Lịch đăng chương mới: T3 & T6 hàng tuần
Norbert Baranek với cấp trên ngay khi vừa hết giờ nghỉ trưa, định bụng quay về phòng làm việc thì bị triệu tập.
「Triệu hồi dị giới……..?」
Tại phòng thiết kiến sau khi bị bất ngờ gọi tới, Cục trưởng Helmut mặt mày tái mét run như cầy sấy. Tôi đứng cạnh ngơ ngác lặp lại mấy lời vừa nghe.
Thái độ của tôi khiến không ít đám cận thần đứng cạnh Đức Vua tính buông lời trách móc, nhưng chưa kịp mở lời đã bị Đức Vua liếc ngang chặn họng, sau ngài thản nhiên nói tiếp.
「Đúng vậy. Con cũng biết vương quốc ta từ lâu đã dựa vào Thánh nữ thanh tẩy chướng khí? Và Thánh nữ lần này đến từ dị giới」
Nói thì nói vậy, chứ chuyện từ trăm năm trước, một thằng nhóc mười tám tuổi tôi đây hiểu thế nào được.
Đúng là tôi có từng học qua ở học viện, lịch sử vương quốc học đi học lại không biết bao nhiêu lần, nhưng Rừng Quỷ rồi chướng khí này nọ cách quá xa thủ đô. Đối với tôi chẳng khác gì câu chuyện đẩu đâu. Rồi giờ gì mà『Triệu hồi Dị giới』nghe cứ như truyện cổ tích, thấy mọi người nghiêm trọng hóa nói, tôi phải gồng dữ lắm mới không phụt ra cười đấy, nhanh mà khen tôi đi!
Đang khi tôi cố gạt hết suy nghĩ trong đầu, Đức vua tiếp tục nói.
「Lần triệu hồi này là kết tinh trí tuệ vương quốc, Thánh nữ đã được triệu hồi thành công. Tuy nhiên, trong quá trình thực hiện nghi thức đã vô tình cuốn thêm một người dị giới khác. Người đó sau này sẽ làm việc tại chỗ con」
「Vâng?」
Đùa à!? Nghe nói người dị giới bị cuốn vào kia khi được hỏi về mong muốn, đã đòi「Tôi muốn làm việc」??? Khùng à!? Nếu mà là tôi thì miễn đi!
Thật sự không hiểu nổi suy nghĩ người dị giới, nhưng tôi đã bị cưỡng chế nhận nhiệm vụ giám sát và báo cáo lại.
Phiền thế không biết, mà chịu thôi. Tôi ấy, sinh ra chỉ để làm mấy việc này mà.
Cái người dị giới ấy……… tên gì mà dài khiếp, lại còn khó đọc nên tôi quyết định gọi là anh Sei. …….À, tôi ngay sau đó nhanh chóng phái người chuẩn bị phòng ở ký túc xá, rồi tay xách nách mang đồ đạc cần thiết tới gõ cửa phòng anh ta.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông tóc đen đeo kính, cặp mắt cá chết …… trông có vẻ lớn tuổi hơn tôi rất nhiều.
Ban đầu tôi cứ tưởng do bị kéo tới thế giới khác nên tuyệt vọng đến mức đó…… Ai dè, sau này mới biết, anh ta bình thường là vậy.
Anh Sei là một người kỳ quặc.
Việc đầu tiên anh ta nhờ tôi là đi lấy mấy cuốn sách, thật kỳ lạ. Chưa hết đâu, anh ta còn đi làm sớm, dọn dẹp phòng làm việc, rồi còn siêng năng làm việc hơn bất kỳ ai.
Rõ ràng được vương quốc chu cấp không cần phải đi làm cũng có ăn rồi mà còn siêng đến thế. Thật chả hiểu nổi.
Không, sốc nhất là ngay ngày đầu tiên đi làm anh Sei đã bỏ tôi lại rồi chạy tới cổng cung điện, nói chuyện với Chỉ huy Đệ Tam Ares Indrak!
Ồ thế là tôi có nội dung báo cáo đầu tiên hehe~
『Báo cáo hàng ngày No.1
Tôi dẫn anh Sei đi tham quan ký túc xá.
Hôm sau, anh Sei bỏ tôi lại một mình rồi tự đi làm trước. Khi tôi cuống cuồng đuổi tới thì thấy anh đang nói chuyện với Chỉ huy Đệ Tam.
Chỉ huy Indrak ấy chỉ riêng thân phận thôi đã dọa chết tôi rồi, vậy mà anh Sei đứng nói chuyện tỉnh bơ như không có chuyện gì.』
Sau hôm nộp báo cáo, khi tan làm tôi bị gọi lên nhắc nhở「Viết chi tiết vào!」. Chi tiết……… Chi tiết á…… Tôi vừa lẩm bẩm vừa ngoáy bút.
『Báo cáo No.2
Hôm nay ngày nghỉ, tôi dẫn anh Sei đi dạo phố mua sắm.
Tôi dự định dắt anh đi dạo chợ trước, nhưng anh Sei nói mua đồ tươi sống sau cùng, chậc, tôi sơ xuất quá.
A, đang khi đi dạo chợ, tôi bị lạc mất anh Sei. Cuối cùng phải chạy đi tìm khắp nơi. Anh Sei ấy nói chuyện nghe lịch sự, nhưng cũng bướng với cố chấp lắm, thường lơ đi mấy lời không muốn nghe.
Những thứ anh Sei mua: bút ma pháp, giấy, nồi, chảo, nước, và cả nguyên liệu thức ăn. Anh Sei hình như biết nấu ăn á.』
Lần này thì bị mắng「Viết chi tiết không phải thế này! Cũng đừng có viết cảm nghĩ cá nhân vào!」, à và cả「Làm kiểu gì mà để bị người ta xoay như chong chóng!」
Hức…. Anh Sei ít nói lắm chứ bộ, ai biết anh có đi bên cạnh hay không đâu……. A mà anh Sei kể chuyện thế giới anh ấy cũng vui lắm. Thế giới anh Sei ấy nghe vui mà cũng đáng sợ lắm.
『Báo cáo No.3
Sau hôm tôi cho anh Sei lọ thuốc bổ, anh ấy vui tới phát điên.
Anh ấy nói muốn thêm nên ngay hôm đó tôi đã dắt anh tới hiệu thuốc. Tiệm Metron, ngay khu phố gần cung điện.
Ở đó, tôi gặp Chỉ huy Indrak và Phó chỉ huy Rhoda.』
Lần này thư ký nhận báo cáo mặt mày khổ tâm dặn tôi「Vui lòng viết thêm cảm nhận của cậu vào」. Gì vậy, lần trước nói khác mà! Thật là, mà thôi như vậy cũng tốt cho tôi.
『Báo cáo No.5
Anh Sei siêu đỉnh chóp mới đây được thăng chức! Phó cục Cục Tài Vụ Hoàng Gia!! Do đích thân ngài Tể tướng chỉ định!! Mé ơi, tôi đứng gần đó mà tim đập thình thịch. Anh Sei không biết đeo khăn choàng nên tới nhờ tôi. Nhân vụ này mà tôi thành công thuyết phục anh nói chuyện với tôi thân thiết hơn, rồi còn gọi tên ở nhà của tôi nữa! Tuy anh Sei lên chức thành cấp trên tôi nhưng được thân với anh hơn, tôi vui lắm』
Anh Sei hiếm khi đi làm muộn.
Bình thường lúc nào anh cũng tới sớm nhất, nay khi mọi người cứ nghĩ anh nghỉ thì anh Sei lại hớt ha hớt hải lao vào phòng, quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, mặt mũi tái nhợt mệt mỏi.
Đã vậy, nhìn còn có vẻ đau ở đâu đó……. hông thì phải? Rồi còn hỏi tôi mấy câu「Làm sao để xin lỗi nếu lỡ làm phiền vị nào đó phía trên?」hay「Giá Ma pháp thị trường」. Có vẻ anh Sei đụng trúng đại rắc rối rồi, nhưng anh hiếm khi kể chuyện bản thân với tôi. Đang khi tôi đầy đầu thắc mắc, Chỉ huy Indrak đã túm cổ tôi ở nhà ăn hỏi chuyện.
Sau đó, anh Sei bị Chỉ huy Indrak lôi tới y viện kiểm tra sức khỏe, rồi còn ăn trưa chung nữa. Thế này thì rõ rồi, vị phía trên anh Sei đụng phải tám phần mười là Chỉ huy Indrak! Chắc luôn!
Vị Chỉ huy Băng giá ấy vậy mà đi cứu giúp rồi chăm anh Sei tận tình!! Anh Sei đỉnh vãi nồi!!!
Tôi hưng phấn quá mà lỡ miệng, anh Sei liền nhìn tôi với cặp mắt cá chết. Ơ mà? Rồi báo cáo sao đây!!! Viết chắc không sao đâu, nhưng lỡ Chỉ huy Indrak đổi ý hay mọi người xung quanh hiểu lầm vậy thì anh Sei nguy mất!
『Báo cáo No.7
Hôm qua anh Sei đang đi ngoài phố thì phát bệnh, may có Chỉ huy Indrak cứu giúp. Nay trong giờ nghỉ trưa, Chỉ huy Indrak đã tới dắt anh Sei đến y viện rồi sau đó ăn trưa với nhau. Tôi lần đầu tiên trong đời thấy Chỉ huy Indrak chăm sóc ai đó.
Anh Sei có hỏi tôi mấy câu「Làm sao để xin lỗi nếu lỡ làm phiền vị nào đó phía trên?」hay「Giá Ma pháp thị trường」, có vẻ như liên quan đến Chỉ huy Indrak. Chỉ huy Indrak trông không giống tức giận, nhưng mà anh Sei đang được vương quốc bảo hộ đúng không? Vậy làm ơn hãy bao dung anh ấy đi mà!』
Hôm sau, tôi bị Chỉ huy Indrak gọi tới nói chuyện.
Căng thẳng muốn chết, cứ tưởng bị mắng to rồi, nhưng không. Ngài ấy hỏi tôi, anh Sei thường ăn uống thế nào. Nghe nói anh Sei là người dị giới không kháng được ma tố, nên ăn uống bình thường cũng có thể ảnh hưởng tới cơ thể. Tôi nghe mà phát sốc.
Tôi ở bên cạnh anh Sei suốt mà….. Sắc mặt anh Sei lúc nào cũng mệt mỏi tái nhợt nên tôi cứ tưởng là bình thường….. nên không nhận ra……
Biết là như vậy cơ thể có vấn đề nhưng cứ nghĩ anh là người dị giới, thế chất như thế là bình thường.
Từ giờ tôi phải chú ý hơn mới được.
Trước mắt, cứ nghe theo lời Chỉ huy dặn, mỗi ngày lôi anh Sei tới nhà ăn đúng giờ!
『Báo cáo No.8
Chỉ huy Indrak có gọi tôi hỏi chuyện.
Liên quan đến chuyện ăn uống của anh Sei. Anh Sei không kháng được ma tố nên lo sợ ăn uống không để ý sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
Từ giờ tôi sẽ chú ý hơn.
Trước hết tuân lệnh Chỉ huy Indrak, mỗi ngày lôi anh Sei tới nhà ăn.』
『Báo cáo No.9
Tôi cuối cùng cũng phải ăn trưa với anh Sei, Chỉ huy Indrak và ngài Thánh nữ. Chỉ vì anh Sei cứ túm cổ tôi, không cho chạy.
Chỉ huy Indrak, ngài Thánh nữ rồi thêm kỵ sĩ cận vệ Binh đoàn Đệ Nhị, bữa trưa rợn người gì đâu. Rõ nay có món Pashivayu tôi thích vậy mà không thể đi lấy thêm.
Giữa chừng Thánh nữ muốn dùng ma pháp với anh Sei, nhưng Chỉ huy Indrak đã chặn lại và dắt anh Sei đi. Chỉ huy Indrak công nhận chu đáo thật đó!
À mà sinh nhật anh Sei tháng trước rồi á』
Chuyện ầm ĩ hôm qua ở nhà ăn, nghĩ lại mà toát mồ hôi lạnh.
Ngài Thánh nữ cũng sốc lắm, tên kỵ sĩ Binh đoàn Đệ Nhị cứ trợn trắng mắt rồi quát nạt mỗi khi bọn tôi nói chuyện với ngài Thánh nữ, và cả Chỉ huy Indrak.
Mấy chuyện này gặp hoài mà chẳng bao giờ quen cho nổi. Cái áp lực kiểu「Đẳng cấp khác biệt」ấy, nó đáng sợ gì đâu. Ấy thế mà anh Sei nói chuyện như thường được hay thật.
À mà khoan, mấy lúc Chỉ huy Indrak nói chuyện với anh Sei ấy…… dễ gần hơn thì phải?
Tôi từng có lúc ngây thơ nghĩ vậy đấy.
『Báo cáo No.12
Anh Sei bị thương. Được đích thân ngài Tể tướng đưa tới y viện và Chỉ huy Indrak cứu chữa. Nghe nói vết thương nghiêm trọng lắm.
Vết thương đã được chữa trị, cơ mà nghe nói người đánh anh Sei thân thể yếu ớt là kỵ sĩ thuộc Binh đoàn Đệ Nhị và Đệ Tam. Anh Sei do chính sách vương quốc mới tới nơi này, cần phải bảo hộ thật kỹ mới đúng chứ!』
Anh Sei được đưa tới y viện là do cấp dưới của ngài Tể tướng nói cho chúng tôi biết.
Mọi người đã rất sốc. Mà sốc hơn nữa là ngay hôm sau đã thấy anh Sei đi làm như chưa có chuyện gì!
Biết là vết thương đã được chữa khỏi….. Anh Sei đúng là quái vật thật mà!
Mà không biết sao trông anh Sei vui lắm. Ngoài tôi ra ai trong phòng thấy cũng rợn hết sống lưng. Về sau tôi mới biết, thì ra anh đã moi được mớ tiền của Binh đoàn Đệ Nhị và Đệ Tam, đồng thời lợi dụng vụ việc này mà thành công đẩy nhanh kế hoạch viễn chinh thanh tẩy, à và cả đòi được đặc quyền bảo vệ tuyệt đối! Đúng là anh Sei có khác. Ngã một cái, đào được mớ vàng.
Và trái ngược với tâm trạng vui vẻ của anh Sei, Chỉ huy Indrak lại trông có vẻ không vui.
Trước chuyện Chỉ huy Indrak chăm lo anh Sei, không ít người biết nhưng sau vụ lần này ai ai cũng biết.
Tới mức này, ai cũng phải cảm thán chắc không thể chỉ vì nghĩa vụ hay ý tốt….. Và rồi khi phía hoàng gia phát lệnh bảo hộ, không ai còn dám bén mảng tới kiếm chuyện với anh Sei.
Giờ thì mọi chuyện đều theo đúng ý anh Sei.
Lịch trình viễn chinh thanh tẩy Thánh nữ cũng được đẩy sớm hơn dự tính, để động viên tinh thần, phía hoàng gia đã tổ chức tiệc tối, tôi cũng phải tham gia. Mấy chuyện kiểu này, lần nào tôi cũng ngán tận cổ nhưng mà lần này có anh Sei đó.
Tuy nhiên để mà nói thì anh Sei chính là người có công lao lớn nhất trong việc thúc đẩy chuyến viễn chinh.
Nghĩ vậy, tôi liền bàn với mẹ phải làm cho anh Sei tỏa sáng hết mức mới được. Mẹ tôi đồng ý ngay lập tức, kêu sẵn người hầu chuẩn bị lễ phục cho tôi và anh Sei, rồi còn cử thêm mấy hầu gái đi theo.
Anh Sei khoác bộ lễ phục lên người, quầng thâm mắt cũng được che đi……. Chu cha, cũng bảnh phết!
À mà cặp mắt cá chết vẫn y nguyên.
Trong bữa tiệc có món Pashivayu tôi thích thế là tâm trạng tôi phấn chấn hẳn lên. Anh Sei hỏi câu nào khai hết câu đó, ngay cả thân phận hoàng gia cũng phun toẹt ra hết. Chuyện này tôi cũng định nói từ lâu rồi, mà kệ lỡ rồi thì thôi.
Anh Sei lúc đó…… Thuyết giảng tôi một trận! Không sốc, không cuống quýt xin lỗi tới lui!? Ủa anh, bình thường có ai như anh vậy đâu! Với cả anh quát giận là sao!? Anh Sei, anh đáng sợ vừa thôi chứ!! Tôi sợ thật đó!!.
À mà…. thì…. anh Sei giận cũng đúng, đang yên lành tự nhiên bị lôi tới thế giới khác, đã vậy còn không được câu xin lỗi nào. Giận cũng đúng! Gặp tôi đi, tự dưng bị lôi tới thế giới khác chắc tôi đã gào ầm lên rồi.
Là thành viên hoàng tộc tôi đã gửi lời xin lỗi tới anh Sei rất nhiều lần, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa cá nhân không liên quan đến danh phận địa vị. Mà anh Sei chắc cũng biết chuyện này. Vậy nên tôi lén lút báo cáo chút.
『Báo cáo No.13
Tôi tham gia tiệc tối động viên viễn chinh cùng anh Sei. Trang phục lẫn sửa soạn cho anh Sei đều là mẹ tôi chuẩn bị. Quầng thâm mắt của anh, bọn tôi phải tốn nhiều công sức lắm mới che hết được.
Anh Sei yếu ớt không kháng được ma tố sao lại có tên trong danh sách tham gia viễn chinh. Thật là không hiểu nổi, anh Sei thuộc Cục Tài Vụ mà. Nhưng mọi người sẽ đảm bảo an toàn cho anh mà đúng chứ!』
Anh Sei đột nhiên nói muốn ghé thăm nhà tôi, tôi vui cực. Tại trước giờ tôi toàn dắt anh đi loanh quanh trong thị trấn, còn không thì gặp nhau ở phòng làm việc. Hiếm khi thế này nên tôi báo ngay về nhà, cha mẹ tôi đồng ý liền. Rồi ngay hôm nghỉ, tôi với anh Sei cùng lên xe về nhà.
Tôi biết anh Sei đang tính làm gì đó, nhưng anh chọn cha nuôi tôi làm đối tượng nói chuyện, tôi vui gì đâu. Anh Sei đến nhà tôi mà, chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy phấn khích gì đâu. Bởi ai trong nhà tôi đều là niềm tự hào của tôi hết á!!
「Pashivayu!! Ngon vãi!!」
「Pashivayu? Món này à? Nhìn giống bò hầm rượu vang đỏ」
Sau khi anh Sei nói chuyện với cha nuôi tôi xong, tôi đã giữ anh ấy ở lại dùng bữa tối. Thấy trên bàn có món thích, tôi reo lên vui sướng, anh Sei lại nhìn ngơ ngác.
A, quên mất! Nhìn anh Sei năng nổ làm việc, nói chuyện đĩnh đạc lâu lâu tôi lại quên mất anh là người dị giới. Có khá nhiều thứ anh vẫn chưa biết tới, ví dụ như món này.
「Chuẩn luôn! Đây là món hầm thịt Balog, một loài ăn cỏ. Thường được nấu với rau củ và rượu, món yêu thích của em đó! Món này dùng thêm với rượu đúng số dzách luôn! A, anh Sei không được uống rượu nên thôi đừng ăn, nguy hiểm lắm á 」
Xém chết, xém chết. Anh Sei mà bị ngộ độc ở đây cái, không chỉ mạng anh Sei nguy kịch mà cả mạng tôi nữa. Chỉ huy Indrak chắc chắn sẽ xử đẹp tôi cho coi.
「Anh Sei, có món Tsuhashi anh thích nè! Anh cứ tự nhiên ăn nhiều vào nha!」
Loại bỏ hết mấy món Chỉ huy Indrak thường ngày cấm 「Tuyệt đối không cho anh Sei ăn」, tôi hồ hởi mời anh dùng bữa. Xem ra đồ ăn đầu bếp nhà tôi cũng khá hợp khẩu vị anh Sei.
Để về nhà tôi phải ngồi xe ngựa mất bốn tiếng, giờ về cũng không tiện nên tôi nhất quyết ép anh Sei ở lại qua đêm. Xe ngựa nhà tôi có sẵn thế nên dù có hơi miễn cưỡng nhưng cuối cùng anh cũng đồng ý nghỉ lại. Ngày mốt anh Sei sẽ đi viễn chinh. Trong khoảng thời gian đó, anh quăng cho tôi cả đống việc, mà thôi chuyện đó tính sau đi.
(Chúc anh chuyến đi bình an)
Đúng sáu ngày sau, anh Sei quay lại đúng theo kế hoạch.
Nhưng chưa để tôi chào mừng anh bình an quay lại, hỏi thăm tình hình chuyến viễn chinh, anh Sei đã cắm đầu vào công việc. Rồi chẳng được bao lâu, anh lại bị phía trên triệu tập.
Sau này tôi mới nghe cha nuôi kể lại, nhờ kế hoạch đột phá của anh Sei mà sắp tới vương quốc có thể giảm thiểu thiệt hại do chướng khí gây ra mà không cần tới Thánh nữ. Nghe đâu cha nuôi tôi còn sắp được thăng tước nữa!!
Nói vậy người cứu vương quốc lần này là anh Sei chứ đâu phải Thánh nữ! Anh Sei là Đấng cứu tinh à!? Đỉnh vãi!!
Cứ nghĩ xong vụ này, tôi không cần phải giám sát anh Sei nữa, ai ngờ vẫn bị bắt ép viết báo cáo tiếp. Tôi liền gào lên nhưng bị cha nuôi nhắc khéo「Như vậy mới giữ được mối quan hệ, con thấy có đúng không」. Ờ thì…… cũng đúng.
Mà hình như vẫn thấy có chỗ sai sai. Và khi tôi đang vui mừng cho anh Sei, tôi lại bị Chỉ huy Indrak túm cổ hỏi chuyện.
「Seiichirou đã nghỉ lại qua đêm nhà ngươi?」
「Ể? À…..vâng」
Dưới sát khí cùng áp lực khủng bố từ Chỉ huy Indrak, tôi phải gắng gượng dữ lắm mới trả lời được. Mày Chỉ huy nhăn lại.
Ể, sao vậy? Giận? Tôi đã làm gì đâu!?
Chỉ huy Indrak với tôi bây giờ không còn là『Vị Chỉ huy băng giá trẻ nhất lịch sử』mà là『Bảo mẫu (lắm lời) của anh Sei』. À, nếu vậy thì hiểu rồi ngài ấy lo lắng chuyện anh Sei tới nhà tôi!
「Không sao đâu ạ! Tôi đã loại bỏ hết mấy món anh Sei không ăn được, đảm bảo anh ấy ăn uống an toàn, không bị ngộ độc!」
Tôi tuyên bố chắc nịch, nhưng mày Chỉ huy Indrak vẫn hằn sâu.
「..........Ngươi lần trước cũng chuẩn bị lễ phục cho anh ấy」
「Vâng! Đó là cơ hội tỏa sáng của anh Sei! Mẹ tôi đã chuẩn bị tất cả!」
「Sau này không cần ngươi bao đồng」
「Sau này?」
Tôi ngơ ngác ngước đầu lên. Chỉ huy Indrak vóc dáng cao lớn, đôi thạch anh tím híp lại nhìn xuống như muốn xuyên thủng tôi.
「Sau này mọi chuyện anh ấy để ta lo. Ngươi, bớt can thiệp!」
Ờm? Trước đó tôi đã thấy lạ rồi, cơ mà? Vị Chỉ huy full chỉ số này có hơi bá đạo thì phải?
『Báo cáo No.15
Anh Sei công nhận đỉnh chóp về mọi mặt thật!』