Passion Suite - Chương 62

062

Đúng như dự đoán, ngay chiều hôm đó, Ilay trở về. Khi nghe tin Jeong Jaeui đã rời đi rồi, anh chỉ chép miệng rồi im lặng. Tôi có cảm giác rằng anh đang nghĩ đến đúng điều mà tôi đã nghĩ, rằng anh trai tôi thực sự là một kẻ rất may mắn.

“À ha…”

Nghĩ vậy bỗng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Ít nhất, tôi không cần lo lắng gì cho anh Jeong Jaeui cả. Jeong Taeui bật cười, Ilay liếc nhìn tôi, nhưng tôi chỉ vỗ nhẹ lên vai anh như đang nói chẳng có gì cả.

Ngay khoảnh khắc ấy, từ bộ đồ đen của Ilay, thứ gì đó màu nâu sẫm lặng lẽ rơi xuống sàn, là dấu vết của máu đã khô. Tiếng cười vụt tắt. Bàn tay đang định dời đi cũng bất giác khựng lại. 

"Không phải máu của tôi đâu."

Ilay bình thản lên tiếng, như đọc được suy nghĩ của tôi.

Jeong Taeui không nói gì thêm, ngay lập tức đẩy Ilay vào phòng tắm rồi quay lưng rời đi. Giờ phút này, trong đầu tôi chẳng còn một chút lo lắng nào về anh trai nữa. Thứ duy nhất đọng lại là nỗi tiếc thương mơ hồ dành cho ai đó mà tôi thậm chí còn không biết mặt.

Và cứ thế, thời gian thấm thoắt thoi đưa. Hai tháng sau, Jeong Taeui gần như đã quên mất chuyện đó.

Thật ra, tôi cũng chẳng có thời gian để bận tâm lâu.

Christoph, người kém may mắn hơn Jeong Jaeui rất nhiều, tình cờ chọn đúng hôm đó để nghỉ phép và trở về Berlin, cậu đi thẳng từ sân bay Tegel đến nhà của Kyle. Kết quả là, chỉ trong vòng một hai ngày ngắn ngủi, tâm trí tôi hoàn toàn bị cuốn vào việc khác. Lúc chợt nhận ra thì những suy nghĩ về anh trai cũng đã phai nhạt từ lúc nào.
Rồi một tháng nữa lại trôi qua. 

Ilay, người thảnh thơi chẳng làm gì suốt một thời gian, bỗng nói rằng anh có việc cần làm, rồi lại xách hành lý rời khỏi Berlin, cách đây vài ngày. Cuối cùng, Jeong Taeui mới lấy lại được sự bình yên tẻ nhạt của mình. Lúc này đây, Jeong Taeui đang nằm dài trên bệ cửa, tận hưởng làn gió mát rượi thổi vào từ khu vườn ngập tràn tiếng ve. Trên tay là lon bia đã vơi mất một nửa.

"Dạo này nhiều muỗi lắm. Em cứ mở toang cửa rồi nằm lăn ra đó, coi chừng bị đốt cho đầy người nhé.”

Một giọng nói vang lên trước khi tiếng bước chân vọng đến. Jeong Taeui quay đầu lại, Kyle xuất hiện với mái tóc ướt sũng, dường như anh ấy vừa mới tắm xong.

“Anh về lúc nào thế? Sao sớm vậy.”

“Sớm cái gì mà sớm… Hơn tám giờ rồi đấy.”

Kyle thở dài rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó. Tôi chỉ bật cười, ngồi dậy.

“Em cứ tưởng phải đến nửa đêm anh mới về cơ, vì James đã lên kế hoạch hành hạ anh mà.”

"Hôm nay là thứ Sáu nên cậu ta mới nương tay đấy... Nhưng mà không chừng từ tuần sau, anh thật sự sẽ phải làm việc đến nửa đêm mất? Hừ?”

“... Thế thì anh sa thải James đi.”

Jeong Taeui nói với Kyle, người đàn ông đang ôm đầu như thể rất đau khổ, ngay lập tức giật mình và hét lên.

“Không được!!!”

Nhìn thấy tôi nhịn cười, Kyle tặc lưỡi.

"Nhờ James quá giỏi nên Kyle mới có thể bớt chút việc còn gì.”

"Đương nhiên rồi. Em có biết anh phải vất vả thế nào mới kéo được James về công ty không.”

Kyle úp mặt vào hai cánh tay, giọng nói đầy uể oải. Nhìn bộ dạng đó, Jeong Taeui không nhịn được bật cười. Tôi cầm lấy lon bia mới bên cạnh, đưa cho Kyle, anh ấy cũng vươn tay nhận lấy. 

"Mỗi lần nhìn James, em đều nghĩ anh ấy là một tấm gương tuyệt vời, một người luôn kiên trì, không khuất phục trước khó khăn, luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách tận tâm và chăm chỉ.”

"Ừ thì... Lời này có hơi đau lòng một chút, nhưng đúng là thế. James vừa có năng lực, vừa nghiêm túc trong công việc. Nhưng em biết không? Một cấp trên lý tưởng phải là một người giỏi giang nhưng lại lười biếng!”

Kyle thêm vào một câu biện hộ yếu ớt, nhưng bản thân anh ấy cũng không tự tin lắm. Trước đây, có lần Kyle buột miệng nói y hệt vậy, rồi giật mình vì thấy James đứng ngay sau lưng, nở nụ cười kỳ lạ. Kể từ đó, Kyle gần như mắc chứng ám ảnh. Nói xong câu này, anh ấy sẽ lập tức ngoái đầu lại kiểm tra xem sau lưng có ai không.

Bởi vì lần đó, James đã lạnh lùng bảo: ‘Tôi không phủ nhận chuyện anh có năng lực, nhưng tôi hoàn toàn không đồng ý chuyện anh là một cấp trên lý tưởng.’ 

Trước ánh mắt sắc bén của James, Kyle chỉ có thể câm nín. 

"Gần đây mỗi lần nhìn James, em lại thấy mình sống quá lười biếng. Chắc em cũng nên tìm việc gì đó để làm thôi.”

Jeong Taeui lơ đãng lẩm bẩm, nhấp một ngụm bia. 

Jeong Taeui thường xuyên phụ giúp công việc của Peter như một người làm vườn bán thời gian trong căn nhà này, vốn dĩ tôi cũng không quan tâm nếu có lỡ ăn không ngồi rồi một chút, mà cũng chẳng ai bắt tôi phải bận rộn cả. Thế nhưng gần đây, thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ đến chuyện đó.

"Công việc sao? Nếu em thật sự muốn làm thì tốt thôi. Nhưng là việc gì? Em có ý tưởng nào chưa?”

“Vâng… em chưa nghĩ tới…”

"Ồ? Thế này thì sao, hay là em giúp anh một tay đi?”

Kyle hào hứng đề nghị, lẩm bẩm với vẻ vui sướng: "Như thế thì anh sẽ bớt việc lại, mà James cũng không còn suốt ngày hạch sách anh nữa!”

Tôi nhìn chằm chằm vào Kyle. Có vẻ như Kyle đã cảm nhận được ánh mắt đó, anh ấy cụp mắt xuống, nói nhỏ: "Nhìn phản ứng là biết em không có hứng thú rồi.”

Jeong Taeui bật cười, vội vàng xua tay. 

"Ha ha, không phải đâu, chỉ là trước đó em đã nghe một câu tương tự từ Ilay. Hai người đúng là anh em mà.”

Kyle nhăn mặt, tôi chỉ nhún vai, bật cười. 

Chuyện này mới xảy ra cách nay không lâu, ngay trước khi Ilay rời đi.  

Hôm đó, tôi nhìn anh nghe điện thoại công việc, rồi vô thức lẩm bẩm: Mình cũng nên tìm việc gì đó để làm nhỉ. 

Thế mà bằng cách nào đó, Ilay vẫn nghe thấy. 

Dù câu nói đó hoàn toàn bằng tiếng Hàn, Ilay vẫn hiểu được. Không rõ từ khi nào, nhưng dường như anh đã lén tôi học tiếng Hàn và hiểu được kha khá thứ, tuy không giỏi nói, đọc lẫn viết. Bình thường, khi được hỏi về trình độ của mình, Ilay chỉ đáp lại bằng một nụ cười mập mờ, chẳng bao giờ chịu trả lời cả. 

Khi cuộc gọi vừa kết thúc, Ilay mở lời. 

‘Tìm việc? Là loại công việc như thế nào?’

‘Tôi cũng chưa biết, nhưng nếu muốn làm thì phải tìm công việc gì đó phù hợp.’

Ilay trầm ngâm một lúc, rồi nở nụ cười, nửa đùa nửa thật.

‘Ừ. Xem ra ở nhà buồn chán lắm rồi nhỉ. Thế này thì sao, giúp tôi một tay trong công việc vừa nhận đi?’

Ilay gõ nhẹ lên chiếc điện thoại vừa đặt xuống, giọng điệu nửa đùa nửa thật khiến tôi vô thức ngẩng đầu lên.  

Jeong Taeui nhìn anh, đáp: ‘Gì cơ?’ 

Tôi vốn chẳng có ý định tiếp nhận lời đề nghị đó một cách nghiêm túc, nhưng vẫn hỏi lại… 

‘Sao thế?’

‘Thật ra, đây không phải việc tôi thường nhận, nhưng chẳng biết sao cuối cùng lại đến tay. Có một tên lén biển thủ tiền của ông chủ mình, còn nhận hối lộ nữa. Tôi chỉ cần thuyết phục hắn mở miệng nói thật là được.’

‘Thuyết phục hắn mở miệng nói thật…’

Nhìn Ilay bỏ găng tay vào chiếc túi Boston, tôi nheo mắt đánh giá một lúc rồi khoanh tay lại. Không cần hỏi cũng biết cái gọi là thuyết phục của anh là thế nào.

‘Không, tôi xin kiếu.’

Jeong Taeui dứt khoát từ chối. Dù có nằm mơ, tôi cũng không muốn chứng kiến cảnh Ilay thuyết phục ai đó đâu.
Ilay cười nhạt như thể đã đoán trước, rồi tiếp tục thu dọn đồ. Tôi chẳng nói thêm gì nữa, nhoài người nằm dài trên tấm thảm trải sàn, cầm tờ báo lên.

‘Bao giờ anh về?’

Vì đã quá quen với cảnh Ilay đột nhiên xách hành lý rời đi, Jeong Taeui không mấy ngạc nhiên dù anh có biến mất ngay lúc này.

‘Sáng sớm mai tôi bay... Hừm, chắc cũng không mất quá nhiều thời gian đâu. Phải đi gặp khách hàng trước đã, có hơi phiền một chút, nhưng bản thân công việc thì nhanh thôi.’

‘Ừ, nghe cũng đơn giản nhỉ. Chỉ cần ép hắn khai ra thôi mà.’

‘Tôi cũng thấy lần này không khó lắm... Nhưng mà, đôi khi có những trường hợp ngoại lệ. Chẳng hạn như em đấy, Taei.’
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo