"À — cái gã đó thì khỏi cần bàn."
Christoph kéo chiếc ghế đẩu cách xa ghế sofa một chút rồi đặt chân lên đó. Giọng cậu ta nhanh chóng trở nên uể oải như thể sắp ngủ thiếp đi đến nơi.
"Từ khi cái gã đó vào UNHRDO, người ta đã đồn ầm lên rằng liệu ở đó có tuyển người mà không cần kiểm tra nhân cách hay không."
Ai cũng nghĩ như vậy nhỉ.......
"Nhưng mà cái đơn vị cơ động đó của anh ta cũng nổi tiếng là ổ điên mà."
"Ừ. Chúng tôi tuyển người mà không cần kiểm tra nhân cách đấy."
"Không, tôi nghĩ vấn đề không phải là có kiểm tra nhân cách hay không......"
Jung Taeui nói một cách nghiêm túc, nhưng Christoph có vẻ không quan tâm lắm. Cậu ta hồi tưởng về quá khứ và lẩm bẩm với đôi mắt mơ hồ.
"Thậm chí khi nghe nói gã đó được thăng chức từ UNHRDO và đến chi nhánh Châu Á làm giáo quan, mọi người đã nghi ngờ tính hợp pháp và đạo đức của UNHRDO. Họ thắc mắc không biết rốt cuộc họ định bồi dưỡng nguồn nhân lực nào."
"Dù là ổ điên thì hầu hết mọi người vẫn là những người còn lý trí. Nhìn cách họ không bao che cho người nhà kìa."
Nếu Ilay được ca ngợi hết lời vì việc trở thành giáo quan của UNHRDO, thì anh ta đáng bị cả thế giới chỉ trích.
Nhưng lần này Christoph chỉ cười khẩy.
"Bao che người nhà? Đó là một tập hợp của những cuộc nội chiến đấy."
".......Tại sao......, dù sao thì mọi người cũng cùng nhau thực hiện các vụ khủng bố mà......"
"Ngay từ đầu họ đã liên lạc với những phần tử cực đoan trước rồi trả tiền cho họ mà. ......À phải rồi, mấy tên tham gia vào vụ khủng bố lúc đó đều là những tên điên sùng bái Riegrow."
"Đúng là điên thật," Jung Taeui nghĩ thầm rồi gật gù. Christoph nói đến đó rồi im lặng nhìn ra khoảng không, sau đó cậu ta lại nhìn Jung Taeui.
"Lúc đó còn có một tin đồn khác nữa. Người ta đồn rằng gã đó chắc chắn đã nhận được phán quyết sống không được bao lâu nữa, vì chẳng có lợi lộc gì mà tự nhiên lại đứng ra làm một kẻ bị truy nã và tự giới hạn hành động của mình. Rất nhiều người đã vui mừng khi tin đồn đó lan truyền."
"......"
"Giữa vô vàn những tin đồn đó, cậu đã trở thành một người nổi tiếng chỉ sau một đêm. Cái gã phương Đông mà Riegrow ôm vào nhà Kyle ấy."
"....... Tôi nổi tiếng theo kiểu đó à?"
"Ừ. Cậu không biết à?"
Cậu không biết.
Không có ai cố ý kể cho cậu nghe những chuyện đó, và dù sao thì cậu cũng hầu như không ra khỏi Berlin. Hầu như lúc nào cậu cũng trải qua những ngày tháng yên bình ở nhà.
Cậu biết cái cảm giác thức dậy vào một buổi sáng rồi phát hiện ra mình đã trở thành một người nổi tiếng...... nhưng cậu không hề thích nó. Cậu không muốn trở thành một người nổi tiếng như vậy. Cảm giác giống như khi cậu đột nhiên trở thành một tên khủng bố rồi xuất hiện trên báo vậy.
"Tôi hầu như không nhận việc bên ngoài kể từ đó, nên tôi cũng đã khá lâu rồi mới gặp lại gã đó."
Christoph đếm xem đã bao lâu rồi bằng cách gập từng ngón tay một, rồi đột nhiên cậu ta nhìn Jung Taeui. Và hỏi.
"Cái gã đó sống thế nào ở nhà. Với cậu ấy."
"Với tôi á?"
Jung Taeui nhăn mặt.
Nếu cậu ta chỉ hỏi chung chung là anh ta sống thế nào ở nhà thì cậu vẫn có thể trả lời được, nhưng vì cậu ta hỏi anh ta sống thế nào với cậu nên cậu cảm thấy khó trả lời.
"Sống thế nào à......, thì cứ ai làm việc của người nấy thôi. Khi cả hai đều bận thì cả hai đều không quan tâm, còn nếu chỉ một người bận thì người kia sẽ giúp đỡ một chút hoặc mang bia đến cho người đó uống, hoặc là mặc kệ rồi tự chơi một mình. Nếu cả hai đều rảnh — dù hiếm khi có lúc đó — thì cứ nằm ườn ở nhà hoặc đi chơi đâu đó."
"Hừm....... Vậy thì ra vẫn có thể sống như vậy à."
Christoph lẩm bẩm một cách ngạc nhiên. Giọng cậu ta thì thầm như thể vừa mới nhận ra một điều gì đó mới mẻ, "Thì ra vẫn có cách sống như vậy à." Cứ như thể cậu ta chưa từng sống theo kiểu đó hoặc chưa từng nghĩ đến điều đó vậy.
"Tôi đã nghĩ rằng Rick chắc chắn sẽ chết một cách không yên ổn."
Christoph đột nhiên nói. Đó không phải là một chủ đề dễ nghe, nhưng Jung Taeui gật đầu. Cậu cũng đã từng nghĩ như vậy. Thật ra ngay cả bây giờ, cậu vẫn cảm thấy rằng nếu xác anh ta được phát hiện trong tình trạng thê thảm thì cậu cũng sẽ thấy hợp lý.
Mặc dù đối với cậu Ilay Riegrow là một tên xấu xa có thể chấp nhận được, nhưng chắc chắn trên đời này có rất nhiều người coi anh ta là một tên xấu xa không thể chấp nhận được. Và đó là kết quả mà anh ta đã gây ra, nên cậu không thể trách họ được.
"Thì có lẽ vậy."
"Tôi chưa từng nghĩ rằng cậu ta có thể sống một cách bình thường và suôn sẻ như cậu vừa nói. Tôi đã nghĩ rằng gã đó sẽ luôn sống ở một nơi đầy mùi máu, nơi những tiếng thét và tiếng la hét vang lên."
Jung Taeui không trả lời, nhưng cậu không thể không đồng ý với điều này. Ngay cả cậu cũng nghĩ rằng Ilay hợp với việc sống trong nguy hiểm hơn là sống một cuộc sống an nhàn.
"Nhưng cái cách anh ta đang sống bây giờ......"
Christoph lẩm bẩm như đang nói một mình. Rồi đột nhiên cậu ta nhìn Jung Taeui. Jung Taeui khẽ nhăn mặt vì cậu cảm thấy ánh mắt đột nhiên hướng đến mình hơi có chút áp lực.
Đột nhiên Christoph đứng dậy khỏi ghế sofa. Rồi cậu ta tiến lại gần Jung Taeui, ngồi xuống giường.
Jung Taeui đối diện với khuôn mặt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Cậu không thể biết cậu ta đang nghĩ gì, khuôn mặt đó nhìn Jung Taeui chằm chằm rồi hơi nghiêng đi một cách....
"Vậy thì có lẽ tôi cũng có thể làm được."
Christoph nói. Cậu ta không nói với Jung Taeui. Cậu ta chỉ thì thầm như đang nói với chính mình, chỉ khẽ mấp máy môi.
"Tôi cũng vậy, giờ tôi có thể không còn đau đầu nữa, tôi có thể không còn nghe thấy những âm thanh ồn ào đến mức nhức tai nữa, có lẽ tôi cũng có thể làm được."
"Chris......"
"Ngày nào cũng vậy. Hôm qua, hôm nay, ngày mai, ngày kia. Ngày nào cũng như vậy. Cứ tiếp tục như thế. Lần trước tôi đau đầu và nghe thấy những âm thanh ồn ào đến mức tôi đã dùng búa đập vào đầu mình đấy. Nhưng khi tôi tỉnh lại thì tôi vẫn nghe thấy những âm thanh ồn ào......"
"Chris."
Christoph im lặng vuốt ve tấm ga trải giường. Bàn tay cậu ta trắng đến mức trắng như tấm ga trải giường trắng tinh không có hoa văn. Dù cũng là một bàn tay trắng, nhưng nó khác với bàn tay của Ilay. Bàn tay của Christoph giống như một món đồ sứ. Cứ như thể nó sẽ vỡ tan nếu ai đó chạm vào nó.
Christoph ngẩng đầu nhìn Jung Taeui. Dù khuôn mặt cậu ta vẫn thờ ơ như bình thường, nhưng cậu ta trông có vẻ nguy hiểm và bất ổn ở đâu đó. Nghĩ lại thì có vẻ như cậu ta luôn như vậy. Bên dưới khuôn mặt hờ hững đó.
"Ở bên tôi đi."
"Christoph."
"Tôi cũng có thể đối xử tốt với cậu mà. Tôi cũng có thể làm được điều đó mà."
Giọng nói đáng thương chạm vào tai cậu. Đồng thời, Christoph nghiêng người về phía Jung Taeui. Và nắm lấy cả hai cổ tay cậu.
Ngay sau đó, môi cậu bị chạm vào.
"......?!"
Jung Taeui nhăn mặt. Môi Christoph khẽ chạm lên môi cậu, và mỗi khi cậu định tránh đi thì cậu ta lại đuổi theo. Đó là một nụ hôn chỉ khẽ lướt qua môi. Có lẽ vì sợ hãi, hoặc có lẽ vì khủng khiếp, môi cậu ta đang run rẩy. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ta tiếp xúc với người khác như thế này.
Jung Taeui cố gắng vùng vẫy cổ tay đang bị cậu ta nắm lấy. Nhưng cậu không thể rút tay ra được.
Cậu trở nên bối rối.
Có vẻ như Christoph không nắm chặt tay cậu lắm, nhưng dù cậu có cố gắng vùng vẫy thế nào thì bàn tay cậu ta vẫn không hề lay chuyển.
Lúc đó cậu mới nhận ra rằng sức mạnh của cậu ta không tương xứng với vẻ ngoài của cậu ta.
"Này, quá đáng rồi đấy!"
Cậu vừa quay đầu vừa hét lên, nhưng Christoph vẫn không hề nao núng mà đuổi theo cậu. Đồng thời, cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng cậu ta đang rụt rè mỗi khi má hay môi cậu chạm vào, cứ như thể việc chạm vào người khác là một điều quá xa lạ và rùng rợn đối với cậu ta vậy.
Hồi trước cậu ta đã sờ soạng háng người khác — dù là qua lớp quần áo — giờ lại là môi à. Vừa vừa phải phải thôi chứ, cái tên điên này.
Dù cậu muốn hét lên như vậy, nhưng trước tiên cậu phải gỡ cái cổ tay này ra đã, Jung Taeui điên cuồng lắc cái cổ tay đang bất động của mình. Nhưng bàn tay đó vẫn không hề lay chuyển.
Nhưng lúc đó.
Đúng lúc, như thể đã hẹn trước, chính xác là vào khoảnh khắc đó.
Cửa mở.
Cánh cửa phòng Jung Taeui mở ra, và tiếng bước chân ung dung bước vào trong đột ngột dừng lại.
......Á á.
Qua vai Christoph, Jung Taeui nhìn thấy Ilay đang ôm một cái hộp lớn trong một tay.
Anh ta đứng đó một lúc với vẻ mặt vô cảm nhìn họ đang chồng chéo lên nhau một cách mờ ám trên giường, rồi đôi mắt anh ta nheo lại.
Anh ta không hề vội vàng mà từ từ tiến đến cái bàn rồi đặt cái hộp lên đó. Nghe thấy một âm thanh nặng nề từ bên trong, có vẻ như có thứ gì đó cứng cáp đang va vào nhau.
Sau đó, anh ta tiến lại gần.
Vẫn bước đi một cách ung dung.
Khuôn mặt không hề thay đổi.
Tuy nhiên, đến khi anh ta đến gần giường thì bước chân anh ta đã nhanh hơn, và trên khuôn mặt anh ta nở một nụ cười mà không ai biết có phải là một nụ cười hay không. Chỉ thấy rợn người.
"Tôi đã nói rõ rồi mà."
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu.
Bàn tay đang túm lấy gáy Christoph khi nói "Tôi đã nói rõ rồi mà" đã kéo cậu ta ra khỏi Jung Taeui khi nói "Sao còn không hiểu mà làm cái trò này?" Và trong khi nói những lời cuối cùng, anh ta đấm mạnh vào bụng cậu ta. Không thương tiếc.
Bộp, một âm thanh khủng khiếp như thể đang nhồi thịt vang lên.
"Tỉnh táo lại đi, cái tên ngốc nghếch này. Có thể chạm vào hay không, giờ cậu cũng không phân biệt được à? Tránh làm những việc nguy hiểm không hợp với cậu là thượng sách, mà cậu cũng quên rồi à? Tỉnh táo lại đi, Christoph."
Hai lần, ba lần, những âm thanh liên tiếp của những cú đấm vào cùng một chỗ vang lên.
Đó là một cảnh tượng kỳ lạ.
Dù anh ta không hề do dự mà đấm vào bụng cậu ta, dù có những âm thanh rợn người vang lên, nhưng lại không có tiếng la hét nào cả. Christoph chỉ khẽ nhăn mặt, miệng cậu ta không hề phát ra một tiếng rên rỉ nào.
―Nếu cậu ta kêu đau dù chỉ một tiếng thôi, thì sau đó cậu ta sẽ không thể kìm nén mà tiếp tục kêu đau cho đến khi không thể chịu đựng được nữa.
Cậu ta có thể kêu đau mà. Cậu ta không cần phải kìm nén những tiếng kêu sẽ tuôn ra như thác sau khi đã thốt ra một tiếng kêu.
Trái tim cậu thắt lại.
Khi Ilay vung nắm đấm lần thứ tư, Jung Taeui thở dài nặng nề rồi vuốt ngược tóc lên. Và gọi anh ta.
"Ilay."
Nghe thấy giọng cậu, Ilay khựng tay lại một chút. Ánh mắt lạnh lùng hướng về phía cậu. Như thể muốn nói, "Nếu em muốn nói gì thì cứ nói đi."
Trời ạ, anh ta lại nổi điên lên rồi.
Jung Taeui gãi đầu. Và cay đắng tặc lưỡi.
"Trong tình huống này đáng lẽ ra nạn nhân là tôi mới đúng, anh có thể nhường lượt đánh cho tôi được không?"
Nghe Jung Taeui nói bằng giọng yếu ớt, Ilay đang nắm chặt nắm đấm thứ năm nhìn chằm chằm vào Jung Taeui rồi từ từ thả lỏng nắm đấm ra. Và ném Christoph lên giường Jung Taeui.
Trong quá trình đó, Christoph đã va đầu gối vào mép giường. Một âm thanh nghe có vẻ đau đớn cũng vang lên, nhưng cậu ta không hề chớp mắt. Cứ như thể cậu ta thực sự không có cảm giác đau vậy.
Christoph ngẩng đầu lên. Nếu không phải vì cậu ta đang ôm bụng thì người ta đã không thể biết rằng cậu ta vừa bị đánh đến mức phát ra những âm thanh khủng khiếp như vậy.
"....... Cho đi một đấu nhận lại một thúng nhỉ, Chris. Mà này, tôi cũng đồng ý với việc anh ta bảo cậu tỉnh táo lại đấy."
Jung Taeui đứng dậy khỏi giường rồi quỳ xuống. Vài lần lắc cổ tay rồi tiến lại gần Christoph. Ngay sau đó, cậu vung nắm đấm. Cậu cũng không nương tay, nhắm chính xác vào vùng thượng vị mà đánh.
Hơi thở của Christoph dừng lại trong giây lát. Lông mày cậu ta khẽ nhíu lại đến mức gần như không thể nhận ra.
"Tôi đã bảo là đừng có chạm vào tôi rồi mà cậu còn làm như thế thì sao hả. Tỉnh táo lại đi."
Jung Taeui tặc lưỡi rồi quay người đi.
Ilay khoanh tay đứng trước bàn, nhìn họ với vẻ không hài lòng. Jung Taeui cảm thấy khó xử nên chỉ tặc lưỡi.
Nhìn Jung Taeui như vậy, Ilay mở cái hộp mà anh ta đã mang đến, lấy một lon nhôm từ bên trong rồi ném nó cho cậu một cách im lặng. Jung Taeui mở to mắt đón lấy nó một cách phản xạ.
"Cái gì đây. ......À. Chẳng lẽ."
"Anh trai bảo đưa cho em. ......Thế nào, môi tên đó?"
Nghe những lời hỏi han hết sức bình thường đó, Jung Taeui đang vui vẻ kiểm tra bia bỗng chốc trở nên ủ rũ.
Cái tên này lại chộp được một cái cớ rồi. Anh ta đã luôn rình mò để tóm lấy cậu, giờ thì có cơ hội tốt rồi chứ gì.
"Thì......môi chỉ là môi thôi mà."
"Cứ thân thiết vô ích như vậy nên mới ra nông nỗi này. Chọn bạn mà chơi đi chứ."
Nghe Ilay tặc lưỡi nói vậy, Jung Taeui nhất thời nghẹn thở.
Cái tên này đang bảo ai chọn bạn mà chơi đấy hả.......
Cậu trợn mắt nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, nhưng anh ta vẫn cau có, lấy thêm một lon bia từ trong thùng ra rồi uống cạn một hơi.
Ôi, đặc sản Kyle tặng mình để ăn mà.......
Trong khoảnh khắc cậu cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng vì có tội — dù mình đâu có làm gì đâu mà — cậu không nói gì mà chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào cái lon đó.
Phía sau, Christoph đang ngồi bất động trên giường, ôm bụng, từ từ bước xuống giường. Không hiểu sao từng bước chân cậu ta có vẻ không vững chãi.
"Tôi không muốn cãi nhau với anh......"
Christoph lẩm bẩm bằng giọng yếu ớt.
Nghe những lời đó, Ilay đang đặt lon bia xuống nhướn mày. Ánh mắt lạnh như băng của anh ta hướng về phía Christoph.
"Thật trùng hợp. Tôi cũng không muốn cãi nhau với cậu chút nào. Tôi không muốn tham gia vào những cuộc chiến mà bên này thiệt hại lớn."
Ilay nói nhỏ.
Anh ta gõ nhẹ lên bàn rồi im lặng một lúc rồi hỏi lại.
"Nhưng cậu vẫn thèm muốn......?"
"Phải."
Christoph không hề do dự. Giọng nói khẽ đáp lại chìm xuống yếu ớt hơn bình thường, nhưng giọng điệu thì vẫn lạnh lùng và vô cảm như mọi khi.
Âm thanh gõ lên bàn trở nên rõ ràng hơn một chút. Ánh mắt sắc như dao của Ilay không rời khỏi Christoph.
"Christoph. Đừng có ảo tưởng. Cậu chỉ đang đặt kỳ vọng vô ích vào cái tên đó thôi. Cậu đang đói và muốn lấp đầy cơn đói đó, nên cậu thấy cái tên đó và đang đưa tay ra với những thứ không phải của cậu. Cái tên đó không thuộc về cậu. Nó thuộc về tôi."
"Rick. Anh đã nói rằng anh muốn sống yên ổn trong thời gian ở đây mà. Anh bảo anh không muốn động vào tôi làm gì."
Christoph nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang gõ lên bàn rồi khẽ nói. Ilay cười nhạt.
"Ừ. Rồi sao?"
"Vậy thì trong thời gian đó tôi sẽ cướp lấy."
Christoph điềm tĩnh nói. Và Ilay không đáp lời.
Một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy căn phòng.
Giữa sự im lặng đó, Jung Taeui vừa uống bia vừa luân phiên nhìn hai người bọn họ.
Lon bia mà Kyle đặc biệt gửi đến quả thực có hương vị độc đáo và tuyệt vời, nhưng bây giờ cậu không cảm nhận được hương vị đó chút nào. Mấy cái tên khốn kiếp này đã phá hỏng hết cả hương vị của rượu rồi.
Cậu muốn nói rằng ý kiến của mình thì sao, nhưng cái bầu không khí này không phải là cái bầu không khí mà những lời nói đó có thể được chấp nhận.
Jung Taeui bất lực, quyết định để hai người bọn họ tự nói chuyện với nhau như lần trước. Cứ để những tên muốn nói năng tùy tiện bỏ mặc người khác cứ nói đi, mình chỉ cần đưa ra quyết định của riêng mình là được.
Jung Taeui vừa tiếc nuối vì vị bia đã dở đi vì bầu không khí trùng xuống vừa quan sát hai người.
Nhưng khoảng thời gian cậu có thể thản nhiên như vậy cũng không kéo dài được bao lâu.
Trong khoảnh khắc, nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống mấy độ.
Nụ cười vốn đã yếu ớt trên khuôn mặt Ilay biến mất. Khuôn mặt lạnh lùng đến tê tái đó, đôi mắt đen láy lạnh lẽo như thủy tinh, đang nhìn Christoph.
Jung Taeui biết khuôn mặt đó.
Anh ta cũng có khuôn mặt đó khi xé xác người ta bằng tay không.
"Il......"
Nhưng dù muốn gọi anh ta, trái tim cậu cũng đã đóng băng nên không thể thốt ra lời.
Một ánh mắt mà cậu đã không nhìn thấy trong một thời gian dài.
Một bầu không khí mà cậu đã không cảm thấy trong một thời gian dài.
Chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn.
Ở đó có Rick điên cuồng.
Bàn tay anh ta dường như đang cử động. Bàn tay trắng trẻo xinh đẹp đó khẽ nhúc nhích.
Và ngay khoảnh khắc sau đó.
"Leng keng," một âm thanh nhỏ vang lên trong sự tĩnh lặng.
Đó là âm thanh lon bia mà Jung Taeui vô thức nắm chặt va vào mép giường.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của Ilay hướng về phía đó. Anh ta chạm mắt với Jung Taeui.
Jung Taeui đang nhìn "Rick điên cuồng" với vẻ mặt vô cảm.
"......"
Ilay khẽ nhăn mặt. Khoảnh khắc đó, vẻ mặt anh ta trở lại như cũ. Cảm xúc vẫn còn sót lại, dù là sự giận dữ lạnh lẽo, lại nổi lên trên khuôn mặt anh ta.
Cậu dường như nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.
Rồi Ilay từ từ mở miệng, nhẹ nhàng như thể một con thú đáng sợ đang nín thở.
"Christoph. Tạo thêm kẻ thù không phải là một lựa chọn tốt đâu."
"Khiến anh trở thành kẻ thù thì càng không phải là một lựa chọn tốt."
Christoph đáp lại bằng giọng trầm lặng chẳng kém gì Ilay. Ilay khẽ nhướn mày.
"Vậy mà cậu vẫn thèm muốn nó sao?"
"Phải. Tôi thèm muốn. Tôi muốn có nó. ...... Tôi cũng muốn có nó."
Christoph nói một cách vô cảm.
Nghe những lời đó, Jung Taeui xóa bỏ biểu cảm trên khuôn mặt.
Cậu không thể biết gì cả, nhưng có một điều duy nhất cậu biết, đó là những gì cậu ta mong muốn không có ở nơi này.
Và có lẽ người không biết sự thật đó chỉ có mỗi cậu ta.
"Vậy sao. ...... Nếu vậy thì tôi sẽ phải dọn dẹp cậu theo cách của tôi để cậu không cản mắt tôi nữa."
Nghe Ilay nói vậy, Christoph khẽ nhún vai. Như thể muốn nói tùy anh thôi.
Ilay không nói gì thêm. Anh ta chỉ nhướn mày rồi gật đầu nhẹ nhàng.
Mấy ngày nay cậu ta đặc biệt tệ.
Christoph luôn xoa thái dương và chửi thề rằng có thứ gì đó ồn ào đang lảm nhảm bên tai, rằng cái âm thanh lúc lớn lúc nhỏ đó khiến cậu ta đau tai và đau đầu đến mức không thể chịu đựng được nữa.
Mức độ nghiêm trọng khác nhau tùy theo ngày.
Có những ngày không ồn ào đến mức đó và cậu ta đã trải qua một ngày suôn sẻ và bình yên, và có những ngày cậu ta phải nhai thuốc giảm đau đầu từ sáng.
Nhưng trong mấy ngày nay, Christoph ngày nào cũng kêu đau đầu dữ dội. Mỗi sáng khi Jung Taeui đánh thức cậu ta và mở mắt ra thì cậu ta đã trắng bệch, mặt đầy mồ hôi và khẽ lẩm bẩm.
"Ồn ào quá, im lặng chút đi, làm ơn im đi......!"
Những lời lẩm bẩm trầm thấp và thô ráp mà không ai biết là đang nói với ai cứ vang lên không ngừng.
Hôm nay Christoph cũng bịt tai và rên rỉ khe khẽ với khuôn mặt tái mét suốt buổi sáng, nhưng đến chiều thì có vẻ như cậu ta đã khá hơn một chút nên đã ra ngoài cưỡi ngựa. Nhưng không lâu sau khi ra ngoài thì cậu ta lại quay về phòng vì bảo rằng con ngựa bị thương ở chân.
Và cậu ta ngồi xuống thư phòng, mở cuốn sách ảnh ra và chống cằm nhìn chằm chằm vào nó. Cậu ta không lật trang mà cứ nhìn mãi vào một bức tranh. Có lẽ cậu ta không thực sự nhìn bức tranh.
"Cậu ngủ một giấc thì sao. Sắc mặt cậu không tốt chút nào."
Jung Taeui đảo mắt nhìn một lượt thư phòng đã gọn gàng đến mức không còn gì để dọn dẹp nữa rồi nhìn Christoph từ lúc nãy đã ngồi trước sách ảnh và ngủ gật với đôi mắt mở to.
Christoph không nhìn cậu mà lắc đầu.
"Không...... Tôi không thích ngủ. Tôi chỉ mơ những giấc mơ kỳ lạ thôi."
"Giấc mơ gì cơ?"
Jung Taeui cau mày hỏi lại. Cậu lấy nước từ quầy minibar rồi đi về phía cậu ta. Cậu đặt chai nước nhỏ bằng bàn tay xuống trước mặt cậu ta rồi ngồi xuống đối diện qua bàn.
"Không biết. Có cái gì đó trắng xóa cứ đi qua đi lại thôi. Chỉ có vậy thôi."
"Chỉ có vậy thôi? ......Vậy thì cậu cứ phớt lờ nó đi không được à. Đâu có làm hại gì đến cậu đâu."
"Tôi cảm thấy khó chịu khi nó lướt qua...... Cứ như thể có thứ gì đó chạm vào cơ thể tôi, khiến tôi muốn nôn."
Christoph lắc đầu.