Không biết có phải do cảm giác của cậu không, nhưng từ lúc nãy cứ có ánh mắt sắc bén nào đó hướng về phía cậu. Cậu cảm thấy hơi sợ nên không dám quay đầu về hướng đó, nhưng cậu cảm nhận được điều đó rất rõ ràng.
Chết tiệt, thật sự là tối nay cậu phải xông vào phòng cái tên đó và quỳ xuống xin anh tha cho cậu thì hơn…
Jung Taeui vừa nghĩ rằng sau khi viết di chúc thì cậu sẽ gọi cho Kyle một cuộc điện thoại (sau khi cậu trút hết những lời oán hận lên Kyle) vừa bưng cả đĩa súp cà chua lên uống cạn.
Cậu nghĩ rằng dù may mắn sống sót trở về thì cậu cũng không thể đi lại bình thường trong vòng bốn năm ngày, Jung Taeui ngay lập tức ủ rũ.
“Hơn nữa, cũng với xác suất 100%, các cô ấy đều kết luận rằng họ thích những người đàn ông vạm vỡ.”
Yohan vẫn đang thao thao bất tuyệt kể chuyện thì đột nhiên hạ giọng thì thầm như thể đang mách riêng cậu.
“66.6% nói rằng họ thích cái gì đó to và chắc, và 33.3% nói rằng họ không quá quan trọng kích thước, nhưng họ vẫn thích cái gì đó vạm vỡ hơn là gầy gò. Nói cách khác, về cơ bản là 100%.”
Này, đừng bàn luận về 100% chỉ với ba người… Trước khi cậu kịp bác bỏ, Jung Taeui đã không thể theo kịp câu chuyện của Yohan vì cậu đã không để ý đến lời cậu ta nói trong một lúc.
Cậu nhìn anh ta với vẻ mặt không hiểu gì thì anh ta tặc lưỡi vẻ bực bội và nói lại.
“Cái đó ấy, cái đó!”
Nhìn thấy cử chỉ dùng ngón tay cái chỉ vào bộ phận sinh dục của anh ta, Jung Taeui cuối cùng cũng hiểu ra câu chuyện là gì.
“À, cái đó… Ừm, tôi nghĩ đó là nhận thức chung. Nhưng tại sao lại nói thế?”
Jung Taeui hỏi lại không biết bằng cách nào mà chủ đề lại chuyển sang điều kiện để một người đàn ông được phụ nữ yêu thích, Yohan nheo mắt nhìn cậu chằm chằm khiến cậu vô thức giật mình và phòng thủ.
“Tôi nói trước là của tôi không nhỏ đâu đấy.”
Thỉnh thoảng khi cậu thảo luận những câu chuyện kiểu này ở nước ngoài, cậu lại đối mặt với những định kiến của họ. Người phương Đông nhỏ bé hơn người phương Tây.
Theo những gì Jung Taeui thấy thì trung bình không hẳn là hoàn toàn sai, nhưng dù sao thì khi là một người đàn ông, nếu cậu bị nhìn với ánh mắt như kiểu “Của cậu nhỏ à?” thì cậu không thể không cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên, Yohan có vẻ như không nói điều đó. Không, không phải vậy, Yohan xua tay.
“Tôi đang nói về cái tên đó. Rick. Anh ta được phụ nữ theo đuôi không chỉ vì mặt đâu. Cái đó ấy.”
“…”
Ngay khi chủ đề được xác định, lần này cậu thực sự mất cảm giác ngon miệng.
Đúng lúc đó, Jung Taeui đang gắp nấm tùng nhung nướng thì im lặng nhìn chằm chằm vào nấm. Một cách rất dữ tợn.
“Cái đó của anh ta, to lắm đấy. Nghe nói rất khủng. Mà cái này lại là tin chính xác nữa chứ, trong số những người họ hàng xa của tôi có một đứa đang ở chi nhánh Châu Âu của UNHRDO ấy. Rick đã ở đó cho đến vài năm trước, mà phòng tắm ở đó là dùng chung mà. Em họ tôi đã tận mắt chứng kiến rồi, nghe nói nó to gần bằng bắp tay luôn, chắc vậy. Chuyện đó đã trở thành một huyền thoại trong chi nhánh rồi đấy. …Này, nhưng nấm của cậu trông to và ngon đấy nhỉ.”
“… …Cậu ăn đi.”
Jung Taeui đưa cả dĩa nấm tùng nhung nướng cho Yohan. Yohan vừa cầm một miếng thịt lớn trên tay vừa xé ra, mở to mắt hỏi, “Thật á?” rồi cười và nhanh chóng nhận lấy.
Nhìn Yohan vui vẻ cắn miếng nấm tùng nhung nướng mà không hề có ý đồ gì, Jung Taeui chỉ uống nước.
Cho nên là phải nhìn tính cách chứ không phải vẻ ngoài mà kết bạn, tính cách ấy, nếu không thì đời tàn lúc nào không hay đâu, Yohan vừa nói những lời rất hợp lý vừa nói với một giọng điệu đầy ghen tị, nhưng mới ngày hôm qua thôi cậu ta còn hùng hồn nói rằng ‘Khi hẹn hò với người yêu thì điều quan trọng nhất là khuôn mặt, thứ hai là khuôn mặt, thứ ba cũng là khuôn mặt.” và suýt bị mấy cô gái ngồi gần đó đâm cho một nhát dao.
Chà, đúng là nấm tùng nhung nướng ngon thì ăn ở đâu và khi nào cũng ngon thật, nhìn Yohan lẩm bẩm một cách mãn nguyện, Jung Taeui thở dài và đứng dậy.
“…Tôi lên nghỉ ngơi đây.”
Cậu đã mất cảm giác ngon miệng và đột nhiên cảm thấy mệt mỏi cả mấy ngày nay dồn lại một lúc, Jung Taeui nghĩ rằng tốt hơn là nên lên nằm nghỉ nên lảo đảo rời khỏi chỗ ngồi.
Tại sao con người lại không có khả năng tưởng tượng một cách cụ thể về thực tế mà họ đã biết rõ chứ? Chẳng hạn như khi ngày đến hạn phải hoàn thành công việc đang đến gần, dù biết rõ rằng nếu không nhanh chóng và siêng năng hoàn thành công việc thì sau này sẽ rất khổ sở, nhưng vì không thể tưởng tượng một cách cụ thể về sự khổ sở đó nên cuối cùng khi chuyện đó thực sự xảy ra thì cậu lại nghiến răng nghiến lợi và khóc than thảm thiết khi bị công việc đuổi theo.
Jung Taeui biết rõ rằng nếu cậu đến gặp Ilay vào tối nay và đưa đầu vào cái miệng đó để xin xỏ thì sẽ rất khổ sở, và dù biết sự khổ sở đó, cậu vẫn phát hiện ra rằng mình đã không thể hình dung được ‘mức độ khổ sở thực tế’ đó.
Không, dù sao thì mình cũng đã quen rồi mà. Bây giờ nếu làm vào lúc mình có sức khỏe tốt thì cũng không đến mức chết đi sống lại như vậy đâu.
…Nhưng hôm nay cậu không có sức khỏe tốt. Hơn nữa, cậu đã không làm trong một thời gian rồi.
Jung Taeui quyết định sẽ cố gắng lảng tránh thêm một thời gian nữa nhân lúc cái tên kia đang giả vờ không biết.
“Hôm nay nấm tùng nhung to và tươi, nước ngon quá. Cứ tan ra trên lưỡi ấy.”
“…”
“Sao cậu không ăn cái món ngon này? Hả? Đã định đi rồi à?”
Jung Taeui quay lưng lại với Yohan.
Vấn đề là thời điểm, nhưng nếu cậu nói chuyện với anh ta lâu hơn một chút, thì sẽ chẳng khác gì tra tấn tinh thần.
Lảo đảo, Jung Taeui vừa đi vừa va vào chỗ này chỗ kia y như lúc bước vào nhà ăn và đi về phía cửa thì lúc đó cậu bắt gặp ánh mắt của Richard đang quay đầu về phía này và nói gì đó với người phục vụ.
“Hình như cậu vừa mới vào mà đã ăn xong rồi à?”
Anh vẫn nói một cách dịu dàng với nụ cười trên môi. Jung Taeui ngưỡng mộ anh vì đã quan tâm đến mọi người xung quanh một cách chu đáo như vậy, điều đó lý giải tại sao anh lại có nhân đức tốt như vậy. Thực tế là cậu chưa ăn được một nửa vì có cái người đang liếc nhìn cậu với ánh mắt thờ ơ như thể vừa nhận ra sự tồn tại của cậu bên cạnh anh.
“Ừ. Trông cậu có vẻ không khỏe, về nghỉ ngơi đi.”
Jung Taeui cúi đầu chào người đàn ông tốt bụng đã lo lắng cho cậu rồi lẻn lút đi về phía cửa sau lưng anh.
Chính là lúc cậu lướt qua sau lưng Ilay.
“Trông cậu đúng là không khỏe thật. Có vẻ cậu thân với Yohan, sao cậu không nhờ cậu ta đỡ cậu?”
Giọng nói đó như một bàn tay vươn ra và nắm chặt lấy gáy cậu.
Jung Taeui quay lại nhìn Ilay và mở to mắt.
“Anh… Ý anh là sao, sao anh lại biết Yohan?”
Lần này Ilay liếc nhìn Jung Taeui với vẻ mặt khó tin.
“Cũng như người đàn ông này biết mọi thứ về các thành viên trong gia đình tôi, tôi biết rõ về các thành viên trong gia đình của Tarten. Hơn nữa tôi và Yohan cũng đã gặp và nói chuyện vài lần hồi còn nhỏ. Dù sao thì cũng hơn 20 năm rồi.”
Nhớ lại thì đúng là như vậy.
Nếu xét trên một nghĩa rộng nào đó, thì hầu hết những người trẻ tuổi trong nhà ăn này đều là bạn bè. Trong số đó chắc cũng có một vài người sẽ kiên quyết khẳng định rằng ‘Tôi tuyệt đối không muốn bị gọi là bạn của cái tên đó’.
“Nhắc mới nhớ, Christoph dường như cũng hiếm khi thích cậu ta, nhưng giờ không thấy cậu ta đâu.”
Ilay vừa nói vừa nhìn về phía chỗ trống đối diện như đang nói một mình. Bên cạnh anh, Richard nhìn Ilay với vẻ mặt kỳ lạ và nở một nụ cười
“Thấy anh bắt người ta lại và nói những lời vô nghĩa như vậy thì có vẻ như anh cũng hiếm khi thích người như cậu ta ấy.”
“Trông như vậy à?”
Ilay bật cười. Tiếng cười ngắn gọn phát ra như thể anh vừa nghe một câu chuyện đùa buồn cười vang lên lạnh lẽo. Anh nhìn Jung Taeui với ánh mắt mới mẻ.
“Chà…, nhìn thấy một người phương Đông ở lại trong cái nhà này và đi lại xung quanh cũng lạ thật. Tôi cũng nhớ đến cái tên mà tôi đã để lại ở nhà.”
Nếu Jung Taeui nghe những lời đó từ người khác thì cậu đã hét lên ngay lập tức, “Đừng có nói dối! Anh không thể nói những lời mang tính người và tình cảm như vậy được!” Nhưng vì không phải chuyện của người khác nên cậu không nói được gì.
Richard mở to mắt một chút và nhìn Ilay với nụ cười ngạc nhiên như thể vừa chứng kiến một chuyện lạ, nhưng anh có vẻ như đã chấp nhận rằng ‘Mấy năm nay không gặp, anh cũng thay đổi nhiều rồi.’
Trong khi họ đang trò chuyện, Jung Taeui, người đang vô tình đứng chôn chân một cách lúng túng ở trung tâm của cuộc trò chuyện, cuối cùng thở dài và xoa bóp gáy đang mỏi nhừ.
“Nói xong rồi thì tôi đi đây.”
Ngay cả khi nảy ra ý định rằng nếu lần này họ lại bắt cậu thì cậu sẽ lật bàn lần nữa (lời của Alta đúng thật. Chỉ khó khăn vào lúc đầu thôi), Jung Taeui vừa nói thì Richard chào cậu và bảo cậu đi nghỉ ngơi, còn Ilay thậm chí không thèm quay lại.