3.
‘Này, thằng đồng tính kia!’
Tiếng la đinh tai nhức óc vang lên khiến Jeong Taeui đột ngột dừng bước.
Lời lẽ phát ra từ giọng nói xa lạ nhưng từ ngữ lại rất đỗi quen thuộc. Đồng tính là từ mà tên thiếu úy Kim khốn kiếp luôn nhai đi nhai lại mỗi khi gặp Jeong Taeui.
Tuy nhiên, giọng nói đó không phải của thằng thiếu úy Kim, cũng không nhắm vào Jeong Taeui. Giọng nói đó vang lên từ phía sau góc khuất của tòa nhà trong doanh trại, nơi mà Jeong Taeui chưa thể nhìn thấy.
Không cần phải nghĩ xem trong đơn vị này có ai cùng sở thích với mình không. Những bước chân xoay gót và nhanh chóng rẽ qua góc tường.
‘Này, này. Nghiêm.’
Khoảnh khắc Jeong Taeui cất giọng đầy nghiêm túc, những tiếng cười khúc khích và âm thanh xôn xao xung quanh lập tức dừng lại. Jeong Taeui lướt qua khuôn mặt và cấp bậc của ba, bốn người đang đứng đó. Tất cả đều là binh nhất hoặc hạ sĩ, cả khuôn mặt cũng có phần quen thuộc. Ba người trong số họ dưới quyền của thiếu úy Kim, còn một người là thành viên trong trung đội của Jeong Taeui.
Jeong Taeui tiến đến, từ từ bước tới trước mặt họ, những người đã quen với cuộc sống quân ngũ lập tức đứng thẳng người một cách nghiêm trang. Jeong Taeui hướng mắt nhìn về phía thành viên trong trung đội của mình.
Dù là đồng đội trong cùng một đơn vị, nhưng Jeong Taeui chưa từng nói chuyện trực tiếp với người này, tôi hỏi một cách thờ ơ, liếc nhìn gương mặt còn lộ rõ sự non nớt.
‘Cậu thích đàn ông à?’
‘Có, binh nhất Choi Chang Sik! Không phải ạ!’
Jeong Taeui hỏi lại bằng vẻ mặt lạnh lùng: ‘Vậy sao?’ với binh nhất vừa nghe xong lời chửi ‘đồ đồng tính’ rồi thản nhiên quay sang ba gã còn lại đang đứng cứng như khúc gỗ với vẻ mặt như đưa đám.
“Cúi đầu xuống.”
Câu nói ngắn gọn khiến bọn họ ngạc nhiên, mắt đảo qua lại. Khi ánh mắt của Jeong Taeui trở nên dữ tợn hơn, họ vội vàng cúi gập đầu xuống đất.
‘Không phải thì sao lại đụng đến người khác? Này, Jeong In Tae.’
‘Hạ sĩ Jeong In Tae!’
‘Tại sao cậu, một tên thậm chí không phải là người cùng đơn vị lại đi gây chuyện với một thành viên thuộc trung đội của tôi? Có chuyện gì thì nói đi. Tôi rửa tai lắng nghe.’
Trong số ba người đang cúi rạp, người có cấp bậc cao hơn ở phía bên phải, nói bằng giọng điệu căng thẳng và khuôn mặt đỏ bừng, có lẽ là do cúi đầu quá thấp hoặc quá lo lắng: ‘Không có ạ!’
‘Vậy tại sao các cậu lại tạo bầu không khí bất hòa, gây mất đoàn kết nội bộ? Sống trong quân ngũ thấy dễ chịu lắm à? Hay là chán đời rồi?”
Không ạ. Nghe câu trả lời được ép ra một cách gượng gạo, Jeong Taeui quay đầu nhìn binh nhất đang đứng thừ bên cạnh. Cậu ta cứ liếc nhìn Jeong Taeui bằng ánh mắt e dè, khi tầm mắt của Jeong Taeui nhìn đến, cậu ta giật mình, rụt vai lại. Jeong Taeui chỉ đành thở dài, lắc đầu trước cảnh tượng đó.
Jeong Taeui vốn không có sở thích bệnh hoạn như hành hạ cấp dưới. Nếu là lúc khác, tôi hẳn đã dễ dàng bỏ qua chuyện này, nhưng thật không may, hôm nay tâm trạng của tôi không được tốt. Tôi không có ý định trút giận lên người khác, nhưng xui cho tên binh sĩ dưới quyền thiếu úy Kim đó lại dám quấy rối binh sĩ trong trung đội của tôi bằng cách gọi cậu ta là thằng đồng tính. Mà thằng ngốc đã được tôi giúp đỡ cứ rón rén nhìn trộm tôi với vẻ căng thẳng.
Này, có cho tôi cũng không thèm, dù có kéo nguyên bầy đến ép, tôi cũng chẳng nhận!
Jeong Taeui chỉ muốn treo loa phóng thanh giữa doanh trại rồi hét toáng lên.
Giờ thì trong đại đội, chẳng còn ai không biết về xu hướng tính dục của Jeong Taeui nữa rồi. Công đầu phải kể đến cái tên thiếu úy Kim khốn kiếp kia. Hễ có dịp gây chuyện, miệng hắn lại không rời cái chữ đồng tính nửa bước.
Tuy nhiên, Jeong Taeui có thể lấy danh dự ra thề rằng mình chưa từng nhìn bất cứ ai trong số đồng đội bằng ánh mắt đó. Ngay từ đầu, đã chẳng có ai đáng để quan tâm, kể cả lỡ có kẻ nào hơi giống gu của tôi đi nữa, chỉ cần là đồng đội thì ngay lập tức gạt sang một bên, một đi không trở lại. Đối với tôi, họ chỉ đơn giản chỉ là ‘con người’. Không phân biệt giới tính.
Thế mà, nhờ ơn cái miệng của tên thiếu úy Kim lúc nào cũng lải nhải, bây giờ ai trong đơn vị cũng biết, cũng ngầm hiểu. Điều khiến Jeong Taeui bực nhất là, cả những người đã ở cùng mình bấy lâu nay, thi thoảng cũng bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ. Có khi cấp trên còn đùa cợt kiểu: ‘Hôm nay huấn luyện vất vả nhỉ? Tối nay để anh phục vụ chú cho lại sức nhé?’ rồi phá lên cười. Gặp cảnh đó, vì cấp bậc là trời nên chỉ còn biết cười gượng cho qua, nhưng trong lòng thì ghê tởm đến mức cùng cực.
Cả trên lẫn dưới đều đê tiện như nhau. Các người có cho tôi cũng không thèm!
Jeong Taeui không biết bản thân đã hét vào cái loa tưởng tượng ấy bao nhiêu lần.
Hay là bỏ cái quân ngũ chó chết này đi cho rồi.
Dạo gần đây, Jeong Taeui bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến chuyện từ bỏ công việc mà mình từng quyết tâm gắn bó cả đời. Nhất là hôm nay.
Không biết tin đồn khốn nạn mà thằng điên thiếu úy Kim đó rêu rao đã lan xa đến mức nào, nhưng Jeong Taeui vừa từ phòng đại đội trưởng trở về sau một buổi trò chuyện. Mặc dù không trực tiếp chỉ mặt điểm tên, đại đội trưởng cũng bóng gió đề cập đến một số tin đồn không hay đang lan truyền trong đơn vị.
‘Mấy đứa nhóc mới tí tuổi đầu mà đã học thói xấu thì mai mốt ra đời sống kiểu gì hả… Đừng có ngã, đứng vững vào. Ngã là ăn phạt thêm đấy.’
Thời điểm Jeong Taeui liếc nhìn đồng hồ, nghĩ bụng chắc đến đây là được rồi, thì…
‘Đứng đó làm gì đấy?’
Tiếng hét như sấm phát ra từ phía sau.
Lần này là giọng nói quen thuộc.
Jeong Taeui chỉ nghiêng đầu chứ không quay lại, ánh mắt dừng trên người thiếu úy Kim, người đang bước về phía mình với gương mặt đằng đằng sát khí.
Ngay khi đến nơi, thiếu úy Kim liếc nhìn Jeong Taeui và binh sĩ gượng gạo bên cạnh và bỗng nhiên nhăn mặt, gầm lên.
‘Đứng dậy ngay!’
‘Đứng dậy là chết đấy.’
Jeong Taeui vốn định bảo họ đứng dậy, nhưng sự xuất hiện đột ngột của thiếu úy Kim đã làm thay đổi ý định đó.
‘Còn không đứng dậy à, mấy cái thằng này?’
Giữa lúc ba tên cấp dưới nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đáng thương, không biết có nên đứng dậy hay không, thì thiếu úy Kim lại quát lớn, ánh mắt giận dữ dồn về phía Jeong Taeui.
‘Mày đang làm cái quái gì thế?’
‘Bọn họ đang bắt nạt một người trong đội của tôi, tôi đang chỉnh đốn lại, sao nào.’
‘Cái gì?’
Thiếu úy Kim nhìn chằm chằm vào binh nhất đứng sau Jeong Taeui, rồi lại tức giận nhìn mấy tên cấp dưới đang cúi mặt sát đất.
‘Tôi bảo đứng dậy mà các cậu còn làm gì thế?’
‘Tôi đã nói không được đứng dậy. Mày muốn phá hỏng kỷ cương à, Kim Jeong Pil? Không cần biết mấy tên này có phải là cấp dưới của mày hay không, nhưng tao vẫn là cấp trên của họ.’
Jeong Taeui trừng mắt, nói, thiếu úy Kim chỉ cười khẩy một tiếng rồi đá mạnh vào hông một binh sĩ, khiến tên đó kêu lên rồi ngã nhào xuống đất, hai tên còn lại cũng lần lượt ngã theo như hiệu ứng domino.
Sau khi Thiếu úy Kim đá mấy binh sĩ hai ba cú như một cách để trút giận lại quay sang nhìn Jeong Taeui bằng đôi mắt đỏ ngầu. Có vẻ như sau khi bị đại đội trưởng gọi lên gặp, hắn đã phải nhận một trận mắng mỏ không hề nhẹ, trông gương mặt rất khó chịu.
Nhưng mày không phải là người duy nhất khó chịu đâu, thằng khốn.
‘Này, thiếu úy Jeong, mày là cái thá gì mà dám cho bọn nó ăn trận rèn luyện này? Muốn chết à, thằng đồng tính?’
‘Phải rồi, tao cũng đang thắc mắc sao mày mãi chưa xổ ra cái câu đó đấy. Bây giờ không ai là không biết nữa rồi, hay là thôi lảm nhảm đi? Đến cả đại đội trưởng cũng biết rồi đấy?’
Nói xong, Jeong Taeui cảm thấy cơn giận đã bốc lên tận đỉnh đầu, tự nhủ rằng mình phải quyết một trận sống mái với tên này.
‘Thằng khốn, mày tưởng chỉ mình mày bị gọi lên gặp đại đội trưởng chắc? Thế nên giờ quay lại trút giận lên cấp dưới của tao à?’
‘Tụi nó vừa mới vây quanh cấp dưới của tao, gọi là đồ đồng tính các kiểu, tao chỉ đang dạy lại cho tụi nó biết thế nào là kỷ luật. Mà kể cũng lạ, tại sao từ trên xuống dưới cái trung đội của mày đều có cái nết giống nhau vậy? Là tại Kim Jeong Pil mày dạy tốt hả?’
Thiếu úy Kim khịt mũi. Cuối cùng hắn cũng hiểu sơ sơ chuyện gì đang xảy ra. Hắn tung một cú đá thẳng vào một binh sĩ vẫn còn đang lăn lộn dưới đất, rồi liếc sang tên đang đứng lấp ló sau lưng Jeong Taeui, sau đó lại trừng mắt nhìn Jeong Taeui.
‘Nhìn mặt nó cũng sặc mùi đồng tính đấy chứ. Mà cũng không chắc được nhỉ? Mày cứ bênh nó như thế, biết đâu chính mày là đồng loại với nó, phải không? Này, thằng đang đứng đực sau lưng kia, mày nói thật đi, mày ngủ với thằng này rồi đúng không? Hay cả trung đội mày thằng nào cũng ngủ lượt lượt với nó rồi? Đồng tính thì kỹ năng giường chiếu cũng ra gì lắm nhỉ? Phê chứ hả?’
Cái thằng chó này, có chết cũng không biết xin lỗi, chỉ biết khua môi múa mép là giỏi.
Bình thường, Jeong Taeui sẽ cười trừ rồi bỏ qua. Nhưng hôm nay, tâm trạng của tôi thật sự rất tệ. Tệ y như cái bản mặt của thiếu úy Kim vậy. Chắc chắn đó là lý do. Một tiếng tạch vang lên trong đầu tôi, như một con ốc nào đó vừa bung khỏi chốt.
‘Sao, tò mò về kỹ năng của tao làm gì? Nếu tốt thì muốn học thử à? À, phải rồi, nghe nói dạo trước bị cô Yoon Mi đá còn gì? Sao thế, kỹ năng không được giỏi như cái mồm lẻo mép của mày? Hay là yếu sinh lý? Không làm ăn được gì? Hừ, thà làm đồng tính còn hơn thằng bất lực gấp trăm lần.’
‘Cái gì, thằng chó này!’
Thiếu úy Kim trợn mắt gầm lên rồi vung tay đẩy mạnh vào vai Jeong Taeui.
Nếu là thường ngày, Jeong Taeui chắc sẽ bật lại: ‘Thằng khốn, dám đụng vào tao à?’ rồi phang luôn một cú vào cánh tay hắn, mở màn cho một trận loạn đả. Nhưng lần này, khi bị đẩy lùi một hai bước, miệng còn chưa kịp buông hết câu, chân lại vướng vào mấy bọn người đang nằm dưới đất, mất thăng bằng.
‘A…’
Cánh tay Jeong Taeui vung lên theo phản xạ và túm chặt lấy cổ áo thiếu úy Kim. Tên đó cũng bất ngờ, chẳng kịp giữ thăng bằng, thế là hai người cùng ngã vật xuống, lăn lộn trên đất.