Passion: Diaphonic Symphonia - Chương 96

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%

Jung Taeui hiểu rõ tại sao họ lại phản ứng như vậy, và cậu không thể cứ đứng nhìn Christoph, người thậm chí còn không biết tại sao họ lại như vậy — chính xác hơn là hiểu theo một hướng hoàn toàn khác — nên cậu rời khỏi bức tường mà mình đang bám víu và chật vật bước đi. Cậu thoáng nghĩ đến việc quay đầu lại và đi ngược lại con đường mình đã đến, nhưng cậu từ bỏ vì không tự tin vào việc quay trở lại con đường phức tạp đó.

Ngay cả khi cậu bước ra khỏi hành lang hẻo lánh và bước vào sảnh, không ai nhìn cậu cả. Tất cả đều chỉ nhìn Christoph. Với khuôn mặt thất thần.

"Dù gì thì cũng không thể gây rối một cách bẩn thỉu như mấy người được, sao phải làm ầm ĩ lên như vậy chứ. Đâu phải mấy người ngây thơ gì, rốt cuộc thì mấy người—."

"Được rồi, Chris. Dừng lại ở đó thôi."

Mọi người không hề liếc nhìn Jung Taeui đã tiến gần đến giữa sảnh, và họ chỉ chuyển mắt về phía cậu khi cậu cắt ngang lời Christoph.

Jung Taeui lau mồ hôi đang rịn trên trán bằng mu bàn tay rồi cố gắng cười thật ấm áp. Tuy nhiên, những ánh mắt đổ dồn vào cậu thật khó chịu.

"―…."

Thấy Jung Taeui, Christoph hơi mở to mắt rồi định gọi cậu. Tuy nhiên, cậu ta lại ngậm miệng lại trước khi nói ra lời nào và im lặng nhìn cậu một lúc.

Rồi đôi mắt thờ ơ không khác gì ngày thường của cậu ta nhìn lướt từ đầu đến chân Jung Taeui.

"Trông cậu có vẻ ổn nhỉ."

Cậu ta nói với vẻ mặt lạnh lùng như thể tiếc nuối vì cậu không bị thương ở đâu, như thể đó là người vừa hết lòng bênh vực Jung Taeui — có lẽ là như vậy nếu xét theo mạch truyện.

"Vậy hả? Không được ổn như cậu thấy đâu."

Christoph có lẽ sẽ nhanh chóng nhận ra rằng bước chân của cậu có phần chậm chạp và hơi khập khiễng. Jung Taeui nhún vai đáp, và như dự đoán, Christoph nhăn mặt khi nhìn xuống chân cậu.

"Có phải bị cái gã đó đánh không?"

"Đâu có. Nếu vậy thì tôi có đi được thế này không?"

"Nhưng sao cậu đi lại kỳ vậy."

"....... Chỉ là......, có chút chuyện thôi."

Trong tình huống mà mọi người đang theo dõi, gần như là công khai tuyên bố "Chuyện là tại tôi vừa dùng cơ thể quá nhiệt tình với một người đàn ông trước đó," Jung Taeui từ bỏ nốt chút sĩ diện còn sót lại.

Nghĩ lại thì trong tình huống này, điều gây sốc cho họ không phải là sĩ diện của Jung Taeui. Kết cấu não bộ của Christoph hỏi "Có phải bị đánh không?" trong tình huống rõ như ban ngày này, chắc chắn sẽ gây sốc hơn.

Một bầu không khí vô cùngki lạ đang lan tỏa.

Trong khi những người đàn ông như xác chết nằm la liệt xung quanh với máu me be bét, bầu không khí căng thẳng đến mức có thể bùng nổ bất cứ lúc nào với sự phẫn nộ và khí thế ngút trời đã hạ nhiệt một cách mơ hồ như thể bị dội nước ấm. Khi Jung Taeui xuất hiện, có lẽ những người đàn ông đó đã nhớ lại khí thế ngút trời lúc nãy, và đột nhiên họ lại bừng bừng nổi giận.

Richard vẫn nhìn Christoph với vẻ mặt vô cảm — nhưng không hề che giấu cái nhìn kinh ngạc hoặc ngớ ngẩn — từ từ chuyển mắt nhìn Jung Taeui. Ánh mắt lạnh lùng chậm rãi lướt từ đầu xuống chân cậu.

"Tôi không nhận ra là cậu đã đến. Nếu tôi biết trước thì tôi đã chào hỏi cậu một cách đàng hoàng rồi."

"À...... vâng......"

Cậu không biết liệu Richard có hiểu được ý nghĩa của lời nói đó, trong đó có cả ý "Tôi xin lỗi vì đã vô tình nghe lén cuộc trò chuyện lúc nãy" hay không, nhưng thật bất ngờ, ánh mắt của anh ta nhìn Jung Taeui không hề khó chịu đến vậy. Thậm chí trong tình huống này, anh ta vẫn không đánh mất nụ cười đáng tin cậy và dễ mến đó.

"Nhưng mà sao......Riegrow đã giải quyết xong việc nhanh chóng thế cơ à."

À. Trong nụ cười có gai.

"Vâng...... thì......"

Cậu nói ngắn gọn, mang ý nghĩa "Tôi chỉ làm những gì cần làm rồi nhanh chóng rời đi thôi." Richard khẽ nhướn mày khi nghe câu nói đó, nhưng anh ta không cố gắng hỏi thêm.

Jung Taeui lặng lẽ thở dài. Rồi cậu âm thầm đánh giá xung quanh.

Không ổn rồi.

Những người đàn ông nằm la liệt như giẻ rách với máu me be bét và tình hình biến thành một mớ hỗn độn khiến những mảnh vỡ của đồ vật vỡ vụn dưới chân mỗi khi cậu bước đi, tình hình này nghiêm trọng đến mức không ổn chút nào. Hơn nữa, những ánh mắt hung tợn đang nhìn chằm chằm vào họ vẫn còn hơn chục cặp mắt, dù cho có không ít người đang nằm la liệt.

Nhưng điều tồi tệ nhất trong số đó là Richard Tarten đang đứng cách đó không xa, cái người đàn ông đó.

Cái người đàn ông duy nhất đang đứng với vẻ mặt thư thái và hiền lành giữa những người đàn ông đang trợn trừng mắt đầy hung ác, không hiểu sao lại đáng ngại nhất.

Nghĩ lại thì Jung Taeui chưa từng thấy Richard đánh nhau với ai cả. Cậu đã nghe nhiều lần về việc anh ta là một người tài giỏi và xuất chúng, nhưng không có bất kỳ câu chuyện nào trong số đó bao gồm việc anh ta giỏi đánh nhau.

Nhưng cậu không muốn đánh nhau với người đàn ông đó. Ngay cả khi anh ta là một kẻ yếu đuối không biết đánh nhau, cậu cũng không muốn giải quyết anh ta ở đây rồi phải gánh chịu hậu quả sau này.

"Vậy thì......, chúng ta về thôi nhỉ?"

Jung Taeui cười với Christoph như không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, trước khi Christoph có thể nói bất cứ điều gì, một số người đàn ông bao quanh họ đã hung hăng hét lên.

"Ai cho phép mày về!"

"Mày làm cái quán của người ta ra cái đống này rồi nghĩ là có thể về được à?!"

Tuy nhiên, không ai trong số những người đàn ông hét lên hung hăng đó bước lên phía trước, và ánh mắt của họ tự nhiên đổ dồn về Richard.

Với thái độ ung dung, anh ta nhìn Christoph rồi mở lời.

"Nếu tôi làm ngơ coi như không có chuyện gì thì cậu có ngoan ngoãn rút lui không?"

Đó là một câu hỏi rất hào phóng. Ngay cả biểu cảm của anh ta như thể nói rằng sẽ để họ đi một cách dễ dàng, tuy không có nụ cười, vẫn là một khuôn mặt hiền lành.

Tuy nhiên.

"Việc thu dọn còn chưa bắt đầu mà. Tôi đâu có đến đây chỉ để nhìn mặt anh rồi nói vài câu đâu."

Christoph thẳng thừng từ chối đề nghị đó khiến Jung Taeui trong lòng chỉ muốn xé toạc đầu mình ra. Tuy nhiên, khi nhìn thấy khóe miệng Richard đang nở một nụ cười mờ nhạt, cậu nhận ra rằng anh ta đã dự đoán câu trả lời đó và hỏi như vậy.

"Này, đừng có đứng chắn giữa đường chắn tầm nhìn của tôi nữa, tránh ra."

Christoph cau mày ra hiệu cho Jung Taeui, người mà cậu không biết liệu có thực sự là đồng minh của mình trong tình huống này hay không. Jung Taeui muốn lầm bầm gì đó, nhưng cậu chỉ tặc lưỡi rồi định lùi lại, Christoph lại trợn mắt nhìn cậu.

"Tránh sang bên này chứ không phải bên đó. Ai bảo cậu đi bên đó hả."

"......."

Jung Taeui im lặng đáp "Vâng, vâng" bằng khẩu hình miệng với Christoph, cậu đang chỉ vào bên cạnh mình, phía sau vai. Cậu tránh sang bên mà cậu ta chỉ.

Khi đứng ở cuối ngõ cụt bên cạnh cột, cậu nhìn thấy hai cái xác (giống như đàn ông) đang dựa vào cột. Cậu nhìn xuống những người đầy máu một cách cay đắng, nhưng vì cậu đang mệt mỏi nên cậu ngồi xuống cái bàn mà một trong số họ đang úp mặt lên.

Sau khi xác nhận rằng Jung Taeui đã ngồi xuống phía sau mình, Christoph quay đầu lại. cậu ta chạm mắt với Richard.

Richard đã quan sát những hành động đó từ đầu đến cuối, đột nhiên mỉm cười.

"Quả nhiên. Hình như cậu ta thực sự rất được cậu yêu thích đấy nhỉ. Tuyệt vời."

Ầm, khi anh ta bước thêm một bước, chân anh ta dẫm lên thứ gì đó phát ra âm thanh kỳ lạ. Đó là một khẩu súng. Khẩu súng mà Christoph đã ném đi lúc nãy.

Richard dùng mũi chân đẩy khẩu súng như thể đang đá nó đi. Rồi anh ta hỏi.

"Sao lại vứt súng đi vậy? Hết đạn à? Nếu cậu nói thì tôi sẽ cho cậu đạn thoải mái, cậu chẳng có gì hay ho ngoài bắn súng, sao lại vứt súng đi thế?"

"Tôi chẳng có gì hay ho ngoài bắn súng.......?"

Lông mày của Christoph hơi cau lại như thể sắp nhăn nhó. Tuy nhiên, biểu cảm đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười chế giễu trên khóe miệng.

"Vậy thì anh cứ tự mình kiểm chứng bằng cơ thể xem sao. Xem tôi có gì hay ho ngoài súng hay không."

"Tôi cũng định làm vậy mà."

Tôi cũng định làm vậy mà, Richard vừa dứt lời thì.

Tiếng kính vỡ vụn dưới giày anh ta vang lên khe khẽ. Tuy nhiên, Richard đã ở ngay trước mặt Christoph nhanh hơn cả khi âm thanh đó chạm đến tai — ít nhất thì những người đang nhìn họ đã thấy như vậy.

"......!"

Không hề báo trước. Không hề có một dấu hiệu hung ác nào.

Richard tiến đến ngay trước mặt Christoph mà không cho cậu ta có một giây nghỉ ngơi nào. Tuy nhiên, Christoph không hề tỏ ra ngạc nhiên và chống trả lại. Cậu ta có vẻ hơi ngạc nhiên khi mở to mắt một chút, nhưng người ta còn chẳng thấy rõ biểu cảm đó.

Đồng thời, Christoph cũng di chuyển.

Cậu ta vung chiếc chai thủy tinh đang cầm trên tay đập vào nắm đấm đang lao tới cổ anh ta. Choang, một âm thanh chói tai vang lên và máu bắn tung tóe. Máu dính trên má và thái dương của chính cậu, nơi những mảnh thủy tinh lướt qua, cũng như trên nắm đấm của Richard.

Ngay cả với nắm đấm đã bị rách nát và dính đầy máu, Richard vẫn vung nắm đấm vào cổ Christoph như mục tiêu ban đầu. Đồng thời, bàn tay định cắm chiếc chai vỡ một nửa vào yết hầu của Richard đã trượt tay và chém mạnh vào cổ anh ta.

Giống như những con quái vật, họ cố gắng xé toạc mạng sống của nhau ngay cả với cơ thể đầy máu me và xương cốt tan nát.

"Ôi trời ơi......"

Một giọng nói run rẩy của ai đó vang lên khe khẽ.

Đó là một cuộc chiến của những con thú.

Dù chỉ là một cuộc chiến giữa người với người, nó vẫn giống như hai con quái vật khổng lồ đang vật lộn và cắn xé lẫn nhau, phá hủy mọi thứ xung quanh.

Jung Taeui đã chứng kiến vô số cảnh những người đàn ông đánh nhau. Cậu thậm chí còn thường xuyên chứng kiến những trận đánh nhau bằng vũ khí. Những trận chiến giữa những người đàn ông cố gắng xé xác nhau với đôi mắt đỏ ngầu, cậu đã không phải chỉ thấy một hai lần.

Vậy mà.

Cuộc chiến quá áp đảo đến mức không có cơ hội để cậu nghĩ đến việc can ngăn. Một cuộc chiến "nhất định phải thấy kết cục".

Thời gian không trôi qua lâu. Hai người vừa mới tách nhau ra thì ngay lập tức lao vào nhau ngay lập tức.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà mọi người còn chưa kịp nhận ra.

Soạt, người ta nhìn thấy bụi bay lên dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng. Thậm chí còn nhìn thấy những hạt bụi nhỏ lấp lánh bay lên giữa không trung. Có lẽ đó là những mảnh thủy tinh nhỏ li ti.

Và bên dưới đám bụi đó, Christoph đang nằm đó. Richard đang ngồi trên cậu ta, nắm lấy cổ áo cậu ta. Christoph đang nắm lấy khuỷu tay Richard.

"......!"

Vị trí mà Christoph đang nằm không phải là vị trí mà cậu có thể ngã xuống nếu cậu đang đứng ở vị trí ban đầu. Có lẽ Jung Taeui đã không thể bắt kịp những chuyển động nhanh chóng mà hai người đã thực hiện với nhau trước đó vì tầm nhìn của cậu đã bị che khuất.

Tuy nhiên, sự thật chắc chắn bây giờ là Christoph đã bị Richard đè xuống sàn. Và một điều nữa là cánh tay Richard đang bị Christoph nắm lấy đang bị vặn theo một hướng hơi bất thường.

Christoph siết chặt khuỷu tay Richard. Rắc, tiếng xương gãy vang lên đến tai Jung Taeui. Máu từ cổ chảy xuống thấm ướt tay áo anh và không ngừng chảy xuống, đọng lại trên từng đốt ngón tay.

Dù chắc chắn là rất đau, Richard vẫn không hề nhúc nhích với vẻ mặt như thể anh ta không hề có cảm giác đau đớn. Không, đúng hơn là dường như anh ta còn đang mỉm cười.

Tuy nhiên, nhìn từ bên ngoài thì đây hoàn toàn không phải là tình huống để cười.

Mặc dù đang nằm dưới đất, nhưng Christoph chỉ bị rách da vài chỗ và dính đầy máu, có vẻ như cậu ta không bị thương nặng lắm, trong khi Richard, người đang đè lên cậu ta, thì lại ướt đẫm máu từ mặt trở xuống. Cánh tay đang bị Christoph nắm lấy cũng đang bị vặn một cách kỳ lạ. Máu đang nhỏ giọt trên cánh tay đó.

"Richard!"

Ai đó gọi tên Richard và định chạy đến chỗ anh ta. Tuy nhiên, anh ta đã khẽ vẫy tay ngăn lại. Cái vẫy tay ngắn gọn đó đang nói rằng không ai được đến gần.

Lúc đó, Jung Taeui nghiêng đầu "Ơ?". Cậu có cảm giác kỳ lạ. Không vì lý do gì đặc biệt mà cậu đột nhiên có cảm giác như vậy. Không ổn. Không ổn rồi. Đèn cảnh báo đang nhấp nháy.

"Tránh ra. Đừng chạm vào tôi."

Giọng nói của Christoph rõ ràng là đang thể hiện sự khó chịu nhưng vẫn thờ ơ như thường lệ.

Jung Taeui lại nghiêng đầu. Mình nghĩ sai rồi à. Lúc nãy mình có cảm giác không ổn, nhưng giọng nói đó không giống giọng của người bị thương nặng hay đang đau đớn.

Thể hiện rõ sự khó chịu vì một chuyện không đáng gì, Christoph lườm Richard đang đè lên bụng mình. Vẻ mặt cậu ta đầy ghê tởm như thể bị một loài bò sát khổng lồ đè lên người, Richard bật cười.

"Cậu có một điểm yếu chết người đấy. Điểm yếu chết người khi cận chiến. — ...... Cậu không thể chịu đựng được những cuộc chiến tay đôi chắc chắn sẽ xảy ra nếu không thể kết thúc mọi chuyện ngay lập tức. Vì cái tính tình chết tiệt mà không thể chịu được việc người khác chạm vào một ngón tay của cậu."

“Bỏ tay ra.”

Bàn tay đang nắm cổ áo Christoph siết chặt hơn. Chắc chắn là Christoph đang cố gắng làm nó trật khớp, nhưng cánh tay đó không có vẻ gì là sẽ buông Christoph ra. Ánh mắt của Christoph trở nên hung dữ hơn.

Đột nhiên Richard ngừng cười. Anh ta nhìn Christoph bằng đôi mắt như thủy tinh không chớp một lần nào rồi từ từ cúi người xuống. Khuôn mặt anh ta áp sát lại gần, chỉ cách Christoph chưa đến một gang tay.

"Cậu nghĩ trong lúc cậu đâm đầu vào đống hỗn loạn với lũ điên thì tôi chỉ ngồi không ở nhà ăn chơi thôi à? Tôi nhắc lại lần nữa cho cậu nhớ, cậu chẳng là cái thá gì nếu không có vũ khí tầm xa đâu."

"Tôi bảo bỏ tay ra."

Christoph phớt lờ lời anh ta nói và lặp lại. Cậu ta siết chặt khuỷu tay người kia như thể sắp bẻ gãy nó, các khớp ngón tay trắng bệch.

Nhưng đúng lúc đó.

"Chris!"

Jung Taeui đột ngột hét lên.

Lúc đầu trời tối nên cậu không nhìn rõ. Nhưng khi Jung Taeui nghiêng đầu nhìn Christoph, cậu thấy có thứ gì đó như khói đang bò ra từ dưới cơ thể cậu ta nằm trên sàn.

Cái gì thế......?

Hầu như ngay lập tức cậu nhận ra. Cái thứ đó là máu đen.

Những mảnh thủy tinh vỡ sắc nhọn vương vãi xung quanh Christoph dần dần nhuốm màu máu, lấp lánh một cách rùng rợn. Có lẽ những mảnh thủy tinh đó đã găm sâu vào đâu đó trên cơ thể cậu ta.

Nhưng dù Jung Taeui nhăn mặt lo lắng và gọi tên cậu ta, thì Christoph chỉ khó chịu liếc nhìn Jung Taeui như thể hỏi cậu hét cái gì vậy.

Không phải máu à, cậu ta không bị thương à?, trong đầu Jung Taeui thoáng nghi ngờ rồi một lời nói nào đó chợt lướt qua.

―Cái thằng này không có cảm giác đau về mặt tinh thần. Dù có thì cấu trúc nhận thức của nó cũng sai bét rồi.

"Chris, cậu―."

Jung Taeui ngập ngừng lên tiếng, Christoph nhăn mặt tặc lưỡi và nói với vẻ rất phiền phức.

"Ồn ào quá. Vốn dĩ tai tôi đã ù rồi, đừng có làm ồn ào thêm lúc này mà im lặng đi."

Khuôn mặt trắng bệch của cậu ta trông càng trắng hơn. Biểu cảm trên khuôn mặt, có lẽ do ánh sáng, trông xanh xao đến kỳ lạ, lại quá đỗi bình thản đến mức trở nên kỳ quái.

Nhưng Jung Taeui đã nhìn thấy. Dưới ánh sáng lờ mờ, mớ tóc tơ mềm mại trên trán cậu ta hơi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"......!"

Sao lại không có cảm giác đau được chứ. Cậu ta chỉ là không thể hiện ra thôi. Có lẽ cậu ta thậm chí còn không biết cách thể hiện nó.

Khi Jung Taeui vô thức định tiến lên phía trước, một trong những người đàn ông đứng gần đó nhăn nhó chặn cậu lại.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo