Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%
Không ai ở đó không biết rằng lời nói mang tính ẩn dụ đó hoàn toàn không phải là một phép ẩn dụ.
Trong sự im lặng, Richard đang quan sát Christoph mà không có bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt, như thể anh ta không nghe thấy những lời đó, mở miệng sau vài giây im lặng. Giọng nói trầm thấp của anh ta mang một chút nghi ngờ khó nhận ra.
"Nghĩ lại thì đây là một điều vô cùng kỳ lạ. Việc cậu có bạn đã là một điều kỳ lạ, và việc cậu đưa ai đó đến một nơi như thế này cũng vậy, ...... và cả việc cậu quan tâm đến sự an nguy của ai đó nữa, ít nhất là theo những gì tôi nhớ thì đây là lần đầu tiên. Không, tôi thậm chí còn chưa bao giờ tưởng tượng ra."
Bước chân đang tiến về phía Christoph dừng lại.
"Cậu đang cố gắng tỏ ra giống người hơn à? Không giống cậu chút nào, Christoph."
"Tôi sẽ quyết định. Không phải anh."
Đó là lúc một câu trả lời ngắn gọn từ Christoph vọng lại. Biểu cảm biến mất khỏi khuôn mặt Richard, người đang thoáng nở một nụ cười chế giễu trên môi.
"Ai là người mà cậu ta đưa theo?"
Ngay cả khi đặt câu hỏi đó với giọng trầm hơn một chút, ánh mắt của Richard vẫn hướng về Christoph, vì vậy những người đồng nghiệp đứng sau anh ta vài bước không nhận ra ngay rằng đó là một câu hỏi dành cho họ. Sau một lúc im lặng, người đàn ông đứng phía sau vội vàng trả lời, có vẻ hơi bối rối.
"Đó là một thanh niên đã ở lại khu phía Tây một thời gian và làm việc vặt cho cậu ta......"
Người đàn ông không biết gì hơn về thanh niên đó nên ngập ngừng, nhưng chỉ với những lời đó, Richard dường như đã nhận ra. Anh ta lẩm bẩm "Aaa" như thể đã hiểu ra điều gì đó.
Richard nhìn Christoph bằng một ánh mắt kỳ lạ. Ánh mắt đó chứa đựng cảm xúc từ từ, nhìn cậu như thể không thể tin được hoặc vẫn còn nghi ngờ. Đó chắc chắn là ác ý.
"Vậy ra là cái tên đó...... Ra là cái tên giúp việc đó khiến cậu có vẻ khá thích thú, nên cậu đã đưa cậu ta đi cùng đến tận đây à? Có vẻ như cậu thích cậu ta lắm nhỉ. Ha, một kẻ điên cuồng và độc đoán luôn sống tách biệt một mình, giờ lại thực sự muốn bắt chước con người à? ...... Hay là, không phải là 'bạn bè' à."
Christoph không nói gì. Cậu chỉ nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng như băng.
Liếc nhìn, những người đàn ông đứng cách Richard vài bước nhìn anh ta. Người thủ lĩnh đáng tin cậy và dịu dàng của họ, người mà họ luôn ngưỡng mộ, đang thể hiện một khía cạnh lạnh lùng mà họ không thể tưởng tượng được từ vẻ ngoài bình thường của anh ta. Nhưng mặc dù hình ảnh đó xa lạ, nhưng nó không gây ngạc nhiên vì anh ta luôn như vậy khi đối diện với Christoph.
Anh ta luôn như vậy khi đối diện với Christoph. Không bao giờ giống như khi đối diện với tất cả những người khác.
"Vậy, người bạn đó đã biến đi đâu rồi? Nếu cậu ta ra ngoài trước ở đây thì phải có người nhìn thấy chứ."
Richard lại hỏi. Đôi mắt của Christoph khẽ dao động trước câu hỏi đó. Người đàn ông nhận ra ngay rằng câu hỏi đó đang hướng về mình và ngay lập tức trả lời.
"Có vẻ như đã có một cuộc tranh cãi nhỏ trong nhà vệ sinh. Nghe nói hắn đã cướp quần áo của Wilhelm mặc và bỏ trốn, nhưng chưa ai thấy hắn ra khỏi cổng bên ngoài, vì vậy có lẽ hắn vẫn còn ở đâu đó bên trong......"
"Quần áo?"
"Vâng, nghe nói hắn đã cướp một chiếc áo khoác hoodie màu đen mặc để không bị phát hiện. Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm, nên có lẽ sẽ sớm......"
Trước khi người đàn ông kịp nói xong, Richard đã tỏ vẻ kỳ lạ.
Hơn là một vẻ kỳ lạ, nó giống như thể anh ta đột nhiên bị đánh nhẹ bởi một điều gì đó bất ngờ, biểu cảm biến mất hoàn toàn khỏi khuôn mặt trong khoảnh khắc.
Richard lẩm bẩm chiếc áo khoác hoodie màu đen...... rồi từ từ thốt ra một tiếng kêu không rõ là cười hay ngạc nhiên. Nhưng chẳng mấy chốc âm thanh đó trở nên dài hơn một chút thành haha, và anh ta bắt đầu cười, ôm trán như thể không tin được. Như thể điều đó vô cùng thú vị.
"Ahahaha, hahahaha, quả nhiên, phải, vậy thì cái tên đó...... A, phải, ra là vậy, hahahaha."
Richard đã cười rất lâu. Ánh mắt Christoph trở nên hung ác hơn khi nghe thấy tiếng cười lớn và sảng khoái đó. Richard chắc chắn biết nơi ở của người đàn ông đó. Nụ cười đến mức không thể chịu đựng được cho thấy điều đó.
"Có vẻ như bây giờ anh đã nhớ ra nơi cậu ta đang ở rồi nhỉ. Vậy thì đưa cậu ta đến đây. Tôi đã kiên nhẫn quá lâu rồi, Richard."
Christoph nói khẽ khi tiếng cười của Richard lắng xuống. Cậu đang phát ra một sát khí đến mức sẽ không có gì lạ nếu ai đó đâm dao vào cổ anh ta cùng lúc.
Richard ngừng cười. Nhưng anh ta vẫn nhìn cậu với một nụ cười sảng khoái trên môi. Nhẹ nhàng, ngay cả bước chân rời khỏi mảnh thủy tinh cũng mang theo sự thư thái.
"Kim Young Soo à? Có vẻ như cậu thích cậu ta lắm nhỉ, Christoph. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu đối xử đặc biệt với một con người đến vậy. Người anh em họ thân mến của tôi, Christoph, nhưng rất tiếc phải nói rằng......"
Những lời nói dẫn đến sự phủ định ập đến tai Christoph trước một tính từ nhân tạo khiến người nghe ngay lập tức cảm thấy khó chịu. Đầu ngón tay khẽ giật giật. Đôi mắt đóng băng trong tích tắc.
"Cái tên 'bạn bè' quý giá Kim Young Soo của cậu bây giờ đang......"
Đôi môi của Richard đang ngâm nga từng chữ một cách chậm rãi, như thể để dành cho bất kỳ sự mong đợi nào có thể xảy ra sau đó.
Căn phòng im lặng đến mức không ai dám thở. Như thể mọi người cảm thấy những lời sắp thốt ra từ đôi môi đó sẽ giống như một bản án. Và những lời tiếp theo từ anh ta vang lên.
"Đang có một khoảng thời gian vui vẻ với Riegrow. Trong căn phòng bên trong kia kìa."
Sau khi anh ta nói xong, sự im lặng kéo dài hơn một chút.
Không ai không hiểu ý nghĩa lời nói của Richard.
Cho dù mọi chuyện diễn ra như thế nào thì lời nói đó không phải là dối trá, và 'người bạn' mà Christoph đang điên cuồng tìm kiếm có lẽ đang bị Rick, một thằng điên cuồng, đối xử một cách tồi tệ.
Không có gì lạ khi mọi người tỏ vẻ kinh ngạc và phản xạ kiểm tra biểu cảm của Christoph.
Và Christoph.
cậu kinh ngạc, sau đó chìm trong đau buồn và bị nhấn chìm bởi sự tức giận, mở to mắt nhìn Richard, trong đó có chứa đựng sự ngạc nhiên rõ ràng. Richard cũng nhìn lại cậu ta. anh ta đang thong thả chờ đợi phản ứng mà cậu sẽ thể hiện sau đó.
Cuối cùng, Christoph mở miệng.
"Rick...... anh ta có ở đây à?"
"Đúng vậy. anh ta vừa nói chuyện với tôi đến tận lúc nãy. Cho đến trước khi người bạn của cậu xông vào."
"cậu ta ở cùng với Rick?"
"Đúng vậy. Khi tôi ra ngoài thì mọi chuyện mới bắt đầu thôi, nên giờ chắc đang tận hưởng lắm rồi. Nếu tôi biết đó là bạn của cậu thì tôi đã cố gắng giúp đỡ bằng mọi cách trước khi Rick chạm vào cậu ta rồi, tiếc thật đấy."
"......"
Richard nói một cách khá đáng tiếc. Nếu không phải vì nụ cười và ánh mắt lạnh lùng trên môi anh ta thì giọng nói êm dịu đó có lẽ đã lọt vào tai một cách chân thành.
Thực tế mà lời nói của anh ta thông báo là một điều.
Christoph Tarten đã bị cướp mất một thanh niên hiếm hoi mà cậu thích bởi một người khác ― thậm chí là Rick, kẻ điên cuồng mà ngay cả Christoph cũng không thể dễ dàng đối phó.
Đây là một sự kiện chưa từng có. Không, cho đến vài phút trước khi Christoph lật tung cái quán để tìm bạn của mình, không ai có thể ngờ đến một diễn biến như vậy.
"Thật đáng tiếc, Christoph. Thật đáng tiếc khi 'người bạn' quý giá của cậu lại phải trải qua một chuyện tồi tệ như vậy. Thật sự đáng tiếc."
Khi Richard nói lại, Christoph đang nhìn xuống chân và im lặng suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cậu vẫn thờ ơ và bình thản như mọi khi.
"Có gì đâu mà."
Một câu trả lời ngắn gọn bất ngờ bật ra. Đây cũng là một câu trả lời vượt ra ngoài phạm vi mà người khác có thể đoán được.
Richard khẽ nhướn mày. Nhưng rồi anh ta bật ra một tiếng thở ngắn và cười.
"Cậu vẫn không sao chứ?"
"Tôi không phải là một tên biến thái như anh nên tôi không quan tâm đến chuyện đó."
"Aha....... Đây lại là một tấm lòng cao thượng mà tôi không ngờ tới đấy. Tâm hồn quan trọng, cơ thể không quan trọng? Quả nhiên, điểm đó thật tuyệt vời. Tôi không thể so sánh được với cậu."
"Đúng vậy. Bởi vì anh là loại người ném tâm hồn xuống đáy biển sâu hàng ngàn mét rồi chỉ cần chơi đùa với cơ thể theo ý mình là mãn nguyện rồi."
Thoạt nhìn, đó là một lời nói hoàn toàn không phù hợp. Bất cứ ai biết Christoph đều nghĩ như vậy. Trên thực tế, có lẽ chính Christoph cũng thấy buồn cười khi nghe những lời nói về tâm hồn từ miệng mình.
Richard cũng nhìn cậu với vẻ mặt ngớ ngẩn trong giây lát rồi lẩm bẩm với một tiếng cười khẩy pha lẫn tiếng thở dài như thể đang nói một mình.
"Thật là, nó không khác gì một tên sát nhân hàng loạt thích khoái lạc lại thuyết giảng về sự tôn nghiêm thiêng liêng của tính mạng con người."
Christoph không nói gì. Cậu chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Richard. Với một khuôn mặt không khác gì mọi khi.
Tuy nhiên, sau khi quan sát kỹ khuôn mặt đó trong giây lát, Richard đột nhiên cười không thành tiếng.
"Christoph. Trời ạ, Christoph. Sao mặt cậu lại thành ra thế kia? Cậu nói là cậu không quan tâm đến chuyện đó mà lại có biểu cảm u sầu và thất vọng như vậy cơ à. Hử?"
Giọng của Richard trở nên dịu dàng hơn hẳn. Nó trơn tru như một con rắn.
Một tên bẩm sinh thích hành hạ người khác, một lời chửi thề ngắn gọn bật ra từ đôi môi của Christoph đang tặc lưỡi. Tuy nhiên, với sự khó chịu bộc lộ rõ ràng hơn thế nữa, Christoph nhìn anh ta một cách hung dữ.
Đôi khi, dù rất hiếm khi xảy ra, anh ta có thể đọc được biểu cảm của Christoph. Đôi khi ngay cả những cảm xúc mà chính Christoph cũng không nhận ra. Giống như bây giờ.
"Tôi không quan tâm."
Christoph nói một lần nữa một cách kiên quyết. Với một khuôn mặt như thể đang chuẩn bị cho sự bướng bỉnh của một đứa trẻ, Richard chỉ gật đầu một cái với vẻ mặt 'Ừ ừ, đúng vậy'. Christoph cau mày.
"Chỉ là hôn môi và vuốt ve cơ thể thôi mà, có gì to tát đâu. Mấy đứa trẻ con còn làm thế như một trò đùa ấy chứ. Phản ứng thái quá vì những chuyện như vậy thì mới là lạ chứ?"
Vừa nói, Christoph vừa tự thuyết phục mình bằng những lời nói đó, và biểu cảm của cậu có phần dịu đi.
Richard lại cười. Dường như anh ta nghĩ rằng Christoph đang cố gắng hết sức để tỏ ra mạnh mẽ. Như thể để gạt bỏ sự giả tạo đó, Richard đáp trả.
"Ừ, những chuyện như vậy chỉ là trò trẻ con thôi. Nhưng Christoph, hãy đối mặt với thực tế đi. Rick không đời nào kết thúc mọi chuyện một cách đáng yêu như thế đâu. Cậu từng làm việc với anh ta rồi, cậu không thể không biết rõ về hắn hơn tôi được."
Tuy nhiên, lần này Christoph lại hừ lạnh.
"Tôi biết rõ chứ. Dù cho Rick có không sợ trời không sợ đất và không gì là không thể đi chăng nữa, thì tôi vẫn biết rõ rằng hắn ta không thể biến đàn ông thành đàn bà được."
Khuôn mặt Richard đang cười bỗng khựng lại trong giây lát. Anh ta có vẻ đang cố gắng tìm ra ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói đó, nhưng dường như không thể nghĩ ra một câu trả lời nghe có vẻ đúng đắn.
Biến đàn ông thành đàn bà...... Chẳng lẽ ý cậu ta là không thể khiến người đó mang thai nên không thể trói buộc được theo cách đó? Hoặc đó có phải là một cách gián tiếp để bày tỏ ý nghĩa rằng cơ thể không nhất thiết phải đi theo con tim? Hoặc có lẽ đó là bởi vì đó không phải là phụ nữ nên dù có thô bạo đến đâu thì cơ thể cũng không dễ bị tàn phá nên cậu không quá lo lắng?
Trong khi những người đang nghe cuộc trò chuyện đó đều có cùng một câu hỏi trong đầu, Christoph đã tự tin hơn vào những lời mình nói và lấy lại được chút bình tĩnh rồi nói tiếp.
“Dù gì thì cả hai cũng là đàn ông, đâu có thể làm gì ghê gớm được, cùng lắm thì cũng chỉ là liếm với mút thôi, không sao cả. Đâu phải tôi mắc bệnh sạch sẽ đến mức phải ngày đêm canh giữ để không ai được đụng vào, …… bạn, của tôi đâu."
Nói dối đi, cái thằng này, cậu bị bệnh sạch sẽ nặng lắm mà, ai đó lẩm bẩm từ một góc, nhưng không ai chú ý đến giọng nói yếu ớt đó.
Sự im lặng bao trùm.
Trong sự im lặng đó, trước mặt Christoph đang hiên ngang đứng một mình, Richard đã im lặng nhìn cậu hồi lâu. Một biểu cảm kỳ lạ khó diễn tả cứ nhìn chằm chằm vào cậu.
Christoph chế nhạo Richard, nhưng anh định mở miệng nói gì đó rồi lại thôi, "Chắc anh nghĩ rằng nếu anh nói vậy thì tôi sẽ dao động lắm hả."
"......"
Richard không nói gì. Vẫn chỉ nhìn Christoph với vẻ mặt hoài nghi và mơ hồ.
Phía sau Richard, một người đàn ông đứng ngây người, hơi ngập ngừng lên tiếng.
"Đâu có luật nào bảo đàn ông chỉ được liếm với mút đâu. Ăn nằm với nhau, làm hết mọi thứ chứ."
Nghe giọng nói yếu ớt và thiếu tự tin đó, Christoph chỉ liếc mắt nhìn cậu ta một cái. Cậu ta cười khẩy.
"Coi người khác là đồ ngốc à. Hay là chính mày là đồ ngốc?"
Sự im lặng bao trùm khi giọng nói đầy chế giễu vang lên.
Ban đầu cậu không có ý định nhúng tay vào.
Trong lúc Ilay vào phòng tắm riêng, Jung Taeui đang thẫn thờ và kiệt sức, ngẩn ngơ nghĩ "Chắc tại đầu óc mình mụ mẫm nên thấy yên tĩnh hơn thì phải......" thì đột nhiên giật mình.
Nhớ lại, hình như Eric lúc nãy đã nói gì đó về việc Christoph đang gây rối bên ngoài. Cậu không có thời gian để bận tâm đến điều đó nên đã quên mất, và đó cũng là lý do Richard rời khỏi phòng.
Nếu vậy thì giờ chắc là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, hoặc là....... ......Chết tiệt, cậu chỉ có thể nghĩ đến tình huống đã xảy ra chuyện thôi.
Phần dưới đau nhức như muốn chết, chân không có sức, nhưng Jung Taeui vẫn cố gắng chống đỡ và đứng dậy. Dù sao thì cậu cũng đã quen với việc này trong quá khứ, sau khi loạng choạng vài bước trong phòng thì cậu cũng có thể đi lại bình thường.
Jung Taeui liếc nhìn phòng tắm nơi có tiếng nước chảy, do dự một lúc rồi vội vàng mặc quần áo và rời khỏi phòng.
Cũng may là cái thằng đó đã xong việc nhanh chóng. "Tôi đâu thể cởi đồ thoải mái trong lãnh địa của người khác được," Ilay nói sau khi đã làm hết mọi chuyện rồi, cậu vuốt nhẹ cơ thể đang rã rời của Jung Taeui, cười khẩy rồi đi vào phòng tắm.
Jung Taeui một mình nằm dài trong không gian vẫn còn nóng hổi, cậu ước gì mình có thể ngủ thiếp đi, nhưng điều đó đã không xảy ra.
Những lời của Ilay cứ văng vẳng trong đầu cậu.
Thứ trưởng. Công ty quốc doanh của Ả Rập Saudi. Điều kiện mà họ đưa ra.
Chết tiệt, cái quái gì thế này......
Jung Taeui khẽ rên rỉ rồi thở dài.
Cậu đã không nghe thấy yêu cầu chính xác của họ là gì.
Nhưng cậu thoáng nghĩ rằng có lẽ ngay cả Ilay cũng không nắm bắt được. Những câu chuyện kiểu đó không phải là thứ mà người ngoài cuộc có thể dễ dàng biết được, và thật đáng nghi ngờ nếu người đàn ông đó vẫn còn thờ ơ như vậy nếu anh ta nắm bắt chính xác tình hình.
Kẻ đã ném bom thủ đô của nước khác hẳn sẽ không đột nhiên cúi đầu trước quyền lực và ngoan ngoãn sống cuộc đời mình đâu.
Rắc rối rồi, có cảm giác như mọi thứ đang trở nên rắc rối hơn, cậu nghĩ thầm thì đột nhiên cảm thấy mệt mỏi ập đến. Cơ thể mệt mỏi theo bản năng tránh những suy nghĩ phức tạp.
Sau đó, cậu nghĩ đến những chuyện bất thường bên ngoài.
"Nếu có chuyện gì xảy ra thì thu dọn xác chết cũng là đạo đức của con người nhỉ."
Vừa lẩm bẩm vừa bước ra khỏi phòng và bước vào hành lang, Jung Taeui do dự một lúc.
Cậu không hiểu sao lúc nãy mình có thể đến được đây, hành lang trông giống hệt nhau khiến cậu vô cùng bối rối. Cậu nghĩ thật xui xẻo khi ngay cả cố tình tìm đường cũng khó khăn đến vậy.
Tuy nhiên, trong khi cố nhớ lại và mò mẫm đường đi, trong không gian yên tĩnh, cậu nghe thấy một tiếng động rì rào yếu ớt từ xa vọng lại. Xung quanh không có bóng người nào, chỉ có tiếng người từ xa vọng lại. Miễn là có tiếng động thì việc mò mẫm đường đi đến đó cũng không khó.
Cậu lê bước chậm chạp về phía đó, và thấy một người đàn ông đang dựa vào tường ở cuối hành lang, quay lưng lại phía cậu. Dường như có chuyện gì đó khẩn cấp đang xảy ra ở sảnh, Jung Taeui lảo đảo bước đến ngay sau lưng cậu ta mà cậu ta vẫn không nhận ra và đang mải mê với chuyện gì đó.
Điều may mắn là mọi chuyện không diễn ra kinh khủng như những gì Jung Taeui tưởng tượng trong đầu, với máu me be bét và những tiếng la hét xé tai, nhưng bầu không khí vẫn có gì đó bất ổn.
"Này, sao vậy. Có chuyện gì thế?"
Jung Taeui tiến đến gần người đàn ông và thì thầm hỏi, người đàn ông không quay lại mà cũng hạ giọng lẩm bẩm.
"Ồn ào quá, im miệng đi. Không nghe thấy hắn nói gì à. Đang đến đoạn quan trọng đấy."
"Đoạn quan trọng là gì chứ, sao vậy, có chuyện gì thế. Hay là đang ký hiệp định đình chiến?"
Jung Taeui thò đầu qua vai người đàn ông, quan sát tình hình trong sảnh.
Có gì đó kỳ lạ.
Dù không có bầu không khí căng thẳng đến mức sắp lao vào đánh nhau ngay lập tức, nhưng có gì đó kỳ lạ trong bầu không khí căng thẳng đến mức da cậu cảm thấy rát.
Những người đang ngã xuống với máu me be bét chắc chắn là do Christoph đang dựa vào cột kia gây ra, nhưng so với một người đã gây ra chuyện kinh khủng như vậy thì cậu ta lại đứng đó rất đường hoàng và bình tĩnh, miệng đang luyên thuyên gì đó. Và biểu cảm của Richard đang đối đầu với cậu ta thì không thể nhìn thấy được, nhưng những người đàn ông đứng xung quanh cậu ta thì lại có vẻ như bị mê hoặc bởi điều gì đó.
Có lẽ vì Jung Taeui cứ lải nhải và thì thầm phía sau khiến cậu ta bực mình, người đàn ông quay lại và giận dữ nói bằng giọng thấp.
"Đồ ngốc, làm sao có chuyện đó được! Mày nghĩ tao điên mà đi đàm —."
Nói đến đó, cậu ta nhìn Jung Taeui rồi khựng lại. Trong khoảnh khắc, cậu ta nhìn Jung Taeui với vẻ mặt ngơ ngác như thể đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, rồi cậu ta nhanh chóng trở nên hung dữ. Jung Taeui lẩm bẩm ngắn gọn "Không phải à? Không phải thì thôi." rồi nhanh chóng vặn cổ người đàn ông.
Rắc, một tiếng xương va vào nhau vang lên, người đàn ông trợn mắt rồi từ từ ngã xuống bất tỉnh, Jung Taeui kéo người đàn ông đó ra phía sau rồi đứng vào vị trí mà cậu ta vừa đứng.
Dù sao thì bầu không khí cũng không đến mức quá căng thẳng, nên nếu có thể thì cậu không muốn nhúng tay vào đến cùng. Nếu cậu vô tình nhúng tay vào rồi khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn thì sẽ thật thảm họa.
Quan sát tình hình một cách thích hợp rồi tìm cơ hội kéo cái thằng kia bỏ chạy thì.......
"Coi người khác là đồ ngốc à. Hay là chính mày là đồ ngốc?"
Có vẻ như ai đó đã nói gì đó trong lúc Jung Taeui kéo người đàn ông ra phía sau. Christoph cười khẩy nói.
"Mày nghĩ tao là thằng ngốc không biết cấu tạo cơ thể con người à?"
Không thể biết trước sau của câu chuyện ra sao, nhưng Jung Taeui cũng gật đầu với những lời của Christoph.
Một người có thể cắt đứt hơi thở của người khác một cách chính xác và chắc chắn như vậy hẳn phải biết rõ về cấu trúc cơ thể con người. Không thể có chuyện đánh sai cách mà vô tình giết người, hoặc cố ý giết người mà lại không chết.
Tất nhiên, cậu ta biết rõ phải làm gì để giết người, khiến người ta bất tỉnh, hoặc khiến người ta đau đớn.
Tuy nhiên, Jung Taeui đang một mình gật gù thì đột ngột dừng lại trước những lời tiếp theo của Christoph.
"Không phải là mấy thằng không biết chim của đàn ông trông như thế nào mà toàn nói linh tinh đấy chứ. Dù có bảo là bệnh hoạn đi nữa thì vẫn lành mạnh hơn nhiều so với những việc bẩn thỉu mà tụi mày làm với phụ nữ, tao có thèm bận tâm đâu?"
Giọng nói của Christoph, như thể sắp tặc lưỡi vì quá vô lý, vang lên đặc biệt lớn.
Suy cho cùng thì mấy thằng dính lấy phụ nữ mà chơi bời dơ dáy như vậy nên khi thấy mấy thằng bám lấy đàn ông chơi sạch sẽ hơn thì mới nghĩ quẩn, Jung Taeui cảm nhận được dòng chảy của câu chuyện một cách trực quan khi những lời lẩm bẩm như đang nói một mình vang lên sau đó. Và cậu đập đầu vào tường.
Tại sao mình không đến sớm hơn một chút nhỉ. Lẽ ra mình nên lôi cậu ta đi trước khi cậu ta mở miệng nói lung tung. Hoặc tốt hơn hết là mình không nên ra đây, để khỏi phải nghe cái cuộc trò chuyện này.
Trong lúc Jung Taeui đau khổ đập đầu vào tường, Richard đã phá vỡ sự im lặng kéo dài.
"Vậy ý cậu là, làm cái trò đó với đàn ông dù sao thì cũng không có gì ghê gớm.......?"
Giọng nói đó chỉ hơi trầm xuống, vẫn bình tĩnh và như thường lệ. Tuy nhiên, Jung Taeui không thể nhìn thấy biểu cảm của anh ta khi hỏi như vậy, và cậu cũng không muốn nhìn thấy.
"Sao, cái đầu óc mục ruỗng của anh nghĩ rằng việc mấy thằng đàn ông xoa xoa da thịt với nhau bẩn thỉu hơn việc dính lấy phụ nữ chơi bời à?"
Phía sau sự chế giễu đường hoàng đó của Christoph, Jung Taeui im lặng dựa vào tường một lúc lâu. Có rất nhiều người cùng tham gia vào sự im lặng đó.
Cậu không thể chịu đựng được nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu trải nghiệm cảm giác bối rối và xấu hổ hơn là người đang nói, nhưng cuộc trò chuyện hiện tại đặc biệt đến mức cậu có thể đếm trên đầu ngón tay trong cuộc đời mình.