Hẹn cả nhà mình vào 21h tối thứ 4 và Chủ nhật hàng tuần nhaa
Chương 12: Dù sao thì, có lẽ tất cả là lỗi của cái thế giới trung cổ lạc hậu này.
“Đúng vậy, bác Antonio thật sự là một người rất tốt.”
Tôi đã mường tượng được phần nào chuyện gì đã xảy ra.
Bác Antonio hẳn đã nhận ra tôi không được ban phước lành Trật Tự. Ông ấy có lẽ lo rằng nếu tôi cứ thế bước vào đàn tế của giáo đoàn mà chẳng hay biết gì thì sẽ bị gán tội dị giáo và rước họa vào thân. Vậy nên, ông ấy chắc đã liên lạc với một người bạn đáng tin, nói gì đó như: “Này, có một cậu trai không nhận được phước lành, nhưng tính tình khá tốt. Cậu để mắt giúp ta nhé?”
Tuy nhiên, người nhận được lời nhờ vả đó có lẽ thấy phiền phức và muốn trốn tránh trách nhiệm ngay từ đầu.
Nếu tôi thực sự là một dị giáo thì cả Antonio, người đứng ra bảo đảm cho tôi, lẫn người kia đều sẽ bị liên lụy.
Vậy nên, họ có lẽ đã phái một cấp dưới đến chỉ để dọa tôi, khiến tôi chùn bước và không tiếp tục lang thang nữa…
Nhưng mà dùng thôi miên ngay trong lần gặp đầu tiên á? Vượt quá giới hạn rồi đấy.
Tôi hiểu mà, nếu tôi bất ngờ nói muốn “tìm đến Antonio để được chỉ dẫn thêm” thì mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp. Nhưng mà dùng thôi miên? Nghe chẳng giống hành vi của một kỵ sĩ cho lắm.
Anh ta thật sự là Thẩm giáo sao?
Nghi ngờ vẫn lởn vởn trong đầu tôi khi tôi đứng dậy và bắt tay kỵ sĩ.
“Cảm ơn anh, ngài thẩm giáo.”
“Cứ gọi tôi là Nasir.”
“Vâng, anh Nasir. Tôi có thể hỏi một chuyện được không?”
“Hỏi đi.”
“Người tên Casimir mà anh nhắc đến là ai vậy?”
“Con gái riêng của ngài Antonio,” Anh ấy đáp, như thể chỉ tiện miệng nói thêm, “À, và cũng là chỉ huy của đội kỵ sĩ thẩm giáo.”
Ồ, mối quan hệ còn quyền lực hơn tôi tưởng nữa.
Tôi tròn mắt kinh ngạc.
“Bác Antonio là cha dượng của chỉ huy đội kỵ sĩ sao?”
“Phải. Ngài Antonio chưa kể với cậu à?”
“Chưa, đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này.”
“Thế thì đúng là kiểu của ngài Antonio rồi.”
“Kể từ khi cô ấy lên làm chỉ huy, cô ấy luôn bực mình vì ông ấy không chịu nhận bất kỳ món quà nào từ cô ấy cả. Cố chấp đến mức vô lý luôn ấy.” Nasir bật cười: “Ông ấy vốn dĩ là như thế rồi.”
“Chắc hẳn chỉ huy đã rất sốc khi ngài Antonio phá lệ, đích thân nhờ cô ấy giúp đỡ.” Nasir nói thêm, vẫn giữ vẻ thích thú: “Cô ấy còn bảo tôi kiểm tra xem cậu có mang theo bùa chú gì không đấy.”
“Cũng dễ hiểu thôi. Dù chẳng dùng mẹo mực gì, cậu vẫn có một khí chất khiến người ta không thể phớt lờ.” Nasir mỉm cười nói.
“Khí chất” nghe sao mà kỳ cục…
“Tôi xin lỗi vì chuyện khi nãy. Do năng lực của tôi không hiệu nghiệm với cậu nên buộc phải tìm cách khác để chắc chắn rằng cậu không phải mối đe dọa.”
Vậy nên anh rút kiếm ra để xem tôi có phản kháng không à?
Hội này thật là…
Thật lòng mà nói, với đầu óc hiện đại như tôi thì sống sót ở cái nơi thế này đúng là không dễ chút nào.
“Tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không?”
“Cứ hỏi.”
“Nasir, anh thật sự là thẩm giáo à? Hay chỉ giả vờ để hù tôi thôi?”
“Hả? Ha! Cậu nghĩ tôi lại giả làm thẩm giáo sao?” Nasir bật cười sảng khoái: “Giả mạo thẩm giáo là trọng tội đấy, bị xử tử ngay! Chẳng ai liều mạng làm thế chỉ để dọa người đâu.”
“Tôi là Thẩm giáo thật đấy, tôi đảm bảo với cậu. Chẳng lẽ tôi không giống như hình dung của cậu sao?”
“Cũng hơi hơi…”
Tôi vẫn khó tin nổi anh ta thật sự là thẩm giáo…
Có vẻ giáo phái đang khá lộn xộn vào thời điểm này.
Liệu tôi có thể trông cậy vào họ để tránh né Ngoại Thần trong tình trạng thế này không đây?
“Chuyện đã đến nước này rồi, tôi nên giải thích rõ cho cậu. Tôi cần nói cho cậu biết tình trạng hiện giờ của mình và chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu đặt chân đến Đại giáo đường.”
“À, vâng.”
“Cậu có biết mấy vị thần dưới trướng Roklem, những người hợp tác với giáo phái Trật tự không?”
“Có, tôi biết vài vị, nhưng không phải tất cả.”
“Thế còn những vị thần nằm ngoài giáo phái thì sao?”
Đó là những vị thần không quy phục Roklem. Có cả những thần bản địa như [Thần May Mắn], vốn không chống đối cũng chẳng theo phe Roklem. Tuy nhiên, phần lớn đám đó đều ôm lòng căm hận và muốn trả thù Roklem. Bởi vì Roklem đã thẳng tay đàn áp bất kỳ ai tin vào các vị thần không quy phục ông ta.
Rồi còn cả những Ngoại Thần đang muốn lật đổ Roklem, dù họ chưa từng bị cơn thịnh nộ của ngài trực tiếp giáng xuống.
“… Tóm lại là tà thần, đúng không?”
“Về cơ bản thì, đúng là người ta thường nghĩ vậy.”
“Những kẻ từ chối gia nhập giáo phái thường mang dã tâm muốn lật đổ nó.” Nasir giải thích thêm.
“Nhưng không phải ai có liên hệ với thần bên ngoài giáo phái cũng bị gọi là dị giáo. Ví dụ như những người bị ban phước một cách ép buộc chẳng hạn.” Nasir ngừng lại một chút, rồi hạ thấp giọng: “Nói thật thì tôi cũng là một trong số đó. Tôi đã được ban phước bởi một thực thể ngoài giáo phái.”
“Gì cơ, anh á, Nasir?”
Mắt tôi trợn tròn vì sốc, lần này không phải diễn. Tôi thật sự bị choáng.
Một Thẩm giáo mà trên danh nghĩa lại là dị giáo?
Điên rồi.
“Đúng vậy. Tôi chưa từng nhận được phước lành Trật tự nên không có thẩm quyền tuyên án ai cả. Nhưng tôi vẫn có quyền thẩm vấn.” Nasir tiếp tục: “Phước lành của tôi rất hữu dụng trong chuyện đó. Xin lỗi nhé, nhưng tôi không thể tiết lộ nó là gì.”
Thôi miên đúng là gian lận trắng trợn trong thẩm vấn còn gì.
Nhưng chẳng phải giáo phái nên đứng trên mấy thứ kiểu đó sao?
“Dù sao thì, trường hợp của tôi xem như là thuận lợi, nhưng không phải ai cũng được vậy đâu. Nếu chỉ huy không có cảm tình với tôi, chắc tôi đã chẳng có duyên làm kỵ sĩ thẩm giáo rồi…”
Vậy ra chỉ huy tuyển một kẻ thôi miên làm kỵ sĩ thánh chỉ vì có ích thôi sao? Cái tòa này đúng là rối ren thật rồi.
“Được một thực thể ngoài Thánh Hội ban phước… cũng như bị đóng dấu suốt đời vậy. Một vết sẹo hay xiềng xích vĩnh viễn.”
Nếu là tôi, tôi đã còng đầu cái tên thôi miên đó từ lâu rồi… Giáo phái nghĩ gì không biết nữa.
“Cho nên, Chỉ huy Casimir mới hy vọng cậu cứ ở yên làm nông dân, tránh xa giáo phái, vì muốn tốt cho cậu thôi.”
Thảo nào Vực Tối lại rối như tơ vò.
“Nhưng sau khi gặp cậu rồi, tôi hiểu vì sao ngài Antonio lại nhờ tôi chuyện đó.”
Càng nghe Nasir nói, tôi lại càng lo lắng cho tình hình hiện tại của giáo phái Trật tự.
Một gã thẩm giáo dị giáo như anh ta giờ đây chỉ cần trò chuyện vài phút là có thể “tạm chấp nhận” ai đó, rồi thế là xong?
Nếu tôi gia nhập giáo phái bây giờ, chẳng phải bên trong đã bị dị giáo len lỏi đầy rẫy rồi sao?
“Cậu quý giá quá mức để mãi làm một tên nông nô tầm thường, Fabio.”
“… Cảm ơn lời khen của anh, Nasir.”
“Một khi chỉ huy Casimir gặp cậu, cô ấy sẽ hiểu thôi.”
Nếu họ còn có thể phong một gã thôi miên làm thẩm giáo, thì tôi chắc cũng dư sức được nhận vào, đúng không?
“Vậy, Fabio, nếu cậu gia nhập giáo phái, vậy thì cậu muốn đảm nhiệm vai trò gì? Làm tế tự thì không được đâu, vì cậu chưa nhận được phước lành từ Thánh Chủ, nhưng vẫn còn nhiều con đường khác. Nếu cậu thích sách vở thì làm việc trong thư viện của nhà nguyện cũng khá hợp. Còn nếu cậu nhắm tới vị trí thánh kỵ sĩ, dù có hơi trễ vì tuổi tác nhưng tôi vẫn có thể giúp cậu được…”
Nasir vẫn tiếp tục nói, nhưng trong đầu tôi thì đầy rẫy nghi ngờ về giáo phái.
Tôi đã tưởng đây là cơ hội bằng vàng, nhưng lỡ đâu chỉ là một cái bẫy thì sao?
“Vậy cậu đang nhắm tới vai trò gì?”
“Ờ? À, tôi từng nghĩ đến việc trở thành người đọc Thánh văn* trong nhà thờ…”
*Lector
“… Gì?”
“Vâng. Nhưng vì hôm nay mới biết mình không có phước lành Trật tự, nên có lẽ phải từ bỏ giấc mơ đó rồi. Tôi luôn mơ được làm một người đọc Thánh văn, giờ thì chắc phải cân nhắc lại con đường của mình…”
“Tại sao cậu lại chọn chức vụ đấy? Đó là chức vụ chỉ mấy kẻ cùng đường mới chọn thôi.”
“Vậy sao…? Tôi không biết… Nó tệ đến thế à?”
“Người đọc Thánh văn chỉ là cái danh cho mấy kẻ thua trong tranh chấp gia tộc rồi bò vào nhà thờ trú thân. Toàn là hạng người muốn giả làm giáo sĩ mà không chịu bỏ công sức học hành. Chúng chẳng có tri thức, chẳng có thần lực, cũng chẳng có nổi sự tự kiềm chế! Loại đó thì làm sao được xem là giáo sĩ thực thụ chứ!” Giọng Nasir dần lớn hơn, rõ ràng đang bực bội.
Nhưng càng tìm hiểu, tôi lại càng thấy làm một người đọc kinh thánh đúng là công việc trong mơ.
Ý tôi là, đó là một chức danh hư danh dành cho những kẻ có đặc quyền, chỉ muốn sống ung dung giả làm giáo sĩ mà không phải gánh vác trách nhiệm thực sự… Chẳng phải đó chính là định nghĩa của xa hoa và tự do sao?
Nhưng tôi đâu có ngu đến mức đáp lại cơn bực của Nasir bằng một câu kiểu “nghe vậy tôi lại càng khoái hơn đấy.” Nhất là khi anh ta rõ ràng đang cay cú vì đám đặc quyền chui vào vai trò người đọc. Thế nên, tôi quyết định chuyển hướng cuộc trò chuyện.
“Vậy sao? Tôi chỉ bị lời bacs Antonio tác động thôi. Cứ nghĩ, nếu mình biết đọc Thánh Văn thì có thể tránh được lao động tay chân suốt đời…”
“Cậu học Thánh Văn chỉ để khỏi phải lao động à? Khá lanh đấy, nhưng… ngây thơ quá. Mà thôi, với vốn hiểu biết hạn hẹp của cậu thì bị dụ cũng là chuyện dễ hiểu.” Nashir lắc đầu.
… Với một game thủ kỳ cựu như tôi mà bị nói là thiếu hiểu biết thì đúng là xúc phạm thật đấy.
“Anh nói đúng. Tôi nên tích lũy thêm kinh nghiệm trước khi đưa ra quyết định lớn.”
Sự thân thiện quá mức của Nasir bắt đầu khiến tôi thấy bất an.
Cảm giác cứ như một tập đoàn lớn hàng đầu trong ngành lại đi tuyển một kẻ không có chuyên môn gì rõ ràng, rồi bảo “cứ vô trước đi, chức vụ tính sau”. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ thấy cờ đỏ bay phấp phới.
Rốt cuộc, bên trong giáo phái Trật tự đang có chuyện gì?
Thận trọng là điều hợp lý nhất lúc này.
Nếu tôi là một kẻ được chọn, một thiên tài bẩm sinh mang sức mạnh thần thánh vượt trội, vậy thì việc được đối đãi đặc biệt thế này còn có thể hiểu được. Nhưng tôi chỉ là một kẻ dị giáo từ đâu rớt xuống, đến bị đánh chết ngay tại chỗ còn chẳng kịp phản kháng. Vậy mà Nasir vẫn đối xử với tôi tử tế như thế?
Chẳng lẽ bọn họ đang dụ dỗ tôi vào một trại giam trá hình cho những kẻ dị giáo tiềm năng nào đó?
Thành thật mà nói, khả năng đó còn hợp lý hơn việc giáo phái thật sự bao dung với dị giáo.
… Hay ảnh hưởng của Antonio lại lớn đến mức đó?
Ý tôi là, chức chỉ huy tương đương với cấp bậc trung tướng trong quân đội, và nếu cha của một trung tướng gọi điện nhờ trông chừng một người giúp thì người đó kiểu gì cũng được đối xử như khách VIP. Mà nếu trung tướng đó còn từng học ở đại học hàng đầu bên Bình Nhưỡng nữa thì…
‘Ồ, đó hẳn là một người ưu tú nhỉ?”
Tôi lại thấy không lạc quan lắm.
Biết đâu trung tâm giam giữ sắp tới lại ấm cúng bất ngờ thì sao?
“Tôi phải đi chào ngài Antonio một tiếng>” Nasir nói rồi tháo mũ giáp, để lộ khuôn mặt nổi bật của mình.
… Mắt vàng?
Làn da anh ta sẫm màu một cách khác thường, không chỉ đơn giản là rám nắng, tóc đen tuyền và có một lớp râu hơi lởm chởm.
Và đôi mắt vàng rực đó…
Người từ vùng sa mạc chăng?
Tôi chợt nhớ đến một số nhóm thiểu số trong [Phần kết] từng tìm cách hồi sinh các vị thần đã bị Roklem tiêu diệt. Những người đến từ vùng sa mạc mà tôi biết cũng có ngoại hình tương tự như vậy.
Nhưng họ tin vào vị thần nào nhỉ?
Hồi sinh một vị thần đã chết đâu phải chuyện đáng để bỏ công sức. Khi những người tị nạn mang theo thi hài và phúc lành của thần họ đến với giáo phái, kết cục thường là bị tẩy não rồi cải đạo thành tín đồ mới. Trí nhớ của tôi về chuyện này hơi lờ mờ, nhưng đại khái là thế.
“Mắt tôi trông lạ lắm à?” Nasir hỏi, làm tôi giật hết cả mình.
"Vâng?”
“Ý tôi là màu mắt đấy.” Anh ta nói thẳng.
Chẳng lẽ tôi nhìn lộ liễu quá, hay là anh ta tự nhắc đến vì đoán tôi đang tò mò về sắc tộc của mình?
“Vâng, màu mắt đó khá đặc biệt.”
“Ở Đế quốc, màu mắt này hiếm đến mức người dân của tôi từng được gọi là ‘Vàng Sa Mạc’.” Nasir giải thích.
“Vậy anh đến từ sa mạc thật à?”
“Phải. Tôi sống ở đó đến năm mười ba tuổi. Từ đó đến nay thì chủ yếu sống trong Đế quốc.”
Cuộc chinh phạt quy mô lớn của Đế quốc cũng đâu có xảy ra cách đây quá lâu.
Cuộc chinh phạt quy mô lớn của Đế quốc cũng chỉ mới diễn ra cách đây không lâu. Tôi không nhớ rõ năm nào, nhưng xét theo số lượng người tị nạn từng trực tiếp trải qua chiến tranh thì chắc chắn là trong vòng ba mươi năm trở lại đây.
Vậy là giáo phái chấp nhận một kẻ dị giáo đến từ thuộc địa làm kỵ sĩ thánh à.
“Cậu trông có vẻ không mấy ngạc nhiên.” Nasir nhận xét, ánh mắt chăm chú dò xét tôi.
“… Tôi nên ngạc nhiên sao?”
“Tôi nghĩ cậu sẽ sốc hơn chứ. Chắc cậu chưa từng gặp ai giống tôi trước đây. Thường thì người ta hay phản ứng như vậy.”
“Anh muốn tôi tỏ ra bất ngờ à?” Tôi hỏi, có phần tò mò.
“Không, tôi thích phản ứng của cậu đấy,” Nasir đáp, kèm theo một nụ cười: “Fabio, cậu thật sự có tài khiến người ta bất ngờ.”
Chẳng lẽ không kỳ thị chủng tộc lại là chuyện lạ?
Nhưng nghĩ lại thì, nạn phân biệt chủng tộc vẫn còn tồn tại cả ở thế kỷ 21, mà thời trung cổ thì còn tệ hơn nhiều. Việc con người từng bị đem ra trưng bày như động vật trong sở thú và những vụ như vậy còn kéo dài đến thế kỉ 19 vẫn là một điều kinh hoàng.
Thấy Nasir ngạc nhiên chỉ vì tôi không phản ứng gì khiến tôi chợt cảm thấy buồn buồn.
Dù sao thì, có lẽ tất cả là lỗi của cái thế giới trung cổ lạc hậu này.