Tại sao cậu lại thích mình, cậu thích điểm gì ở mình, tại sao cậu lại chọn mình trong số tất cả mọi người, mình không thể đáp lại cậu mà.
Tuy nhiên, trước câu hỏi mang theo một chút tiếc nuối mờ nhạt của Jung Taeui, Christoph đã thản nhiên nói.
"Tôi cũng không biết....... Liệu tôi có thích cậu thật không?"
"......"
Lời nói của Christoph cũng không phải là đùa hay nói đùa. Cậu ta hạ thấp đầu một chút như thể đang tự hỏi mình với vẻ mặt nghiêm túc rồi chìm vào suy nghĩ.
"Mới bao lâu mà cậu đã bảo thích tôi rồi."
Jung Taeui trợn mắt nhìn Christoph, nhưng thấy cậu ta đang chống tay lên má và chìm đắm trong suy nghĩ, cậu thở dài rồi im lặng.
"Chỉ là đột nhiên tôi có suy nghĩ đó thôi. Tôi muốn ở bên cậu. ......Đây là lần đầu tiên tôi có suy nghĩ đó nên tôi kết luận rằng có lẽ tôi thích cậu. Chà......, tôi có thực sự thích không nhỉ?"
Christoph ngước mắt lên với vẻ mặt hoài nghi về chính mình. Đôi mắt xanh biếc nhìn Jung Taeui một cách nghi hoặc dưới hàng mi dài.
Jung Taeui im lặng nhìn cậu ta rồi từ từ thở dài.
"Thích ở bên nhau không nhất thiết phải là thích theo kiểu đó."
"Nhưng bây giờ cậu có thể chạm vào tôi rồi. Tôi chịu được."
Christoph nhắc lại. Jung Taeui mở to mắt trước giọng điệu lạnh lùng như thể đang tức giận của cậu ta. Rồi cậu từ từ nói bằng giọng bình tĩnh.
"Chịu đựng được không có nghĩa là ổn."
Nếu chỉ vì chịu đựng được mà làm thì đó chẳng qua chỉ là rèn luyện sự kiên nhẫn mà thôi.
Jung Taeui nhẹ nhàng bỏ tay ra khỏi má cậu ta. Christoph im lặng nhìn Jung Taeui.
Có một cảm giác xa lạ, dường như có gì đó không khớp.
Christoph không có lý do gì để thích mình cả.
Vốn dĩ thích thì không cần lý do, nhưng cậu không thể biết được tại sao lại là mình.
Cậu ta bảo với Jung Taeui rằng cậu ta thích cậu. Như thể đó là điều đương nhiên.
Có lẽ Christoph cũng cảm nhận được sự xa lạ đó. Không, đây là chuyện của chính cậu ta. Dù không thể ý thức được điều đó nhưng cậu ta không thể không biết về sự xa lạ mơ hồ đó.
Christoph im lặng nhìn Jung Taeui một lúc. Nhưng có lẽ cậu ta vẫn không thể tự đưa ra kết luận cho riêng mình, cậu ta chỉ nói thêm một lần nữa bằng giọng yếu ớt "Tôi thích cậu." Như thể đang nói với chính mình.
"Cậu có thể chạm vào tôi."
"Cậu chịu đựng nên tôi mới làm vậy. Cậu có thể chịu đựng với bất kỳ ai nếu cậu muốn."
"Nhưng với cậu thì tôi ổn."
Jung Taeui không đáp lời mà chỉ gật đầu.
Nếu đó là điều cậu ta muốn thì có lẽ cậu nên chiều theo cậu ta một thời gian. Trong thời gian ở đây.
Một lúc im lặng trôi qua.
Cả Christoph cũng không thể cười một cách hài lòng, Jung Taeui cũng không nhìn thấy nụ cười hài lòng đó, cả hai người đều không còn nghĩ đến nụ cười nữa.
Lúc đó.
Cậu nghe thấy tiếng người đang đi lên từ dưới vọng lâu.
Christoph và Jung Taeui gần như đồng thời quay đầu về phía cầu thang.
Những âm thanh hỗn tạp đó dường như đang đi lên từ hai tầng bên dưới, rộn ràng và tràn đầy năng lượng đến mức có thể nghe thấy dù ở xa. Đó là tiếng của trẻ con.
"......À."
Jung Taeui vô thức lẩm bẩm.
Trước đây cậu đã từng gặp bọn trẻ ở đây rồi. Ngẫm lại thì có vẻ như lần đó cũng vào cùng một ngày trong tuần và cùng khoảng thời gian như hôm nay.
Điều đó có nghĩa là.
"Có vẻ như bọn trẻ đang đến."
Christoph lẩm bẩm với vẻ khó chịu. Cậu hơi nhăn mặt nhưng không tỏ ra quá khó chịu.
"À......Christoph. Mà có lẽ người dẫn bọn trẻ đến là Richard đấy."
Jung Taeui gãi đầu nói.
Khoảnh khắc đó, biểu cảm của Christoph, từ vẻ khó chịu nhưng không khó chịu, đã thay đổi hoàn toàn. Nó ngay lập tức chuyển sang vẻ khó chịu và bực bội.
"Làm sao cậu biết được chuyện đó."
Có lẽ vì không muốn tin nên Christoph vô cớ truy hỏi Jung Taeui với vẻ mặt khó chịu. Jung Taeui nhún vai đáp trước đây mình đã từng gặp một lần rồi.
"Nếu tôi biết trước thì tôi đã không đến đây ngay từ đầu rồi."
Christoph tặc lưỡi rồi đứng dậy. Jung Taeui không có ý định rời đi chỉ vì Richard đến, nhưng nghĩ đến Christoph đang công khai ghét bỏ cậu, cậu tặc lưỡi rồi đứng dậy theo.
Nếu trong một nhóm có hai người cực kỳ ghét nhau thì những người xung quanh sẽ cảm thấy mệt mỏi. Mặc dù trong trường hợp này, những người xung quanh đang đánh nhau chí chóe nên có lẽ họ sẽ không cảm thấy mệt mỏi với cảm xúc tương tự như Jung Taeui.
"Quả nhiên nước ở cái vùng này không được tốt cho lắm," vừa lầm bầm vừa nói, bọn trẻ đã lên đến sân thượng.
"......Ơ."
"Ơ? Lại có người nữa."
"Ơ? Christoph cũng ở đây này!"
Bọn trẻ ùa lên mà không ai bảo ai, chúng nhìn thấy Jung Taeui ở đó rồi vui mừng vì có người nữa, rồi khi nhìn thấy cả Christoph ở bên cạnh, chúng lại càng ngạc nhiên hơn. Chúng cũng là những đứa trẻ mà Christoph thường xuyên dạy dỗ.
Jung Taeui hơi giơ tay lên chào những đứa trẻ đang ồn ào chạy đến. Rồi đột nhiên cậu à lên một tiếng rồi nhìn Oliver đang lẫn trong đám trẻ đó.
Giờ thì có vẻ như vết thương của cậu đã lành hẳn, trên đầu không còn dấu vết gì cả, Oliver nhìn Jung Taeui từ phía sau rồi cười chào. Cậu bé cũng cười tươi như vậy với Christoph đang đứng bên cạnh cậu.
Christoph vẫn giữ vẻ mặt khó đăm đăm, tỏ ra khó chịu và phiền phức như thường lệ.
"Oliver, có vẻ như cháu đã khỏi hẳn rồi nhỉ. Trên đầu không còn băng gạc gì nữa cả."
"Vâng, cháu đã đi bệnh viện lần cuối cách đây mấy ngày rồi ạ."
Cậu bé lễ phép trả lời rồi cười tươi. Rồi cậu liếc nhìn Christoph.
Christoph chỉ giả vờ không biết và nhìn đi chỗ khác.
Sau khi bọn trẻ chào hỏi ồn ào, chúng tản ra khỏi hai người như thể đã xong việc và đi lang thang khắp sân thượng.
Richard có vẻ như đang từ từ đi lên phía sau bọn trẻ, cậu vẫn chưa thấy anh ta đâu cả.
"Mình phải xuống trước khi cái mặt mình không muốn nhìn thấy xuất hiện mới được."
"Đằng nào xuống cũng sẽ gặp thôi."
"......Chỉ cần xuống đến tầng dưới rồi rẽ sang khu nhà phụ hoặc tòa nhà chính là được."
Christoph càu nhàu đáp lại lời nói có vẻ hợp lý của Jung Taeui.
Vừa bước nhanh theo Christoph, Jung Taeui vừa mở lời.
"Oliver, may mà cháu đã khỏi hẳn."
Christoph hơi chậm bước lại. Cậu ta cau mày nhìn xuống Jung Taeui rồi liếc nhìn Oliver, cuối cùng lại nhìn Jung Taeui.
"Tôi nghĩ là tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm."
"Ừ," Jung Taeui gật đầu một cách bình thường. Đằng nào thì cậu cũng không có ý gì khác. Chỉ là vì nhìn thấy Oliver và Christoph ở cùng một chỗ nên cậu mới nhớ ra thôi.
Tuy nhiên, dù bảo là không quan tâm, Christoph vẫn dừng bước. Và cậu nhìn Oliver từ xa một lúc. Đôi mắt cậu đờ đẫn như thể đang nhìn một thứ gì đó khác chứ không phải Oliver.
"Chỉ là, mỗi khi nhìn Oliver tôi lại nghĩ đến một người. Vì hai người giống nhau quá."
Cậu ta khẽ thì thầm như đang nói một mình. Jung Taeui nhìn khuôn mặt cậu ta có vẻ hơi u sầu, rồi đột ngột nói.
"Richard sao?"
Christoph trừng mắt nhìn Jung Taeui đang vừa nói thêm "Thì hai người giống nhau mà," vừa gật gù một mình.
"Không phải! Tôi không quan tâm anh ta có giống ai hay không! Không, đúng hơn là nếu giống thì tôi càng khó chịu hơn!"
"Oliver và Richard giống nhau mà. Giống đến mức người ta tin rằng hai người được đúc ra từ một khuôn đấy."
"Không giống, tính cách hai người hoàn toàn khác nhau. Oliver giống Olivia hơn đấy!"
Christoph tặc lưỡi hét lên. Nhận ra sự giận dữ và sốt ruột trong giọng nói thô lỗ của cậu ta, Jung Taeui im bặt. Rồi cậu lại nhìn Oliver.
Cậu bé đang mang theo một món đồ chơi hoặc một câu đố gì đó với một đứa trẻ khác và đang chìm đắm trong suy nghĩ, theo Jung Taeui người không biết Olivia thì cậu vẫn thấy cậu ta giống Richard. Tuy nhiên, có lẽ còn có khả năng khác. Có lẽ trong mắt những người biết Olivia thì cậu ta trông giống Olivia y hệt.
"Olivia là em gái của Richard sao?"
Jung Taeui hỏi lại. Christoph gật đầu.
Định nói gì đó với Christoph đang nhìn chằm chằm vào Oliver, Jung Taeui lại im lặng.
Cậu không có gì để nói cả.
Cậu có thể nói gì với cậu ta đây.
Olivia là người mà cậu đã chôn xác chó ở mộ của cô ấy sao? ― Cậu không thể hỏi những điều đó.
Jung Taeui im lặng nhìn theo ánh mắt của Christoph đang hướng về Oliver.
Lúc đó, Christoph khẽ mở miệng. Như thể đang đọc được suy nghĩ của Jung Taeui.
"Đó là một con chó hoang không có chủ, Olivia đã bí mật cho nó ăn và yêu quý nó. Khi phải nhập viện và không thể chăm sóc con chó, cô ấy đã nhờ tôi chăm sóc nó."
Jung Taeui từ từ ngước nhìn cậu ta.
Vẫn nhìn Oliver, Christoph không nói gì thêm với vẻ mặt thờ ơ.
―Christoph ghét cay ghét đắng con chó đó. Mỗi khi nó theo cậu ta, cậu ta đều công khai mắng mỏ nó.
Jung Taeui chợt nhớ đến những lời mình đã từng nghe được.
".......Vậy nên, cậu đã cho nó ăn những thứ ngon chứ?"
"Ừ. Nó chỉ là một con chó hoang mà lại kén ăn đến mức chỉ chịu ăn những món có thịt. Mỗi khi tôi đến gần, nó chỉ vẫy đuôi rồi quay mặt đi."
"Đúng là một con chó đáng ghét," Christoph nói thêm rồi rụt vai lại.
Christoph. Christoph. Hóa ra ánh mắt người nhìn người lại khác nhau đến vậy.
Jung Taeui ậm ừ gật đầu. Rồi cậu nhìn Oliver.
"Con chó đó cũng chỉ thích Olivia thôi mà...... bây giờ chắc hai người đang ở bên nhau rồi."
Christoph kết thúc câu chuyện một cách bình thản.
Jung Taeui ậm ừ, ...... ậm ừ nói lại một lần nữa.
Một lúc im lặng trôi qua trong không gian đó.
Cả hai người đều im lặng nhìn lên vọng lâu, không nhìn cụ thể vào một nơi nào cả.
Jung Taeui định mở miệng nói "Hay là mình xuống thôi," thì.
Một cô bé chạy đến chỗ Christoph khi cậu vừa định quay bước như thể cũng định nói điều gì đó tương tự.
"Christoph, Christoph! Cháu đã học nhào lộn hôm trước, nhưng cháu không làm được! Hiderich cứ khoe là chỉ có mình nó làm được thôi! Cháu phải làm sao đây?!"
Cô bé có vẻ bực bội, thở hồng hộc và van nài với khuôn mặt đỏ bừng. Cậu nhóc đang lầm bầm từ đằng sau "Không làm được mà còn đi học nữa à," có vẻ là Hiderich.
Christoph cau mày nhìn xuống cô bé với vẻ khó chịu, và cô bé giật mình, nhưng vì không muốn yếu thế trước người bạn đang trêu chọc mình từ phía sau nên cô bé nắm chặt tay và không hề nhúc nhích một bước nào. Christoph, dạy cháu đi, cô bé nài nỉ với giọng như sắp khóc.
Jung Taeui liếc nhìn Christoph. Christoph dường như chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Dù chưa nghe thấy tiếng ai đó đi lên từ bên dưới, nhưng chẳng mấy chốc người đàn ông dạy dỗ bọn trẻ sẽ đến đây. Và Christoph tuyệt đối không muốn chạm mặt người đàn ông đó.
"Bảo Richard dạy cho đi."
Christoph lạnh lùng nói rồi định quay bước. Nghe vậy, cô bé sốt ruột kêu lên.
"Chính cháu học từ Richard mà! Nhưng làm sao cháu có thể nói với Richard là cháu không biết được chứ?!"
".......Tôi nghĩ rằng thà nói với anh ta còn hiệu quả hơn là nói với tôi đấy."
Christoph nhăn mặt. Nhưng có vẻ như cô bé có lòng tự trọng riêng của mình. Jung Taeui chỉ khẽ cười khi thấy mong muốn được thể hiện rằng mình đã hiểu và nắm vững mọi thứ một cách hoàn hảo của cô bé.
"Nhào lộn à....... Nếu chú làm mẫu thì cháu có hiểu không?"
Jung Taeui hỏi cô bé, cô bé nhăn mày rồi ừm ừm nghiêng đầu. Có vẻ như chính cô bé cũng không chắc liệu mình có thể hiểu được hay không.
“chú làm cho nhé?”
Jung Taeui cười nhìn Christoph đang lộ rõ vẻ khó chịu trên khuôn mặt cau có — dù sao thì vẻ cau có đó cũng không thể hiện ra rõ ràng — và Christoph nhún vai. "Tùy cậu thôi," cậu ta lẩm bẩm.
Jung Taeui quay lại nhìn đứa trẻ. Cậu cúi người xuống để ngang tầm mắt với đứa trẻ.
Ánh mắt nghi ngờ của đứa trẻ khi nhìn cậu kiểu "Không phải chú là cái chú sai vặt hồi nãy à......" khiến cậu hơi đau lòng, nhưng Jung Taeui vẫn cười và đưa tay ra với đứa trẻ.
Cậu đưa tay ra một cách trịnh trọng và tao nhã như thể đang mời một quý cô khiêu vũ, đứa trẻ ngập ngừng rồi đặt nhẹ tay lên tay cậu.
Khoảnh khắc đó.
"Nào, vậy thì cứ làm đến đâu hay đến đó nhé. Đi nhé?"
Vừa dứt lời, Jung Taeui vừa cười vừa nhẹ nhàng xoay người quật đứa trẻ xuống.
Ngay trước khi chạm đất, cậu nhẹ nhàng đỡ eo và sau đầu gối của đứa trẻ, tạo tư thế giúp đứa trẻ dễ dàng lộn người.
Tuy nhiên, đứa trẻ hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ bị quật xuống như vậy, và cứ thế ngã xuống đất. Đứa trẻ rơi xuống một cách nhẹ nhàng nhờ sự hỗ trợ của Jung Taeui, chớp mắt nhìn lên bầu trời trước mắt một lúc.
"......Ơ. Có lẽ mình vừa vô tình thực hiện cú nhào lộn."
Đứa trẻ mở to mắt rồi thì thầm. "Không đau chút nào," đứa trẻ nói lại rồi chớp mắt, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
"Sao lại phải hỗ trợ chứ. Phải vừa nhìn vẻ mặt đau đớn vừa học chứ."
Christoph đứng bên cạnh chứng kiến mọi chuyện vừa tặc lưỡi vừa lẩm bẩm một cách cộc cằn. Jung Taeui gãi đầu bối rối.
"Ừm......, không được à....... Vậy thì thà rằng cậu nhìn kỹ bên cạnh thì hơn. Thứ tự là mông đến lưng, vai đến cánh tay."
Jung Taeui ân cần dạy đứa trẻ rồi quay lại nhìn Christoph. Cậu nheo mày khi thấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Gì?"
"Quật tôi đi."
Jung Taeui chỉ vào mình rồi nói.
Christoph lộ rõ vẻ khó chịu, thở dài một cách bực bội rồi tiến lại gần Jung Taeui. Và không hề báo trước một lời, cậu ta túm lấy cánh tay Jung Taeui rồi kéo mạnh. Một cú sốc ngắn gọn ập đến sau mắt cá chân, ngay phía dưới đầu gối, và cơ thể Jung Taeui mất thăng bằng.
"......!!"
Khoảnh khắc tiếp theo, Jung Taeui đã nằm bẹp trên sàn.
Christoph đã quật Jung Taeui xuống đất với tốc độ mà nếu cậu không dự đoán trước được rằng cậu ta sẽ tấn công thì có lẽ cậu đã ăn trọn cú đó, cậu ta đứng ngược chiều ở trên cao nhìn xuống cậu.
Christoph liếc nhìn đứa trẻ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Thấy chưa. Phải làm như thế này."
".......Cháu không hiểu lắm. Cho cháuxem lại đi ạ."
Đứa trẻ nói một cách táo bạo với đôi mắt long lanh. Thấy đứa trẻ không hề lùi bước mà còn yêu cầu "Làm chậm lại cho cháu xem với ạ" dù ánh mắt Christoph đang trở nên hung ác, có vẻ như đứa trẻ này sẽ làm nên chuyện lớn trong tương lai.
"Có sao đâu. Cho xem thêm lần nữa cũng được. Vậy thì làm chậm lại rồi quật thử đi."
Jung Taeui nói trong lúc đứng dậy loạng choạng. Christoph cau mày lắc đầu.
"Tôi không thể làm chậm hơn được."
"Hả?"
"Tôi không học để đấu tập."
Cậu ta chỉ học để sử dụng trong thực chiến, để thực sự hạ gục người khác.
Christoph đang nói như vậy. Vì vậy cậu ta chỉ học cách hạ gục đối thủ một cách nhanh nhất, và cậu ta không quen với việc trình diễn chậm lại cho người khác xem.
À há, Jung Taeui gật đầu. Nghe Christoph ra hiệu bằng cằm bảo cậu đi xuống và chỉ vào cầu thang, Jung Taeui nói.
"Vậy thì tôi sẽ quật cậu vậy. Chậm thôi. Cứ đỡ cho tốt vào nhé."
"Cậu?"
Christoph tỏ vẻ khó hiểu. Vẻ mặt cậu ta vừa có vẻ hơi bối rối vừa có vẻ không thích. Thấy cậu ta đang định hét lên điều gì đó thì đột nhiên ngập ngừng, Jung Taeui liền nhận ra.
"......Cậu bảo là tôi chạm vào cậu thì không sao mà."
"Tôi không bảo là kể cả việc chạm vào để tấn công tôi cũng không sao."
"Tấn công gì chứ....... Tôi đi đây."
Jung Taeui nhếch mép cười rồi tiến lại gần cậu ta.
Ừm, liệu mình được phép chạm vào cậu ta đến mức nào nhỉ, trong lòng cậu chợt nảy sinh một chút tinh nghịch muốn thử xem.
Đột nhiên, cảm giác mềm mại khi cậu vuốt ve má cậu ta lúc nãy sống lại trong tay cậu. Đó là một xúc cảm tuyệt vời đến kinh ngạc.
"......"
Jung Taeui ngơ ngác nhìn lên bầu trời với vẻ mặt hơi ngây ngất, rồi trấn tĩnh lại và lẩm bẩm trong lòng sau khi Christoph tiến lại gần trước mặt.
Xin lỗi. Khoảnh khắc đó tôi đã nghĩ rằng nếu được ngủ với cậu thì chắc chắn sẽ ngây ngất lắm. Mong cậu tha thứ cho tôi vì đã tùy ý xoa nắn cậu trong đầu thôi nhé. ......Nếu mình nói những lời này với Ilay thì chắc chắn mình sẽ bị bầm dập đến mức không còn lành lặn mất, nên mình phải giữ bí mật chuyện này đến hết đời thôi.
Nhưng nghĩ lại thì vốn dĩ mình không thích bị đè, Jung Taeui lầm bầm rồi nắm lấy cổ áo và cánh tay Christoph.
Rụt, cậu cảm nhận rõ ràng cơ thể cậu ta rụt lại trong tay mình. Cậu nhẹ nhàng nhấc bổng cơ thể cậu ta đang cố gắng phản xạ rũ mình ra khỏi tay cậu lên không trung.
Vù, có vẻ như cậu đã nghe thấy âm thanh đó.
Christoph xoay người một vòng trên không trung theo một quỹ đạo rõ ràng nhưng chậm rãi, rồi tặc lưỡi và lộn người khi sắp chạm đất. Bàn tay cậu ta chạm đất, hấp thụ toàn bộ lực tác động.
Ngay cả Jung Taeui, người vừa quật cậu ta, cũng phải thán phục trước dáng vẻ như thể đang trình diễn một trận đấu mẫu mực đó.
Cậu ta chỉ dùng nó trong thực chiến, nhưng nếu có một người đàn ông chiến đấu bằng những động tác như vậy trong thực chiến thì mình sẽ không dám tùy tiện giết anh ta chỉ vì muốn tiếp tục nhìn những động tác đó.
"Theo một nghĩa nào đó thì anh ta là một người đàn ông đáng sợ khi biến thành kẻ thù đấy," Jung Taeui thán phục một cách hơi lạc đề rồi quay lại nhìn đứa trẻ.
"Nhìn kỹ chưa?"
Đứa trẻ không chớp mắt, mở to mắt nhìn chằm chằm rồi gật đầu một cách mơ hồ. Nhìn vẻ mặt lấp lánh của đứa trẻ thì có vẻ như đứa trẻ đã nhìn thấy rõ, nhưng không biết liệu mình có thể sử dụng được nó hay không.
"Vâng......, cháu đã nhìn rồi ạ, cho cháu xem thêm lần nữa—"
"Học chỉ bằng cách nhìn thì học được cái gì chứ. Đi mà luyện tập rồi làm quen đi."
Chưa kịp để đứa trẻ dứt lời, Christoph đã ngồi dậy từ dưới đất và lạnh lùng quát lớn. Đứa trẻ giật mình rụt vai lại rồi bĩu môi. Đứa trẻ nheo mắt lườm nguýt như cáo con nhưng vẫn tươi cười rồi cúi chào "Vâng, cảm ơn chú ạ" một cách lễ phép.
Jung Taeui bật cười rồi quay lại.
Christoph đang ngồi bệt dưới đất, tặc lưỡi.
"Quần áo bẩn hết rồi kìa. Chắc lại phải thay thôi."
Cậu ta tỏ ra không hài lòng và cáu kỉnh.
Vì ngã xuống nên phía sau quần, lưng, vai và tay áo của cậu ta đều bị dính một chút bụi. Quần áo cậu ta không phải màu sáng nên không dễ nhận thấy lắm, nhưng Christoph vẫn phủi bụi dính trên tay áo rồi tặc lưỡi.
Jung Taeui vô cớ cảm thấy vui vẻ, cậu tiến lại gần cậu ta một bước.
"Vậy thì về phòng thôi. Tuyệt quá, thật ra tôi không thích bộ đồ đó chút nào."
Nghe vậy, Christoph đang xem có dính gì thêm trên tay áo và vạt áo không liền ngước mắt lên.
"Cậu không thích chỗ nào?"
Giọng điệu cậu ta thật đáng sợ.
Đó là bộ quần áo mà cậu ta đã tốn nhiều thời gian và công sức để chọn vào buổi sáng. Nghe cậu nói không thích, cậu ta tỏ ra khó chịu.
"Màu sắc của bộ đồ đó. Thay vì vậy thì cái áo len màu xanh lá cây mà cậu mặc bữa trước đẹp hơn đấy."
"Cái đó tôi gửi đi giặt rồi."
"Vậy thì cái màu lạc đà......không, cái đó dở tệ. Vậy thì cái áo sơ mi màu xanh navy thì sao?"
Jung Taeui tiến lại gần cậu ta rồi đưa tay ra.
Christoph nhìn bàn tay cậu với vẻ nghi ngờ. Và vẫn với vẻ mặt nghi ngờ đó, cậu ta đặt những hạt bụi mà cậu ta phủi khỏi quần áo lên lòng bàn tay cậu.
"Cái gì đây!!"
"Cậu không phải muốn à?"
Christoph nhìn Jung Taeui đang gạt phăng bụi đi và đưa tay ra lại với vẻ khó hiểu.
"Sao tôi lại muốn bụi chứ! Ý tôi là bảo cậu đứng dậy, tôi sẽ đỡ cậu!"
Jung Taeui kinh ngạc kêu lên. Rồi đột nhiên cậu nhận ra.
Người đàn ông này chưa từng như vậy bao giờ.
Chưa từng nắm tay ai để đứng dậy, chưa từng được ai đỡ dậy.
Lúc nào cũng một mình.
Cô độc một mình.
Vì vậy mà cậu ta cũng không biết cách nhờ người ta giúp mình đứng dậy. Cậu ta thậm chí còn không nghĩ rằng mình được phép làm như vậy.
Jung Taeui nhìn xuống Christoph vẫn còn đang ngơ ngác nhìn tay cậu, đột nhiên lòng cậu ấm lên và cậu im bặt. Rồi cậu lại im lặng nhìn cậu ta một lúc rồi hỏi.
"Việc tôi chạm vào cậu, thực sự không sao chứ?"