“Ừ, tạo một thân hình đẹp để được mọi người yêu thích…”
Jung Taeui vừa xoa bóp cánh tay vừa vỗ vỗ vào đùi rồi bước vào nhà ăn, đột nhiên cảm thấy không khí khác lạ so với mọi khi nên lẩm bẩm, “Hôm nay sao mà yên ắng vậy,” rồi ngẩng đầu lên.
Cậu cứ nghĩ là hôm nay ít người, nhưng không phải vậy. Số lượng người cũng giống như mọi khi, lấp đầy nhà ăn một cách vừa phải. Khuôn mặt của những người mà cậu gặp hàng ngày có hơi khác một chút, nhưng hầu hết đều là những người quen thuộc, ngồi ở những vị trí tương tự như ngày hôm qua.
Những chỗ trống, nếu không có ai ngồi thì luôn trống, chẳng hạn như chỗ của Christoph và Richard…
Jung Taeui đảo mắt nhìn quanh nhà ăn nơi bữa ăn diễn ra một cách yên tĩnh và ôn hòa hơn bình thường rồi nhìn về phía chỗ trống ở phía trước. Và ngay khoảnh khắc đó, tay cậu đang xoa bóp cánh tay đột ngột buông thõng.
Có Richard ở đó.
Anh ngồi ở vị trí quen thuộc đối diện chỗ trống của Christoph và thỉnh thoảng trò chuyện ngắn gọn với người ngồi bên cạnh trong khi ăn.
Tuy nhiên, Jung Taeui không quan tâm đến Richard. Trong mắt Jung Taeui, chỉ có người đang trò chuyện cùng anh ta bên cạnh là lọt vào tầm mắt cậu.
Quả nhiên, cậu suýt chút nữa đã bỏ qua vì bộ đồ vest bảnh bao mà dù nhìn lại thì cậu vẫn chưa quen, nhưng chiếc găng tay mà anh đang đeo ngay cả ở chỗ này cũng đập vào mắt cậu.
Ilay.
Anh ở đó.
Jung Taeui không tin vào mắt mình, chớp mắt liên tục và tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh trong khi đi về chỗ ngồi của mình, cậu suýt vấp vào ghế và chậu cây hai lần.
Cuối cùng, sau khi làm đổ một chậu cây, cậu mới hoàn hồn lại và ngồi xuống, Jung Taeui đã cố gắng không nhìn về phía Ilay dù có vẻ như Ilay đã liếc nhìn về phía cậu. Cậu chỉ chăm chú nhìn vào đĩa của mình.
“Nghe nói hôm nay cậu đã thay đổi toàn bộ cách bố trí thư phòng của Christoph à. Chắc trong đó có rất nhiều sách, cậu đã vất vả rồi nhỉ.”
Yohan đã đến trước và ngồi xuống bên cạnh cậu, đã ăn vơi đi nửa đĩa, nói thay cho lời chào với vẻ thương cảm.
Không, nhờ có thế mà tôi được tập thể dục nên cũng không sao cả… Jung Taeui lảm nhảm rồi đột nhiên im bặt. Và lại chăm chú nhìn vào đĩa của mình trong một lúc lâu, cậu dùng dĩa xiên một hạt đậu và lẩm bẩm.
“Mà cái người ngồi phía trước ấy, bên cạnh Richard ấy…”
“À, ừ. Gã điên Rick.”
Yohan ngập ngừng trả lời như thể không muốn gọi tên anh, nhăn mặt và nhún vai.
“Nghe nói từ hôm nay anh ta sẽ ăn tối ở đây.”
Jung Taeui dùng dĩa đâm mạnh vào hạt đậu đã bị bổ đôi và trừng mắt nhìn Yohan vô tội.
“Không phải khách quý thì phải ăn cơm ở Dongik sao, tại sao lại đến đây phá hoại bầu không khí ăn uống vui vẻ của mọi người!”
Nếu cậu bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ về câu nói này, cậu sẽ tự nhận ra rằng phần “bầu không khí ăn uống vui vẻ” là một lời nói dối lố bịch, nhưng bây giờ Jung Taeui không có thời gian để suy nghĩ về điều đó.
Đây đúng là ngồi trên đống lửa. Như đi trên con đường đầy gai.
Thà rằng anh xông vào phòng Jung Taeui ngay lập tức và quát mắng cậu, “Tôi đã bảo em ở nhà rồi mà em dám tự ý đi ra ngoài hả?!” thì cậu đã chuẩn bị tinh thần từ trước và chấp nhận rồi.
Tuy nhiên, cái người kia không biết đã nghĩ gì, chỉ cười đầy ẩn ý và ánh mắt lạnh lẽo, hoàn toàn không có ý định nói gì với Jung Taeui. Không, anh hoàn toàn làm ngơ cậu. Chính vì vậy mà cậu càng sợ hãi hơn.
Đây chẳng phải là muốn vắt kiệt máu của người ta sao. …Không, có lẽ anh đang có ý đó thật.
Jung Taeui nghiến nát hạt đậu với vẻ mặt nghiêm trọng và suy nghĩ.
Sau này gặp lại nhé.
Hóa ra câu nói anh đã nói khi cười một cách kỳ lạ lúc nãy có nghĩa là như vậy.
“Hay là tối nay mình lẻn vào phòng tên đó và nói chuyện thẳng thắn với anh ta luôn nhỉ…”
Thà rằng cậu giơ đầu ra cho anh giết còn hơn, có lẽ như vậy tương lai sẽ thoải mái hơn. Thay vì cứ nơm nớp lo sợ với tâm trạng tội lỗi như thế này, thì thà rằng cậu giơ đầu ra trước để trả giá cho tội lỗi của mình còn dễ chịu hơn nhiều.
“Nhưng tôi đã phạm phải tội chết gì chứ…”
Đột nhiên cậu cảm thấy buồn bã và đánh rơi chiếc dĩa. Yohan đang xé thịt bên cạnh, quan sát Jung Taeui chằm chằm, bình tĩnh nói.
“Vậy thì hạt đậu đó đã phạm phải tội chết gì?”
“Nó chết rồi mà!”
Jung Taeui đập vào hạt đậu đã được nghiền nát đến mức không còn hình dạng ban đầu. Yohan cẩn thận gặm từng chút thịt dính trên xương rồi tặc lưỡi.
“Dù có phạm phải tội chết thì cũng nên bảo toàn thi thể, đó là phép lịch sự cuối cùng đối với sinh vật.”
“Tôi nghĩ anh nên nhổ miếng thịt trong miệng ra trước rồi nói câu đó thì hơn.”
Vừa đáp lại như vậy, Jung Taeui vừa nhìn vào cái xương lớn đang ra vào trong miệng Yohan.
Đã có ai đó ngồi phía trước nói rằng nếu cần thì sẽ giết cậu và ăn xác cậu. Khi nghĩ đến câu nói đó, cậu thấy cái xương mà Yohan đang nghiến răng ken két có vẻ không bình thường chút nào.
Với lòng thương tiếc con vật đã sống và đi lại cách đây 1, 2 tuần, Jung Taeui cầm dao lên.
“Mà thấy cả cậu cũng biết Rick, đúng là cái gã đó nổi tiếng thật đấy.”
“Chứ sao, nổi tiếng theo kiểu tai tiếng ấy chứ.”
Jung Taeui trả lời một cách cộc lốc thì Yohan bắt đầu cười phá lên. Anh ta lại cười không ngừng với cái gì đó ngớ ngẩn, vừa cười vừa ngậm xương. Cái thằng này thỉnh thoảng lại cười điên cuồng vì những chuyện vớ vẩn như vậy.
“Này, cậu không biết đâu, nhưng cái tên đó đã tiến bộ nhiều rồi đấy. Vì có quan hệ giữa các gia tộc nên hễ có chuyện gì lớn cần chúc mừng hay an ủi thì bọn tôi thỉnh thoảng lại đến thăm nhau hoặc đi thăm. Lúc còn nhỏ cái tên đó còn không nói được nữa kìa… Giờ nhìn xem, nhìn chung thì có vẻ bình thường đấy chứ.”
Yohan khúc khích cười và nghiêng người về phía Jung Taeui. Anh ta chỉ vào Ilay bằng đầu xương và nói, đột nhiên nhớ đến một quá khứ u ám nên thở dài thườn thượt như thể đất sụt lún rồi lắc đầu.
“Lúc còn nhỏ ấy hả, sao không viết lên trán chữ ‘Tôi là người nguy hiểm’ rồi đi lại luôn đi? …Thà thế còn hơn. Nhìn thấy một tên điên trông như một tên điên thì vẫn còn đỡ. Ít nhất còn nhận ra và tránh được.”
Jung Taeui ảm đạm lẩm bẩm.
Nếu có thể nhìn và nhận ra trước thì ngay từ đầu, ngay từ khởi đầu của tất cả tình huống này, cậu đã không nhận cuộc gọi từ tên đó khi cậu đang ở trong phòng của chú mình rồi. Không, nếu sau khi nhận cuộc gọi mà cậu nhận ra sự bất thường của bàn tay trắng đó thì cậu đã cúp máy ngay lập tức và không bén mảng đến phòng của chú mình rồi.
Nhưng giờ nói ra thì đã muộn rồi.
(Tuy nhiên, khi cậu than thở những hối hận muộn màng như vậy, chú cậu đã cười khẩy và bác bỏ sự hối hận của Jung Taeui. “Cháu đã hết đường rồi ngay từ khoảnh khắc cháu chĩa súng vào đầu Rick trong nhà ăn vào ngày đầu tiên của cuộc huấn luyện chung rồi. Lúc đó cháu đã biết cậu ta là một tên điên rồi mà sao còn làm vậy.” Chú cậu đã nói. Cậu nhớ rằng mình đã cảm thấy cay đắng vì không thể phản bác.)
Jung Taeui bỗng mất cảm giác ngon miệng và dừng dĩa đang định gắp đậu nghiền lại giữa chừng.
Có lẽ những kỹ năng tàn ác đó đã phát triển đến mức kết luận là găng tay. Chắc chắn là vứt găng tay thì kinh tế hơn nhiều so với việc vứt quần áo mỗi ngày.
“Dù sao thì nhìn anh ta có vẻ bình thường mà. Chỉ tội cho những người không biết gì mà tiếp cận thôi.”
“Ừm…”
Jung Taeui không biết nói gì nên lặng lẽ nuốt súp. Bên cạnh cậu, Yohan vừa gắp một miếng thịt lớn vừa lẩm bẩm.
“Hóa ra càng độc thì càng lộng lẫy và bắt mắt đúng là thật. Anh ta ăn mặc bảnh bao như thế kia thì có mà khối cô theo đuôi ấy chứ.”
Mấy người bây giờ ấy mà, không nên nhìn mặt mà quen đâu, biết đâu lại vớ phải cái loại đó thì sao?! Jung Taeui vừa nghe những lời than thở đầy ghen tị của Yohan vừa vẫn lẩm bẩm một cách cộc lốc.
“Vậy à? Tôi không biết nữa. Đàn ông mà chăm chút vẻ ngoài từ đầu đến chân như thế thì có khi lại hơi ngại đấy chứ.”
“Không phải, tôi đã làm một cuộc khảo sát nhỏ với ba cô bạn gái của tôi rồi, và kết luận là 100% họ thích đàn ông ăn mặc đẹp. Tỷ lệ đáng kinh ngạc không hả?!”
“Tôi kinh ngạc vì anh có thể bàn luận về 100% chỉ với ba người đấy…”
Jung Taeui vừa ngỡ ngàng vừa cảm thán lẩm bẩm, nhưng Yohan không hề bận tâm.