Bộ phim <Góc khuất> mở đầu với bối cảnh: viên cảnh sát tinh anh ‘Choi Sung Il’ phát hiện ra cái chết của cha mẹ mình không phải do tên sát nhân hàng loạt gây ra, mà là do ‘Park Seung Chol’ – người phụ trách vụ án khi ấy, đồng thời cũng là vị đội trưởng Sung Il vô cùng kính trọng – gây nên. Từ đây, một câu chuyện điều tra tội phạm giật gân bắt đầu. Mặc dù đến cuối cùng, Sung Il cũng báo thù thành công, nhưng rồi lại có một cú twist bất ngờ: Seung Chol chỉ gánh tội thay cho sai lầm của cấp dưới, và cũng chính Seung Chol là người đã âm thầm để lộ mọi chuyện cho Sung Il biết cha mẹ anh không chết dưới tay kẻ sát nhân hàng loạt. Tất cả diễn biến, từ cốt truyện cho đến cú twist cuối cùng, đều cho người xem có cảm giác ‘cốt truyện này quen quen’.
"Thế nào? Có hay không?"
Suốt quá trình đọc kịch bản, Kang Jin không có mấy cảm xúc. Nghe thấy quản lí Sung Hyun hỏi, cậu lắc đầu.
"Em đã xem ba, bốn bộ phim như thế này trong hai năm nay rồi đấy."
Sự kết hợp giữa phim trinh thám + hai nam chính + hình sự giật gân đã trở nên quá phổ biến. Đây là một quốc gia theo Nho giáo, không thích các thể loại như giả tưởng, space opera, khoa học viễn tưởng hay kinh dị, nhưng lại thích những thứ đáng sợ rùng rợn, vì vậy, trung bình mỗi quý lại có ít nhất một bộ phim về kẻ tâm thần, biến thái được chiếu ngoài rạp.
"Tệ đến vậy sao…?"
Nhìn cái dáng vẻ dò xét của Sung Hyun, có vẻ như người phụ trách casting đã gây áp lực không nhỏ lên anh. Kang Jin có thể hiểu tại sao.
Không có nhiều nam diễn viên trẻ tuổi có chiều cao gần 1m85 và vẻ ngoài sắc sảo phù hợp với vai diễn 'Choi Sung Il'. Phần lớn các vai chính điện ảnh đều rơi vào độ tuổi 30-40, và do các kịch bản hay thường không đến tay các diễn viên trẻ nên họ thường phải chuyển sang đóng phim truyền hình.
Kịch bản này chắc cũng bị từ chối nhiều lần vì không có gì đặc sắc. Không giống anh Nam Hee – quản lý đi theo hằng ngày với tính cách nóng nảy, bộc trực đầy quyết liệt, quản lý lịch trình là anh Sung Hyun rất chu đáo nhưng lại hơn nhút nhát rụt rè, anh thường chẳng dám từ chối lời mời của người phụ trách casting, nên lúc nào cũng chỉ biết nhận đại kịch bản họ gửi tới. Nhưng anh lại rất tôn trọng ý kiến của Kang Jin.
"Nếu em không muốn đóng thì để anh liên hệ với họ..."
Rõ ràng kịch bản này đã qua tay rất nhiều người rồi mới đến chỗ Kang Jin. Các diễn viên có hình tượng phù hợp và kỹ năng diễn xuất tốt thường từ chối nhận vai trùng với hình tượng họ thể hiện ra cho khán giả thấy, vì lo ngại rằng hình ảnh của bọn họ sẽ bị đóng khung với một kiểu vai diễn. Nhưng Kang Jin - một idol đang lấn sân thì lại khác, cậu đang rất cần một cơ hội để khẳng định vị trí của bản thân với vai trò là diễn viên, nên tỷ lệ cậu đồng ý nhận phim là rất cao. Nhưng nội dung phim lại quá đại trà dễ đoán khiến Kang Jin rất là rối rắm do dự...
"...Không, anh cứ báo với họ là em đồng ý đi."
Có một câu nói nổi tiếng trong giới điện ảnh. Người ta kể rằng, một diễn viên nổi tiếng đã nói với vị đạo diễn thân thiết khi ông ấy lo lắng phim của mình quá bình thường và không chắc liệu nó có thành công không rằng:
'Nó trở thành mô-típ quen thuộc vì nó ăn khách đấy.'
Đúng như câu nói đó, dù cho những dù kịch bản này đã cũ mèm nhạt nhẽo thì nó vẫn rất ăn khách. Một điểm khác mà khán giả Hàn Quốc rất quan tâm khi lựa chọn một bộ phim để xem là tên đạo diễn. Đạo diễn của <Góc khuất> dù không nổi bật nhưng cũng có tiếng là làm phim khá hay và thường xuyên nhận được đánh giá tốt. Như vậy là đủ rồi.
"Nhưng mà, có đúng là Yoon Hee Kwon sẽ đóng vai 'Park Seung Chol' không anh?"
Thông thường nếu diễn cùng một ‘diễn viên quốc dân’ từng có vài phim đạt mốc 10 triệu vé thì sẽ là một lợi thế lớn, nhưng trong trường hợp này thì không hẳn là lợi thế. Vì dù là diễn viên lâu năm trong nghề, nhưng hơn nửa số phim mà Yoon Hee Kwon từng đóng đều là kiểu nhân vật như ‘Park Seung Chol’ nên hình tượng của anh trong lòng khán giả đã bị đóng đinh.
Nói cách khác, hình ảnh Yoon Hee Kwon với kiểu nhân vật đó đã quá quen thuộc với mọi người, và bất kể bộ phim ra sao, khả năng bị cuốn vào những lời phê bình như 'luôn diễn cùng một kiểu', 'Yoon Hee Kwon đã hết thời rồi, mãi cũng chỉ có một kiểu diễn như vậy’ là rất cao.
Đáng ra việc này chẳng có gì to tát, Kang Jin có thể từ chối nhẹ nhàng bộ phim này, nhưng vì phản hồi từ buổi chiếu thử kín của bộ phim trước đó tệ hơn dự kiến, nên dù biết rõ những rủi ro khi đóng <Góc khuất> , cậu vẫn không thể từ bỏ kịch bản này – chí ít nó vẫn có khả năng vượt ngưỡng hòa vốn. Cậu lại vừa cắn móng tay vừa suy xét trong lòng.
Thấy vậy, quản lý Seong Hyun – người vẫn hay càu nhàu rằng tay cậu rất đẹp mà móng tay lại lởm chởm sứt sẹo xấu xí vì bị cắn tơi tả – lại nhìn cậu với vẻ mặt trách móc. Kang Jin nhìn thấy ánh mắt trách móc của anh quản lý, cố tình cắn thêm vài cái rồi mới miễn cưỡng đưa ra quyết định.
'Thôi, bây giờ mình đâu có quyền kén chọn đâu?' Nghĩ vậy, cậu lại cảm thấy buồn bã một cách lạ thường.
Với quyết tâm như vậy, cậu đến buổi đọc kịch bản, nhưng nơi đó thật sự rất hỗn loạn. Đạo diễn thậm chí không biết ai là diễn viên được chọn cuối cùng, dù đã được trợ lý nhắc đi nhắc lại nhiều lần mà vẫn gọi nhầm tên. Các diễn viên khác thì ngầm coi thường Kang Jin, còn diễn viên chính Yoon Hee Kwon... thì công khai khinh thường cậu. 'Chết tiệt, mình có nên cảm ơn điều này không nhỉ?'
Kang Jin đi dạo quanh phòng gặp mặt đọc kịch bản, lễ phép cúi đầu chào các nhân viên và diễn viên. Dù mọi người trong công ty hầu như đều biết tính cách đanh đá bộc trực của cậu, nhưng để lộ tính cách thật ra ở đây thì không hay cho lắm. Trong khi đang cố gắng duy trì hình ảnh chuyên nghiệp, lễ phép trong mắt mọi người, cậu thấy một gương mặt quen thuộc ở phía xa, lập tức lại gần cúi người chào.
"Xin chào tiền bối, em là Lee Kang Jin..."
"Tôi đâu phải tiền bối của cậu?"
Bọn say xỉn nói chuyện với nhau còn lịch sự hơn thế này. Cậu đã cố gắng tỏ vẻ tôn trọng tiền bối trong ngành mà lại bị cắt ngang không thương tiếc, khoé mắt câụ giật giật. Cậu sắp không duy trì được gương mặt với nụ cười thân thiện được duy trì nãy giờ rồi.
Mặc dù ăn mặc khá đơn giản, thoải mái nhưng Yoon Hee Kwon vẫn toát ra khí thế của bậc bề trên. Năm nay anh ta đã 42 tuổi, là một diễn viên đầy kinh nghiệm với 16 năm lăn lộn trong lĩnh vực điện ảnh lẫn sân khấu kịch. Kang Jin đã chuẩn bị tinh thần vì nghe nói anh ta rất khó tính và khắt khe, nhưng không ngờ lại khó tính đến đến mức này.
Sau khi vạch rõ ranh giới, Yoon Hee Kwon nhìn lướt qua từ đầu đến chân 'kẻ không phải hậu bối' đang sững sờ hoá đá vì bối rối. Gương mặt anh đã có phần đứng tuổi và toát lên vẻ từng trải nhưng vẫn đủ đẹp để gọi là mỹ nam, Yoon Hee Kwon khẽ cau lại, rồi anh lướt qua Lee Kang Jin, đi thẳng về chỗ ngồi có ghi tên mình và ngồi xuống.