032
Jeong Taeui đặt quyển sách lên bàn phòng khách, Kyle đã bọc nó trong một tấm vải lụa mịn với gương mặt sắp khóc và ngồi chờ hung thần gõ cửa. Sau bữa sáng, anh ấy đi làm với vẻ mặt buồn rầu, Ilay cũng ra ngoài, nhưng Christoph vẫn chưa đến. Mãi đến khi mặt trời lên cao, Christoph mới xuất hiện.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
Jeong Taeui nhìn Chrisoph, nhưng không thể nhìn rõ biểu cảm vì chiếc khăn choàng cổ quấn lên tận mũi. Đôi mắt cậu sưng húp như khóc suốt đêm, cả khuôn mặt cũng hơi đỏ. Trông không được ổn cho lắm.
Jeong Taeui vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu bảo Christoph ngồi xuống. Christoph lắc đầu.
“Như tôi đã nói, sách. Tôi xin lỗi nhưng tôi muốn lấy lại.”
“Ồ, tôi đã gói nó lại rồi. Chúng ta cùng vào trong thôi nào.”
Jeong Taeui đứng dậy, nắm lấy cánh tay Christoph và bước về phía cửa. Khoảnh khắc tay Jeong Taeui vừa chạm vào Christoph, Christoph co rúm người lại. Cậu gần như ngay lập tức hất tay tôi ra, lùi lại một bước rồi nhìn tôi bằng ánh mắt lưỡng lự. Đôi mắt phiếm hồng như sắp khóc.
“Chris?”
“Không… Tôi sẽ lấy sách và đi ngay.”
Giọng Christoph nghẹn ngào. Thậm chí còn run rẩy. Jeong Taeui cau mày, tiến lại gần cậu.
“Có chuyện gì vậy? Trông cậu không được khỏe. Vào nhà nghỉ ngơi một lát nhé.”
Tuy nhiên, tôi tiến một bước, Christoph lùi một bước. Jeong Taeui dừng lại và nhìn chằm chằm vào Christoph.
Mặc dù không nhìn rõ biểu cảm, nhưng rõ ràng đôi mắt đó trông như sắp khóc. Cả mắt lẫn chóp mũi đều đỏ và sưng húp. Cơ thể còn hơi run rẩy, dường như đang khó chịu lắm.
“Christoph.”
“Bụng tôi đau quá. Tôi thấy không được khỏe… Tôi phải đi ngay. Hãy đưa cho tôi quyển sách.”
“Được rồi. Chờ một chút, tôi mang ra ngay. Cậu về nhà phải không? Tôi đưa cậu về nha. Trông cậu hơi khó lái xe.”
“Không, không cần.”
Christoph hơi cao giọng. Nét run rẩy trong lời nói càng rõ ràng hơn. Có lẽ Christoph cũng nhận ra điều đó, cậu do dự một lúc rồi im lặng.
“Richard đang đợi bên ngoài. Anh ấy sẽ lái xe nên không sao đâu.”
Jeong Taeui hết nhìn Christoph rồi nhìn ra ngoài, nơi không thể nhìn thấy từ đây, rồi lại quay sang nhìn Christoph. Christoph cúi đầu ủ rũ, khuôn mặt đỏ bừng như sắp khóc.
“Được rồi, chờ tôi một chút.”
Jeong Taeui nhanh chóng bước vào nhà, Christoph vẫn đứng đó.
Giờ thì rõ rồi. Thì ra người đàn ông đó đang đợi ở bên ngoài. Sẽ không ổn nếu tôi can thiệp sâu vào chuyện này, kể cả vì lợi ích của Christoph. Tuy không biết rõ lý do nhưng linh tính mách bảo tôi đấy là quyết định đúng đắn. Tốt nhất là nên để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Nhưng nhìn Christoph thật sự không ổn chút nào. Trông không giống đau đớn mà là cảm giác rất khó chịu, tựa như bồn chồn không yên.
“…”
Bỏ đi, có lo cũng bằng thừa, khi Christoph đi cùng với Richard.
Trực giác Jeong Taeui mách bảo như thế.
Jeong Taeui bước ra với quyển sách trên tay và đưa nó cho Christoph. Christoph đứng yên bất động như một bức tượng, sau khi nhận được sách liền lập tức quay đi.
Có vẻ như cậu nói sẽ liên lạc với tôi sau, nhưng ngiọng nói đó nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Jeong Taeui vẫy tay chào tạm biệt Christoph.
Christoph đi rất vội vã, còn loạng choạng suýt ngã mấy lần. Cậu nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Jeong Taeui. Jeong Taeui chỉ biết gãi đầu, đưa mắt dõi theo bóng lưng Christoph.
“Ầy…”
Cửa xe mở ra, không khí lạnh tràn vào, Christoph gần như ngã gục vào trong xe.
Richard ngồi ở ghế lái, nhìn Christoph vội vàng rời khỏi nhà Riegrow và vững vàng đỡ lấy cậu, sau đó kéo vào trong.
“Quay lại rồi sao?”
“…”
“Chắc là lạnh lắm… Hình như không phải nhỉ?”
Một vài sợi tóc của Christoph dính vào trán. Richard nhẹ nhàng dùng tay vuốt vầng trán ướt đẫm mồ hôi rồi điềm nhiên tháo khăn choàng cổ ra của cậu ra.
Khuôn mặt ẩn bên dưới lớp khăn choàng dần xuất hiện. Làn da trắng sứ như tượng tạc giờ đây đã đỏ bừng đến tận cổ và đang run rẩy. Richard nhẹ nhàng chạm vào má Christoph, đôi mắt ướt át đầy mãnh liệt.
“Điên… tên điên…!”
Giọng nói run rẩy xen lẫn tiếng khóc cất lên.
Richard cười khẽ, hôn lên trán Christoph. Anh ấy lần lượt hôn lên má, môi cậu rồi thì thầm.
“Em đã có khoảng thời gian vui vẻ cùng với Jeong Taei chứ?”
“…”
“Nhưng người duy nhất em nghĩ đến là tôi phải không?”
Bàn tay vuốt ve má Christoph nhẹ nhàng mơn trớn xuống dưới. Richard liên tục hôn nhẹ vào những nơi tay chạm vào. Đôi tay ấy vuốt dọc sống lưng khiến cơ thể cậu run lên theo phản xạ. Tiếng thút thít lại lần nữa vang lên.
“Không sao đâu, không sao đâu…”
Richard nâng cánh tay Christoph lên rồi quàng qua cổ mình. Christoph ôm chặt lấy cổ Richard như thể bám vào cọng rơm cứu mạng và chôn mặt vào hõm vai anh ấy. Richard hôn nhẹ lên thái dương Christoph, người đang phát ra tiếng kêu ư ử như tiếng cún con. Anh ấy từ từ đưa tay xuống dưới thắt lưng cậu, chạm rãi đẩy vào sâu bên trong.
“…!”
Cả người Christoph lập tức căng cứng.
Khoảnh khắc đôi tay ấy nhẹ nhàng mở bên trong ra, chất lỏng tích tụ sâu trong cơ thể ồ ạt chảy ra ngoài. Chẳng mấy chốc, chất lỏng đã chảy xuống mông và đùi, khiến quần áo bị ướt một mảng lớn.
Thời điểm dòng chất lỏng hơi sệt chảy ra, Christoph sụp đổ rồi bật khóc như một đứa trẻ.
“Đồ điên, anh điên à, tên biến thái, anh thích những thứ như thế này sao?”
Richard bật cười: “Đúng vậy, thích chứ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện em đang giữ thứ của tôi thôi cũng đủ khiến tôi cứng rồi.”
Richard chậm rãi đưa tay vào bên trong Christoph, tay còn lại lôi thứ to lớn, nóng hổi, căng trướng đến mức phát đau ra và cọ xát vào đùi cậu.
Christoph giật mình, cố gắng lùi lại nhưng bị Richard nắm chặt eo, kéo đến gần. Lúc này, Christoph đã chuyển từ ghế phụ sang ghế lái, gần như ngồi hẳn lên người Richard.
Quần Christoph bị cởi đến tận đùi từ lúc nào không hay, dương vật của Richard thoáng chốc đã chạm vào làn da trần giữa hai chân. Cảm giác như chỉ cần Christoph hạ người thấp xuống một chút thì thứ đó sẽ đâm sâu vào cơ thể. Richard thì thầm, ôm lấy đùi cậu, nhẹ nhàng ấn xuống dưới sự phản kháng, Christoph hít sâu một hơi khi thứ nóng bỏng đó chạm vào cơ thể mình.
“Ngồi xuống đi, Christoph.”
“… Không thích.”
“Ngồi xuống nào.”
Christoph run rẩy. Richard nhẹ nhàng ấn đùi Christoph xuống. Christoph cố cầm cự một lúc, cậu ôm chặt cổ Richard như một đứa trẻ chìm trong nỗi sợ hãi và bất lực, rồi từ từ, chậm rãi hạ cơ thể xuống theo chuyển động của Richard.
Dương vật vừa chạm vào lối vào giữa hai chân, cả người Christoph run lên và khựng lại, nhưng Richard không chút do dự nắm chặt eo cậu, ấn xuống.
“…!!”
Christoph run rẩy một cách dữ dội. Vật nam tính đang dừng giữa hoa lộ bất ngờ cắm thật sâu vào bên trong vốn đã ẩm ướt, mềm mại sẵn. Bụng Christoph thắt lại.
“…!…!…!…”
Richard ôm lấy cơ thể đang run rẩy dữ dội, không cách nào thở nổi của Christoph. Đôi bàn tay dịu dàng vỗ về lưng, lặng lẽ trấn an cậu, nhưng phần thân dưới hư hỏng lại không ngần ngại chôn sâu vào trong hoa huyệt. Richard dịu giọng gọi tên cậu bằng giọng điệu đầy thỏa mãn.
“Christoph.”
“Em giữ nó tốt lắm. Vì bên trong ẩm ướt nên dễ vào hơn hẳn. Trước đây, nơi này luôn chật hẹp, phải mất khá nhiều thời gian nới lỏng… Có lẽ sau này tôi sẽ để nó ở trong đó thường xuyên hơn.”
“… Không, không thích, không.”
“Không thể nào, Chris. Em thậm chí còn hưng phấn và siết chặt lấy tôi hơn bình thường mà.”
Richard nắm lấy phần thân dưới của Christoph. Dương vật ngẩng đầu kiêu hãnh nằm gọn trong tay anh ấy.
“Chris, ôm tôi chặt hơn đi. Chặt hơn nữa… Đúng rồi, tốt lắm.”
Giọng nói trầm thấp của Richard xen lẫn hơi thở nặng nề. Tốc độ di chuyển lại nhanh hơn một chút. Christoph bật lên từng tiếng rên rỉ và ôm chặt Richard như con thú non đang bám vào mẹ.
Đúng lúc đó.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên trong túi Christoph. Âm thanh vang vọng trong xe, nơi vốn chẳng có gì ngoài hơi thở ướt át. Richard định phớt lờ nó, với tay lấy điện thoại ra khỏi túi và nói: “Nên tắt điện thoại thì hơn.”
Ngay khi thấy cái tên ‘Taei’ nhấp nháy trên màn hình, Richard nhướng mày, nhìn chằm chằm vào cái tên đó một lát rồi bỗng dưng bật cười.