“Cậu chính thức trở thành một trong hai người duy nhất mà Christoph đối xử hiền lành rồi đấy.”
“Vậy á? Còn một người nữa là ai?”
“Mẹ cậu ta.”
Yohan vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp lời. Nghe cậu ta nói rõ ràng như vậy dù đang nhét đầy thức ăn trong miệng, cậu lại một lần nữa nghĩ rằng cái tên này nên kiếm sống bằng cái miệng.
Jung Taeui vừa kinh ngạc nhìn Yohan đang ăn uống với tốc độ chóng mặt, vừa gắp thức ăn của mình.
“Ừm, nghe bảo dạo này buổi tối cậu toàn ăn cơm ở Seogik à. Có mệt không?”
Bỗng có tiếng của ông lão vang lên.
Không giống như mọi khi, mọi người đang nói chuyện với nhau bằng giọng nhỏ nhẹ, nên cậu có thể nghe rõ cả tiếng của người đang ngồi ở xa.
Giọng nói dịu dàng như đang nói chuyện với một đứa cháu nhỏ, đang hướng về phía Ilay đang ngồi bên cạnh.
Ilay đang định gắp món khai vị thì mỉm cười lắc đầu.
“Có gì mà mệt ạ. Lâu lắm rồi mọi người mới gặp nhau, tôi chỉ tranh thủ cơ hội này để nghỉ ngơi và giao lưu thôi mà. Mọi người đối xử tốt với tôi lắm ạ.”
Tạch.
Jung Taeui làm rơi nĩa.
Cậu cảm giác như mình vừa nghe thấy một lời nói khó tin. Hay phải nói là một giọng điệu khó tin mới đúng.
Jung Taeui kinh ngạc nhìn Ilay.
Ilay hôm nay vẫn lịch lãm như mọi khi, đang trò chuyện vui vẻ với ông lão, cứ như thể hai người là ông cháu thân thiết vậy.
“Này……, ông ấy có tin những lời đó không……?”
“Rick ấy mà. Còn chưa đến mười tuổi đã vác rìu đi rồi. Đến người ngoài còn biết tính cách của anh ta, người nhà – nhất là cái người ở cái vị trí nắm giữ mọi thông tin – sao có thể không biết được.”
“Vậy mà anh ta vẫn thản nhiên nói dối được à?!”
“Ủa, có lời nào là dối trá đâu. Chẳng lẽ anh ta mệt à, có ai dám đối xử không tốt với anh ta đâu. Ai cũng lâu lắm rồi mới gặp nhau mà. Có câu nào là nói dối đâu.”
“Cố tình che giấu sự thật cũng là một dạng nói dối đấy!”
Jung Taeui vừa nói vừa trừng mắt nhìn cái tên đại kiện tướng đang cố tình che giấu sự thật kia. Anh ta vẫn đang nhai rau một cách ngon lành.
Jung Taeui lại nhìn Ilay với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khó xử rồi chọc chọc vào đĩa.
Nghĩ kỹ thì Tarten và Riegrow thân thiết đến mức còn cử người đến tham gia các sự kiện của gia tộc kia mà. Tức là thân thiết gần bằng họ hàng rồi.
Nếu nghĩ theo hướng đó, thì ngay cả với lão gia mà anh ta cũng dám làm càn thì đúng là vô đạo đức. Dù cậu đã nghe nói là cái tên đó từng chĩa súng vào anh trai mình, nhưng cậu chưa từng nghe nói là anh ta dám làm như vậy với bố mẹ, xem ra thì ít nhất anh ta vẫn giữ được những luân thường đạo lý tối thiểu.
Jung Taeui vô thức thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó cậu nhận ra điều đó và cảm thấy tuyệt vọng vì cái thực tế phải xác nhận nhân tính ít ỏi của anh ta bằng những chuyện như thế này.
“Ừ, cậu thấy thế nào. Có ai trong số những người thừa kế nhà Tarten có tiềm năng không?”
Ông lão vừa cười vừa nói chuyện với Ilay.
Khoảnh khắc đó, không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng.
Dù ý kiến của Ilay không có trọng lượng lớn gì nên mọi người không để ý lắm, nhưng những lời nói từ miệng lão gia thốt ra thì không thể coi thường được.
Jung Taeui nhanh chóng nhận ra cái sự căng thẳng đó và gãi má. Cái nhà này đúng là có tinh thần cạnh tranh cao thật đấy.
“Mà nghe nói có mấy người là ứng cử viên thừa kế à. Ngoài Richard ra thì còn ai nữa?”
“Ơ? À. Để xem nào, Fritz với cả ai nữa ấy nhỉ, Max à……. Tóm lại là còn hai ba người nữa, nhưng không cần phải quan tâm đâu. Nghe là có mấy người thôi chứ thực tế thì ngoài Richard ra chẳng có ai đủ tài để kế thừa cả. Không phải là hai cái tên kia không thông minh, mà là Richard giỏi giang quá nên tụi nó chẳng có cơ hội thể hiện.”
“Thế thì đâu còn gọi là cạnh tranh nữa. Mà sao bầu không khí lại thế này?”
“Ừm―Tôi nghĩ là cũng chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, nhưng vẫn có biến số mà. Ví dụ như mấy cái tên còn lại liên kết với nhau, hoặc là trước khi thừa kế còn có khả năng sẽ gây ra một vụ gì đó nữa…….”
“Gây ra một vụ gì đó là sao?”
“À, thì sắp tôii―.”
Yohan vừa nói đến đó thì đột nhiên bị nghẹn thức ăn, cậu ta ho sặc sụa và ôm lấy cổ. Jung Taeui muốn mặc kệ cậu ta lắm, nhưng nếu cậu mà làm thế thì chắc chỉ vài giây sau cậu sẽ phải chứng kiến một cảnh tượng kinh tởm thôi, nên cậu nhanh chóng đưa khăn giấy và cốc nước cho cậu ta.
Nhưng đã hơi muộn rồi. Yohan đã ho ra trước khi cậu kịp lấy khăn giấy che miệng, Jung Taeui đã nhanh chóng nghiêng người sang một bên nên không bị vạ lây, nhưng một thanh niên đang ngồi đối diện với cậu đã phải chịu trận.
“……Cậu cũng thuộc hàng có số có má đấy…….”
Jung Taeui vừa lắc đầu vừa kéo đĩa của mình lại gần hơn. Để phòng hờ trường hợp Yohan lại gây họa lần nữa.
“Richard, nghe bảo dạo này cậu vừa gặp McCarthy về à.”
Lần này ông lão lại bắt chuyện với Richard.
Richard mỉm cười thản nhiên đáp.
“Vâng, tình cờ ngài ấy có việc đến Berlin nên cháu đã gặp ngài ấy. Nghe nói ngài ấy vẫn đang ở M15.”
“Hừm, ra thế……. Dạo này bên đó hoạt động tốt chứ?”
“Nghe nói nhìn chung là không có vấn đề gì cả. Chỉ là dạo gần đây bên phòng chống gián điệp có chút xích mích với Mukhabarat thì phải. Hình như cả Shin Bet cũng liên quan đến chuyện này nữa, nhưng cháu chưa nghe được chi tiết nên đang cho người điều tra thêm ạ.”
Ừm, ông lão vừa nói vừa từ từ gật đầu.
Jung Taeui chìm trong những suy tư miên man. Cậu ngày càng không hiểu nổi cái bầu không khí của cái gia tộc này nữa rồi.
Nếu cậu nghe không nhầm thì ít nhất cũng có đến ba cơ quan an ninh và phản gián của ba quốc gia dính líu đến chuyện này, nghe qua thì có vẻ không có gì to tát cả, nhưng cậu không nghĩ đây là một câu chuyện nên kể trong một bữa ăn gia đình ấm cúng như thế này.
Jung Taeui vô cớ trừng mắt nhìn Yohan. Yohan vừa lau miệng vừa nhìn Jung Taeui với vẻ mặt “Sao cậu lại trừng mắt nhìn tôi?”.
“Khó mà theo kịp bầu không khí của cái nhà này quá.”
“Ờ, đúng thế? Tôi cũng khó theo kịp lắm. Quan trọng nhất là nhà mình ít con gái quá. Phải có thêm chị em gái thì bầu không khí trong nhà mới tươi tắn lên được chứ, đằng này toàn đàn ông con trai không thôi.”
Cậu muốn véo mồm Yohan vì cậu ta cứ khăng khăng cho rằng tỷ lệ nữ giới trong dòng họ chưa đến 20% là có gì đó không ổn, nhưng cậu lại thôi vì sợ cậu ta sẽ lại gây ra một cảnh tượng kinh tởm nữa.
Jung Taeui im lặng ăn cơm trong đĩa. Tốt hơn hết là ăn nhanh rồi chuồn lẹ thôi. Cậu cũng chẳng thấy thoải mái với bầu không khí này.
“Tuy tôi không thích nó, nhưng Richard đúng là một tên tài giỏi. Người gây dựng nền tảng cho Tarten là lão gia, nhưng công lao lớn nhất trong việc khôi phục vững chắc cái nền tảng tài chính có phần bất ổn trong thời gian ngắn chính là thằng đó. Thằng đó đúng là một doanh nhân bẩm sinh. Rất giỏi giao dịch và đàm phán.”
Yohan vừa tu một ngụm nước vừa nói.
“Tôi cứ tưởng Tarten là một nơi vững chắc lắm chứ.”
“Ừ, nhưng mấy chục năm gần đây thì hơi khó khăn một chút. Tại lão gia mạo hiểm quá nhiều ấy mà. Kết quả thì ngài ấy đã có một quyết định tuyệt vời, nhưng dù sao thì có gánh nặng tài chính thì tinh thần cũng mệt mỏi mà.”
“……Ừm?”
“Cái thành tích thần kỳ giúp cho tỷ lệ nợ giảm hơn một nửa trong thời gian ngắn gần như là công của Richard cả đấy. Nghĩ đến những điều đó thì dù có thế nào đi chăng nữa, khả năng thằng khác kế thừa cũng không cao đâu.”
Dù đã ăn nhiều như thế rồi mà vẫn chưa đủ hay sao ấy, Yohan vừa nói vừa liếc mắt nhìn đĩa của Jung Taeui, Jung Taeui dứt khoát đưa luôn cả đĩa cho cậu ta. Cậu vừa nghĩ không biết cái đống đồ ăn đó đi đâu hết mà nhìn vóc dáng gầy tong teo của Yohan.
Kyle bảo Tarten là một nơi đáng tin cậy và có thực lực nên cậu cứ nghĩ đây là một nơi đang hoạt động vững chắc, ai ngờ họ lại có một khoản nợ lớn đến thế. Quả nhiên, khi làm bất cứ việc gì thì việc xoay vốn cũng là quan trọng nhất.
Cậu không biết có phải lúc nào ăn cơm với lão gia cũng thế này không, nhưng lão gia đang đi quanh nói chuyện với từng người trên bàn. Cậu thấy họ đi từ trái sang phải theo chiều kim đồng hồ, chắc là đó là quy tắc rồi.
Cậu cứ tưởng người lớn tuổi nhất trong gia tộc thì phải là một người nghiêm khắc và đáng sợ lắm, nhưng nhìn cái cách ông cụ trò chuyện với từng người thanh niên đáng tuổi cháu mình, cậu lại thấy ông giống như một người ông hiền lành và ân cần hơn. Cậu nghe nói ông là bác cả, xem ra đúng là cái lớp tuổi kia có sự khác biệt lớn thật.
Ánh mắt Jung Taeui chuyển sang Christoph đang ngồi bên cạnh ông lão. Nếu mọi người trò chuyện theo thứ tự đó thì chắc Christoph sẽ là người cuối cùng nói chuyện với ông lão. Christoph vẫn đang cúi gằm mặt và lặng lẽ ăn cơm.
Nếu nhìn như thế này thì cậu đúng là một chàng trai trẻ đẹp trai và lễ phép. Nếu cậu ta luôn như thế thì chắc chắn cuộc đời cậu ta đã dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Cậu vừa tiếc nuối nhìn cậu ta, Christoph bỗng ngẩng đầu lên. Cậu ta vừa nghe ai đó nói chuyện thì phải, Christoph nhìn ông lão một lúc. Rồi cậu lại cúi gằm mặt xuống. Khóe miệng cậu hơi giật giật. Ánh mắt cong lên.
Jung Taeui vừa ngạc nhiên vừa nhìn cậu ta.
Christoph hiếm khi cười lắm. Cậu chưa từng thấy cậu ta cười đúng nghĩa là “cười” bao giờ.
Dù có chuyện gì đáng cười đi chăng nữa, thì cậu ta cũng chỉ khẽ nhếch mép hoặc hơi cong mắt lên thôi, chứ không cười thật sự. Tuy nhiên, cậu vẫn có thể nhận ra là cậu ta đang cười vì cái vẻ lạnh lùng và thờ ơ đặc trưng trên khuôn mặt cậu ta đã biến mất.
“Lão gia đúng là một người tốt nhỉ.”
Jung Taeui vô thức lẩm bẩm.
Christoph thích ông lão. Cậu không biết đó có phải là ngưỡng mộ hay tôn trọng hay không, nhưng Christoph rõ ràng có cảm tình với ông lão. Tiếc là cậu ta không thể hiện ra rõ ràng.
Yohan đã ăn hết hơn nửa cái đĩa mà cậu đưa cho trong nháy mắt, cậu ta ngơ ngác “Hửm? Ừ thì đúng rồi” khi nghe Jung Taeui nói.
“Ai mà chẳng thích lão gia. Ngài ấy cũng là một người đáng kính mà. Nhưng lão gia chỉ có một người thôi, mà ngài ấy thì lại bận rộn quá nên không thể quan tâm đến từng người được. Ngài ấy chỉ thỉnh thoảng dành thời gian ra như thế này thôi.”
Không phải ai cũng có thể gặp được ngài ấy một cách dễ dàng đâu, Yohan vừa nói vừa ra vẻ tự hào.
Ra thế, Jung Taeui vừa gật đầu vừa nhìn Christoph. Christoph đang ngồi đó như một cậu bé rụt rè ngồi bên cạnh một người hùng mà cậu ngưỡng mộ.
Jung Taeui bật cười.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy cậu ta như thế – và tuy vẫn còn thấy khó tin, nhưng cũng không tệ.
“Nghe nói Christoph hồi trước cũng là ứng cử viên thừa kế thì phải.”
“Ừm? Ừ.”