Yohan đã sốc khi nhìn thấy Jung Taeui xuất hiện với chiếc quần dính đầy máu, cậu ta vừa lục lọi ngăn kéo, bàn, thậm chí là cả tủ quần áo vừa nói rằng mình không hút thuốc lắm, nhưng có lẽ vẫn còn mấy điếu bạn để quên ở đây từ lâu lắm rồi. Cuối cùng cậu ta đã đưa cho cậu một bao thuốc. Gần như là một bao thuốc mới, chỉ thiếu đúng một điếu.
Cậu nghĩ là mình sẽ hút một hơi cho đã thèm, nên cậu đã đi tìm một nơi thích hợp để hút thuốc liên tục và rồi Jung Taeui đã đến được nơi cậu đang đứng hiện giờ. Một nơi có phong cảnh đẹp và gió thổi lồng lộng, nhìn xuống khu rừng ở đằng xa.
Ở phía trên cùng của cái tháp nhỏ nối liền Seogik và tòa nhà chính, đó là một khu vực nghỉ ngơi với một khu vườn treo đơn sơ.
Ban đầu người ta định xây một tòa nhà duy nhất nối liền tòa nhà chính với Dongik và Seogik, nhưng vì vấn đề về cấu trúc và chức năng của tòa nhà nên họ đã xây ba tòa nhà riêng biệt, thay vào đó họ đã xây những công trình kiến trúc nối liền giữa các tòa nhà để có thể di chuyển dễ dàng giữa các tầng của những tòa nhà đó. Cái tháp nhỏ này chính là một trong số đó.
Cậu nghe nói là cái tháp nhỏ nối giữa Dongik và tòa nhà chính cũng có cấu trúc tương tự như cái tháp này.
Chức năng của cái tháp nhỏ chỉ là nối liền tòa nhà chính với Dongik và Seogik, nên tất cả những tầng dưới cùng của cái tầng thượng này đều chỉ là hành lang mà thôi. Trên tầng thượng họ đã xây một khu vườn nhân tạo nhỏ như thế này, để mọi người có thể nhìn ra xa, đón gió và nghỉ ngơi.
Tức là cái nơi vừa thoáng gió vừa không quá lộ liễu trước mắt mọi người này, rất thích hợp để hút thuốc. Hơn nữa, nó còn là một nơi không thể tuyệt vời hơn đối với những người đang muốn hút thuốc liên tục như Jung Taeui hiện giờ.
“Có vấn đề rồi…….”
Cậu vừa lẩm bẩm “Có vẻ như cái tên đó có vấn đề thật rồi……” vừa rít mạnh điếu thuốc thứ hai.
Hầu hết mọi người đều sợ Christoph. Ngay cả những người không ghét cậu ta cũng không muốn đến gần cậu ta.
Điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Hồi người phục vụ được đưa đến bệnh viện bê bết máu, những người liên hệ với bệnh viện và sắp xếp xe cộ, dù ghê tởm và tặc lưỡi, nhưng họ lại không hề ngạc nhiên trước cái sự thật là chuyện như vậy đã xảy ra. Điều đó có nghĩa là chuyện như vậy đã xảy ra rất thường xuyên.
“……. Haa…….”
Cậu ngẩng đầu lên trời và nhả khói thuốc. Trong lúc đó, điếu thuốc thứ hai cũng đã cháy gần hết.
Jung Taeui không do dự mà rút thêm một điếu nữa ra châm lửa. Có lẽ vì lâu lắm rồi cậu mới hút lại nên cổ cậu đã bắt đầu ngứa ngáy.
Ngay lúc đó.
Từ phía dưới cái tháp nhỏ chỉ có bộ khung cơ bản và trống trải kia, cậu nghe thấy tiếng một đám người đang đi lên.
Tiếng trẻ con.
Cậu vừa lắng nghe xem có phải họ định đi qua tháp nhỏ để sang tòa nhà khác không, thì cậu nhận ra tiếng động đó đang đi lên phía trên.
Có lẽ họ sẽ đi ra tòa nhà ở ngay tầng dưới thôi, cậu nghĩ, nhưng tiếng bước chân đó đã đi qua tầng dưới và tiếp tục đi lên.
Jung Taeui vội vàng dập tắt điếu thuốc. Người lớn thì không sao, nhưng cậu không thể ngậm điếu thuốc khi bọn trẻ đến được.
Cậu nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, nhét tàn thuốc vào bao rồi vẫy vẫy tay lên không trung. Khói thuốc đang vương vấn trong không khí nhanh chóng tan biến. Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân nhỏ bé chạy lên những bậc thang cuối cùng và đặt chân lên tầng thượng.
“Ơ.”
“Ơ…….”
Dù đã nghe thấy tiếng động và biết họ đang đến, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình nên tỏ ra ngạc nhiên trước cái vẻ ngạc nhiên của đứa trẻ đi đầu tiên khi nhìn thấy cậu và khựng lại.
Nối tiếp đứa bé gái đi đầu tiên, bốn năm đứa trẻ khác cũng đi lên. Khi thấy Jung Taeui đang đứng ở đó, bọn chúng cũng ơ, ơ lên.
“Mấy đứa đến đây chơi cùng nhau à? Thân nhau ghê.”
Jung Taeui vừa cười vừa nói. Bọn trẻ đều là những gương mặt quen thuộc. Những người thừa kế đời tiếp theo mà Christoph đang dạy dỗ.
Bọn trẻ chỉ mới mười mấy tuổi, cái lứa tuổi mà bọn chúng phải cạnh tranh nhau một cách khốc liệt. Đây cũng là hình ảnh của Christoph và Richard trong quá khứ.
“Không chơi với nó đâu. Nó lúc nào cũng bảo chỉ đọc sách thôi à.”
“Cậu thì chỉ biết chơi mấy cái trò xếp hình thôi ấy, còn tệ hơn!”
Vừa nghe Jung Taeui bảo là thân nhau, bọn trẻ đã nhao nhao lên vừa chỉ tay vào ai đó rồi nói bọn cháu không chơi với nó đâu, nó chán lắm. Jung Taeui nhìn bọn chúng rồi cười.
Richard và Christoph chắc không như thế này đâu. Dù ở cái lứa tuổi này, quan hệ của hai người họ cũng không khác biệt nhiều so với bây giờ là mấy.
Jung Taeui vừa nhìn bọn trẻ vừa hướng ánh mắt về phía Oliver đang cười nói “Cậu cứ thua Wolf mãi là tại cậu không biết cách thôi, để sau này tôi dạy cho” rồi vẫn đi lại bình thường dù đầu cậu ta vẫn đang được băng bó bằng một miếng gạc lớn.
“Oliver, vết thương của cháu không sao chứ?”
Jung Taeui hỏi, Oliver liền gật đầu. Đôi mắt trong veo ngước nhìn cậu.
“Chỉ hơi đau lúc thay thuốc mới thôi, còn lúc khác thì không sao hết ạ.”
“Ra thế. ……Chắc cháu đã sợ lắm nhỉ.”
Nghe vậy, Oliver nhăn tít cả mũi lại. Ừm, cậu bé vừa ngập ngừng vừa ngượng cười rồi lắc đầu. Jung Taeui cẩn thận xoa đầu cậu bé.
Ngay lúc đó.
Richard xuất hiện trên tầng thượng muộn hơn bọn trẻ một chút. Và Ilay, người luôn đi cùng Richard mỗi khi anh ta ra ngoài, cũng theo sát phía sau.
Vừa nhìn thấy Ilay, Jung Taeui đã ứ hự trong lòng. Ngược lại, Ilay khẽ mở to mắt rồi mỉm cười nhè nhẹ. Cái nụ cười đó trông như “Hôm nay vớ bở rồi”, khiến cậu bỗng muốn lùi lại phía sau.
“Sao cậu lại ở đây vậy?”
Richard vẫy tay gọi bọn trẻ lại rồi chào hỏi Jung Taeui. Ngay sau đó, Ilay đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi dừng lại ở chỗ Jung Taeui. Anh ta hơi nhướn mày lên.
“Đến hút thuốc à.”
Cái tên này đến muộn nhất mà thính mũi hơn cả mấy đứa trẻ đến sớm nhất.
Nhưng cậu chẳng có lý do gì để cảm thấy không thoải mái chỉ vì mình đã hút thuốc cả. Jung Taeui nhún vai kiểu “Thì sao”.
“Đến cả rượu với thuốc lá nữa…….”
Ilay vừa tặc lưỡi vừa quay mặt đi. Chắc chắn là anh ta đang mỉa mai chuyện Jung Taeui thích rượu – hơi quá mức cần thiết – đấy mà.
Tuy nhiên, ngay lúc đó Ilay khựng lại. Rồi anh ta im lặng nhìn xuống phía dưới.
“……?!”
Ánh mắt ấy bỗng trở nên lạnh lẽo. Dường như Ilay định bước một bước về phía này. Trong khoảnh khắc, đôi mắt đen láy ấy trở nên băng giá, khiến Jung Taeui khẽ rùng mình.
Tuy nhiên, khoảnh khắc sau đó, Ilay nhìn xuống phía dưới một lúc rồi tặc lưỡi vẻ không hài lòng.
“Từ đâu vác cái đầu gối dính đầy máu về thế…….”
Vừa lẩm bẩm, anh ta vừa đảo mắt nhìn Jung Taeui một lượt. Anh ta thậm chí còn phát hiện ra cái băng cá nhân nhỏ xíu ở đầu ngón tay của cậu rồi lại lần nữa nhìn cậu với ánh mắt lạnh lẽo.
“À, chỉ là bị mảnh thủy tinh cứa nhẹ thôi mà…….”
Jung Taeui vừa nhanh nhảu nói vừa thản nhiên xoa xoa lên cái băng cá nhân.
Mấy đứa trẻ chỉ đến lúc đó mới phát hiện ra vết máu dính trên đầu gối của Jung Taeui và bắt đầu ồn ào lên.
“Chú bị thương ở đâu vậy? Chú bị thương thế nào vậy ạ?”
“Phải đến bệnh viện thôi. Chú đi lại được không ạ?”
Trong cái sự ồn ào náo nhiệt không cho ai kịp lên tiếng đó, Jung Taeui đã mất một lúc mới giải thích được rằng vết máu đó không phải là máu của cậu.
Richard đang im lặng nhìn cậu khẽ lên tiếng.
“Là Christoph nhỉ.”
Giọng nói ấy lạnh lùng không một chút ý cười. Hệt như mọi lần anh ta nói về Christoph.
Có lẽ tin Christoph vừa cho một người phục vụ nhập viện đã lan truyền khắp dinh thự rồi. Cả Richard lẫn Ilay đều có vẻ đã hiểu ra chuyện gì.
Jung Taeui cười gượng rồi nhún vai.
Cậu cảm thấy mình đã dùng hết năng lượng của cả một ngày chỉ để dọn dẹp cái sàn nhà bê bết máu kia rồi. Cậu không muốn nghe thêm những chuyện khiến tâm trạng mình tồi tệ hơn nữa.
“À—mà nhân tiện, sao anh lại đưa bọn trẻ đến đây vậy?”
Nếu Richard chỉ đưa mỗi Oliver đến thì cậu sẽ nghĩ là ông bố đưa con trai đi hóng gió thôi, nhưng anh ta lại dẫn cả lũ trẻ đến đây thì chỉ có một kết luận duy nhất là anh ta đang trông trẻ hộ ai đó.
“À, tôi định dạy cho bọn trẻ cách sử dụng vũ khí một cách đơn giản.”
Richard vừa nói vừa lắc chiếc hộp cứng đang cầm trên tay. Jung Taeui nhìn chiếc hộp cứng đó với vẻ mặt kỳ lạ.
“Súng!?”
Việc dạy cho bọn trẻ cách sử dụng vũ khí đã kỳ lạ rồi, cái ý tưởng cho bọn trẻ cầm súng còn bất ngờ hơn nữa.
“Súng à……. Thì, tôi nghĩ biết vẫn hơn là không biết, nhưng ngoài súng ra còn nhiều thứ hay ho khác mà, sao cứ phải dạy súng trước…….”
Jung Taeui vừa gãi gãi gáy vừa lẩm bẩm. Tuy nhiên, có vẻ Richard đang bị bọn trẻ vây quanh và mở hộp ra nên không nghe thấy tiếng lẩm bẩm gần như là độc thoại của cậu.
Thay vào đó, người trả lời Jung Taeui lại là Ilay, người thính cả mũi lẫn tai.
“Mấy đứa nhóc này còn phải có vệ sĩ đi kèm và được dạy những kỹ năng tự vệ nhiều nhất có thể nữa đấy.”
Jung Taeui à lên một tiếng rồi gật đầu.
Ừ thì đúng là thế. Mấy đứa nhóc này là những đứa được chọn trong số rất nhiều đứa trẻ đang lớn lên ở cái nhà này. Vậy thì chắc chắn chúng cũng sẽ phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm nhiều hơn so với những đứa trẻ khác.
Thực tế thì dù bọn trẻ có biết võ đi chăng nữa thì chúng cũng không thể lại được người lớn về sức mạnh cơ bản, nên cũng chẳng có tác dụng gì mấy, nhưng xét đến những trường hợp khẩn cấp thì biết vẫn hơn là không biết.
“Mấy đứa phải cẩn thận đấy.”
Jung Taeui vừa lẩm bẩm vừa nhớ lại hồi còn bé cậu chưa từng bị bắt cóc lần nào, nhưng lại suýt bị bắt cóc nhiều lần. Đó là nhờ người anh trai đã bị bắt cóc vài lần vì anh là một người tài giỏi xuất chúng.
Ngay cả Jung Taeui chẳng có tài cán gì nổi bật và chẳng có gì trong tay cũng đã từng đối mặt với nguy cơ bị bắt cóc rồi, thì bọn trẻ này còn gì để nói nữa.
Hừm, ra thế, Jung Taeui vừa gật đầu vừa nhìn Richard và bọn trẻ rồi liếc nhìn Ilay. Ilay đang khoanh tay nhìn lại cậu.
“Nhà cậu cũng học mấy thứ này à, hồi còn bé?”
Nghĩ kỹ thì nhà cái tên này cũng không kém gì nơi này. Hồi còn bé, anh ta cũng có thể đã sống một cuộc sống có vệ sĩ đi kèm.
Cảm giác khi luôn có người khác bảo vệ – giám sát – mình còn chưa đủ, mà còn phải học cả võ thuật và cách sử dụng vũ khí để phòng hờ những trường hợp xấu nhất sẽ như thế nào, Jung Taeui chẳng thể nào hình dung ra được.
Tuy nhiên, câu trả lời của Ilay lại rất đơn giản.