Hẹn cả nhà mình vào 21h tối thứ 4 và Chủ nhật hàng tuần nhaa
Chương 13: Giờ thì tôi thấy như thể mình mới là người bị phản bội vậy.
「 “Lâu rồi không gặp, bác Antonio.”
“Ta đoán là Casimir cử anh đến? Anh đến sớm hơn ta tưởng đấy. Người ta bảo sẽ mất ba ngày cơ mà. Thế nào, anh đã gặp Fabio chưa?” Antonio đặt bộ đồ đan xuống, trong mắt ánh lên chút ngạc nhiên.
“Bao nhiêu năm rồi mà bác chẳng thèm hỏi lấy một câu xem tôi sống chết ra sao.”
“Anh đang đi công vụ mà. Ta chắc anh cũng muốn xong việc để đi cho nhanh thôi.”
“Bác lạnh lùng thật đấy.”
Nasir đưa tay vào trong áo khoác, lấy ra một chiếc vòng cổ từng được giấu kỹ trong lớp vải: “Bác cho phép tôi gọi là ‘bác’, vậy mà lại giữ khoảng cách tình cảm thế này hơi đau lòng đấy.”
“… Nasir?”
“Vâng, là tôi đây, thưa bác.” Nasir xác nhận, nụ cười trở lại trên môi. “Đến cả bác cũng không nhận ra tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Bùa mới đấy hử?”
“Vâng.”
Đôi mắt Antonio mở to khi nhìn kỹ chiếc bùa hình huy chương mà Nasir đang nghịch trong tay. “Nó thay đổi diện mạo của anh, nhưng chắc không chỉ có vậy, đúng không?”
“Quả nhiên, bác vẫn tinh ý như xưa. Bùa này tên là ‘Điểm mù’. Không chỉ thay đổi ngoại hình, nó còn che giấu sự hiện diện của tôi, khiến người khác khó mà nhớ được tôi.”
“Đúng là ấn tượng thật. Xem ra có thể ứng dụng vào nhiều việc.”
“Đúng là vậy, nhưng nó cũng có điều kiện đi kèm. Sức mạnh của nó rất dễ bị lạm dụng, nên tôi chỉ được phép dùng trong những tình huống nhất định. Thật đáng tiếc.”
Nasir quý chiếc bùa này lắm.
Dù dùng lâu có thể gây ra mất trí nhớ nhưng lợi ích mà nó mang lại thì quá lớn để bỏ qua.
Lá bùa không chỉ thay đổi diện mạo người đeo, mà còn thao túng nhận thức của người khác, khiến họ lướt qua người mang nó như thể chẳng hề thấy ai ở đó. Khi được kích hoạt, Nasir có thể di chuyển mà không bị ai để ý, trừ khi chính anh ấy chọn để lộ mình ra.
Lẽ ra nó phải luôn hoạt động hiệu quả như thế này.
Dòng suy nghĩ của Nasir bị cắt ngang bởi ký ức về một chàng trai trẻ đã nhìn chằm chằm vào anh ấy, khiến anh ấy phải kiểm tra lại xem bùa có còn đang kích hoạt không. Bị sự kháng hiệu ứng ‘Điểm mù’ của cậu nông nô ấy làm cho tò mò, Nasir đã thử sử dụng năng lực thôi miên của mình lên cậu, một thứ năng lực làm người ta cảm thấy quen thuộc với anh ấy rồi sẽ vô thức nôn ra hết mọi chuyện. Nhưng bất ngờ thay…
Nó hoàn toàn vô hiệu.
Thông thường, những người trúng phép thôi miên sẽ trở nên thư giãn và đón nhận anh như một người bạn thân quen. Nhưng chàng trai Fabio ấy chỉ có chút sững sờ rồi bắt đầu cảnh giác, như thể cậu cảm nhận được Nasir vừa làm gì nhưng lại không thể xác định rõ đó là gì.
Dù cho đó là một phước lành vĩnh viễn hay tự động phòng thủ thì đều rất đáng kinh ngạc.
Càng nghĩ về nó, Nasir càng cảm thấy tò mò.
Tại sao một tên nông nô hèn mọn như Fabio lại được ban cho sức mạnh phi thường đến vậy?
Phản ứng của Fabio trước thanh kiếm của Nasir — giật mình, nhưng không hề sợ hãi — chỉ càng khiến anh ấy thêm sinh nghi.
Ảo ảnh của mình cũng không có tác dụng với cậu ta. Fabio chỉ bị giật mình bởi nhát kiếm thật sự chém xuống.
Ảo ảnh là phước lành mạnh nhấy của Nasir, ngay cả những thánh kỵ sĩ tinh nhuệ nhất của giáo phái, cấp Bách đội trưởng, cũng chỉ có thể kháng cự một phần.
Ấy vậy mà phước lành kia lại có thể dễ dàng xua tan mọi “lệch lạc” theo ý muốn.
Ngay cả một tổng giám mục cũng không thể làm được điều đó nếu chưa tuyên bố thánh địa.
Động cơ của vị thần ẩn danh đứng sau cậu thiếu niên kia vẫn còn là ẩn số, nhưng có một điều chắc chắn: họ đã ban xuống một phước lành sánh ngang với một Sứ đồ.
Phải chăng đây là bước đi nhằm nhắm vào Antonio… không, là cựu tổng giám mục Ansberto?
Chẳng có lý gì một vị thần bí ẩn lại ban cho một nông nô ở nơi khỉ ho cò gáy một phúc lành hùng mạnh đến vậy nếu không nhằm một mục đích rõ ràng.
Không ai rõ bằng cách nào mà Fabio lại lần ra được tung tích của cựu tổng giám mục Ansberto, một thông tin vốn chỉ nằm trong tay những người đứng đầu giáo phái. Nhưng nếu không phải nhằm vào vị cựu tổng giám mục kia thì việc ban xuống một phước lành xa xỉ như thế cho một kẻ phàm tục thật sự quá phi lý.
Dựa theo lẽ đó, Nasir bắt đầu tự hỏi…
Tại sao phải tiếp cận Antonio, một người gác chuông vô danh?
“Nếu cậu ta không đưa ra được một câu trả lời thỏa đáng, ta đãchém chết cậu ngay tại chỗ rồi…”
Chỉ đến lúc đó, Nasir mới hiểu vì sao Antonio lại phải đích thân viết một bức thư dài đến vậy gửi cho chỉ huy Casimir.
Năng lực nguy hiểm nhất của Fabio không phải là một phước lành bí ẩn hay món quà thần thánh khó lường.
Nó không đến từ những nghi lễ phức tạp, quyền năng áp đảo, thần uy chấn nhiếp, hay trí tuệ từng trải đầy uy thế.
Một tên nông nô hèn mọn, không có bất kỳ điều gì trong số đó, lại chỉ bằng vài câu nói đã khiến anh ấy phải dao động.
Vị thần vô danh kia không ban phúc cho Fabio như một phương tiện để đạt được điều gì đó.
Fabio chính là mục tiêu sau cùng.
Dù chỉ mới tích lũy được chút ít tri thức và trải nghiệm, cậu đã khiến Antonio, một cựu tổng giám mục, và cả anh, một kẻ chuyên săn dị giáo, phải để tâm.
Sức ảnh hưởng mà cậu có thể đạt được khi trưởng thành và tích lũy thêm hiểu biết thực sự là điều đáng sợ.
“…Bác Antonio, bác có biết bản chất của phước lành mà Fabio sở hữu không?” Nasir hỏi.
“Chà… xét việc cậu ấy biết nhiều thứ chưa từng được dạy, lại có sự gắn bó kỳ lạ với sách vở, ta đã nghĩ có lẽ cậu ấy được ban phước bởi Thần Ghi Chép…”
Ông liếc nhanh về phía Nasir, rồi nói thêm: “Anh đã gặp thằng bé rồi à? Nhìn vẻ mặt anh, ta đoán anh đang nghi ngờ điều gì đó.”
“Không, thực sự thì tôi vẫn chưa rõ gì cả.”
“Nhưng tôi lại có thể khẳng định chắc chắn, phước lành đó không đến từ Thần Ghi Chép.” Nasir nói chắc nịch: “Fabio nhận ra tôi ngay cả khi tôi đang đeo bùa chú.”
Phản ứng của cậu hoàn toàn không giống người dân Đế quốc điển hình khi gặp một người thuộc bộ tộc sa mạc như Nasir. Thay vì tỏ ra sững sờ hay dè dặt, Fabio chỉ khựng lại trong chốc lát, rồi gật đầu xác nhận.
“Ngay cả khi tôi nhắc đến màu mắt khác thường, hay gọi là ‘vàng sa mạc’, cậu ta cũng không thắc mắc lấy một lời.”
Là người mang bùa 'Điểm mù’, Nasir hiện ra trong mắt người khác như một công dân Đế quốc bình thường, với đôi mắt xanh và mái tóc nâu vàng. Vì vậy, nếu Nasir bất ngờ đề cập đến màu mắt khác thường của mình, phản ứng hợp lý nhất từ đối phương lẽ ra phải là sự nghi ngờ.
Thế nhưng, Fabio lại hành xử như thể cậu nhìn thấu toàn bộ ảo ảnh, nhận ra đôi mắt vàng thật sự của Nasir mà không hề tỏ ra nghi hoặc.
Đáng chú ý là Fabio không hề tỏ ra kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của một người đến từ bộ tộc sa mạc…
Nhưng điều thực sự vượt ngoài mọi lý giải là khả năng của Fabio trong việc nhìn thấu ‘Ảo ảnh của Nephiton’, một kỳ tích vốn được cho là bất khả thi.
Để hiểu rõ điều này, ta cần phân biệt ảo ảnh với ảo giác hay thôi miên. Chúng không chỉ đơn thuần là thao túng cảm giác hoặc nhận thức cá nhân, mà là sự bẻ cong ánh sáng một cách khách quan, hoàn toàn độc lập với các giác quan của con người. Trong khi những thứ như ảo giác hay thôi miên còn có thể bị cản lại hoặc hóa giải bằng bùa chú hay phước lành, thì ảo ảnh lại là một thứ gần như không thể chống đỡ.
Ngăn chặn sức mạnh của một ảo ảnh hay phá vỡ nó đã là chuyện cực kỳ khó khăn, còn nhìn thấu một ảo ảnh đang hoạt động thì gần như nằm ngoài khả năng của bất kỳ ai.
Thế nhưng, chàng trai trẻ mà anh ấy gặp hôm nay, Fabio, lại làm được điều đó một cách dễ dàng.
Vì tò mò không biết bùa chú có còn hiệu lực hay không, Nasir đã gặp Antonio trong khi vẫn đeo 'Điểm mù’. Và điều khiến anh ấy kinh ngạc là… Antonio hoàn toàn không nhận ra. Dù quyền năng thần thánh của Antonio đã suy giảm đáng kể sau khi ông tự tay phá bỏ các lời thệ nguyện, ông vẫn từng là một tổng giám mục, vậy mà vẫn không hề cảm nhận được chút gì bất thường trong ‘khoảng mù’…
Năng lực của Fabio không chỉ đơn thuần là phòng ngự hay triệt tiêu sự bóp méo nhận thức. Cậu hoàn toàn miễn nhiễm với mọi loại ảo ảnh của Nephiton.
Ngay cả sau khi Nephiton bị ám sát và mất quyền lực bởi tay Roklem, vẫn chưa vị thần nào vượt qua được ông ta trong lĩnh vực ảo ảnh.
Dù đã chết và thần lực suy giảm, Nephiton vẫn là bậc thầy tuyệt đối về ảo ảnh. Bùa chú được rèn từ tàn tích của ông ta cùng ảo ảnh từ [Điểm Mù] là thứ không thể xuyên phá, ngay cả bởi phước lành của những vị thần vô danh cấp độ Sứ đồ.
“Bác Antonio, tôi rất tiếc phải thông báo rằng tôi không thể thực hiện yêu cầu của bác.” Nasir nói, giọng trầm hẳn xuống.
Antonio đã khẩn khoản, thậm chí là cứng rắn, trong những lời thỉnh cầu gửi đến Casimir, mong rằng Fabio có thể được sống một cuộc đời “bình thường”.
Ông không muốn Fabio bị công nhận là kẻ "được ban phước ngoài giáo phái", mà chỉ mong cậu sống trong Đại giáo đường, học hành và phụ giúp các linh mục, như một thanh niên có trí tuệ hơi nhỉnh hơn mức trung bình một chút.
Có lẽ nếu phước lành của Fabio không bị xem là mối đe dọa, mong ước của Antonio đã có thể được chấp thuận.
“… Cậu ta thực sự rất đặc biệt.”
Không chỉ năng lực mà chính bản chất của phước lành nơi Fabio mới khiến cậu trở nên đặc biệt, việc một vị thần quyền năng, cố tình giấu tên, ban phước lành ấy cho cậu, đã tự thân là điều ‘nguy hiểm’.
“Giấu giếm chuyện này có thể đặt cả cậu ta lẫn chúng ta vào vòng nguy hiểm.”
Đôi mắt Antonio mở to, tay hơi run lên khi sức nặng của cuộc trò chuyện đè nặng lên ông. Sau một lúc lâu im lặng, lặng lẽ vang vọng những suy nghĩ chưa thốt thành lời, Antonio cất tiếng, giọng thận trọng và pha chút lo ngại: “Ta mong là mình sẽ không phải hối hận vì đã gửi bức thư đó.”
Nhưng liệu hối hận có thực sự tránh khỏi trong tình huống này?
Bao nhiêu lần ông đã định viết thư cho Casimir, rồi lại vò nát tờ giấy trong tuyệt vọng?
Nếu như Fabio không hành xử như thể cậu sắp sửa trốn đi đâu mất thì có lẽ ông đã chẳng bao giờ gửi bức thứ đó đi.
Có lẽ, trước những động cơ đầy ẩn ý của vị thần vô danh kia, giao Fabio cho một người đáng tin cậy để bảo vệ cậu mới là lựa chọn khôn ngoan hơn.
Thế nhưng, suy cho cùng, điều đó lại giống như đặt Fabio dưới sự giám sát nghiêm ngặt hơn là thật lòng muốn bảo vệ cậu.
Antonio cảm thấy nghẹn thở.
Những người sở hữu “phước lành bên ngoài giáo phái” đầy quyền năng sẽ luôn bị nghi kỵ, chẳng bao giờ được chấp nhận hoàn toàn, cũng không được phép rời đi cho đến hơi thở cuối cùng.
Liệu một người như thế có còn giữ được lý trí đến phút cuối không?
“Bác sẽ không hối hận đâu, ông bác ạ. Tôi tin chắc là vậy.” Nasir trấn an.
“Anh định xoa dịu lão già này bằng mấy lời an ủi rỗng tuếch à?” Khuôn mặt Antonio nhăn lại thành một nụ cười méo mó.
Không ai có thể đảm bảo được tương lai khi tất cả vẫn còn chìm trong mù mịt.
Hơn nữa, Nasir vốn chẳng có thẩm quyền quyết định chuyện này. Quyền quyết định cuối cùng nằm ở Casimir. Anh ấy hiểu rất rõ Antonio luôn ghét những lời hứa suông, vậy thì việc anh ấy nói ra những điều bản thân chẳng thể đảm bảo trong tình huống này có nghĩa là gì?
Nasir mỉm cười nhẹ nhàng. “Không, tôi chỉ đang đặt niềm tin vào ấn tượng mà cậu trai ấy để lại trong tôi, dù chỉ là qua một cuộc trò chuyện ngắn.”
“… Vậy anh đã thấy gì ở thằng bé?”
“Một sự chắc chắn rằng, bất kể điều gì xảy ra, cậu ta cũng sẽ không khiến bác thất vọng, thưa bác.”
Khi Nasir dứt lời, cơn giằng xé trong lòng Antonio dần lắng xuống. Nỗi sợ và nghi hoặc của ông tìm được đôi chút an ủi trong sự chân thành ấy.
… Fabio à.
“Nếu chỉ huy Casimir tinh tường như tôi nghĩ, cô ấy sẽ hiểu. Vậy nên, đúng thế, tôi tin vào phán đoán của cô ấy, và cả vào con người của Fabio.” Nasir duỗi người rồi thoải mái ngả lưng vào ghế.
“Bác đừng lo lắng quá. Ngay cả trong giáo phái, cậu ta cũng sẽ được yêu mến.”
Chẳng phải chính cậu là người khiến tổng giám mục Ansberto từ bỏ cả những nguyên tắc trước kia của ông sao?
Antonio bối rối hắng giọng.
“Ta đâu còn là tổng giám mục nữa…”
“Tôi biết bác không phải. Nhưng khi bác viết thư cho chỉ huy Casimir, chẳng phải bác đã dùng ấn của tổng giám mục sao?”
Sau khi từ nhiệm khỏi chức vị Tổng giám mục, Antonio đã thề sẽ từ bỏ toàn bộ quyền năng của mình và khước từ chức tư tế. Ông muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ, và đã cố gắng hết sức để tránh mọi thứ có thể gợi nhớ đến cuộc đời trước kia. Ông thậm chí còn giấu cả tên rửa tội và giữ kín nơi ở mới. Ngay cả Casimir, một chức sắc cấp cao trong giáo phái, đồng thời là con riêng của ông, cũng chỉ biết mang máng rằng cha dượng mình đang làm linh mục ở một giáo xứ nào đó.
Casimir buộc phải gửi thư cho Antonio thông qua văn phòng Giáo hoàng, và thư hồi âm cũng đi theo lộ trình ấy. Vì thư từ đều bị văn phòng Giáo hoàng giám sát nghiêm ngặt, cô ấy luôn cân nhắc kỹ từng lời, đặc biệt là mỗi khi muốn bày tỏ sự bực bội trước sự cố chấp của Antonio.
Tuy nhiên, điều khiến người ta kinh ngạc là bức thư Antonio gửi thẳng cho Casimir, bỏ qua mọi thủ tục thông thường, lại mang theo con dấu ông từng dùng khi còn là tổng giám mục, có lẽ để tránh bị nghi ngờ là thư giả mạo.
“Chỉ huy Casimir đã nổi giận vì chuyện đó đấy.”
Nasir cảm thấy tò mò về lý do khiến Antonio, người xưa nay nổi tiếng cứng nhắc, lại bất ngờ tỏ ra nhượng bộ dù chỉ một chút. Trước ánh mắt dò xét của Nasir, Antonio khẽ liếc đi chỗ khác.
“Bác có muốn nhắn gì với chỉ huy Casimir không?” Nasir hỏi.
“… Con bé sẽ không hiểu vì sao ta lại làm vậy, vì sao ta phải cố gắng đến mức này.”
Trên thế gian này, Roklem — Thần Trật tự và Phán xét — là đấng thi hành luật lệ và giáng phạt mọi kẻ phạm tội, bất kể địa vị hay tước vị. Khi tự ý thay đổi Thánh giáo điển, Antonio đã vi phạm trật tự thần thánh và phải gánh lấy hậu quả khiến thần lực của ông suy giảm nghiêm trọng. Từ chức tổng giám mục không nhất thiết đồng nghĩa với việc từ bỏ hoàn toàn chức tư tế, nhưng Antonio đã dứt khoát từ bỏ tất cả, quyết tâm sống đúng với tín niệm của mình.
Casimir rất khó chấp nhận lựa chọn của cha dượng mình.
“Ta vẫn nhớ con bé từng gào lên với ta. Nó hỏi ta trốn đi đến nơi vô danh nào đó thì giải quyết được gì, có thật sự thay đổi được gì không, hay rồi cuối cùng ta cũng chỉ ngập chìm trong nuối tiếc. Đến giờ ta vẫn nhớ rõ gương mặt Casimir khi đó, nhăn nhó vì giận dữ.”
Khi nghe những lời giận dữ của Casimir khi ấy, Antonio có thể cảm nhận được tình yêu thương và sự lo lắng mãnh liệt ẩn trong từng câu chữ. Thế nhưng, cơn thịnh nộ của cô ấy hòa cùng những giọt nước mắt đau đớn, lại như lưỡi dao tẩm độc, đâm sâu vào tim ông, để lại vết thương âm ỉ mãi không lành.
“Lúc đó ta không đủ can đảm để đáp lại, nên đã quay lưng bỏ đi. Nhưng bây giờ, ta muốn đưa ra câu trả lời.”
Con đường mà ông chọn mang theo ý nghĩa sâu sắc và mục đích lớn lao.
Hối tiếc sẽ không nuốt chửng được ta.
Một kỷ nguyên mới sắp sửa khai mở.
Bởi vì…
“Hãy nói với con bé rằng ta đã tìm thấy một điều vô cùng quý giá và không gì có thể thay thế ở nơi này.”
Ông đã tận mắt chứng kiến trật tự thiêng liêng và huy hoàng nhất giữa chốn khiêm nhường nhất. 」
***
Bác Antonio à… Tôi thật sự từng nghĩ ông chỉ là một người gác chuông đáng kính và được yêu mến trong ngôi làng biên cương nhỏ xinh này.
Khi đang rót nước cho ngựa của kỵ sĩ, đầu óc tôi cứ không ngừng tua lại chuỗi sự kiện dồn dập vừa qua như một chuyến tàu lượn hoang dại.
Tiết lộ khiến tôi choáng váng nhất thậm chí còn không phải là chuyện tên dị giáo làm thẩm giáo, hay mớ hỗn loạn mà người ta gọi là giáo phái Trật tự. Không, đó là cú sốc khi nhận ra một người mà tôi đã quen thân suốt nửa năm qua hoàn toàn không phải là người tôi nghĩ ông ấy là.
Ông chưa từng để lộ một chút manh mối nào, dù có thể đã ngờ rằng tôi là dị giáo.
Tôi còn từng lo bác Antonio quá ngây thơ, sợ ông bị kẻ xấu lợi dụng lừa gạt…
Giờ thì tôi thấy như thể mình mới là người bị phản bội vậy.
Mỗi lần nói mình không phải là linh mục, ông đều nói theo kiểu “hiện tại thì không”.
Còn chuyện bảo rằng phải học kinh thánh mới được xem là biết chữ thì đúng là lời nói dối trắng trợn…
Nhưng điều không thể tha thứ nhất? Là ông đã trực tiếp báo cáo tôi với thẩm giáo.
Khi ông nói đã nhờ một giáo sĩ đến hộ tống tôi, tôi còn xúc động nghĩ, “Trời ơi, ông ấy vì tôi mà cất công làm tới mức này sao?” Vậy mà cú sốc khi phát hiện cái gọi là “giáo sĩ” đó lại là một dị giáo làm thẩm giáo…
Tôi đã tưởng sẽ được đi xe xịn khi ông nói đã chuẩn bị phương tiện đưa đón. Trong đầu tôi còn mường tượng tới cảnh được ngồi xe như minh tinh. Vậy mà thứ chờ tôi lại trông chẳng khác gì một cỗ xe áp giải tù nhân khả nghi.
Dù viên thẩm giáo kia chỉ là một người quen sơ và có những quy tắc cực kỳ lỏng lẻo, và tôi đã nghĩ là sẽ không chuyện gì xảy ta, thế nhưng tôi vẫn không thể không cảm thấy bị phản bội.
Nếu trước đây tôi có chút cảm tình nào với Antonio, thì sau vụ này chắc tụt thẳng xuống âm 50 điểm rồi.
Nếu tôi mà bị nhốt trong cái trại giam dị giáo nào đó, tôi thề sẽ nguyền rủa cái tên Antonio đến tận cuối đời.