Projection - Chương 109

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 109


Sau khi rời nhà hỏa táng, hai người không đến nghĩa trang hay công viên tưởng niệm mà về thẳng nhà bởi vì Se Jin không chịu đặt chiếc bình đựng tro cốt xuống. Cheon Se Joo nhận ra cậu cần thêm thời gian để chấp nhận sự chia ly nên anh từ bỏ ý định ghé qua nhà tang lễ mà lái xe về nhà.

Đến bãi đậu xe, Se Jin ôm chặt bình đựng tro cốt bước xuống. Cheon Se Joo đỡ cậu đứng dậy rồi lấy chiếc hộp trong cốp xe ra. Đó là chiếc hộp đựng những vật dụng Kim Hyun Kyung đã dùng trong bệnh viện, cuốn sổ tang do Seo Jin Young sắp xếp và tiền phúng điếu.

Khi cả hai đã mang đồ lên nhà, Cheon Se Joo đẩy Se Jin vào phòng mình trước. Phòng của Se Jin quá xa. Đó là nơi anh không thể nghe thấy tiếng khóc nên anh đã đưa cậu về phòng mình.

“Nếu nhóc cứ thế này mà ngã thì gay go đấy. Đặt nó lên đây đi.”

“…”

Nghe lời Cheon Se Joo, Se Jin lặng lẽ gật đầu. Cậu đưa chiếc bình đựng tro cốt của Kim Hyun Kyung cho anh. Cheon Se Joo đặt nó lên bệ cửa sổ có nắng chiếu vào rồi đi về phía phòng thay đồ. Ở đó, anh lấy quần áo của mình ra đưa cho Se Jin.

“Vào tắm đi, ăn cơm rồi ngủ một chút.”

“Ừm… Chú thì sao?”

“Tôi sẽ tắm ở phòng khách. Nhóc tắm ở đây đi.”

Cheon Se Joo đẩy Se Jin vào phòng tắm trong phòng mình rồi rời đi. Trước khi đến phòng tắm bên ngoài, anh nhìn chiếc hộp đặt dưới sàn phòng khách. Trong chiếc hộp đựng đồ của Kim Hyun Kyung có một lá thư riêng mà người chăm sóc Kim Seon Hee đã đưa cho Cheon Se Joo. Đó là thứ Kim Hyun Kyung đã nhờ cô ấy chuyển cho Cheon Se Joo khi còn sống.

Anh lưỡng lự một lúc rồi cầm lá thư vào phòng tắm. Khóa cửa lại, anh lặng lẽ nhìn xuống, khó khăn lắm mới bóc phong bì và lấy lá thư ra.

“Trưởng phòng, xin chào. Nếu cậu đang đọc lá thư này thì chắc là tôi đã ra đi rồi.”

Lá thư bắt đầu bằng câu đó, nó được viết bằng nét chữ nguệch ngoạc. Có lẽ là do Kim Hyun Kyung tự viết bằng đôi tay khó cử động. Cheon Se Joo nín thở đọc lá thư.

“Tang lễ đã diễn ra tốt đẹp chứ? Se Jin có khóc nhiều không?

Tôi mong thằng bé sẽ trở thành một người lớn mạnh mẽ và kiên cường hơn tôi, nhưng tôi thầm biết rằng Se Jin vốn có tính tình yếu đuối bẩm sinh nên sẽ không thể như vậy. Chắc là nó đã khóc đến khi cạn nước mắt. Nó sẽ buồn lắm. Nhưng tôi không quá lo lắng. Tôi nghĩ trưởng phòng đã ở bên cạnh Se Jin. Tôi biết cậu là người như vậy.

Năm ngoái, vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Ihwagak, tôi đã nhờ cậu chăm sóc Se Jin… Cậu còn nhớ chứ? Ngày hôm đó, trưởng phòng đã nhìn tôi với vẻ khó xử rồi lặng lẽ tránh đi. Se Jin thấy vậy đã tức giận, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng trưởng phòng cuối cùng sẽ chấp nhận Se Jin.

Giúp đỡ một người không mang lại lợi ích gì cho mình không phải là điều dễ dàng. Thế nhưng trưởng phòng vẫn đưa Se Jin về và chăm sóc. Điều đó đủ để thấy cậu là một người có trách nhiệm và lương thiện. Tôi đã nhận ra điều đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tất nhiên, nói như vậy chắc trưởng phòng sẽ nghĩ tôi không hiểu rõ cậu, nhưng tôi đã gặp qua rất nhiều người trong đời. Tôi không nghi ngờ phán đoán của mình đâu. Cậu biết không? Tính bướng bỉnh của Se Jin là di truyền từ tôi đó. :)

Tay tôi run quá, khó viết được nữa rồi. Đến đây tôi xin kết thúc lời mở đầu và đi vào trọng tâm. Trưởng phòng, lúc đó cậu đã kể chuyện về em gái cậu và đưa ra lý do giúp đỡ chúng tôi. Nhưng tôi biết, ngoài điều đó ra, trưởng phòng rất yêu quý Se Jin. Vì vậy, dựa vào tấm lòng đó, tôi lại xin cậu một lời thỉnh cầu vô liêm sỉ nữa.

Xin hãy tiếp tục chăm sóc Se Jin ngay cả khi tôi đã ra đi. Thằng bé vẫn còn trẻ con và chưa học được gì nhiều, nhưng nó là một đứa trẻ rất tình cảm và cực kỳ trân trọng những gì mình yêu thích.

Se Jin rất thích trưởng phòng.

Tôi xin cậu. Xin đừng để thằng bé phải sống một mình. Xin hãy trở thành gia đình của Se Jin.”

Lá thư có vẻ lộn xộn nhưng ý nghĩa của nó thì rõ ràng. Cheon Se Joo cau mày. Anh lặng lẽ đọc đi đọc lại lá thư bà để lại vài lần rồi khẽ nhắm mắt thở dài. Ngày anh gặp Kim Hyun Kyung lần đầu tiên hiện về trong tâm trí anh. Ký ức về việc bà cúi đầu trước anh, một người trẻ hơn bà rất nhiều, và giao phó Se Jin cho anh.

Từ đó đến nay, Kim Hyun Kyung luôn đưa ra những lời thỉnh cầu mà anh không thể từ chối. Lòng anh nặng trĩu. Anh không phải là người có thể chịu trách nhiệm cho bất kỳ ai. Anh chỉ có thể dành tình cảm cho Se Jin nhiều như vậy vì anh nghĩ rằng cậu sẽ rời đi khi trưởng thành. Làm sao anh có thể… Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng thay đổi. Khoảnh khắc khuôn mặt van xin, đôi má mềm mại và đôi mắt ướt át của Se Jin hiện lên, anh tuyệt đối không thể nghĩ đến việc đuổi cậu đi. Có lẽ vào khoảnh khắc anh linh cảm được cái chết của Kim Hyun Kyung, mọi chuyện đã được định đoạt.

Làm sao anh có thể để cậu một mình…

Nếu quyết định giữ Se Jin bên cạnh, chắc chắn sẽ có những vấn đề phát sinh. Nhưng Cheon Se Joo theo thói quen chỉ nhìn vào những điều quan trọng. Trong mắt anh, chỉ có Kwon Se Jin mà thôi. Không cần phải suy nghĩ thêm nữa.

Cheon Se Joo bật vòi sen để gột rửa những suy nghĩ phức tạp. Nước lạnh như băng bắt đầu xối xả. Anh đứng dưới dòng nước hồi lâu. Rất lâu.

Và với cơ thể lạnh buốt, Cheon Se Joo bước vào phòng ngủ. Anh nhìn Se Jin nằm trên giường, cậu chỉ lắc đầu và không có ý định ăn cơm. Cuối cùng anh cũng bỏ cuộc và nằm xuống bên cạnh Se Jin.

Ôm lấy cơ thể ấm áp của Se Jin, anh mới cảm thấy như được sống lại. Hơi ấm của Se Jin đã cho Cheon Se Joo một câu trả lời rõ ràng. Người không thể thiếu Kwon Se Jin lại chính là Cheon Se Joo. Anh chôn sâu sự thật đó trong lòng và chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, 1 tháng 1, sự háo hức của sinh nhật hay ngày đầu năm mới không đến với họ. Cheon Se Joo dành thời gian bên Se Jin trong căn nhà chìm trong im lặng. Anh cố gắng đưa Se Jin trở lại cuộc sống bình thường bằng cách chuẩn bị bữa ăn cho cậu và cùng cậu nhìn mọi người cười nói ồn ào trên TV.

Tuy nhiên, Se Jin chỉ lặng lẽ nhìn Cheon Se Joo với vẻ mặt vô cảm. Anh không thể phớt lờ ánh mắt không ngừng hướng về mình của Se Jin, như thể cậu không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, và Cheon Se Joo đã nhiều lần trao đổi ánh mắt với cậu.

Ánh mắt đó có chút khác biệt so với những gì Se Jin thường dành cho anh. Trong ánh mắt yêu thương sâu nặng của Se Jin, trong sự bám víu đầy ám ảnh khi cậu nắm chặt tay anh không buông, trong cái ôm của Se Jin khi cậu rúc vào lòng anh và ghé tai sát tim anh vào đêm qua, Cheon Se Joo cảm nhận được Se Jin đang khao khát tình cảm từ anh.

Nhưng điều đó không thể xảy ra. Sau những chuyện ở nhà tang lễ, Cheon Se Joo cho rằng việc Se Jin thích mình là điều không thể nên anh cố gắng nghĩ rằng phán đoán của mình đã sai, rằng đây chỉ là sự giãy giụa của một đứa trẻ muốn lấp đầy khoảng trống mất mát.

Sau bữa tối sớm, anh nằm cùng Se Jin trên giường. Anh ôm lấy cậu đang lặng lẽ rơi nước mắt, vỗ về lưng cậu. Se Jin mất rất nhiều thời gian để ngủ thiếp đi. Cheon Se Joo không hề cảm thấy thời gian đó nhàm chán. Có lẽ anh sẽ phải thức trắng nhiều đêm khi rời nhà vào ngày 4 nên anh muốn xoa dịu nỗi buồn của Se Jin càng nhiều càng tốt trước khi điều đó xảy ra.

Tuy nhiên, khoảnh khắc anh phải rời khỏi nhà đến sớm hơn anh tưởng rất nhiều. Vào tối ngày 1 tháng 1, Cheon Se Joo nhận được cuộc gọi đột ngột từ Chae Beom Jun. Có chuyện xảy ra ở tầng 43, yêu cầu anh lập tức lên đó.

Cheon Se Joo lặng lẽ thay quần áo để Se Jin không thức giấc và rời khỏi nhà. Nhưng thang máy không hoạt động, có lẽ đang bảo trì. Cuối cùng, Cheon Se Joo leo lên tầng trên qua cầu thang đã được mở khóa an ninh. Ngay lập tức anh phát hiện một người đang nằm sấp trên sàn hành lang tầng 43, máu chảy lênh láng. Ngửi thấy mùi máu tanh, cơ thể anh đang uể oải bỗng tỉnh táo lạ thường, mọi giác quan đều trở nên nhạy bén. Cheon Se Joo lạnh lùng nhìn xung quanh.

“Có chuyện gì vậy?”

Ánh mắt sắc bén của anh nhanh chóng lướt qua bộ dạng của người đàn ông gần như đã thành cái xác.

Người đàn ông nằm sấp trên sàn, đầu ngoẹo một góc kỳ lạ. Nhìn ngực hắn ta phập phồng nhẹ thì chắc là chưa chết hẳn, nhưng có vẻ như cái chết sắp đến rồi. Hắn ta sắp tắt thở. Bàn tay người đàn ông nát bét, nửa khuôn mặt bị gãy xương nghiêm trọng. Đôi mắt như muốn lồi ra ngoài, rỉ máu.

Trước câu hỏi lạnh lùng của Cheon Se Joo, Shin Gyo Yeon đang hút thuốc trước mặt hắn ta mỉm cười.

“Có một thằng chó con vô lễ sống trong chung cư của chúng ta. Tôi đã dạy dỗ nó một chút.”

Người đàn ông cầm điếu thuốc dở dang chỉ vào cái xác gần như đã chết với nụ cười giống như đeo mặt nạ. Trước mặt Shin Gyo Yeon là một bình chữa cháy dính máu và thịt, đầu ngón tay anh ta cũng dính máu. Điều đó có nghĩa là Shin Gyo Yeon đã làm chuyện này. Cheon Se Joo ngay lập tức phát hiện một chiếc mũ bảo hiểm lăn lóc bên cạnh chỗ anh ta đứng nên chuyển hướng ánh mắt.

Tuy nhiên, người đàn ông nằm gục trên sàn đang mặc đồ ngủ. Áo cộc tay, quần đùi, và đi giày thể thao không tất. Mặc như vậy để đi xe máy vào ngày 1 tháng 1 giữa mùa đông thì quá mỏng manh. Có một người khác nữa ở đây.

“Nhân chứng đâu?”

“À, có một đứa bé… ở đó.”

Nghe câu hỏi của Cheon Se Joo, Shin Gyo Yeon nghiêng đầu sang một bên rồi tự mình cười. Đôi mắt của kẻ tâm thần không hề cảm thấy tội lỗi lướt qua cơ thể người đàn ông đang dần trở thành cái xác một cách vô cảm. Cheon Se Joo đọc thấy sự điên loạn khó tả trong ánh mắt đó, anh ra hiệu cho Chae Beom Jun đang đứng cạnh anh ta.

Chae Beom Jun hiểu câu hỏi không lời của Cheon Se Joo, cậu ta khẽ hất cằm về phía bên trong cửa ra vào. Điều đó có nghĩa là nhân chứng đang ở trong nhà. Thái độ này không giống Shin Gyo Yeon, người không bao giờ để lại hậu họa. Chuyện này rốt cuộc là sao? Cheon Se Joo nuốt lấy nghi vấn và hỏi:

“Vậy chúng ta sẽ làm gì?”

“Trước mắt… chỉ cái này thôi. Bán nó đi.”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo