Nghe vậy, Christoph tỏ vẻ hơi bất an. Gương mặt cậu ta như thể thực ra thì không sao ấy. Nhưng có vẻ như cậu ta ngại nói ra.
"Tôi chạm vào cậu thì không sao mà, phải không?"
Jung Taeui hỏi lại một lần nữa, lần này cậu nắm lấy cổ tay cậu ta trước khi cậu ta kịp trả lời gì. Rụt, cậu lại cảm nhận được sức mạnh muốn rũ tay cậu ra của cậu ta. Nhưng Jung Taeui phớt lờ và kéo tay cậu ta lại.
"Đứng lên."
Cậu kéo tay cậu ta theo đường chéo lên trên. Lúc đó Christoph mới dựa vào tay cậu để đứng dậy từ dưới đất.
Jung Taeui vẫn không buông tay cậu ta ngay cả sau khi cậu ta đã đứng dậy.
Christoph dồn hết sự chú ý vào bàn tay đang nắm lấy tay cậu và tỏ vẻ khó chịu, nhưng có lẽ vì những lời cậu ta đã nói nên cậu ta đã mím chặt môi.
Christoph nheo mắt nhìn Jung Taeui với vẻ mặt như thể đang viết lên trán dòng chữ "Không phải cậu nên tự biết ý rồi buông tay ra đi à.", nhưng Jung Taeui vẫn giả vờ không biết và tiếp tục nắm lấy tay cậu ta. Thậm chí cậu còn đi quá giới hạn mà hỏi.
"Tôi có thể sờ má cậu thêm lần nữa không?"
"......"
"Má cậu mềm lắm. Sờ thích lắm đấy. Có thể sờ được không?"
"Không—"
"Lúc nãy, cậu đã bảo là nếu là tôi thì sờ cũng được mà, phải không?"
"......"
Nhận lấy ánh mắt giận dữ của Christoph đang tái mét mặt, Jung Taeui vui vẻ vươn tay ra với cậu ta.
Thấy tay cậu tiến lại gần, cậu ta từ từ lùi người về phía sau. Jung Taeui nắm chặt lấy tay mà cậu vẫn đang nắm rồi kéo cậu ta lại. Và cậu dùng tay ôm lấy má cậu ta.
"......!"
Nhìn vẻ mặt của Christoph đang nhăn mặt và cúi gằm mặt xuống, Jung Taeui cảm thấy như thể mình đã trở thành một ông già đồi bại đang trêu ghẹo một cô gái ngây thơ, cậu cay đắng tặc lưỡi.
Nhưng cậu vẫn tiếp tục xoa má cậu ta. Dần dần cậu nhẹ nhàng chạm vào những bộ phận khác trên khuôn mặt cậu ta. Cậu tưởng tượng rằng mình đang chạm vào một bức tượng điêu khắc trong bảo tàng có viết dòng chữ "Xin đừng chạm vào." trong khi dùng tay xác nhận những đường nét khuôn mặt rõ ràng của cậu ta.
"......Đến lúc dừng lại r......"
Cuối cùng khi Christoph không thể chịu đựng được nữa và mở miệng nói một cách âm u thì.
Jung Taeui đang cầm tay cậu ta và vuốt ve má cậu ta một cách ngây ngất thì dừng lại khi nhìn thấy người đàn ông vừa bước lên cầu thang.
Người mà cậu chạm mặt qua vai Christoph là Richard.
"......"
"....... ...―."
Nếu không phát ra tiếng động gì thì có lẽ anh ta đã đến từ khu nhà cánh tây hoặc từ tòa nhà chính rồi đi thẳng lên đây.
Richard dừng bước và hơi mở to mắt nhìn họ. Jung Taeui không biết lý do là gì nhưng cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng và dừng lại rồi chỉ im lặng nhìn anh ta.
Thường thì anh ta sẽ mỉm cười và chào hỏi mình trước khi chạm mặt, sao hôm nay anh ta lại im lặng một cách kỳ lạ vậy nhỉ...... Jung Taeui đang nghĩ thầm thì.
Christoph nhận ra rằng Jung Taeui đã dừng lại và ánh mắt cậu đang hướng về phía sau vai mình nên cậu quay đầu lại.
"......!"
Ngay khi phát hiện Richard đang đứng đó, cảm giác ấm áp cuối cùng còn sót lại trên khuôn mặt Christoph đã biến mất hoàn toàn.
Cậu ta tặc lưỡi với vẻ mặt chỉ còn lại sự khó chịu và lạnh lùng rồi lẩm bẩm, "Cuối cùng thì mình cũng phải đối mặt với cái bản mặt khó ưa đó rồi."
Jung Taeui rụt tay khỏi Christoph theo phản xạ rồi xoa gáy và liếc nhìn hai người họ.
Có bọn trẻ ở đằng kia nên những tình huống tồi tệ như vậy sẽ không xảy ra đâu, nhưng bầu không khí vẫn rất ảm đạm. Cậu sẽ không ngạc nhiên nếu một lời nói nào đó trở thành cái cớ dẫn đến một cuộc ẩu đả vào một thời điểm nào đó ở đây.
"Có bọn trẻ đang đợi ở đằng kia kìa."
Jung Taeui chào hỏi anh ta một cách qua loa rồi nhanh chóng chỉ tay vào những đứa trẻ đang chơi đùa với nhau ở một nơi cách đó không xa. Ngay sau đó, cậu bám lấy Christoph và nói.
"Không đi thay quần áo à?"
Cậu vừa cười tươi rói vừa nói một cách rạng rỡ, hướng về phía ai cũng được. Cậu nhớ đến câu tục ngữ "Người ta không thể nhổ vào mặt người đang cười."
Hai người im lặng nhìn Jung Taeui một lúc. Cả hai người họ hiếm khi cãi nhau mà không có lý do gì cả, nhưng cậu muốn nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí ảm đạm này.
Christoph tặc lưỡi rồi bước về phía cầu thang. Richard cũng bước lên sân thượng với khoảng cách chừng một gang tay.
Khi Christoph vừa bước ra khỏi khu cầu thang và chuẩn bị đặt chân lên bậc thang đầu tiên thì Richard, người đã bước ra khỏi mái che của khu cầu thang và đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, đột nhiên dừng bước.
"Có vẻ như đã chữa được một bệnh rồi nhỉ."
Anh ta nói với vẻ mặt vẫn hiền lành như mọi khi, nhưng với một chút chế giễu thoáng qua trong giọng nói, và quay nửa đầu lại nhìn qua vai.
Jung Taeui đang định đi theo Christoph xuống thì khựng lại. Christoph cũng dừng bước.
Ánh mắt lạnh lùng của Christoph đang nhìn chằm chằm vào anh ta, và ánh mắt của Richard đang từ từ quay lại chạm vào nhau.
"May mà chứng bệnh tâm thần khiến cậu không thể chạm vào người khác đã được chữa khỏi rồi."
"......Hừ."
Lắng nghe những lời của anh ta một cách im lặng, Christoph bật ra một tiếng cười khan với khuôn mặt lạnh lùng. Rồi chậm rãi xoay người lại, đối mặt với Richard.
Jung Taeui đứng giữa hai người, thở dài rồi lùi sang một bên. Cậu cảm thấy khó chịu khi ánh mắt họ nhìn chằm chằm nhau xuyên qua người cậu.
Jung Taeui nhường chỗ cho những người có mối quan hệ xấu tha hồ nhìn nhau, một mặt cậu cũng nghi hoặc nhìn Richard.
Không ngờ anh ta lại chủ động gây sự trước.
Theo những gì Jung Taeui thấy kể từ khi đến đây, Richard không hề chủ động gây sự. Lúc nào anh ta cũng chỉ đối diện với những người khác bằng nụ cười điềm tĩnh, và hành động như thể không nhìn thấy Christoph vậy. Trừ khi có ai đó vướng vào giữa hai người hoặc có chuyện gì đó xảy ra.
Christoph cũng vậy.
Về cơ bản cậu ta không mấy quan tâm đến người khác.
Ai cũng vậy, cậu ta sẽ không thèm để vào mắt trừ khi họ gây sự hoặc tạo ra nguyên nhân với cậu ta.
Phần lớn cậu ta đều phản ứng thái quá so với hành động của đối phương nên bị chỉ trích và oán giận, nhưng cậu ta không bao giờ tấn công người khác trước mà không có lý do gì cả.
Vì vậy, mặc dù Christoph và Richard là mối quan hệ mà mọi người trong Tarten đều coi là thù địch, nhưng hiếm khi người ta thấy hai người họ chạm mặt nhau.
......Hay là do chuyện Oliver bị thương gần đây mà hai người họ vẫn còn hiềm khích?
Jung Taeui liếc nhìn về phía Oliver.
Những đứa trẻ đang tụ tập ở đó.
Những đứa trẻ đó đang nhăn mặt lo lắng khi nhìn thấy Richard và Christoph đang đối đầu nhau. Rồi đột nhiên Jung Taeui chạm mắt với cô bé kia.
"......"
Jung Taeui ra hiệu cho cô bé. Chỉ vào Richard và Christoph.
Cô bé thông minh có vẻ như đã hiểu ra. Cậu thấy cô bé gần như gật đầu, rồi ho khan vài tiếng rồi hét lên.
"Richard—. Chú đến muộn quá rồi—. Chúng cháu còn phải đợi bao lâu nữa?"
Nghe cô bé hét lên, những đứa trẻ khác khẽ liếc nhìn nhau rồi đồng thanh lên tiếng.
"cháu phải nhanh chóng đi ngay sau khi tiết này kết thúc ạ."
"A—. Cháu chán phải chờ rồi."
"Lúc nào bận rộn thì chúcũng thế cả."
Nhìn những đứa trẻ thông minh cùng nhau lẩm bẩm phàn nàn, Jung Taeui khẽ quay đi cười.
Có lẽ tiếng la hét của bọn trẻ đã có hiệu quả, Richard có vẻ như hơi nhăn mặt nhưng rồi anh ta nhanh chóng mỉm cười nhìn bọn trẻ.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Như thể muốn bỏ qua chuyện này, anh ta quay người bước đi.
Thấy Richard quay lưng lại đi về phía bọn trẻ, Christoph bật ra một tiếng cười khan ngắn gọn.
"Bệnh tâm thần—. Ừ, cho dù tôi có chữa khỏi bệnh tâm thần đó thì với cậu, tôi vẫn sẽ mãi là một kẻ bệnh hoạn thôi. Đến chạm vào một ngón tay của cậu tôi cũng ghét."
Richard dường như chậm bước lại.
Nhưng chỉ được một lúc, anh ta tiếp tục bước đi không quay đầu lại.
Sau đó, khi anh ta đến gần bọn trẻ và đã cách một khoảng khá xa, Jung Taeui thở dài rồi nhún vai.
"Có vẻ như anh ta cãi nhau với người yêu thật rồi....... Nghe nói dạo gần đây tâm trạng anh ta không tốt, có lẽ vẫn còn như vậy."
Vừa lẩm bẩm một mình, cậu vừa tiến lại gần Christoph đang nhìn cậu với vẻ mặt kỳ lạ.
"Cãi nhau với người yêu? Với cô ta á? Không thể nào. Không, anh ta cũng không phải là người sẽ buồn bã chỉ vì cãi nhau đâu."
Vừa cười khẩy vừa quay người lại đi xuống cầu thang, Christoph khiến Jung Taeui nghiêng đầu.
"Ngay cả Ilay cũng nói tương tự, cậu cũng nói thế. Có vẻ như quan hệ của họ tốt đến mức họ không thể cãi nhau. À, mà nhìn hôm qua thì có vẻ là họ thân nhau thật."
"Không phải người yêu mà là nô lệ đồ chơi thì có. Xài xong vứt. A —, nghĩ đến lại thấy bực mình rồi. Đừng nhắc đến cái tên đó nữa."
Jung Taeui mở to mắt ngạc nhiên, nhưng Christoph xua tay như thể khó chịu chỉ vì nghe thấy tên của Richard.
Đột nhiên, trong đầu cậu thoáng qua những lời nói mang đầy vẻ khó chịu mà cậu đã nghe thấy từ trước đến nay.
Cậu nghĩ rằng chắc chỉ có những người quen biết nhau mới biết những điều đó, Jung Taeui nhún vai rồi chỉ lặng lẽ đi theo sau cậu ta. Dù sao thì cậu cũng không muốn biết càng nhiều càng tốt.
Jung Taeui nghĩ rằng cậu không phải là người quá nhạy cảm với ánh mắt của người khác.
Thỉnh thoảng cậu cảm thấy có ai đó đang nhìn mình rồi quay lại thì chạm mắt với người đó, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Thường thì cậu không hề nhận ra dù ai đó có nhìn mình chằm chằm đi chăng nữa. Đến nỗi hồi tiểu học, khi trường tổ chức dã ngoại, bố mẹ cậu đã đến thăm cậu và cứ nhìn cậu từ một khoảng cách không xa trong suốt buổi học mà cậu vẫn không hề nhận ra.
Tương tự, ngay cả khi cậu biết có ai đó đang nhìn mình, cậu cũng không mấy bận tâm. Cậu chỉ nghĩ "À, người đó đang nhìn mình kìa," rồi bỏ qua. Dù có ai đó nhìn cậu đến thủng cả mặt — nhưng thường thì không ai làm vậy —, nếu là người quen thì cậu sẽ hỏi họ có việc gì không, nhưng nếu là người lạ thì cậu hầu như không quan tâm.
Hồi còn đi học, có lần cậu nhận ra một bạn học ngồi chéo phía sau đang ra sức nhìn trộm cậu — hoặc bài kiểm tra của cậu — trong giờ kiểm tra nhưng cậu không mấy bận tâm, đến nỗi sau này cậu bị giáo viên nghi ngờ là đồng bọn của người đó. Thậm chí khi suýt bị bắt cóc, cậu chỉ nghĩ rằng một người đàn ông cứ nhìn mình chằm chằm rồi phớt lờ, suýt nữa thì gặp chuyện lớn.
Đã vài lần cậu suýt gặp nguy hiểm vì không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng dù sao thì điều đó có lẽ là do bản chất của cậu hơn là do kinh nghiệm, Jung Taeui vẫn không mấy nhạy cảm với ánh mắt của người khác.
Tuy nhiên.
Ngay lúc này.
Từ chiếc giường mà Jung Taeui đang dựa vào, cách đó khoảng 3, 4 mét, trên chiếc ghế sofa, có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Jung Taeui.
Nói quá lên một chút thì trừ những lúc nháy mắt ra thì ánh mắt đó không hề rời khỏi Jung Taeui dù chỉ một giây.
Ánh mắt đó nhìn cậu rất chăm chú, như thể muốn khoét một cái lỗ trên mặt cậu vậy, ánh mắt đó nhìn cậu dai dẳng và bền bỉ như vậy.
"......"
Jung Taeui đang ngồi dựa vào đầu giường đọc sách.
Trong thư phòng của Christoph có rất nhiều cuốn sách quý hiếm mà Kyle không có. Trong số đó có một cuốn sách mà cậu đã muốn đọc từ lâu, nên cậu đã lấy nó ra.
Cuốn sách có nội dung vô cùng thú vị. Nội dung do tác giả ghi lại khi sống cùng những người dân ở vùng sâu vùng xa, nơi gần như chưa ai đặt chân đến vào thời điểm cách đây hơn 50 năm, đã được so sánh trực tiếp với hiện tại của cùng khu vực mà cậu vừa đọc gần đây nên càng thú vị hơn.
Dù là một cuốn sách khá dày, nhưng cậu đã đọc hết một nửa chỉ trong hai giờ tối qua, và cậu định đọc phần còn lại vào hôm nay. Và, khoảng hai tiếng đã trôi qua. Cậu thậm chí còn chưa đọc được một nửa của một nửa.
".......Christoph."
Cuối cùng Jung Taeui cũng đành phải gấp sách lại.
Tối qua cậu đã gặp ác mộng và ngủ không ngon giấc nên hôm nay cậu định chỉ đọc sách rồi đi ngủ sớm, nhưng có lẽ là không được rồi.
Bây giờ cậu vẫn đang buồn ngủ và mắt cậu cứ nhắm nghiền lại, nhưng ánh mắt kiên định đó vẫn tiếp tục dõi theo cậu không ngừng nghỉ.
Sau khi ăn tối xong, không biết có chuyện gì xảy ra mà Christoph lại đến phòng Jung Taeui rồi ngồi xuống ghế sofa, và cậu ta cứ ở đó từ lúc đó đến giờ. Jung Taeui nghiêng đầu vài lần tự hỏi cậu ta bị sao vậy rồi quyết định cứ làm việc của mình thôi. Chắc rồi cũng thôi thôi mà.
......Nhưng cậu ta không thôi thật.
"Tôi thường không quan tâm đến việc người khác có nhìn mình hay không đâu đấy......"
"Hai tiếng có vẻ hơi quá rồi đấy," Jung Taeui định nghiêm túc trách móc cậu ta thì đúng lúc đó.
Điện thoại trên bàn vang lên.
Jung Taeui dừng ngón tay đang chỉ trỏ và ngạc nhiên nhìn điện thoại. Hiếm khi có ai gọi đến phòng Jung Taeui. Dù có thì cũng chỉ là cuộc gọi nội bộ từ gã đang ngồi đằng kia. Hoặc một gã đàn ông khác sẽ đích thân đến tìm cậu nếu có chuyện muốn nói.
Vậy mà vẫn có người gọi, vậy thì người đó chỉ có thể là một người mà thôi.
"Vâng, lâu rồi không gặp, Kyle."
Cậu nhấc máy mà không cần xác nhận người gọi là ai, và sau một lúc im lặng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ điện thoại.
'cậu không cần hỏi ai mà cứ nghĩ người gọi là tôi luôn à?'
"Ngoài Kyle ra thì còn ai gọi cho tôi đâu. Tôi đang ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà ai thèm tìm đến chứ."
Jung Taeui cười. Tiếng Kyle cười cũng vọng ra từ điện thoại.
Gần đây khi gọi điện thoại, cậu đã trút giận lên Kyle vì sao không báo trước cho cậu biết Ilay ở đây. Có lẽ đó là lần đầu tiên cậu nổi giận với Kyle.
Không phải vì chuyện đó là bí mật hay sao, Kyle ấp úng xin lỗi, và sau đó cậu ta đã gọi điện thoại đến hai ba lần với vẻ mặt hối lỗi. Và đến bây giờ thì mọi chuyện đã không còn khác trước là bao.
'Sao thế. Chẳng lẽ không có ai gọi cho cậu bằng điện thoại nội bộ à.'
"À. Ilay vẫn đến trực tiếp nếu có chuyện cần, giống như lúc anh ta ở đó vậy. Christoph thì đang ở trước mặt tôi đây này."
Jung Taeui vừa nói vừa liếc nhìn Christoph vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình. Ngay khi Jung Taeui nhấc điện thoại lên, cậu ta đã nhìn chằm chằm vào cậu một cách chăm chú hơn.
'Christoph đang ở đó à? Thảo nào gọi điện thoại không ai bắt máy. Mà cái cậu ta lại ngồi trong phòng người khác nữa chứ, chuyện lạ à nha.'
"À. Anh có chuyện gì cần thì tôi đưa máy cho cậu ấy nhé?"
'Không, không cần đâu. Dù sao thì chuyện mà tôi gọi cho cậu cũng là chuyện mà tôi gọi cho cậu ấy mà thôi.'
Jung Taeui cười gượng.
"Tôi không cho đâu. Tôi vẫn chưa nhận được mà."
'Cái tên đó thật là......! Hắn ta bảo khi nào thì đưa cho cậu?'
"Tôi cũng không biết nữa......"
Jung Taeui ậm ừ.
Liệu cậu có thể nhận được cuốn sách khi nào, cậu vốn dĩ không biết từ đầu, nhưng dạo gần đây cậu lại càng không biết hơn. Không, cậu thậm chí còn khó mà mở miệng ra để đòi sách nữa.
―Nếu cậu thích tôi thì hãy trả lại những cuốn sách đó cho tôi đi.
Vì quá muốn nhận lại sách nên cậu đã nói một cách vòng vo, ngụ ý như vậy. Bản thân cậu cũng nghĩ rằng đó là một lời nói hèn hạ và trẻ con, nhưng dù sao thì cậu cũng phải nhận lại sách chứ.
Nhưng đáng lẽ cậu không nên nói ra.
Christoph đã trả lời một cách hèn hạ và trẻ con hơn nữa.
―Nếu cậu bỏ Riegrow và ở bên tôi.
Cậu không thể trả lời câu đó.
Cuối cùng mỗi khi cậu nhắc đến chuyện sách vở, Christoph lại im lặng nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khiến dạo này cậu gần như không dám nhắc đến nữa. Tự đào hố chôn mình rồi.
Nhưng cậu không thể nói những lời đó với Kyle nên đã ngậm miệng lại. Kyle chỉ biết rằng Christoph đang ngang bướng không chịu trả — thật ra cũng đúng là vậy —.
'Ilay thế nào rồi.'
"À. Ilay vẫn khỏe. Có ai mà chê anh ta không khỏe bao giờ đâu. Có vẻ như anh ta đang đi lại trong Tarten với vẻ ngoài của một luật sư mới nổi thành đạt ấy."
'A ha ha, trước kia nó còn là một doanh nhân trẻ mới nổi cơ mà, có vẻ như phong cách của nó đã thay đổi rồi nhỉ. Nhưng nó mặc như vậy trông có vẻ người hơn không?'
"Vốn dĩ vẻ bề ngoài của anh ta đã đủ người rồi mà......"
'Ừ ừ, có phải vì thế mà cậu bị lừa không?'
"......"
Không, tôi đã biết gã đó bất phàm trước khi nhìn thấy tận mắt rồi. Trước khi gã đó đến, các video ghi lại đủ loại thông tin, những bằng chứng cho thấy không nên lại gần gã đó đã lan truyền khắp chi nhánh rồi mà.
Nhưng nếu cậu nói ra những lời đó, có lẽ sẽ có một sự im lặng đáng tiếc vì sao biết rồi mà vẫn như vậy, nên cậu đã ngậm miệng lại.
'Phải rồi. Sắp đến lúc hàng đến rồi đấy, hay là cậu vẫn chưa nhận được?'
"Vâng? Nhận gì ạ?"
'Có vẻ như cậu vẫn chưa nhận được nhỉ. Gần đây tôi có đi công tác rồi mua một loại bia đặc sản địa phương chỉ được bán với số lượng giới hạn. Vị của nó khá độc đáo và ngon nên tôi đã gửi cho cậu vài lon. Nhân tiện vì có đồ cần gửi cho Ilay nên tôi đã gửi cùng luôn, tôi bảo nó đưa cho cậu nhé.'
"À......, cảm ơn anh ạ."
Jung Taeui nhanh chóng rạng rỡ mặt mày cảm ơn. Giọng Kyle cười "Có gì đâu, có gì đâu" nghe đặc biệt ấm áp hôm nay.
Thật ra nếu tính kỹ thì Kyle là người có nhiều tội lỗi theo cách riêng của anh ta, sau khi nói xong những lời chào hỏi thông thường nhờ cậu chuyển lời về cuốn sách, Kyle đã ngắt điện thoại. Jung Taeui vừa đặt điện thoại xuống vừa tràn ngập hy vọng về những lon bia sắp được giao đến tay mình.
"Có gì mà cảm ơn chứ. Chắc lại được tặng quà gì đấy thôi."
Lúc đó, Christoph đang ngồi trên ghế sofa nhìn mình chằm chằm lên tiếng. Cậu ta đã ngồi im không nói một lời nào trong suốt thời gian Jung Taeui đọc sách, vậy nên đây là lần đầu tiên cậu ta lên tiếng kể từ khi ngồi xuống đó.
"Ừ, Kyle bảo sẽ gửi bia đặc sản đến."
"Bia à. Nhắc mới nhớ, có vẻ như cậu uống bia nhiều thật đấy. Chắc cậu thích bia lắm nhỉ?"
"Hả? Không, tôi không thích đến vậy, chỉ là có thì uống thôi."
Jung Taeui thản nhiên cười nói dối. Tuy nhiên, bản thân cậu lại không hề nhận thức được rằng đó là một lời nói dối. Trong đầu cậu đó là sự thật.
"Hừm," Christoph lẩm bẩm rồi đổi tay chống cằm.
Ánh mắt đó khiến cậu rất khó chịu, nhưng vừa nghe tin Kyle tặng quà thì tâm trạng Jung Taeui lập tức trở nên tốt hơn nên cậu vừa ngân nga vừa leo lên giường ngồi.
"Ilay......"
Đột nhiên Christoph lẩm bẩm.
Jung Taeui ngẩng đầu lên trước âm thanh xa lạ đó.
Christoph lẩm bẩm "Ilay" thêm một lần nữa rồi hơi nhăn mặt.
"Tên xui xẻo......"
Tên này cứ thấy tên ai là lại bảo xui xẻo hết cả.......
Jung Taeui cau có nhìn Christoph đã vô tình trở thành Kim Youngsoo trong cái nhà này. Tuy nhiên, Christoph không hề nhúc nhích mà chỉ thở dài "Hừm."
"Tôi cứ tưởng chỉ có những người sống trong cái nhà đó mới gọi cái tên đó thôi chứ."
Cậu ta nói với vẻ rất bất ngờ dù đang tỏ vẻ thờ ơ, Jung Taeui bĩu môi đáp lại.
"Chắc cậu cũng muốn gọi như vậy lắm nhỉ. Vậy thì cứ gọi đi."
"Tôi đã chứng kiến không chỉ một hay hai người trở nên xui xẻo sau khi gọi cái tên đó mà không biết gì cả rồi."
Cậu có thể dễ dàng đoán ra được chân tướng của những lời cậu ta lẩm bẩm nói rằng hồi nhỏ mỗi khi có buổi tụ tập thì luôn có một hai người như vậy xuất hiện.
Jung Taeui im lặng. Christoph không dừng lại ở đó mà nói tiếp.
"Tên chẳng qua cũng chỉ là một cách gọi thôi mà, có gì mà phải làm quá lên như vậy khi ai đó gọi một cách tùy tiện chứ."
Trong những lời nói có vẻ như không có gì đó lại ẩn chứa đầy những chiếc gai khó chịu.
Một người vốn không hề có bất kỳ sự quan tâm tích cực hay tiêu cực nào đến người khác, tại sao đột nhiên lại nói xấu như vậy chứ.......
Cậu không có ý định bênh vực Ilay — thật ra lời Christoph nói cũng đúng, chỉ gọi tên thôi chứ có gọi một cách quái dị đâu — nhưng đột nhiên cậu nảy ra thôi thúc muốn nói "Christina cũng là một cái tên hay mà."
Tuy nhiên, liếc nhìn khuôn mặt có vẻ không nên động chạm vào của Christoph, cậu quyết định cứ im lặng cho qua.
"Cậu gặp Rick ở UNHRDO à?"
"Ờ, ừ. Biết rõ ghê."
"À, nổi tiếng lắm mà. Jung Taeui."
Jung Taeui sững sờ nhìn Christoph vì cái tên của cậu đột ngột vang lên ngay sau một câu nói mà cậu không hề ngờ tới. Rồi cậu bật cười.
"Cậu nói sai tên rồi. Ý cậu là Ilay nổi tiếng chứ gì."