Projection - Chương 115

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 115


Se Jin thở dài rồi vùi mặt vào hai bàn tay.

Từ ngày đầu gặp mặt cho đến nay, Cheon Se Joo đã cống hiến hết mình vì Se Jin. Anh đã giúp cậu có thể mơ về tương lai và đã đưa ra những lựa chọn cho Se Jin, người vốn chỉ bận rộn đi theo con đường đã định sẵn.

Sau khi Kim Hyun Kyung đổ bệnh, anh đã làm mọi thứ có thể. Anh trả nợ để bà có thể đến bệnh viện ngay lập tức. Anh sử dụng các mối quan hệ để giúp bà được kiểm tra ngay tại Bệnh viện Đại học Hàn Quốc. Chi phí bệnh viện, chi phí điều trị, tất cả đều từ túi tiền của anh. Nhưng Cheon Se Joo chưa bao giờ nói một lời nào với Se Jin. Anh không ép cậu phải biết ơn, cũng không yêu cầu cậu phải nhận ra những nỗ lực của mình.

Se Jin dường như hiểu được ý định đằng sau tất cả những hành động đó. "Đừng sống trong hối tiếc.", lời Cheon Se Joo nói tại đám tang vang vọng nhẹ nhàng trong đầu Se Jin.

Cheon Se Joo mong Se Jin không phải hối tiếc dưới bất kỳ hình thức nào. Anh dạy dỗ cậu và chỉ ra tương lai cho cậu vì anh muốn Se Jin không lãng phí cuộc đời mình. Anh hỗ trợ chi phí điều trị và trả tiền viện phí cho mẹ cậu vì anh không muốn Se Jin phải hối tiếc vì đã không làm được gì cho mẹ. Anh đã trao cho Se Jin những lựa chọn như vậy, và đôi khi, anh loại bỏ hoàn toàn những lựa chọn đó.

Bộ đồ liệm chất lượng cao và chiếc quan tài gỗ mà cậu nhìn thấy trong lễ nhập quan hiện về. Nghĩ lại thì thật kỳ lạ, nhưng lúc đó cậu không có thời gian để bận tâm. Lẽ ra cậu phải là người quyết định những thứ đó, nhưng Se Jin không chọn gì cả. Trước khi cậu kịp suy nghĩ, mọi thứ đã được Cheon Se Joo chuẩn bị sẵn. Anh đã chuẩn bị trước vì anh không muốn Se Jin phải đau khổ và hối hận về lựa chọn của mình giữa những thứ rẻ hơn và những thứ đắt tiền dành cho mẹ…

Cậu chỉ biết nhận từ Cheon Se Joo.

Thế mà Se Jin lại không biết điều đó, cậu lại còn giận anh tại sao không nói cho cậu biết mẹ bị bệnh. Cậu oán trách anh sao anh lại có thể nói những lời như vậy. Cậu tuyệt vọng hỏi vì sao anh không quay lại, liệu rằng anh cũng đã bỏ rơi mình rồi sao.

Không thể nào.

Cheon Se Joo sẽ không bỏ rơi mình…

Se Jin thấy mình ngu ngốc đến mức không thể chịu đựng nổi, thật đáng thương. Cậu cắn môi, nước mắt không ngừng rơi.

Từ mùa hè năm ngoái đến mùa đông, mắt Se Jin không có ngày nào khô ráo. Nhưng nhờ Cheon Se Joo, cậu đã vượt qua những ngày tháng khó khăn mà lẽ ra đã có thể trôi qua trong sự oán hận thế giới và nguyền rủa mọi thứ. Nếu không có anh, cậu đã mệt mỏi hơn rất nhiều, và cũng sẽ căm hờn hơn rất nhiều. Với tình trạng đó, cậu thậm chí sẽ không thể chăm sóc mẹ mình đúng cách. Vậy nên, việc mẹ cậu ra đi mà không quá lo lắng về cậu cũng là nhờ Cheon Se Joo. Se Jin muốn trả món nợ ân tình đó.

Nhưng bằng cách nào? Khác với Cheon Se Joo, Se Jin chỉ là một đứa trẻ không thể giúp ích cho anh. Cậu cũng không thể làm nhẹ gánh nặng trong lòng anh. Cậu không đáng tin cậy như Cheon Se Joo, và thậm chí cậu còn không biết anh đang có những lo lắng gì.

Liệu có ngày nào tôi có thể làm dịu nỗi đau của chú không? Chú thật kiên cường…

Se Jin muốn gặp Cheon Se Joo đến phát điên, nhưng cậu không biết anh đang ở đâu hay làm gì. Có lẽ nào lại có kẻ ngốc nghếch như vậy trên đời không? Se Jin uể oải bước đi.

Trong phòng ngủ của Cheon Se Joo còn sót lại chiếc áo phông mà anh đã cởi ra. Cậu không muốn giặt nên để đó. Giờ đây, dấu vết duy nhất của Cheon Se Joo còn lại với Se Jin chỉ là những thứ như vậy. Se Jin cởi chiếc áo khoác của anh đang mặc, đắp lên người mình và vùi mũi vào chiếc áo phông của Cheon Se Joo. Thật buồn cười, quần áo của Cheon Se Joo cũng thoang thoảng mùi của Se Jin. Nhưng điều đó ít nhiều an ủi cậu.

Tôi muốn trở thành một người có ý nghĩa đối với chú. Giống như chú đã trở thành một phần của tôi, tôi cũng muốn trở thành một phần của chú… Lời thổ lộ đầy tình cảm vang vọng trong căn phòng trống không.

Không lâu sau đó, Cheon Se Joo đã trở về nhà. Ngay khi phát hiện Cheon Se Joo xuất hiện không một tiếng động, Se Jin không kìm nén được cảm xúc dâng trào. Cậu đứng dậy và ôm chầm lấy anh. Cậu treo mình trên cổ anh và hít hà mùi hương quen thuộc. Nước mắt cậu lăn dài.

“Tại sao… Giờ chú mới đến…”

Se Jin cảm thấy biết ơn, ghét bỏ và yêu mến Cheon Se Joo. Cậu thì thầm những lời đó pha lẫn chút oán trách.

“Giờ đây, tôi chỉ còn lại chú…”

Đừng bỏ tôi lại một mình. Đừng đi đâu cả. Tôi không muốn rời xa chú, những lời Se Jin nuốt vào trong chưa kịp tan biến. Cheon Se Joo đã đẩy Se Jin ra và lùi lại.

Khuôn mặt lạnh lùng cứng đờ dần rời xa. Se Jin thất thần nhìn bóng lưng người đàn ông đang quay lưng bỏ chạy.

Đó là ngày đầu tiên cậu đối mặt với nỗi sợ hãi của Cheon Se Joo.

***

Cheon Se Joo thoát khỏi Se Jin như chạy trốn, rồi lái xe đến phòng làm việc. Đó là nơi khiến anh đau đầu dù chỉ nghĩ đến thôi, nhưng anh không có nơi nào khác để đi. Những thành viên trong nhóm xử lý, Sun Hyuk, Hae Woong và Jin Young, có lẽ đang nghỉ ngơi trong căn hộ tầng 7 sau vài đêm thức trắng nên anh không muốn làm phiền họ.

Anh đậu xe dưới phòng làm việc và đi thẳng lên tầng 4, nơi có phòng ngủ. Nơi đó không khác gì một căn nhà nhỏ. Được thiết kế để các thành viên nghỉ ngơi, nơi đây bao gồm một nhà bếp, một phòng khách, một phòng tắm và một phòng nhỏ với hai chiếc giường. Dù không có cửa sổ nên hơi ngột ngạt, nhưng tầng 4 vẫn có quạt thông gió nên không khí khá trong lành. Cheon Se Joo tắm xong và đi thẳng lên giường.

Vùi mình vào tấm nệm êm ái, những suy nghĩ chiếm giữ tâm trí anh từ từ bò ra. Cảm giác đau khổ bao trùm toàn thân như một tấm chăn, anh thở dài nhìn lên trần nhà.

Kwon Se Jin là một đứa trẻ có ý chí kiên cường đến mức có thể ngồi co ro trong hành lang tòa nhà suốt mấy ngày mà không ăn uống tử tế chỉ để gặp mẹ mình đã bị đưa đến Ihwagak. Dù nghèo khó nhưng cậu vẫn có động lực dám ngủ ngoài đường vì những kế hoạch mình đã đặt ra.

Khi tái ngộ Kim Hyun Kyung thông qua Cheon Se Joo, ánh mắt của Se Jin chỉ toàn là sự mù quáng thuần túy. Như thể Kim Hyun Kyung là nơi duy nhất trên thế giới để cậu vươn tới, Se Jin đã ôm chầm lấy bà và níu chặt. Chính vì thế, anh không nghĩ Se Jin sẽ yêu mình.

Nếu anh biết rằng những hành động mà mình đã thể hiện cho đến nay xuất phát từ tình cảm này thì anh đã không làm vậy. Anh đã không hôn lên trán Se Jin, không ôm cậu, không an ủi cậu. Anh đã không để cậu yêu một kẻ như mình.

Cảm giác tự ti dâng trào như thiêu đốt lòng anh.

Tình yêu thật nặng nề. Yêu đương thật khó nhọc.

Cheon Se Joo đã sống cả đời và làm thất vọng tất cả những người yêu anh. Cheon Hye In cũng vậy, sơ Maria cũng vậy, Ha Yeo Reum cũng vậy, và cả giáo sư Kim Cheong Geun cũng vậy. Cheon Se Joo rốt cuộc đã không thể trở thành người mà họ mong muốn. Anh cũng sẽ không thể trở thành người mà Se Jin mong muốn.

Yêu có nghĩa là hiểu. Nỗi sợ hãi khiến anh phải chạy trốn chính là điều đó.

Nếu Se Jin yêu anh thì một ngày nào đó, cậu sẽ muốn hiểu anh. Nhưng Cheon Se Joo đang làm những việc mà anh không thể nói thẳng với bất cứ ai.

Vì vậy, nếu Se Jin biết được sự thật đó vì quá muốn hiểu Cheon Se Joo mà tò mò cả những khía cạnh ẩn giấu của anh, và rồi cuối cùng biết được anh là người như thế nào…

Không được.

Một sự từ chối kiên quyết vang vọng trong đầu anh.

Anh không nghĩ Se Jin có thể hiểu được cuộc đời mình. Cheon Se Joo sợ rằng Se Jin sẽ nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét khi biết về anh. Anh sợ cậu sẽ quay lưng lại với anh. Anh kinh hãi việc cậu sẽ xa lánh anh. Anh không muốn mất Kwon Se Jin như vậy. Anh không muốn trải qua sự mất mát.

Cheon Se Joo chỉ muốn tiếp tục là một người tốt đối với Se Jin. Một người đã ở bên Se Jin khi Kim Hyun Kyung hấp hối và sau khi bà qua đời. Anh muốn là người đã chỉ đường cho cậu, chứ không muốn trở thành một kẻ lừa đảo đã nuôi sống và mua quần áo cho cậu bằng đồng tiền bẩn thỉu.

Nguồn gốc của mọi nỗi sợ hãi chỉ có một.

Đó là sự thật rằng Cheon Se Joo quá yêu Kwon Se Jin. Vì vậy, Cheon Se Joo không thể chấp nhận tình cảm của cậu, và không thể tiết lộ bất cứ điều gì để cậu có thể hiểu anh. Anh đã chạy trốn vì không muốn mất Se Jin bất cứ lúc nào. Anh không thể vượt qua làn sóng sợ hãi ập đến ngay lập tức…

“……”

Rồi bất chợt, Cheon Se Joo xuống giường và nhớ đến khuôn mặt của Se Jin, người đã không chút do dự bước về phía anh. Khóe mắt ướt đẫm, đôi môi đỏ mọng, hơi thở gấp gáp. Rồi cả hơi ấm khi Se Jin ôm lấy anh cũng hiện về. Dù đã nhanh chóng bỏ chạy nhưng Cheon Se Joo nhớ rằng lúc đó anh đã vô thức muốn ôm Se Jin vào lòng.

Một vị đắng tràn ngập trong lòng. Cảm thấy một cơn đau nhói ở đâu đó trong bụng, anh cắn chặt môi.

Kwon Se Jin là một đứa trẻ đáng yêu. Lần đầu gặp mặt, cậu đã dựng gai nhọn đẩy anh ra và từ chối anh. Nhưng giờ đây, Cheon Se Joo không thể không yêu quý và trân trọng Se Jin, người đã chủ động cúi mình ôm lấy anh.

Tuy nhiên, Cheon Se Joo và Kwon Se Jin đứng ở hai thế giới khác nhau.

Cheon Se Joo nhớ lại căn hầm ẩm thấp nằm sâu dưới chân mình. Nơi anh thuộc về chính là đó. Mặc dù anh lấy cớ về nhà để nghỉ ngơi bên Se Jin, nhưng cuối cùng, nơi anh nên ở vẫn là đây.

Anh nghĩ rằng việc mình có thể là một người để Se Jin dựa vào đã là đủ. Anh không xứng đáng được yêu. Tấm lòng thuần khiết của Kwon Se Jin nên được trao cho một người có cuộc sống bình thường và bình yên hơn. Không phải Cheon Se Joo, người chỉ còn lại sự suy sụp và cái chết, mà là một người có tương lai…

Cheon Se Joo xoa xoa cái đầu đau nhức và duỗi người. Rồi anh chìm sâu vào giấc ngủ như để trốn tránh.

***

Shin Gyo Yeon gọi điện đến vào sáng ngày hôm sau. Khi anh đang cố gắng tập luyện thể lực để không bị phân tâm thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, anh ngừng chạy và nhấc điện thoại. Anh hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy tên của cấp trên không mấy chào đón và nhấc máy.

“Vâng, chủ tịch.”

“Cheon Se Joo.”

Giọng nói quen thuộc trầm xuống. Cheon Se Joo căng thẳng lắng nghe. Người đàn ông không nói thêm lời nào mà chỉ gọi tên anh, rồi ngay lập tức ra lệnh.

“Đến Chuncheon ngay lập tức.”

Ở Chuncheon có một tòa nhà mà DG đã sử dụng từ lâu. Đó là một bệnh viện được xây dựng vào những năm 60. Nó đóng cửa trong cuộc khủng hoảng IMF, và chủ yếu được sử dụng để tìm kiếm và xử lý những kẻ phản bội tổ chức. Những cán bộ cũ gọi nơi đó là "địa điểm hành quyết", và Cheon Se Joo cũng đã đến đó vài lần theo Seok Yun Hyung.

“Tôi sẽ đi ngay.”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
fgtthngn
fgtthngnChương 115
ảnh cũng nhận ra tình cảm của mình mà ảnh sợ, huhu còn chạy trốn dài dài
Trả lời·9 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo