự tính. Nhưng có lẽ, với tính cách này, cô bé sẽ không lo bị đuổi việc đâu.
“Giờ thì về thôi nào!”
“Ừ.”
Knox định cùng Ena quay về dinh thự. Nếu không có ai đó gọi tên cậu giữa khu chợ tấp nập ấy.
“Anh Knox…?”
Một giọng nói quen thuộc, gọi cậu là “anh”.
Knox sững người, suýt nữa làm rơi đồ đang cầm trong tay. Cậu chầm chậm quay đầu lại. Đứng đó là một cậu bé với mái tóc đen nhánh, khuôn mặt mang vài nét giống Knox.
Nhưng bộ dạng thì tàn tạ đến thảm thương. Quần áo lấm lem, gương mặt lấm bụi bẩn, vẻ khổ sở hằn rõ lên từng đường nét.
“Em là…”
Knox mở to mắt. Một đứa trẻ trong họ hàng bên ngoại của cậu—đang trong bộ dạng như một kẻ ăn xin—đứng giữa con hẻm nhỏ này.
“Em… tại sao em lại ở đây…?”
“Anh… anh! Anh còn sống ư…?”
Tim Knox như rơi thẳng xuống đáy vực.
Gương mặt cậu bé méo mó đến nhói lòng. Rồi nước mắt ào ạt rơi xuống.
Knox cảm thấy đầu ngón tay mình run nhẹ.
Cậu là một tội nhân phản nghịch.
Và với một kẻ mang trọng tội như vậy, việc vẫn còn sống đến tận bây giờ đã là một điều phi lý.
Tội phản nghịch.
Đó là tội danh dẫn đến cả dòng họ bị tru di. Và “dòng họ” ở đây không chỉ gói gọn trong gia đình ruột thịt, mà còn bao gồm tất cả những người mang chung huyết thống.
Nghĩa là…
Đứa trẻ trước mặt cậu, lẽ ra cũng không thể còn sống.
“Anh…”
Giọng cậu bé run rẩy.
“Cha mẹ em… đã chết cả rồi. Nhưng anh vẫn còn sống.”
Nước mắt tiếp tục tuôn trào.
Giọng nói kia như đang tự trách chính mình.
Knox đứng đó, không thốt nổi một lời, toàn thân như đông cứng lại.
Cậu bé vẫn còn sống.
Một đứa trẻ đã trở thành nạn nhân vì tội lỗi của cậu… vậy mà vẫn còn sống.
“Vậy tại sao… tại sao anh lại sống chứ?”
“Tôi…”
Knox mở miệng, nhưng chẳng thể nói tiếp.
Gương mặt cậu bé méo mó đến mức gần như vỡ vụn, rồi nó bỗng quỳ sụp xuống đất, bật khóc nức nở.
Knox đứng trước mặt cậu bé, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà chẳng biết phải làm gì.
Ena đứng bên cạnh, dường như đã nhận ra bầu không khí không ổn chút nào.
Trong lòng Knox, có thứ gì đó như đang siết chặt lấy cổ họng cậu.
Sau một thoáng, cậu đặt đồ đạc xuống góc đường, quay sang Ena.
“Em đợi anh một lát.”
“…Em không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mong anh giải quyết ổn thỏa.”
Ena gật đầu.
Knox đáp lại bằng một cái gật nhẹ, sau đó rảo bước vào trong con hẻm nhỏ.
Cậu bé vẫn ngồi bệt dưới đất, nức nở không dừng.
“…Anh xin lỗi.”
Thằng bé chỉ biết khóc, như thể chỉ có nước mắt mới có thể bày tỏ hết nỗi lòng.
Knox nghĩ về những gì đứa trẻ này đã trải qua.
Nó hẳn là đã rất đau đớn, hẳn là đã oán hận cậu rất nhiều… Nhưng chính Knox cũng chẳng thể nào tưởng tượng nổi tất cả những gì cậu bé đã chịu đựng.
Thằng bé vốn không biết gì cả.
Một đứa trẻ vô tư, bỗng chốc mất đi tất cả vì tội danh của người cha và sự bất lực của bản thân.
“…Anh xin lỗi.”
Tiếng khóc dần lắng xuống.
Cậu bé ngước nhìn Knox bằng đôi mắt đỏ hoe, thở hổn hển.
Hai ánh mắt giao nhau.
Khuôn mặt gầy gò, bẩn thỉu, khắc sâu những tháng ngày khốn khó.
Không cần lời nào, chính gương mặt ấy đã nói lên tất cả.
Cổ họng Knox nghẹn đắng.
Cậu mấp máy môi, nhưng mãi mới cất được giọng nói khàn đặc.
“Làm sao… em sống sót được?”
“…Người hầu của em đã giả làm em. Cha mẹ sắp xếp mọi thứ… Nhờ vậy mà em mới sống.”