Play a god game, become a god. God damn! - Chương 11: “Tôi chỉ đang thử xem cậu có thực sự là một ‘nông nô’ bình thường không thôi.”

Hẹn cả nhà mình vào 21h tối thứ 4 và Chủ nhật hàng tuần nhaa

Chương 11: “Tôi chỉ đang thử xem cậu có thực sự là một ‘nông nô’ bình thường không thôi.”


Thông báo của hệ thống hiện lên làm tôi phải trợn tròn hai mắt.

 

Làm gì vậy? Thôi miên á?

 

“Trông cậu có vẻ bất ngờ nhỉ.”

 

“Gì cơ ạ?” 

 

“Điều gì khiến cậu giật mình thế?”

 

Đầu tôi vội nhảy số.

 

Tôi biết mình phải làm bộ làm tịch như không biết chuyện này.

 

“À thì, tôi mong là mình nhìn nhầm nhưng hình như tôi thấy một luồng sáng lóe lên hay gì đó…”

 

“Cụ thể hơn đi.”

 

“Thật đấy, ngài có bắt tôi phải nói cụ thể ra thì ngoài một tia sáng vụt qua thì… tôi cũng không rõ nữa.”

 

 “Có khi… ánh nắng phản chiếu từ mũ giáp của anh rồi chiếu thẳng vào mắt tôi lúc nãy chăng?” Tôi lúng túng đáp.

 

Vị kỵ sĩ kia khẽ thở dài:

 

“Tôi chỉ đang thử xem cậu có thực sự là một ‘nông nô’ bình thường không thôi.”

 

“Khoan đã, ngài vừa làm gì tôi sao? Là cái chớp sáng lúc nãy à?”

 

Tôi hỏi, cố gắng tỏ ra hoàn toàn ngơ ngác.

 

Tôi có biết gì đâu.

 

Tôi thề tôi không biết anh đang nói gì đâu.

 

Thật đấy, tôi mù tịt luôn!

 

Tôi chẳng hiểu gì cả!

 

Làm ơn đi, nhìn tôi xem, tôi chỉ là một tên nông nô ngu ngơ như bao người khác thôi mà!

 

“Việc cậu không cảm thấy gì chính là bằng chứng rõ ràng nhất rồi.”

 

“Ý ngài là sao chứ…?”

 

“Nghĩa là cậu sở hữu một loại phước lành bẩm sinh.”

 

Bị gọi là “có phước lành bẩm sinh” đồng nghĩa với việc sở hữu một thuộc tính đặc biệt nào đó.

 

Cái gì cơ? Anh thôi miên tôi chỉ để kiểm tra xem tôi có cái gọi là “phước lành” hay thuộc tính gì đó à?

 

Anh đang giỡn mặt với tôi đấy à?

 

Lỡ như tôi không có khả năng miễn nhiễm lại thôi miên thì sao?

 

Chẳng lẽ anh định thôi miên tôi để moi lời khai hay gì à?

 

Rồi anh định cứ thế mà liên tục áp các hiệu ứng trạng thái lên người tôi cho đến khi mò ra được thuộc tính đặc biệt của tôi sao?

 

Tôi bất lực hết sức nhưng vẫn phải cố đóng vai một tên nông nô ngây thơ, chẳng hay biết gì.

 

“Thật sao? Tôi cứ tưởng bác Antonio chỉ khen cho tôi vui lòng thôi chứ…”

 

“Đã bao giờ có ai trực tiếp nói chuyện với cậu chưa?”

 

“... Xin lỗi, ngài nói gì cơ?”

 

“Ý tôi là, cậu đã từng nghe thấy một giọng nói nào đó hướng dẫn cậu, hoặc tiết lộ cho cậu những điều mà cậu vốn không hề biết chưa?”

 

“Không, không có, chưa từng.”

 

“Vậy điều gì khiến cậu quyết định rời khỏi nơi này trước mùa đông?”

 

“Là… vì một giấc mơ mà tôi mơ thấy.”

 

“Vậy à? Trong giấc mơ đó, có ai đó bảo cậu phải rời đi trước khi mùa đông đến ư?”

 

“…Không hẳn vậy.”

 

Anh ta đang cố dò xem tôi có được một vị thần nào đó khai sáng hay mách bảo gì à?

 

Mặc dù vị thần tối cao Roklem của chúng ta hiếm khi truyền đạt ý chỉ qua giấc mơ, nhưng các vị thần dưới trướng ông ta thì lại thường làm thế, kèm theo biểu tượng riêng của họ để người mơ có thể nhận ra.

 

Kiểu như một chiến lược tiếp thị chủ động mà mấy công ty nhỏ hay dùng ấy.

 

Thần tối cao thì chỉ cần tồn tại là tự động tích được điểm tín ngưỡng, còn các vị thần dưới trướng thì phải chủ động ra tay làm phép màu để thu hút lòng tin.

 

Chẳng hạn như chỉ ra nguồn nước mới cho một ngôi làng đang chịu hạn hán, dẫn đường cho người bị lạc, hoặc gửi một giấc mộng tiên tri để ngăn chặn ám sát.

 

Và họ luôn cẩn thận để lại một biểu tượng rõ ràng, để không có vị thần nào khác giành công được.

 

Giả mạo một trong những biểu tượng đó là đủ để chuốc họa vào thân rồi.

 

Nếu một Sứ đồ của vị thần đó tuyên bố: “Chúa của chúng ta vừa có thêm một tín đồ mới” mà chính vị thần đó lại kiểu: “Khoan đã, gì cơ? Ta đâu có làm gì đâu” thì toang thật đấy.

 

Vì vậy tôi mới cố tình bịa ra một giấc mơ mơ hồ, không dính dáng đến bất kỳ biểu tượng thần thánh nào…

 

“… Một lời nhắn không có biểu tượng à.”

 

Tôi toát mồ hôi lạnh khi nghe thấy tiếng kỵ sĩ lẩm bẩm.

 

Xong đời rồi.

 

Tôi cứ tưởng một nông nô bình thường mà kể mấy giấc mơ vu vơ, không có biểu tượng thần thánh gì thì sẽ bị xem là mơ linh tinh thôi.

 

Nhưng nếu người sở hữu thuộc tính đặc biệt mà lại có kiểu giấc mơ như thế thì sao?

 

Thế thì toi thật rồi.

 

Chỉ có mấy vị thần lừa lọc mới cố tình che giấu biểu tượng của mình thôi.

 

Chẳng lẽ tôi sắp bị lôi đi giao cho thẩm giáo sao?

 

“Có… có vấn đề gì sao?”

 

Tôi cố làm ra vẻ hoảng sợ nhất có thể.

 

Mà không phải giả vờ đâu, tôi đang sợ chết khiếp thật đây.

 

“Cậu đã thuộc bao nhiêu phần Thánh Văn rồi?”

 

“À… Trừ mấy từ ít dùng mà tôi vẫn hay nhầm lẫn thì gần như tôi đã thuộc hết.”

 

Nếu tôi có thêm khoảng một tuần nữa, chắc tôi có thể thuộc luôn cả mấy cái từ kia mấy…

 

Nghe giọng tôi ngập ngừng, kỵ sĩ liền buộc miệng ngạc nhiên: “Ồ!”

 

“Cậu nói là mới chỉ học có hơn 6 tháng thôi à?”

 

“Vâng, đúng vậy…”

 

“Cậu đúng là thiên tài rồi.”

 

Anh ta đang nói cái gì vậy?

 

Có người chỉ đọc một tuần là xong cả quyển rồi mà.

 

“Người ta vẫn biết rằng chỉ những ai sở hữu phước lành của Trật tự mới có thể đọc được Thánh tự.”

 

“Vậy… Tức là tôi vốn có khả năng học được sao?”

 

“Không, ý tôi là người có phước lành của Trật tự thì đọc được Thánh tự một cách tự nhiên, không cần học. Việc một người học được mà không có phước lành đó là chuyện chưa từng xảy ra.”

 

Lời của hiệp sĩ khiến đầu óc tôi rối như tơ vò.

 

“Nhưng mà bác Antonio nói với tôi…”

 

“Ông ấy đã gửi thư với tôi, nói rằng có một ‘người được ban phước’ nhưng lại không thể đọc được Thánh tự.”

 

Anh ta… Nói gì vậy?

 

Bác Antonio, một người mà tôi cứ nghĩ chỉ là một thường dân bình thường ở Vực Tối…

 

“Tôi là Nasir, thẩm giáo của giáo phái Trật tự.”

 

Bằng một động tác thuần thục, anh ta rút thanh trường kiếm ra.

 

“Tôi đến để xác định xem cậu có phải là dị giáo hay không.”

 

… Đã báo tôi cho thẩm giáo?

 

[HỆ THỐNG: Thuộc tính “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn” đã vô hiệu hóa hiệu ứng trạng thái “Ảo giác”.]

 

[HỆ THỐNG: Thuộc tính “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn” đã ngăn chặn việc bị phát hiện “Sát ý.”]

 

Hàng loạt cửa sổ thông báo lướt qua trước mắt tôi, nhưng tôi không còn thời gian để đọc.

 

Bởi vì thanh kiếm của kỵ sĩ đã vung xuống, xé gió lao thẳng về phía tôi.

 

Quá sốc và hoảng loạn, tôi ngã sấp xuống đất.

 

Chiếc nón rơm, giờ đã bị chém rách một đường, rơi phịch xuống chân tôi.

 

Chỉ cần tôi chậm chân một chút nữa thôi là đã bị chém toạc cả mặt.

 

Ngón tay run rẩy, tôi rón rén chạm vào mặt và cổ mình.

 

Trong [Kẻ diệt dị giáo], khi một thẩm giáo xưng tên, thường có nghĩa là họ sắp tung chiêu kết liễu ngay lập tức.

 

“Cậu thấy bất ngờ à?”

 

Tất nhiên là bất ngờ rồi còn gì!

 

“Tôi… tôi đã làm gì sai sao? Dị giáo ư… Sao có thể như thế được chứ?”

 

“Chúng ta sẽ sớm biết thôi.”

 

Anh định biết cái gì nữa thưa ngài kỵ sĩ?

 

Giờ anh định dùng cách nào nữa đây?

 

Bình thường bọn họ đâu cần cầu kỳ thế này, chỉ việc lấy búa thánh đập thẳng vào sọ là biết ai là dị giáo đồ rồi mà?

 

Khoan đã… anh ta thực sự là thẩm giáo sao?

 

Nếu anh ta là một trong những thẩm giáo trong [Kẻ diệt dị giáo], thì ngay khoảnh khắc phát hiện một phước lành không xác định, anh ta đã không chần chừ mà chém tôi một nhát rồi.

 

Tại sao anh ta không giết tôi ngay từ đầu?

 

Khi tôi đang nghĩ đến điều đó, chợt nhận ra chuyện này xảy ra trước các sự kiện trong [Kẻ diệt dị giáo].

 

Có lẽ là vì lúc này, thế giới vẫn chưa rơi vào hỗn loạn?

 

Trong [Kẻ diệt dị giáo], thế giới đã cận kề diệt vong bởi sự lan tràn áp đảo của các Sứ đồ Ngoại Thần.

 

Hãy tưởng tượng một thế giới nơi các giáo phái tà thần lớn mạnh đến mức có thể ám sát quốc vương, và tám phần dân chúng thì như rơi vào trạng thái cuồng tín.

 

Trái lại, ở thời điểm hiện tại, khi không có bất kỳ Phước lành vô chủ nào, những hành vi lệch lạc chỉ tồn tại ở quy mô nhỏ, như vài kẻ lén luyện bùa tà trong hầm nhà.

 

Hai bối cảnh đó rõ ràng không thể áp dụng cùng một mức độ trấn áp luật pháp.

 

Nếu tôi nhớ không lầm về giai đoạn đầu của [Phần kết], những “đơn vị” bị thẩm giáo bắt giữ sẽ không bị hành quyết ngay lập tức.

 

Chỉ bị giáo phái Trật tự đưa đi chỉ cắt đứt mối liên kết giữa người đó với đơn vị thôi. Nó không nhất thiết đồng nghĩa với cái chết.

 

Xét việc tử vì đạo vẫn mang lại nhiều điểm hơn, ngay cả khi “đơn vị” đó chắc chắn sẽ mất thì lựa chọn tự hủy gần như luôn là phương án ưu tiên.

 

Vậy nên có khi bị đưa ra xét xử trước giáo đình cũng không khủng khiếp như tôi tưởng?

 

Ý nghĩ đó vừa lướt qua đầu thì kỵ sĩ đã giơ thẳng kiếm về phía tôi.

 

“Tên.”

 

“Vâng?”

 

“Nói tên cậu ra. Nếu không, tôi sẽ chém tại chỗ.”

 

“Fa... Fabio.”

 

“Tuổi?”

 

“Hai mươi ba!”

 

“Còn trẻ quá. Cha mẹ cậu đâu?”

 

“Họ... Họ mất cả rồi…”

 

“Họ chết thế nào?”

 

“Mẹ tôi mất vì bệnh khi tôi còn nhỏ, còn cha thì trượt chân ngã xuống vách núi…”

 

Tôi run giọng thuật lại quá khứ của Fabio.

 

“Ra vậy… Chắc chuyện đó hẳn rất khó khăn với cậu.”

 

Dù mũi kiếm vẫn chĩa thẳng vào tôi, kỵ sĩ khẽ gật đầu, ánh mắt lộ chút đồng cảm.

 

… Mắc mờ gì anh ta lại tỏ ra cảm thông?

 

Một thẩm giáo mà lại phản ứng nhẹ nhàng như vậy với câu chuyện đó sao? Khi một bậc cha mẹ dùng đến cấm thuật để hồi sinh đứa con đang hấp hối, chẳng phải chính thẩm giáo sẽ ra tay phán xử sao? Bình thường họ sẽ nói kiểu: “Thật ghê tởm. Hành động của ngươi không cứu sống đứa trẻ, mà đẩy nó vào địa ngục vĩnh hằng,” rồi thiêu rụi cả nhà mới đúng.

 

Vậy nên tôi mới không nhận ra tên anh ta sao?

 

Với kiểu thái độ thế này, chắc anh ta chẳng sống được bao lâu nếu ở trong game thật.

 

Trong lúc vẫn đang nghĩ ngợi, tôi không quên giữ dáng vẻ của một nông nô sợ sệt đúng nghĩa, Fabio.

 

“Cậu đã từng chứng kiến hiện tượng lạ nào chưa? Có từng chạm vào vật thể nào khiến cậu thấy bất thường, hoặc ăn phải nấm có màu kỳ quái chẳng hạn?”

 

“Chưa, không hẳn vậy. Tôi không nghĩ mình từng trải qua chuyện gì giống thế.”

 

“Cậu có nhận thấy thay đổi gì trong khẩu vị không? Ví dụ như bắt đầu thèm thịt sống chẳng hạn?”

 

“Gì cơ? Tuyệt đối không. Thịt thì nhất định phải nấu chín rồi mới ăn chứ.”

 

“Vậy từ dạo đó đến giờ, cậu có giấc mơ nào kỳ lạ không?”

 

“Không… chẳng có gì bất thường cả…”

 

Anh ta thực sự thu được thông tin gì từ mấy câu hỏi này à?

 

Mà nếu tôi cứ nói dối thì sao nhỉ?

 

“Cậu nghĩ sao về ngài Antonio?”

 

“Bác Antonio ạ? Ông ấy là giáo sĩ mà tôi kính trọng nhất.”

 

“Cậu có biết Antonio từng là người như thế nào không?”

 

“Ông ấy là người gác chuông mà đúng không?”

 

“Ý tôi là trước khi ông ấy nhận công việc gác chuông ấy.”

 

Làm sao tôi biết được chứ? Trong ký ức của Fabio, Antonio luôn là người kéo chuông mà.

 

Nhưng có vẻ ông ấy từng là một nhân vật có sức ảnh hưởng không nhỏ.

 

Kỵ sĩ gọi Antonio là “Ngài Antonio”, vậy tức là ông từng giữ một chức vị cao quý hơn.

 

Có lẽ ông ấy đã tự nguyện từ bỏ địa vị để trở thành người gác chuông vì một lý do nào đó.

 

Chuỗi câu hỏi này có lẽ nhằm xác định xem tôi có chủ đích tiếp cận Antonio để moi móc bí mật trong quá khứ của ông ấy rồi đem bán đi hay không.

 

Nhưng rõ ràng, tôi chỉ là một nông nô ngây thơ vô tội thôi!

 

Tôi rụt rè nói:

 

“Tôi… tôi thật sự không biết nhiều về quá khứ của bác Antonio cả…”

 

“Thử đoán xem.”

 

“Ờm… à, ông ấy từng nhắc đến việc có một cô con gái, nên có thể ông từng lập gia đình? Và với kiến thức sâu rộng như vậy, biết đâu ông ấy từng là một giáo sư hay học giả? Hoặc có khi là một người chép sử?”

 

“… Vậy sao ông ấy lại là giáo sĩ mà cậu kính trọng nhất?”

 

“Trong số tất cả các giáo sĩ tôi từng gặp, bác Antonio là người thể hiện giáo lý của Đức Roklem rõ ràng và trọn vẹn nhất.”

 

Hiệp sĩ bật cười khẽ. “Chỉ dựa trên những gì cậu thấy? Một nông nô như cậu thì có thể từng gặp được bao nhiêu giáo sĩ cơ chứ?”

 

Tổng cộng là bao nhiêu nhỉ? Cỡ năm người, maybe?

 

Nhưng mà, đứng đầu trong năm người thì vẫn là nhất thôi còn gì.

 

“Cậu đã từng gặp một tổng giám mục chưa… không, ngay cả một giám mục cũng được?”

 

“Tôi có nhìn thấy một vị giám mục từ xa một lần, trong lễ hội mùa gặt ở lãnh địa của nữ bá tước…”

 

“Thế nghĩa là cậu tin rằng vị giám mục đó tuân theo giáo lý của Đức Roklem còn kém một người gác chuông tầm thường?”

 

“Tôi chỉ thấy vị giám mục đó từ xa, nên cũng không dám chắc ông ấy tuân theo giáo lý ra sao…”

 

“Cậu không biết vì chưa thấy tận mắt sao? Làm giám mục là một danh vị do chính Đức Roklem ban cho. Như vậy vẫn chưa đủ à?”

 

Cảm giác này giống như bị hỏi liệu cha mẹ cậu có giàu hơn Bill Gates không chỉ vì cậu nói rằng mình ngưỡng mộ họ vậy.

 

Dù hơi bị bất ngờ, tôi vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

 

“Có thể anh nói đúng. Nhưng tôi đâu có nói bác Antonio là giáo sĩ giỏi nhất. Tôi chỉ nói ông ấy là người tôi kính trọng nhất thôi.”

 

“Ngưỡng mộ một người vượt trội hơn mình chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

 

“Không phải vì thế. Bác Antonio đã làm được điều mà ngay cả những vị giáo sĩ đáng kính nhất cũng chưa từng làm.”

 

“Ồ hô? Là điều gì vậy?”

 

“Ông ấy đã thay đổi tôi.”

 

“… Cái gì cơ?”

 

“Gặp bác Antonio khiến tôi muốn tìm hiểu nhiều hơn về Đức Roklem và khao khát hướng đến trí tuệ. Ông ấy chưa bao giờ giảng đạo hay cố cải đạo tôi; chỉ bằng sự hiện diện và hành động của mình, ông đã khiến lòng tôi thay đổi.”

 

Kỵ sĩ trông rõ ràng ngơ ngác rồi bật cười sảng khoái.

 

“Cậu nghĩ cảm hóa được trái tim của một tên nông nô thôi mà cũng là kỳ tích to tát lắm sao?”

 

“Ai đã nói với cậu rằng cậu là kẻ được chọn? Rằng cậu là Đấng Cứu Thế được phái đến để cứu rỗi thế giới? Ha ha ha… có vẻ ai đó nhồi vào đầu cậu một mớ ảo tưởng rồi.” Kỵ sĩ kết luận, giọng đầy giễu cợt.

 

“Khi nào tôi nói mình làm điều gì to tát đâu? Tôi chỉ nhắc đến một điều mà những linh mục khác chưa từng làm được ít nhất là với riêng tôi.”

 

“Cũng đúng. Mấy vị giám mục hay giáo sĩ chắc gì đã buồn tới mấy ngôi làng hẻo lánh như thế này.”

 

“Nếu họ có đến thật, thì mọi chuyện có khác đi không?”

 

“Ý cậu là nếu không phải ngài Antonio, thì lòng cậu sẽ không thay đổi sao?”

 

“Gì cơ? Không, tôi thực sự muốn hỏi anh mà. Là nếu tình huống diễn ra khác đi, liệu kết quả có còn như vậy không. Tôi thì chẳng quen biết giám mục hay giáo sĩ nào khác, nhưng anh thì có vẻ quen, thẩm giáo mà, nên tôi chỉ tò mò muốn nghe ý kiến của anh thôi.”

 

Nghe vậy, kỵ sĩ bật cười khẽ, đầy vẻ dửng dưng.

 

“Chuẩn thật. Tôi không thể tưởng tượng ra có giáo sĩ nào lại chịu bỏ từng ấy thời gian cho một tên nông dân.”

 

“Vậy thì đúng là tôi may mắn khi được gặp bác Antonio rồi.”

 

Tôi bật cười tươi rói.

 

“Sao cậu lại cười?”

 

“Tôi không được phép cười à?”

 

“Thông thường thì chẳng ai cười nổi khi đang bị kiếm dí sát mặt cả.”

 

“Vậy sao? Vậy thì tôi sẽ không cười nữa.”

 

“Không… tôi không có ý đó mà…”

 

Kỵ sĩ thở dài, ngước nhìn bầu trời một thoáng, rồi hạ kiếm xuống.

 

Victory.

 

Tôi thầm nở nụ cười đắc ý.

 

Phá vỡ bầu không khí căng thẳng bằng một tràng cười khiến người ta khó mà quay lại thái độ nghiêm túc như ban đầu được.

 

Anh ta cười, cũng có nghĩa là đã phần nào mất cảnh giác với tôi.

 

Một khi trong đầu anh ta xuất hiện suy nghĩ “Tên này là sao vậy chứ?”, thì dù tôi có nói lý lẽ vớ vẩn cỡ nào, anh ta cũng dễ bỏ qua với kiểu “Lại thế nữa rồi.”

 

… Vậy nên, dù tôi có tự mâu thuẫn trong lúc bị thẩm vấ, thì anh ta cũng chưa chắc thấy khả nghi.

 

“Vậy đó là lý do duy nhất khiến cậu kính trọng Antonio sao?”

 

“Đúng vậy. Như thế không đủ sao?”

 

“Nếu chưa đủ, thì nói thêm một lý do khác đi.”

 

“Lý do khác à?”

 

Tôi đâu có lý do nào khác.

 

Tôi chớp mắt ngây ngô, vờ như chẳng hiểu gì.

 

“Dù ngài thẩm giáo có thấy không thỏa đáng… thì tôi cũng đâu phải thẩm giáo.”

 

“……”

 

“Đó là câu trả lời chân thành nhất mà tôi có thể đưa ra.”

 

Nếu một thẩm giáo còn không hài lòng với lời của một nông nô quèn thì biết sao được?

 

Nếu hỏi một con sâu chưa từng rời khỏi thân cây rằng khu rừng trông thế nào thì mong chờ được lời giải đáp sâu sắc đến cỡ nào?

 

Tôi đội lại chiếc nón rơm, giờ đã có một vết rạch kiếm rõ rệt, lên đầu.

 

“Anh còn muốn hỏi gì nữa không? Tôi sẽ cố hết sức để trả lời!”

 

“Cậu nghĩ bây giờ đang xảy ra chuyện gì?”

 

“Anh nghi ngờ tôi là dị giáo, và đang tiến hành điều tra đúng không?”

 

“Rồi sao nữa?”

 

“Ờm? Tôi nên hợp tác hết mức trong cuộc điều tra này để chứng minh mình không phải dị giáo. Vì vậy nên tôi mới cố gắng hết sức…”

 

“Sao tự dưng thái độ của cậu thay đổi vậy?”

 

“Vâng… sao cơ ạ?”

 

“Lúc tôi xưng là thẩm giáo, rồi khi biết ngài Antonio đã lừa dối cậu, tôi thấy rõ biểu cảm lúc đó gần như hét lên rằng cậu hoàn toàn không lường trước được chuyện này,” Hiệp sĩ nói, mắt không rời khỏi tôi.

 

“Vậy mà giờ thì trông cậu lại điềm tĩnh đến lạ… đặc biệt là khi nhắc đến ngài Antonio. Lời lẽ của cậu trôi chảy một cách hơi đáng ngờ đấy.”

 

Như thể ai đó đang cố giấu đi cảm xúc thật của mình.

 

Không một lời báo trước, lưỡi kiếm của kỵ sĩ lại kề sát cổ tôi lần nữa.

 

“Dù cậu thực sự kính trọng ông ấy đi chăng nữa thì khi biết ông ấy đã báo cậu là dị giáo, chắc hẳn cũng phải thấy bị phản bội ít nhiều chứ, đúng không?”

 

Anh ta nhạy bén hơn tôi tưởng.

 

Tôi điều chỉnh lại đánh giá về Nasir.

 

Dù vậy chuyện này vẫn nằm trong dự liệu của tôi.

 

“Và tại sao… tôi phải cảm thấy bị phản bội chứ?”

 

“Cậu nói xem.”

 

“Ban đầu thì tất nhiên là tôi sốc. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại có liên quan gì đến dị giáo cả. Cảm giác lúc đó thực sự lạnh sống lưng, đầy sợ hãi và hoang mang. Tôi cũng có thoáng nghi ngờ, vì sao bác Antonio lại chưa từng nhắc gì đến chuyện này với tôi…”

 

Tôi dừng lại một nhịp, có chủ ý.

 

“Nhưng bác Antonio mà tôi biết là người sẽ không bao giờ làm điều gì có thể tổn hại đến tôi. Chính vì thế nên tôi đã chọn tin ông ấy. Tôi nghĩ có lẽ ông ấy giấu tôi chuyện này vì muốn tốt cho tôi.”

 

“… Vậy là cậu quyết định mù quáng tin ông ấy, rồi không nghĩ ngợi gì thêm nữa?”

 

“Không, hoàn toàn không phải vậy. Tôi tin bác Antonio là vì tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Dù ông ấy biết tôi không thể đọc được Thánh Văn, ông ấy vẫn không lập tức trình báo lên Thẩm giáo. Ông ấy có lẽ chỉ muốn bảo vệ tôi. Sau khi vượt qua cú sốc ban đầu và bình tâm lại, tôi chỉ thấy tràn đầy biết ơn vì lòng tốt của ông, nhất là khi tôi chẳng hề được Roklem ban phước.”

 

“… Vậy là cậu đã lấy lại được bình tĩnh?”

 

“Đúng vậy. Nếu tôi thật lòng muốn bày tỏ lòng biết ơn với bác Antonio, thì bước đầu tiên chẳng phải là chứng minh mình vô tội trước cáo buộc dị giáo này sao?”

 

“Tôi xin hứa sẽ hợp tác hết mình.” Nói rồi, tôi ngước nhìn anh ta, đôi mắt ánh lên vẻ chân thành ngây ngô của một tên nông nô.

 

Kỵ sĩ im lặng một lúc, rồi thở ra một tiếng dài, nặng nề, trước khi tra kiếm lại vào vỏ.

 

“Casimir chắc sẽ lột đầu tôi mất thôi.”

 

“Hả… sao cơ?”

 

“Tôi sẽ nói thẳng. Hôm nay tôi tới đây theo lệnh của Casimir, với mục đích dọa cho cậu sợ mà ngoan ngoãn ở lại cái làng này…”

 

Hiệp sĩ nở một nụ cười nửa miệng đầy tinh quái, rồi đưa tay ra về phía tôi.

 

“Nhưng giờ thì tôi thấy, nhốt một người như cậu ở cái xó xỉnh hẻo lánh này thì đúng là phí phạm quá mức.”

 

Cái quái gì thế này, chẳng lẽ chuyển thể thành manga Shonen rồi à, chứ không còn là isekai nữa?

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo