Passion Suite - Chương 35 - Hidden track 02

Hidden track 02
 
“Chúng ta đang dọn tuyết phải không?” Richard hỏi.
 
Hans nhìn ra ngoài trời bằng vẻ mặt lo lắng, nơi bị nhuốm một màu trắng xóa bởi tuyết rơi dày đặc.
 
Tuyết đã rơi liên tục từ đêm qua và không hề có dấu hiệu ngừng lại, đến tận lúc mọi người dùng xong bữa sáng. Nó cứ ngừng rồi lại tiếp tục, cứ như vậy, tuyết đã dày đến cẳng chân. Dự báo thời tiết dự báo tuyết sẽ ngừng rơi vào buổi chiều và hiện tại, lượng tuyết đã tích tụ lại rất dày.
 
“Mọi người đang dọn tuyết trên đường đi, nhưng tôi nghĩ có lẽ chúng ta cần gọi xe dọn tuyết đến. Tôi sẽ gọi ngay khi chúng ta đến phòng làm việc.”
 
“Hôm nay có vị khách nào dự kiến đến không?”
 
“Không, vì hôm nay là chủ nhật và là đầu năm nên không có lịch hẹn nào cả. Vậy nên việc trì hoãn dọn tuyết không gây ảnh hưởng nào hết.”
 
“Ừ, thế thì đừng gọi xe dọn tuyết nữa. Với lại, cậu bảo những người đang dọn tuyết vào trong nghỉ ngơi đi.”
 
“Sao ạ?”
 
Hans vô thức dừng bước, anh ta chớp chớp mắt. Lúc này, Hans đang trên đường đến phòng làm việc để xử lý công việc tồn đọng sau bữa sáng và Richard, người đi trước vài bước bỗng dưng quay đầu lại khiến Hans vội vã bước theo.
 
“Không dọn tuyết sao… Mặc dù không có kế hoạch đón khách nhưng nhỡ đâu có vị khách nào đó đột nhiên ghé đến hoặc cũng có thể có người cần ra ngoài mà. Đúng không, phải rồi, Christoph phải trở lại Berlin. Nếu không dọn, chắc anh ấy sẽ bị mắc kẹt ở đây mất.”
 
Hans chợt nghĩ đến Christoph rồi nhanh chóng nhận ra lý do tại sao Richard lại nhìn mình, chính là khi cái tên đó được xướng lên.
 
Hans lắp bắp nói thêm: “À… tạm dừng dọn tuyết cũng ổn mà nhỉ, đợi tuyết ngừng rơi rồi làm tiếp là được… Dự báo nói tuyết sẽ ngừng vào buổi chiều, tôi sẽ bảo mọi người dừng lại ngay.”
 
Richard gật đầu và bước đi.
 
Theo sau Richard trên đường đến phòng làm việc, tuy không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng Hans chắc chắn một điều rằng tâm trạng của Richard đang dao động bởi Christoph.
 
Thật ra, không phải Christoph thì khó còn chuyện gì khác có thể khiến Richard trở nên lạnh lùng như vậy. Anh ấy là kiểu người giải quyết những vấn đề gây khó chịu hoặc phiền phức ngay lập tức chứ không giữ trong lòng.
 
Vừa đến phòng làm việc, Richard bật máy tính lên rồi mở hàng loạt tệp tài liệu ra, Hans cũng mở máy tính và gọi điện cho người quản lý phụ trách dọn tuyết.
 
“Xin chào, là tôi, Hans đây ạ. Vâng, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Tôi muốn thông báo rằng, ồ không, đừng gọi xe dọn tuyết. Chúng ta nên đợi cho tuyết ngừng rơi rồi mới nên làm việc tiếp. Tôi liên lạc để thông báo rằng hãy gọi mọi người nghỉ ngơi một chút. Vâng, không sao đâu. May mắn thay hôm nay là ngày nghỉ, không có khách đến và có lẽ cũng không có ai cần ra ngoài… À, có lẽ không có ai ra ngoài đâu, haha. Vâng?”
 
Hans khựng lại giữa chừng. Anh ta nhìn lướt qua Richard đang xem tài liệu trên máy tính, Richard ngẩng đầu, tò mò nhìn Hans.
 
“Không, vâng, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Tôi xin phép kết thúc cuộc gọi.”
 
Hans cúp máy rồi quay đầu nhìn Richard với vẻ mặt bối rối. Richard chỉ im lặng quan sát khiến Hans càng cảm thấy lúng túng hơn.
 
“Chuyện là… họ đã tập trung dọn tuyết trên đường, đặc biệt là ở bãi đỗ xe. Họ dọn tuyết ở đó trước vì lo rằng chẳng may có chuyện gì đó khẩn cấp cần ra ngoài… Tuy tuyết vẫn đang rơi, nhưng chúng ta có thể lái xe ra ngoài nếu thật sự cần thiết.”
 
Người quản lý tận tâm rất đáng khen ngợi, có điều, người đàn ông đang ngồi trước mặt Hans đã cau mày khi nghe những lời đó. Đúng vậy…
 
“Nhưng Richard, với cái thời tiết này thì chẳng có ai muốn ra ngoài đâu. Tuyết tích tụ lại nhiều lắm, có khi họ sẽ đợi tuyết ngừng rơi rồi mới đi.”
 
Hans cố gắng giải thích, Richard cau mày nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy, vững bước ra khỏi phòng làm việc. Hans không biết anh ấy định đi đâu, chỉ đành nối gót đuổi theo sau.
 
Cãi nhau rồi. Chắc chắn đã cãi nhau. Hans đã tinh ý nhận ra ngay từ bữa sáng, vì bầu không khí ở đó rất căng thẳng. Thời điểm anh ta đến phòng làm việc lúc sáng sớm, Richard vẫn ngồi ở bàn làm việc như người bố đang trông đợi đứa con bỏ nhà đi bụi trở về. Nhìn cái cách anh ấy bảo đừng dọn tuyết vì sợ Christoph về Berlin kìa, nếu không muốn Christoph đi thì tốt nhất nên tóm lại và nhốt ở đâu đó là được rồi.
 
Hans vừa thì thầm đầy bất mãn vừa nghi ngờ đuổi theo Richard, dường như ngay cả bữa sáng trong bụng anh ta cũng đang kêu gào đầy bất mãn.
 
Hai người cùng rời khỏi tòa nhà Donik dưới làn tuyết trắng xóa, sau đó rẽ vào phía sau tòa nhà chính, khi tuyết phủ một lớp mỏng trên đầu và vai mới đến bãi đỗ xe. Theo lời người quản lý, con đường dẫn ra khỏi bãi đỗ xe đã được dọn sạch sẽ. Mặc dù bây giờ lại phủ một lớp tuyết mỏng nhưng vẫn có thể ra ngoài.
 
Ánh mắt Richard dừng lại trước chiếc Porsche đậu ngay ngắn trong góc. Cho dù được đậu dưới mái che nhưng nắp capo vẫn bị phủ trắng xóa do tuyết rơi quá dữ dội. Là xe của Christoph.
 
Richard bước đến phòng quản lý bên trong bãi đỗ xe. Thấy Richard đến, người quản lý vội vàng mở cửa.
 
“Anh định ra ngoài sao? May mà tuyết đã được dọn nên có thể đi ngay.”
 
“Chìa khóa xe của Christoph đâu?”
 
Richard ngắt lời người quản lý, người quản lý lập tức trả lời.
 
“Christoph à? Cậu ấy không gửi chìa khóa cho chúng tôi. Có lẽ cậu ấy tự mình giữ lấy.”
 
“Còn chìa khóa xe tôi, chiếc Rolls-Royce Phantom?” Richard hỏi.
 
Người quản lý tỏ vẻ ngạc nhiên, không biết vì sao Richard lại tìm chìa khóa chiếc xe to lớn hiếm khi lái nhưng vẫn nhanh chóng tìm rồi đưa cho anh ấy.
 
Hans nghi hoặc: “Richard, anh định đi đâu trong tiết trời này vậy?”
 
Richard không trả lời, anh ấy đi thẳng về phía chiếc ô tô đậu trong bãi đỗ xe và ngồi vào ghế lái. Hans bối rối đuổi theo, Richard bắt đầu khởi động xe, chiếc Phantom phủ bụi đã lâu chạy vụt mất và dừng lại trước chiếc Porsche của Christoph.
 
“…”
 
Hans đứng phía sau chiếc Phantom, ngơ ngác nhìn Richard bước xuống xe. Cảnh tượng chiếc Phantom khổng lồ đậu chắn ngang chiếc Porsche với khoảng cách chưa đầy 30cm, nhìn như người trưởng thành đang chặn đường một đứa nhỏ vậy.
 
Richard nhìn chiếc Porsche bị mắc kẹt trong góc, nhét chìa khóa xe vào túi rồi cất bước rời khỏi đó. Hans lại vội vàng đuổi theo Richard về lại tòa Donik, nhưng vẫn không quên mở to mắt nhìn theo bóng lưng Richard.
 
Không, sao phải làm vậy chứ? Không đời nào Christoph bỏ đi mà không nói lời tạm biệt… Mà cũng có thể lắm. 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo