Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%
Ở bức tường phía trong cùng của giá sách có treo một khung ảnh.
Trong khung gỗ chạm trổ tinh xảo theo phong cách cổ điển, bức chân dung một quý bà trẻ tuổi đang mỉm cười duyên dáng.
“Chẳng lẽ các quý bà thời xưa không có việc gì vui để làm sao, hay là có luật lệ nào cấm cười tươi khi vẽ chân dung?”
Jung Taeui vừa lẩm bẩm một mình vừa khẽ dùng ngón tay vẽ lên khóe miệng của quý bà trong tranh. Từ phía sau Jung Taeui, Christoph đang ngồi trước bàn làm việc, “tắm mình” trong gương, cộc lốc nói mà không thèm nhìn về phía cậu:
“Boucher, 1753, hàng thật.”
“……”
Jung Taeui khẽ rụt tay lại, vốn đang tùy tiện vuốt ve bức tranh. Nếu là họa sĩ mà ngay cả người không am hiểu nghệ thuật như cậu cũng biết, thì hai chữ “hàng thật” mang một ý nghĩa vô cùng lớn.
“Một bức tranh quý giá như vậy, lại tùy tiện treo ở một góc thư phòng mà đến cả nhiệt độ, mà độ ẩm cũng không được điều chỉnh cho đúng cách à?”
Jung Taeui ngập ngừng nói, Christoph im lặng chỉ tay về phía cửa. Ở đó treo một chiếc đồng hồ đo nhiệt độ, độ ẩm mà cậu thường xuyên ra vào thư phòng này cũng chưa từng để ý kỹ.
Độ ẩm 55%, nhiệt độ 20°C.
“…Không phải chỉ là một thư phòng đầy bụi thôi sao?”
Jung Taeui tặc lưỡi, gãi đầu. Rồi cậu lại quay ánh mắt về phía khung ảnh.
Nhìn gương mặt người phụ nữ với nụ cười như có như không, đầy kiêu hãnh trong tranh, cậu lại liếc nhìn Christoph bên cạnh, cậu ta đang trừng trừng nhìn vào gương.
Giống nhau.
Vẻ mặt của Christoph đang cố gắng hết sức để nhếch mép lên khi nhìn vào gương, rất giống với quý bà trong tranh.
Do xuất thân vốn có mà dù chỉ cần đứng yên thôi cũng toát lên vẻ quý phái, nhưng nụ cười lại có chút gượng gạo, thiếu tự nhiên.
Ở điểm cả hai người, người phụ nữ trong tranh và Christoph, đều giống nhau ở chỗ dường như chưa từng một lần cười lớn thành tiếng.
“Vẫn còn kỳ lạ sao?”
“Không…không kỳ lạ.”
Christoph giữ nguyên khuôn mặt nhếch mép, quay đầu từ gương về phía Jung Taeui và hỏi. Jung Taeui khoanh tay nhìn cậu rồi lắc đầu.
Tuy rằng có hơi gượng gạo, cứng đờ như người mẫu nghiệp dư, nhưng không phải là một khuôn mặt kỳ lạ. Ít nhất thì không giống như lần đầu tiên thử, nụ cười khó phân biệt là đang cười hay đang nhăn nhó kia.
“Giống như một nàng công chúa kiêu kỳ,cao quý đang cười xã giao với những người cầu hôn vậy.”
Nghe thấy lời đánh giá của Jung Taeui, Christoph lập tức xụ mặt xuống,cau mày.
"Gì chứ, nghe như là một khuôn mặt xui xẻo vậy."
"Biết làm sao được, có nói dối cũng không thể khen là một nụ cười ấm áp, rạng rỡ được!"
"…Kỳ lạ đến vậy sao?"
"Không kỳ lạ mà. Rất hợp."
Jung Taeui xua tay nói.
Không phải là lời nói dối, nụ cười có cảm giác hơi nhìn xuống người khác nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý kia, rất hợp với Christoph. Chỉ cần luyện tập thêm một chút nữa thôi thì cảm giác gượng gạo cũng sẽ biến mất, chắc chắn sẽ phù hợp như thể là biểu cảm được sinh ra cùng với khuôn mặt vậy.
Chỉ có điều, vấn đề là nó có một khoảng cách khá xa so với hình ảnh nụ cười mà Christoph đang tưởng tượng,mong muốn – một cảm giác dịu dàng,vui vẻ.
“Vẫn là do mắt sao? Đúng rồi, khi nhìn những người hay cười, đuôi mắt của họ dường như luôn cong cong như thế này. Để xem nào……”
Bên cạnh Christoph đang lườm vào gương,lẩm bẩm một mình như bà hoàng hậu độc ác trong Bạch Tuyết, Jung Taeui lặng lẽ thở dài.
Cậu chưa từng nghĩ rằng cười cũng cần phải luyện tập.
Nhưng rõ ràng, thà không cười còn hơn không thể cười, thà cười còn hơn không cười. Nếu đã cười, thì nên cười thật tươi đến mức người nhìn cũng cảm thấy vui vẻ chứ.
“……Quả nhiên, muốn làm sale thì nụ cười là điều cần thiết.”
“Dù sao thì người tiếp xúc chủ yếu với mọi người cũng là người đó... việc quản lý biểu cảm không quan trọng đến mức đó đối với tôi, nhưng tôi không muốn nghe những lời như ‘Vì cậu cứ giữ cái mặt lạnh tanh đó nên những cuộc tư vấn vốn dĩ có thể diễn ra tốt đẹp cũng không xong xuôi gì đâu’.”
Christoph đang nói thì đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc bị Richard nói như vậy, đôi mắt cậu mở to như thể có điều gì đó trào dâng.
Nhanh chóng nhận ra cậu sắp ném chiếc gương đi, Jung Taeui vội túm lấy nó, mỉm cười rạng rỡ.
"Thôi nào, để không bị bắt bẻ thì phải cười lên, cười lên."
Jung Taeui vừa nói vừa cười hết cỡ, Christoph tức giận trừng mắt nhìn vào gương, rồi ừm một tiếng, khó chịu thở dài , lại nới lỏng ánh mắt.
Dạo gần đây, Christoph hầu như không có ở nhà vào ban ngày.
Sau khi đồng ý giúp đỡ công việc của Richard, cậu luôn đồng hành cùng anh ta mỗi khi anh ta ra ngoài.
Jung Taeui không biết chính xác Christoph làm gì, nhưng nghe những câu chuyện mà cậu ta trút bầu tâm sự với cậu mỗi đêm, thì có vẻ như cậu không hẳn là giúp đỡ mà chỉ là dính lấy Richard như thể để phô trương “mối quan hệ tốt đẹp”. Cậu cũng nghe nói rằng khi cùng đi như vậy, cậu ta luôn có mặt trong các công việc quan trọng liên quan đến công việc kinh doanh của Tarten mà Richard đảm nhiệm.
Trong khi đó, Christoph ngày nào cũng xông vào phòng của Jung Taeui vào ban đêm....cậu ta cầm một chiếc gương cỡ cuốn sổ, trừng trừng nhìn vào nó, và luyện tập. Luyện tập cười.
‘Không phải Christoph không làm sale sao, vậy thì tại sao lại cần cái nụ cười dùng để làm sale đó?’
Ngày đầu tiên, Jung Taeui kinh ngạc hỏi khi nhìn Christoph đang trừng mắt vào gương, Cậu ta nổi cáu vì không thể cười theo ý mình, còn Ilay thì đang lật tờ báo buổi chiều trong phòng của Jung Taeui mà không thèm nhìn sang:
‘Nếu nói trên phương diện mọi việc liên quan đến việc đối phó với mọi người đều là sale, thì Christoph cũng coi như đang làm sale.’
‘Chẳng phải hầu hết các công việc đối phó với mọi người khi làm việc ở Tarten đều do Richard làm sao?’
‘À……, ví dụ như.’
Đến lúc này Ilay mới ngẩng đầu lên. Anh liếc nhìn Christoph đang “tắm mình” trong gương với khuôn mặt quỷ dị, rồi tháo kính xuống.
‘Hôm nay trong số những người mà Richard gặp có một người trung gian từng liên quan đến SIS trong quá khứ. Mà người trung gian đó cũng quen biết Christoph. Không thân thiết lắm, chỉ là đã gặp vài lần trong một hợp đồng cá nhân khi Christoph còn ở đội cơ động, nhưng anh ta đó đã nhận ra Christoph đứng bên cạnh Richard, rồi chào hỏi.’
‘Ờ…….’
‘Và tên đó, như mọi khi, chỉ khẽ gật đầu với cái mặt lạnh tanh đó, nên bầu không khí đã trở nên ảm đạm ngay từ trước khi bắt đầu đàm phán’
Jung Taeui cho đến trước khi Christoph xông vào bất ngờ, vẫn còn đang thảnh thơi gác chân lên tay vịn ghế sofa, tựa đầu lên đùi của Ilay, nhấp một ngụm bia, cau mày khó chịu, nói xấu người không có mặt ở đó.
‘Vì vậy mà bắt người ta phải luyện tập cười sao? Quá đáng rồi đó, Richard?’
‘Đâu đến nỗi. Tên đó vốn dĩ từ bỏ những việc không thể làm từ đầu rồi mà. Chẳng qua là Christoph tự mình bí mật cố gắng vì khó chịu khi nghe những lời khó nghe từ anh ta đó thôi. Chà, có vẻ cũng chẳng có tác dụng gì.’
Ilay trả lời thờ ơ, ngậm lon bia vào miệng, và xoa cằm. Liếc nhìn Jung Taeui đang nhìn chằm chằm vào Christoph. Nhận ra ánh mắt đó, Jung Taeui hỏi ‘Sao?’ Ilay xua tay nói không có gì.
Nghi ngờ nhìn Ilay, Jung Taeui liền nhăn mặt ,lẩm bẩm ‘Biết rồi mà. Không quan tâm. Đã bảo là không quan tâm rồi mà.’ Cậu giả vờ không nghe thấy lời nói chế nhạo ‘Khá là tinh ý đấy’ của anh.
Nhưng cuối cùng thì, sau khi không thể nhìn Christoph cứ cau có đủ kiểu trước gương rồi thỉnh thoảng quay lại nhìn Jung Taeui, lộ răng ra như quỷ, nghiêm túc hỏi ‘Sao rồi? Cười như thế này thì sao? Trông khá hơn chút nào không?’, Cậu đã ném lon bia đi, đứng dậy, chạy đến trước gương.
Ilay có lẽ cũng nghĩ rằng không thể để yên cái “khuôn mặt cười” mà Christoph đang cố gắng tạo ra kia, nên đã làm ngơ khi nhìn Jung Taeui túm lấy má của Christoph, và hét lên ‘Cười với cảm giác kéo cơ mặt bên này lên đi, kéo cơ mặt bên này!’.
Và sau vài ngày đêm chịu đựng gian khổ như vậy, cuối cùng thì nụ cười của Christoph cũng có vẻ có vẻ đáng tin.
Nụ cười giống như quý bà trong các bức chân dung thời xưa kia không phải là một vẻ ngoài nhẹ nhàng, tự nhiên phù hợp với những buổi gặp gỡ bình thường, nhưng dù sao thì cũng không đến nỗi không phân biệt được là đang cười hay đang tức giận.
Nhìn Christoph đang dùng ngón tay kéo đuôi mắt xuống để tạo ra nụ cười bằng mắt trong một lúc, Jung Taeui thở dài, ngồi xuống đối diện cậu ta. Cậu lại nhặt lon bia đã uống dở lên,nhấp một ngụm nhìn Christoph.
"Dù sao thì tôi cũng đã lo lắng khi cậu cứ dính lấy Richard, nhưng có vẻ như cậu đang đi lại khá tốt. Vài ngày trôi qua mà không có tin tức gì về tai nạn cả."
"Ừm……? À, có một tên trong phòng thư ký không đến làm vài ngày, nhưng……không có gì to tát cả. Chỉ là vài đốt ngón tay bị gãy để không bao giờ dám tùy tiện sờ vào đùi của người khác nữa thôi."
"……. Richard không làm khó cậu sao?"
"Tôi làm hết những việc mà anh ta muốn thì làm khó tôi làm gì."
Christoph đang dùng ngón tay tạo nụ cười bằng mắt thì trừng mắt lên , giận dữ hét lớn. Ừ, ừ, Jung Taeui vội vàng cụp đuôi lại.
Quả thật, chẳng lẽ lại làm những việc chỉ có trong truyện tranh ngày xưa, như nhét đinh bấm vào giày, hắt nước giẻ lau vào người, hay là ngáng chân cho ngã sao. Dù có ghét đến đâu đi nữa thì cũng không đến nỗi làm những trò trẻ con như vậy chứ…….
“Nhắc mới nhớ, tôi đã bí mật bôi sáp vào đế giày của anh ta để anh ta trượt chân trên cầu thang, suýt chút nữa thì ngã nhào. Hừ hừ……, ngày mai nhét đinh bấm vào xem sao nhỉ.”
"……."
Hóa ra là cậu đã chọn sai đối tượng để lo lắng rồi.
Nhìn Christoph có vẻ khá vui vẻ, cuối cùng thì nụ cười bằng mắt cũng có chút sinh khí, Jung Taeui gãi đầu, nghĩ thầm “Quả thật là vậy”.
Điều mà Richard muốn có lẽ là đặt Christoph dưới quyền kiểm soát, khiến cậu ta phải phục tùng.
Christop đã rời Tarten từ lâu rồi. anh ta có lẽ đã không mong đợi khả năng làm việc thực tế từ Christoph mà chỉ là muốn thể hiện một cách tượng trưng khả năng đàm phán hay khả năng chi phối của mình, để đạt được những gì mình muốn từ một người mà mình ghét – đồng thời cũng là người ghét mình – vào thời điểm trước khi kế nhiệm.
Và điều đó đã đạt được một phần thành công.
Trên thực tế, khi tin đồn Christoph ngoan ngoãn đi cùng Richard,giả vờ giúp đỡ công việc của anh ta lan truyền, không ít người đã phản ứng gần như kinh ngạc.Kết thúc của những phản ứng đó thường là một lời cảm thán ‘Richard đã làm thế nào mà làm được điều đó’.
Chỉ là hòa thuận với một người thôi mà đã có phản ứng như vậy, xem ra quan hệ của cả hai người thực sự rất tồi tệ.
"Chà, có lẽ đây là một việc tốt theo một cách nào đó."
Jung Taeui nhấp một ngụm bia, lẩm bẩm một mình.
Dù sao thì mầm mống lớn nhất của tai nạn cũng đã được giải quyết. Sẽ không còn những tai nạn bất hạnh do mối quan hệ tồi tệ của hai người gây ra nữa. Đối với Jung Taeui mà nói thì cũng là một việc tốt vì cậu có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có một vấn đề là…….
"Cậu, thích cười mà."
Ngay khi một vấn đề nan giải sắp nảy sinh, Christoph đột nhiên nói ra. Hả? Quay ánh mắt nhìn cậu ta, cậu thấy cậu ta vẫn không rời mắt khỏi gương,ngập ngừng nói.
“Tôi không giỏi cười, nhưng vì cậu thích khuôn mặt tươi cười. Nên dù sao thì tôi cũng nghĩ rằng mình nên cười với cậu một chút.”
Với giọng nói cộc lốc như thể đang tức giận, Jung Taeui ngơ ngác nhìn Christoph một lúc. Rồi cậu vô thức hỏi.
“Cậu luyện tập cười vì tôi sao?”
Christoph không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào gương. Nhưng nhìn cái miệng hơi bĩu ra hờn dỗi kia thì có vẻ như là thật. Không biết có phải là do cậu tưởng tượng không mà má cậu ta cũng hơi ửng đỏ. Ước gì chỉ là do cậu tưởng tượng thôi.
Jung Taeui không nói nên lời, lặng lẽ nuốt bia.
Không ổn rồi.
Không có lý do gì mà không vui khi nhận được lòng tốt từ người khác, nhưng chuyện này không ổn rồi.
Cậu không ghét Christoph. Ngược lại, khi những khía cạnh mà cậu chưa từng tưởng tượng đến của cậu ta dần dần bộc lộ ra, giờ cậu đã rất thích người đàn ông này.
Nhưng vì vậy mà càng không ổn.
Thiện cảm của Jung Taeui không giống với thiện cảm của người đàn ông này. Cậu không có dư dả để đón nhận thiện cảm đó chứ đừng nói đến việc lịch sự trả lại.
―Nếu lại có thằng nào sờ soạng chỗ đó của em mà em vẫn ngoan ngoãn thì tôi sẽ giết thằng đó trước, rồi khiến cho em cả đời này không thể dùng ‘cái đó’ của em ngoài tôi ra.
Bởi vì người đàn ông đang đe dọa như vậy đang ở ngay bên cạnh cậu.
“Cái loại nghĩ rằng chỉ cần sờ mó một chút là đã có mối tình sâu đậm cũng khổ mà cái loại như thế này cũng rất khổ……”
Vị bia đột nhiên trở nên rất đắng. Nhưng cậu vẫn uống cạn đến giọt cuối cùng rồi đặt lon bia xuống, tặc lưỡi.
Đúng vậy. Đó cũng là một vấn đề.
Một trong những vấn đề nhức đầu mà Jung Taeui đang phải đối mặt – dù không phải là người trong cuộc – bắt nguồn từ người đàn ông đang trừng trừng nhìn vào gương trước mặt cậu.
Việc cậu ta không gây ra tai nạn lớn với Richard là một điều đáng ăn mừng, nhưng đằng sau đó thì một tình huống mà Jung Taeui đã nghe lần đầu tiên,suýt chút nữa thì ngất xỉu trong 5 giây đang diễn ra bí mật.
"Ơ."
"Ơ?"
Jung Taeui ngạc nhiên thốt lên khi phát hiện ra Johan đang ngồi gần như vùi mình vào ghế sofa, Johan không mấy ngạc nhiên nhưng vẫn lặp lại lời của Jung Taeui như thể để đáp lại cậu.
"Sao cậu lại ở đây, đọc hết sách rồi à."
Jung Taeui ngồi xuống chiếc ghế bành một người ở phía đối diện chiếc ghế sofa mà Johan đang nghiêng người tựa vào,bắt chuyện.
Nơi mà cậu chạm mặt Johan gần như đã được ấn định.
Hoặc là sảnh nhà ăn, hoặc là phòng nghỉ dưới tầng hầm. Hoặc là rất hiếm khi lướt qua nhau ở hành lang.
Ít nhất là theo như những gì Jung Taeui nhớ, cậu chưa từng chạm mặt anh ta ở thư viện chung này.
Tuy là thư viện chung, nhưng đúng hơn là một sảnh nghỉ ngơi có nhiều sách hơn thư viện cá nhân, với những chiếc ghế bành thoải mái được đặt rải rác giữa các giá sách.
Trên thực tế, số lượng người đến đây để đọc sách,số lượng người ngồi tụ tập trên những chiếc ghế bành êm ái để tán gẫu, giết thời gian gần như bằng nhau, nên ngay cả bây giờ, cũng có hai ba người đang ngồi trò chuyện ở một chỗ cách chỗ Jung Taeui đang ngồi hai ba giá sách.
Nếu chỉ tính đến việc đọc sách thì đây không phải là một bầu không khí quá tốt, nhưng nó rất tốt để nằm dài thoải mái, giết thời gian, lật giở sách. Hơn nữa, có lẽ là do bầu không khí như vậy, nên có khá nhiều tiểu thuyết thị trường mà không thể tìm thấy trong thư viện cá nhân của Christoph.
Ngay cả bây giờ, Jung Taeui cũng đang cầm trên tay một cuốn tiểu thuyết thị trường mà cậu đã cầm lấy, tùy tiện lật vài trang sau khi Johan ném nó lại ở nhà ăn cách đây không lâu. Cuối cùng thì cậu đã phải tìm đến cuốn tiếp theo.
Và Johan thì đang nằm dài trên ghế sofa với một cuốn sách có tựa đề kỳ quái mà không biết anh đã lấy nó từ đâu.
"「Giờ thì bạn cũng có thể nói chuyện vào đêm, Ngôn ngữ cơ thể – Những mỹ nhân nóng bỏng ở các quốc gia khác」. ……Rốt cuộc thì đó là loại sách gì vậy."
"Muốn có một kỳ nghỉ tiếp theo thật trọn vẹn thì phải chuẩn bị trước chứ. Không biết câu ‘Hữu bị vô hoạn’ à, ‘Hữu bị vô hoạn’?" (có sự chuẩn bị thì sẽ không có lo lắng)
Cậu rất tò mò muốn biết anh ta định chuẩn bị cái gì, bằng cách nào, nhưng cậu đã quyết định không hỏi. Thay vào đó, cậu chọn cách chuyển chủ đề.
"Mà, cậu ở đây thế này thì có sao không? Nghe nói hôm nay có khách quý đến nên mọi người đều bận rộn lắm mà."
Nghe Jung Taeui hỏi, Johan cau mày tỏ vẻ phiền phức, xua tay lia lịa.
"Tôi không sao. Những tên ngồi ở vị trí cao kia mới bận."
Nếu phải bận rộn chạy đôn chạy đáo vào lúc này thì không phải là đã uổng công từ bỏ việc kế thừa từ đầu rồi hay sao, Johan thản nhiên ngân nga hát vu vơ.
Trong lòng thầm nghĩ không biết có phải người đàn ông lười biếng này mới thực sự là người đang sống một cuộc sống của một bậc hiền nhân thực thụ hay không, Jung Taeui gật đầu đồng ý.
Hôm nay có gì đó ồn ào từ sáng sớm. Nói chính xác thì là từ vài ngày trước rồi, nhưng hôm nay thì còn hơn thế nữa.
Hôm nay là ngày mà vị khách quý mà cậu chỉ nghe nói đến từ vài ngày trước sẽ đến.
Nghe nói là đến từ Riyadh.
Riyadh. Thủ đô của Ả Rập Xê Út.
Cậu nhớ lại hình ảnh Ilay kéo dài giọng, cười tinh tế khi nói ‘Là vị khách quý đến từ Riyadh mà.’ Cậu có thể nhanh chóng nhận ra sự khó chịu trong nụ cười đó.
Riyadh à. ……Chẳng lẽ đội bắt giữ khủng bố đột nhiên đến thì sao.
“Nghe nói đây là vòng đàm phán cuối cùng về việc trả nợ, chắc mấy người đứng đầu bận rộn nên không đến trực tiếp đâu, chỉ có đám dưới trướng một chút đến dò xét lẫn nhau thôi nhỉ?”
Sau đó bọn họ sẽ báo cáo lên trên rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng, dù chẳng hề hay biết Jung Taeui đang lo lắng điều gì, Yohan vẫn thản nhiên lẩm bẩm.
Jung Taeui nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi dè dặt hỏi:
“Nhưng mà Rick từng ném bom Riyadh mà. Gặp mặt khách bên đó có ổn không?”
“À… bây giờ là tình huống đặc biệt mà. Ngày quyết định người kế vị sắp đến rồi, ai dám động vào khách quý đang ở Tarten chứ. Cho dù có ra tay thì cũng phải đợi họ xong việc rồi rời khỏi Tarten thôi.”
Hơn nữa cũng đâu phải phái đặc công đến, chỉ có hai ba nhân viên phụ trách khoản vay thôi mà, làm sao mà đụng được một ngón tay vào anh ta chứ, Yohan xua tay.
Lời đó cũng đúng.
Jung Taeui gãi đầu rồi lún sâu vào ghế bành.
“Mong mấy vị khách quý từ Trung Đông xa xôi đến đây xong việc rồi đi cho sớm.”
“Mấy người trên cao bận rộn thôi, chứ đám nhàn rỗi như bọn mình thì có sao đâu. À… mà Chris mà bận thì chắc cậu cũng bận theo nhỉ?”
“Hả? À, tôi thì không. Dạo này cậu ta ban ngày dính lấy Richard nên tôi ở nhà rảnh rang hẳn. Tôi đâu thể lẽo đẽo theo cậu ta khi cậu ta giải quyết công việc ở Tarten được.”
Thật ra thì bây giờ, Jung Taeui đang thảnh thơi hơn bao giờ hết, trong khi bình thường giờ này chắc đã ngập đầu trong đống việc vặt mà Christoph giao cho rồi. Hơn nữa, nếu khách từ Trung Đông đến khiến bọn họ bận rộn thì đương nhiên Jung Taeui càng rảnh hơn.
Không có Ilay và Christoph, hai người đàn ông chuyên gieo rắc nỗi khổ não, những giờ ban ngày thật yên bình. Cũng không tệ đấy chứ.
“Không biết Christoph có ổn không nữa…”
Jung Taeui lẩm bẩm một mình rồi mở sách ra đọc.
Đúng như lời Yohan nói, Christoph bị cuốn vào guồng quay bận rộn của đám người trên cao vì sự xuất hiện của khách quý, sáng nay cậu ta đã phải rời giường khi mặt trời còn chưa ló dạng.
Để phù hợp với lịch trình luôn siêng năng,chăm chỉ ra ngoài từ sáng sớm của Richard, Christoph mỗi sáng đều sống dở chết dở. (Hoặc là muốn giết người)
Christoph vốn là người huyết áp thấp, thường phải đến giờ lỡ cỡ giữa sáng,trưa mới khó khăn lắm mới dậy được, hôm nay cũng vậy, dù Jung Taeui lắc người lay cậu ta dậy bên cạnh chiếc đồng hồ báo thức inh ỏi .... cậu ta vẫn không thể mở mắt ra được.
Cuối cùng, người đánh thức Christoph đang ngồi trên giường với vẻ mặt xanh xao như sắp chết chính là Richard.
Mấy ngày nay đều như vậy.
Richard đánh thức Christoph dễ dàng, thoải mái hơn Jung Taeui nhiều.
Chẳng có gì khó khăn cả. Anh ta chỉ cần chuẩn bị tươm tất rồi xông thẳng vào phòng Christoph là được.
Ngay khi anh ta bước chân vào phòng, Christoph dù còn mơ màng vì buồn ngủ cũng đã trừng mắt nhìn anh ta, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
‘Tôi không cho phép anh vào phòng tôi. Cút ngay.’
‘Nếu cậu không dậy chuẩn bị ngay thì tôi sẽ đạp lên giường lôi cậu xuống đấy.’
‘… Nếu muốn thấy máu vào buổi sáng thì cứ việc.’
Trong lúc nhăn mặt cãi nhau với Richard, Christoph cũng dần tỉnh táo hơn.
Khi cậu ta rời khỏi giường, lảo đảo đi vào phòng tắm, Richard mới lạnh lùng rời khỏi phòng. Anh ta không quên nở một nụ cười thân thiện, chào buổi sáng Jung Taeui đang ngơ ngác đứng đó.
“Hôm nào cũng nhăn nhó như vậy, không biết bây giờ có đỡ hơn không nhỉ.”
Jung Taeui tặc lưỡi nghĩ thầm rằng dù có luyện tập cười mỗi đêm thì cái vẻ mặt đó cũng vô ích thôi rồi lắc đầu.
Đối diện với Jung Taeui, Yohan vừa gạch chân trong cuốn 「Những Mỹ Nhân Nóng Bỏng Từ Xứ Lạ」 vừa đáp lời:
“Cứ đêm đến là chạy sang phòng cậu làm gì đó rồi mãi không thấy ra, bảo sao người ta không tò mò về tin tức của cậu ta chư.”
Jung Taeui dừng suy nghĩ một lát rồi liếc nhìn Yohan.
“Cái giọng điệu gì mà kỳ quái vậy. Ai nghe vào lại tưởng đêm nào bọn này cũng thực hành ngôn ngữ cơ thể trong 「Những Mỹ Nhân Nóng Bỏng Từ Xứ Lạ」 đấy.”
“Ủa, không phải hả?”
“Đương nhiên là không phải rồi!!”
“Vậy làm gì?”
Trước câu hỏi có vẻ thực sự tò mò của Yohan, Jung Taeui há hốc miệng không nói nên lời.
Không hiểu sao cậu lại ngại nói ra chuyện Christoph luyện tập cười trong phòng mình mỗi đêm.
Jung Taeui ấp úng ngậm miệng rồi lảng tránh: “Thì có chuyện này chuyện kia… nhưng không phải kiểu đó đâu…” Thấy vậy, Yohan nhìn Jung Taeui với vẻ khinh bỉ rồi tặc lưỡi.
“Bảo sao tin đồn rầm rộ thế…”
Không thể làm ngơ trước lời đó, Jung Taeui hỏi lại: “Tôi làm sao!” Yohan chỉ tặc lưỡi làm ngơ, đến khi bị túm gáy lắc qua lắc lại mới chịu nói:
“Nghe nói cậu, Christoph và Richard đang trong mối quan hệ tay ba.”
“Hả?”
“Christoph và Richard thức tỉnh với mối quan hệ cấm kỵ nên dạo này thân thiết hẳn ra. Cậu thì như cam thảo xen vào giữa.”
“Cái gì vậy trời!”
Jung Taeui trợn mắt hét lên nhưng Yohan đã quay ngoắt đi,bắt đầu nghiền ngẫm cuốn sách trở lại. Tay thì gạch chân những đoạn quan trọng trong 「Những Mỹ Nhân Nóng Bỏng Từ Xứ Lạ」, miệng thì tặc lưỡi ‘Đàn ông con trai mà dễ dãi với chuyện dưới háng là không được đâu.’ như chó ghẻ chê mèo lắm lông.
Jung Taeui ngơ ngác nhìn hắn.
Phần đầu của tin đồn đó Jung Taeui cũng đã nghe qua rồi.
Đó cũng là một trong những nỗi lo chính khiến cậu đau đầu.
Không biết từ đâu lọt ra ngoài chuyện Christoph từng nghiêm túc than thở với Jung Taeui rằng ‘tôi đã làm chuyện bậy bạ với Richard mất rồi’ — có lẽ nguồn gốc tin đồn có thể tìm ra nhanh thôi — tin đồn nửa đùa nửa thật đó giờ lan truyền khắp Seoyik, chỉ trừ người trong cuộc là không biết.
Christoph thì coi như tự mình tung tin ra đi — dù hoàn toàn không có ý định tung tin, chỉ là than thở về sự thật mà cậu ta tin tưởng thôi — nhưng mỗi khi nhìn Richard vẫn giữ nụ cười hiền lành,đối xử với họ, thậm chí còn lịch sự,ân cần với Christoph trước mặt mọi người, Jung Taeui lại cảm thấy nhói đau trong lòng. Càng như vậy thì tin đồn nhảm càng có cơ sở,lan truyền rộng rãi…
Nhưng Jung Taeui không thể nói những lời đó với Richard.
Vì vậy, cậu chỉ có thể lo lắng,đau đầu vì những tin đồn đó.
Vậy mà đột nhiên Yohan lại ném thêm một quả bom nữa.
“Để thanh minh cho sự trong sạch của mình, tôi khẳng định là tuyệt đối không có bất kỳ mối quan hệ thể xác nào không thể nói ra với bọn họ đâu nhé!”
Jung Taeui thấm thía hơn bao giờ hết sự đáng sợ của những tin đồn mà chỉ người ngoài biết còn người trong cuộc thì không, cậu trịnh trọng thanh minh với Yohan.
Không biết Yohan có tin hay không, hắn chỉ nheo mắt nhìn Jung Taeui.
“Nhắc mới nhớ, lúc cậu theo Christoph xông vào quán bar của Richard, cậu với Rick đã thân mật với nhau lắm mà.”
Hic, đến tin đó cũng lan truyền rồi hả…
Chuyện đó không phải tin đồn nhảm nên cậu không biết phải thanh minh thế nào.
Yohan có lẽ đã đoán ra sự thật từ biểu cảm của Jung Taeui, anh nhìn cậu với ánh mắt như muốn nói ‘Thật là hỗn tạp…’ rồi lặng lẽ dùng sách che đi tầm nhìn của mình với Jung Taeui.
“Này, không phải mà!!”
“Gì chứ? Nhiều người làm chứng là cậu bị Rick ‘đục’ rồi còn gì, không phải hả?”
“Không, … thì, thì không phải là không, nhưng… tôi, … tôi và Christoph duy trì một tình bạn trong sáng, thuần khiết, tôi nói thật đấy!”
“Vậy hả? Vậy chắc là vậy thôi. Thật ra ngay từ đầu tôi đã không nghĩ cậu sẽ làm gì đó với Christoph rồi. Phải là mặt mũi xứng đôi mới được chứ. Với cái mặt của cậu thì làm sao với tới được cái bông tulip trị giá hàng ngàn gulden đó.”
“Phân biệt đối xử người khác bằng mặt — không phải, ý tôi là, nếu cậu biết đó là tin đồn nhảm thì cậu phải đính chính lại chứ!”
“Sao tôi phải làm thế? Đính chính vô căn cứ thì cũng có ai tin đâu, với lại tin đồn thì thường chẳng sống được quá ba tháng mà.”
Jung Taeui cảm thấy sát khí bùng nổ với Yohan đang nhún vai vô trách nhiệm.
Đột nhiên toàn thân bủn rủn, Jung Taeui nằm dài ra ghế bành,che mặt bằng cuốn sách. Bên cạnh cậu, Yohan lẩm bẩm:
“Nhưng mà Rick ‘đục’… Đúng là kỳ tích khi cậu không phải nhập viện đấy. Xem ra cơ thể cậu khỏe hơn tôi nghĩ nhỉ.”
Hay là tại mình chưa thử nên không biết, nhưng cấu tạo cơ thể con người chắc là bí ẩn lắm nên có lẽ cái cỡ đó cũng dễ dàng chui vào thôi nhỉ? — Yohan vừa tự nói một mình vừa cười khúc khích. Thấy vậy Jung Taeui lặng lẽ đứng dậy cầm ngược chai bia PET 1.6 lít dựng bên cạnh thùng rác gần đó, tiến đến chỗ anh với vẻ mặt rợn người.
“Để tôi thử nghiệm trên cơ thể cậu một lần xem. Tôi sẽ giúp cậu.”
Hả? Yohan quay lại nhìn Jung Taeui rồi nhìn thấy cái chai PET trong tay cậu, sắc mặt anh lập tức cứng đờ.
“Này… không lẽ là cái cỡ đó thật hả?”
“Ừ, áp lực tâm lý thì cũng tương tự. Áp lực thể xác thì, nếu vượt qua giới hạn rồi thì cũng vậy thôi, coi như không khác nhau là mấy đâu. Nào, lại đây nào.”
Jung Taeui đang cười toe toét với vẻ mặt nửa tỉnh nửa mê. Mất nhân cách tạm thời do căng thẳng, đó là điều len lỏi trong đầu Yohan ngay lúc đó.
“Này, này, sao lại có chuyện vô lý như vậy… Mà sao cậu lại tiến lại gần tôi? Này, đừng có tới đây. Nhìn cậu bây giờ y như Jason cầm cưa máy ấy biết không?”
“Đừng lảm nhảm nữa, cởi quần ra đi.”
“K, kh, không, đừng mà, kh, … á á á! tui xin lỗi! Xin tha cho tui!!”
“Cởi ra! Bảo cởi thì cởi đi!!”
Khi những người đàn ông đang trò chuyện vui vẻ bên kia dãy giá sách giật mình chạy đến vì tiếng la hét. Theo tiếng kêu thất thanh đột ngột đó, Jung Taeui đang giằng co kéo khóa thắt lưng của Yohan đang vùng vẫy chống cự.
Và thế là một tin đồn nữa lại nảy mầm.