“...”
“Có nhiều nguyên nhân khác nhau khiến phía chúng tôi muốn xử lý mọi việc trong im lặng, nhưng lý do cá nhân của tôi là lớn nhất.”
Chú dừng lời tại đó, như thể tuyên bố đã nói hết phần mình và giờ thì, quyền lựa chọn thuộc về Jeong Taeui.
Jeong Taeui im lặng nhìn chú, sau đó liếc nhìn bàn tay trắng ngần của Ilay, người đang im lặng dõi theo cuộc trò chuyện qua màn hình, lầm bầm bằng giọng không mấy nhiệt tình.
“Chẳng phải chỉ cần lấy lời khai là xong sao? Mình giải quyết trong im lặng không được hay gì.”
[Khách hàng của tôi ấy à, hắn căm thù Horgan đến tận xương tủy nên mới muốn làm lớn chuyện này hết mức có thể, để Horgan không thể ngóc đầu dậy được nữa.]
Giọng nói từ đầu dây bên kia chẳng thấy gì gọi là tiếc nuối, dù ngoài miệng thì vẫn nói rất tiếc vì không thể chiều theo mong muốn của tôi.
Jeong Taeui lặng thinh nhìn trần nhà, nét mặt chán chường như vừa nhai phải thứ gì đắng nghét.
Tưởng là mình còn quyền lựa chọn... nhưng cũng không hẳn. Không, có lẽ là do tôi không thật sự muốn chọn con đường khác.
“Ha… thật là. Tôi sẽ ghét anh đấy. Cả anh trai lẫn chú nữa.”
Jeong Taeui thở dài như than thở, đưa tay lên xoa mặt. Chú của tôi biết thừa đó sẽ là câu trả lời của cháu mình, chỉ cười cười rồi vỗ nhẹ lên vai tôi như một lời an ủi. Cũng vì biết đó là lời an ủi thật lòng, Jeong Taeui chẳng thể làm gì hơn ngoài việc nhéo mạnh một cái vào ngón tay chú để thể hiện nỗi bất mãn.
“Thế sao cháu không ghét luôn cái người đang ngồi ở đầu dây bên kia đi cho rồi.”
“…Ghét với không ghét cái gì, vấn đề là cháu phải mạo hiểm mạng sống của mình trong vòng nửa tháng tới đấy ạ.”
“Làm gì đến mức đó. Cậu ta không giết cháu đâu. Đúng không, Rick?”
[Anh mong chờ chuyện đó ngay từ đầu rồi còn gì.]
Ilay vẫn lẳng lặng theo dõi cuộc trò chuyện từ nãy đến giờ, bỗng bật cười một cái.
[Được rồi, Taei. Tôi toàn tâm toàn ý tôn trọng lựa chọn của em, cái lựa chọn đặt Jeong Jaei lên trên cả tôi.]
Giọng nói vẫn bình thản như thường lệ, ngữ điệu còn thoáng một nụ cười mơ hồ, vẫn giống như mọi khi, chỉ là lần này, nụ cười đó hình như đậm hơn chút xíu. Nhưng Jeong Taeui thừa hiểu, có những lúc, cái cười của Ilay không chỉ đơn giản là một nụ cười.
Này, khoan đã nào… tôi chọn như vậy không phải vì anh trai quan trọng hơn anh đâu, thật ra là…
Trước khi Jeong Taeui kịp lắp bắp tìm lời biện hộ, Ilay đã tiếp lời: [Và.]
[Ngoài ra, với tấm lòng vị tha của mình, tôi sẽ tạm tha cho cái mạng nhỏ của em.]
Cảm kích quá. Thật lòng đấy.
Nhưng đồng thời, việc thấy cảm ơn chỉ vì người ta chịu tha mạng cho mình khiến Jeong Taeui không khỏi cảm thấy có một chút nghi ngờ về mối quan hệ này.
Tôi lẩm bẩm, giọng nhỏ đến nỗi sắp đào xuống tận phía bên kia địa cầu.
“Này, nếu đã có lòng ban ơn thì làm ơn rộng rãi một chút đi. Chúng ta đâu phải mối quan hệ nhạt nhẽo như vậy.”
Đến mức thốt ra được những lời thế này, xem ra bản thân Jeong Taeui cũng già thật rồi. Người ta bảo càng lớn tuổi da mặt càng dày, đúng là chẳng sai vào đâu được.
Một khoảng lặng ngắn trôi qua. Không lâu sau đó, tiếng cười khẽ vang lên. Những ngón tay gõ trên mặt bàn nghe có phần hứng khởi.
[Không ngờ lại được nghe câu đó từ miệng em, cũng không tệ. Không tệ. Được rồi, Taei. Vậy thì thế này nhé. Tôi sẽ cho em một cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ của mình.]
Ilay nói. Lần này, trong giọng nói của anh rõ ràng có chút niềm vui, Jeong Taeui nhướng mày đầy nghi hoặc.
Nhiệm vụ của Jeong Taeui hoàn toàn trái ngược với Ilay. Bảo vệ và săn đuổi. Hai điều này không thể cùng tồn tại.
[Chúng ta đặt ra một quy tắc. Tôi sẽ chỉ ra tay khi bắt quả tang hắn ta đang đánh cắp thông tin.]
“Gì…”
[Tức là em có thể theo dõi để ngăn hắn ta không đánh cắp thông tin hay ngăn tôi đến hiện trường đúng lúc hắn ra tay hoặc nếu chạm mặt cả hai chúng tôi tại hiện trường, thì hãy cản tôi lại và bảo vệ hắn. Tuỳ em chọn.]
Dĩ nhiên, còn có một lựa chọn dễ dàng hơn chính là từ bỏ nhiệm vụ. Jeong Taeui nhìn anh, đúng hơn là nhìn bàn tay ấy, thầm nghĩ.
“Nếu hắn ta không làm gì cả, chỉ ngoan ngoãn tham gia huấn luyện rồi rời đi thì sao?”
“Chuyện đó không xảy ra đâu. Hắn ta sẽ không bao giờ quay lại chi nhánh châu Á nữa vì biết rõ thứ thông tin đó ‘chỉ tồn tại tại đây’.”
Người đáp lại câu hỏi của Jeong Taeui là chú, đang khoanh tay dựa vào bàn làm việc. Ilay cũng không phản bác.
Ắt hẳn họ nói đúng.
Người đàn ông ấy - Ronald Horgan chắc chắn sẽ tìm cách tiếp cận và đánh cắp thông tin trong thời gian ở lại chi nhánh này. Và Ilay sẽ phục kích, nghiền nát hắn ta tại hiện trường, còn Jeong Taeui, phải ngăn Ilay lại bằng một cách nào đó trong số những lựa chọn mà anh vừa nêu ra.
Chậc. Jeong Taeui tặc lưỡi.
Lần này đúng là không còn sự lựa chọn nào khác. À, chí ít cũng phải cảm ơn vì đã đặt ra quy tắc như vậy. Ít nhất, tôi không phải đối đầu với ‘Rick điên’ một cách vô tội vạ.
“Được thôi, tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.”
[Gì chứ. Giữa chúng ta mà.]
Jeong Taeui cắn môi trước câu trả lời kèm theo một nụ cười tinh quái. Không hiểu sao, những lời tôi đã nói lại làm miệng đắng ngắt thế này…
"Quả là một sự hào phóng đầy bất ngờ. Thế có kèm theo điều kiện gì không?”
Chú nói, tỏ vẻ ngạc nhiên như thể không tin vào tai mình, nhưng đáp lại chỉ là một nụ cười nhạt ngắn ngủi.
[Điều kiện? Buồn cười thật đấy, chẳng lẽ đến chừng này còn không làm được thì không phải cháu anh quá đáng thương vì có một người yêu như vậy rồi sao? Cháu của anh không vô phúc trong tình yêu đâu đến mức ấy đâu.]
Hiếm thấy ghê, bậc thầy ngôn ngữ như chú tôi mà cũng có lúc nhất thời cứng họng.
Tuy nhiên, chú đang nhìn vào màn hình với khuôn mặt không hề thay đổi với nụ cười điềm tĩnh trên môi, chậm rãi quay sang nhìn Jeong Taeui.
Ánh mắt chầm chậm hướng tới mang theo vô vàn điều chẳng thể nói thành lời, Jeong Taeui cố gắng không nhìn thẳng vào mắt chú.
[Vả lại, đây chỉ là một trò chơi ngắn thôi, Taei. Nếu em không thể bảo vệ hắn ta, tất cả sẽ ngay lập tức kết thúc.]
Câu này không chỉ nhắm vào Jeong Taeui mà còn hướng về cả chú.
Đây là ân huệ và cũng là một trò tiêu khiển của anh. Anh tuyệt nhiên tin tưởng rằng mình sẽ đạt được mục đích. Việc đưa ra quy tắc cho Jeong Taeui chỉ là cách tạo một thế cân bằng cho trò chơi đã định sẵn kết quả thêm phần thú vị mà thôi.
Đối với Jeong Taeui, điều đó là mây đen kéo đến báo hiệu giông bão, nhưng với anh thì chỉ như thêm một chút gia vị cho đậm đà.
… Hiện giờ tôi thấy có chút tức giận.
Không hiểu vì sao anh nhận ra tâm trạng của Jeong Taeui chỉ từ tiếng gãi đầu như một bóng ma, có tiếng cười vang lên từ đầu dây bên kia.
[Taei, không cần nghiêm trọng hóa vấn đề đâu. Tôi biết em là một đối thủ khó nhằn. Vì vậy, ý tôi là, dù thế nào đi nữa, tôi sẽ làm hết sức mình. Để có thể xé xác Horgan ngay trước mắt em.]
"Không, làm ơn đừng làm vậy!”
Đừng đánh giá tôi quá cao, tôi không phải kiểu người như vậy đâu! Đừng cố gắng hết sức làm gì và quan trọng nhất, đừng cố tình cho tôi chứng kiến cảnh tượng máu me gì đó!
Ngay khi lời Ilay vừa dứt, Jeong Taeui liền phản bác lại, Ilay bật cười.
[Được rồi, tôi sẽ đợi đến ngày gặp lại vào tuần sau. Dù hơi tiếc vì trong thời gian đó không thể giữ quan hệ thân thiện với nhau. Good luck. À, sĩ quan Jeong Chang In, tài liệu tôi nói đến đã gửi qua mail rồi đấy, hãy kiểm tra lại.]
Câu nói cuối cùng vang lên rồi cuộc gọi kết thúc.
Chưa bao giờ có lời chúc Good luck nào lại nghe đáng sợ đến vậy.
“…Gửi cái gì qua mail cơ?”
“Vài tài liệu cần thiết để chứng minh tên đó đủ điều kiện tham gia khóa huấn luyện chung.”
Jeong Taeui cũng chẳng buồn hỏi kỹ vì không muốn tin rằng thế gian này chỉ toàn dối trá. Dù là xưa hay nay, sự thật và thực tại chẳng bao giờ giống nhau.
Cơn mệt mỏi đột ngột ập đến đến. Dường như não bộ đang quá tải vì lượng thông tin quá lớn và cả nội dung của nó nữa.
Cái quái gì thế này.
Gã đàn ông mà suốt đời này tôi thà chết cũng không muốn chạm mặt với tư cách kẻ thù, cũng chẳng muốn gặp với tư cách đồng minh, sao lại bất thình lình đứng bên kia lằn ranh chứ?
Kể cả khi không nguy hiểm đến tính mạng thì đây vẫn là một thử thách quá đỗi khắc nghiệt.
Đầy rẫy suy nghĩ khiến đầu óc Jeong Taeui bắt đầu trắng xóa vì kiệt quệ tinh thần.
Jeong Taeui nhìn vô định trong không trung, rồi dừng lại nơi những tờ giấy rải rác trên mặt bàn. Cái tên Ronald Horgan nằm lưng chừng trong danh sách, đập thẳng vào mắt tôi một cách kỳ lạ.
“Rò rỉ thông tin cơ mật… Liệu hắn ta có lý do gì buộc phải làm vậy không nhỉ?”
Có lẽ một người có chức vụ và công việc đàng hoàng sẽ không làm điều đó. Nhưng tỷ như sinh ra trong một gia đình nghèo rớt mồng tơi, là con cả phải nuôi một đống em nhỏ, rồi đùng một cái mẹ già lâm bệnh cần tiền mổ gấp chẳng hạn… Jeong Taeui lẩm bẩm một mình, chưa nói hết câu, chú đã dứt khoát cắt lời.
“Chỉ là do lòng tham thôi.”
“Thật không dễ chịu gì khi phải bảo vệ một kẻ như vậy.”
Jeong Taeui chầm chậm lắc đầu. Chú nhìn tôi, miệng nở nụ cười cay đắng.
“Sai rồi, Taeui. Thứ cháu bảo vệ không phải là Horgan. Mà là sự bình yên của Jaeui.”
Dưới bầu trời xa xăm, Jeong Jaeui vẫn đang sống yên bình mà không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra cách nơi đó hàng ngàn dặm. Có khi đó lại là may mắn của anh ấy. Nghe vậy, tôi gật đầu, chấp nhận mọi thứ.
Khi mọi chuyện đã đến nước này, tôi bắt đầu cảm thấy mọi chuyện vẫn ổn. Suy cho cùng, dù tôi có từ chối dính líu với Horgan đến cùng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nếu chứng kiến cảnh Ilay xé nát tên đó thành từng mảnh. Trong trường hợp đó, ít nhất tôi cũng có thêm một lý do để thấy tự hào vì đã giúp được anh trai.
Nhưng.
Ngay lúc này, Jeong Taeui vô cùng mệt mỏi. Cả về thể xác lẫn tinh thần đều muốn ngã quỵ.
“Đừng lo lắng quá. Dù sao, công việc của trợ lý cũng chỉ có vậy mà thôi. Theo sát và bảo vệ. Chắc hắn ta không dám ngang nhiên hành động ngay trước mắt cháu đâu, cứ theo dõi kỹ rồi tìm cách ngăn không cho Rick bắt tại trận là được.”
“Chú nói thì dễ. Nhưng đời nào chuyện liên quan đến tên đó lại diễn ra suôn sẻ đến vậy?”
Tôi thầm lẩm bẩm rồi bất chợt nhận ra lý do mình quá quen với bất hạnh. Dẫu vậy, giờ thì tôi không thể bận tâm thêm nữa. Thật sự quá mệt mỏi rồi.
Vì lúc này, tôi không muốn nghĩ đến cái tên trên danh sách hay thứ gì đó tương tự nữa. Song, ngay phía dưới cái cái tên Ronald Horgan vài dòng còn có một cái tên đã từng khiến tôi không muốn nhắc lại. Tôi có cảm giác nếu hỏi về cái tên đó bây giờ, chắc chắc sẽ rất mệt mỏi và tâm trạng lại rớt xuống vực thẳm ngay. Jeong Taeui tự nhủ, khi nào lấy lại tinh thần thì hãy quay lại tìm hiểu.
Chắc chắn bản năng tự vệ của Jeong Taeui vẫn còn hoạt động cực kỳ hiệu quả. Nghĩ vậy, tôi rời khỏi phòng chú, lê bước về phòng mình, căn phòng rộng rãi có thể tạm thời độc chiếm lúc Hogan chưa đến.
Hai tuần sắp tới đây sẽ là khoảng thời gian vô cùng dài.