Lịch ra: T3 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 118
Vậy thì vì ai đây? Vì mình sao? Nhưng Cheon Se Joo cũng không muốn làm điều này. Tất cả chỉ là làm theo lệnh của Shin Gyo Yeon, anh thực sự không muốn làm hại Han Jong Hyun.
Vào ngày gặp Han Jong Hyun ở Ihwagak, Cheon Se Joo đã nghe câu chuyện cuộc đời gã và cảm thấy đồng cảm, thương xót cho gã. Nhưng mối quan hệ giữa Han Jong Hyun và Cheon Se Joo chỉ dừng lại ở mức độ thoáng qua, đó là tất cả. Chính vì vậy, cảm xúc mà anh tưởng rằng chỉ là lướt qua đã khiến Cheon Se Joo hoang mang.
“Thà vậy còn hơn là có một kết quả tệ hơn…”
“Chủ tịch… Cheon, Trưởng phòng Cheon! Cheon Se Joo!”
Và cuối cùng, khi Han Jong Hyun bị dồn vào đường cùng và thốt ra tên anh, Cheon Se Joo tỉnh lại.
Đôi mắt Han Jong Hyun đầy sợ hãi nhìn về phía Cheon Se Joo. Đó là lúc anh cảm thấy một sự ghê tởm đến mức tim anh nhói đau khi đối mặt với đôi mắt đó. Han Jong Hyun níu chặt lấy tay Cheon Se Joo đang nắm tóc mình và mở miệng.
“Tôi, lúc đó…”
“……”
"Chúng ta" giây phút anh đoán được lời sắp nói sau tiếng thì thầm nhỏ bé đó, Cheon Se Joo ngừng suy nghĩ và dùng con dao đang chĩa vào cổ Han Jong Hyun xé toạc làn da mỏng manh của gã. Trong chớp mắt, mọi thứ trước mắt anh nhuộm màu đỏ. Đầu ngón tay anh ướt đẫm chất lỏng nóng hổi. Khục khục, những lời chưa kịp nói thành bọt trào ra.
Shin Gyo Yeon nhướng một bên lông mày nhìn Cheon Se Joo. Cheon Se Joo bắt gặp ánh mắt anh ta nên lặng lẽ cúi đầu. Leng keng, con dao thái thịt anh ném xuống rơi vào vũng máu. Lưỡi dao xanh lam ngay lập tức mất đi ánh sáng và chìm sâu vào dòng máu đang lan rộng. Giống như một sinh mệnh đang tàn lụi.
Cheon Se Joo rút bàn tay dính máu ra và buông tay khỏi tóc Han Jong Hyun. Rầm, cơ thể gã ngã xuống với tiếng động nặng nề, co giật như thể đang run rẩy. Nhìn cảnh tượng đó, anh trở về vị trí của mình, đứng khoanh tay ra sau lưng. Khuôn mặt vô cảm nhìn thẳng về phía trước. Tuy nhiên, khác với vẻ mặt bình tĩnh, đầu ngón tay anh đang run rẩy.
Anh biết Han Jong Hyun vừa định nói gì. Nếu gã đã thốt ra tên anh thì anh cũng sẽ không an toàn. Vụ giết người vừa rồi không phải là theo chỉ thị của Shin Gyo Yeon. Đó là việc Cheon Se Joo tự ý làm để bảo vệ bản thân. Đây là lần đầu tiên điều này xảy ra.
Vụ giết người đầu tiên của anh có cái cớ là trả thù. Khi ra khỏi trại giam và một lần nữa đối mặt với khoảnh khắc trả thù, Cheon Se Joo đã tàn nhẫn giết chết những kẻ đã gây ra tội ác vì anh nghĩ rằng sống còn tốt hơn là chết. Bởi vì chúng đáng phải chết.
Nhưng bây giờ.
Dù anh có bị gì đi nữa thì Se Jin cũng không nhất thiết gặp nguy hiểm. Nhưng chỉ với giả định đó thôi, tay anh đã hành động. Cứ như thể việc lấy đi mạng sống của người khác để bảo vệ ai đó là điều hiển nhiên…
Việc Han Jong Hyun vốn dĩ đã là một kẻ phải chết không quan trọng. Cheon Se Joo cảm thấy ghê tởm sâu sắc khi nhận ra mình đã biến chất giống hệt những kẻ thuộc tổ chức.
“Có cần phải nói nhiều hơn không?”
Trong khi anh đang cố gắng thoát khỏi cú sốc với bàn tay run rẩy nắm chặt, Shin Gyo Yeon đã kết thúc tình hình. Theo chỉ thị của anh ta, Baek Seong Hwan cùng với thuộc hạ của mình đã khám xét những cán bộ còn lại. Những người mang điện thoại mà không được phép đều bị gọi ra một bên.
Shin Gyo Yeon lặng lẽ ngồi nhìn cảnh đó, rồi bất chợt quay đầu nhìn Cheon Se Joo. Ánh mắt sắc lạnh đổ dồn vào Cheon Se Joo, người đang đứng khoanh tay sau lưng với vẻ mặt vô cảm. Anh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng dưới ánh mắt dò xét của Shin Gyo Yeon.
“Trưởng phòng Cheon.”
Có lẽ vì còn có người ở đó, Shin Gyo Yeon vẫn đeo chiếc mặt nạ của một người tốt. Mặc dù anh không biết điều đó còn có ý nghĩa gì nữa không.
“Vâng, chủ tịch.”
Cheon Se Joo lịch sự trả lời và lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt anh ta. Khuôn mặt Shin Gyo Yeon có vẻ vui vẻ. Đó không phải là biểu cảm phù hợp khi có một xác chết dưới chân. Điều đó khiến anh rợn người. Cheon Se Joo giấu đi vẻ kinh hoàng đó và cúi đầu, rồi anh ta lại mở miệng.
“Tôi đã cảm thấy điều đó từ lần đầu gặp cậu.”
“Vâng.”
“Cậu thật lạnh lùng, không giống con người.”
“……”
Biểu cảm của Shin Gyo Yeon vẫn không thay đổi nên không thể biết đó là lời khen hay lời chế giễu. Cheon Se Joo nuốt nước bọt. Anh ta nói với giọng đầy tiếng cười.
“Cậu không ngần ngại giết một người đã gặp nhiều lần. Thư ký Chae chắc chắn sẽ không thể làm như vậy đâu…”
Nhiều lần. Liệu có bao gồm cả cuộc gặp gỡ trong ngõ hẻm không? Nguồn thông tin của Shin Gyo Yeon không chỉ có một đội xử lý. Sẽ không có gì lạ nếu anh ta đã biết về cuộc gặp gỡ ngày hôm đó. Cheon Se Joo phớt lờ giọng nói của anh ta và lặng lẽ cúi người. Tự nhiên cầm lấy con dao của mình đã rơi vào vũng máu, anh phác thảo một lối thoát trong đầu để đề phòng trường hợp thuộc hạ của Baek Seong Hwan tấn công. Bởi vì nếu Shin Gyo Yeon đã biết rằng anh đã gặp Han Jong Hyun ngày hôm đó, anh ta có thể định giết anh ngay tại đây.
“Có vẻ như lời hứa đó vẫn còn hiệu lực.”
Tuy nhiên, trong khi Cheon Se Joo vô cảm lấy khăn tay ra lau máu trên lưỡi dao, Shin Gyo Yeon tiếp tục nói.
Trước lời nói về "lời hứa" mà Shin Gyo Yeon thốt ra, Cheon Se Joo lặng lẽ nghiến răng. Những ký ức bị chôn vùi hiện về. Sau khi thực hiện vụ giết người thứ năm kể từ khi gia nhập tổ chức, Cheon Se Joo đã từng hỏi Shin Gyo Yeon. "Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?" Shin Gyo Yeon đã hỏi ngược lại.
"Tôi tò mò muốn biết một người sẵn sàng vứt bỏ cuộc đời mình vì một người em đã chết, có thể đi đến đâu vì sự trả thù cho em gái mình... Tiện có cơ hội này, tôi hỏi nhé. Cheon Se Joo, cậu nghĩ mình có thể đi đến đâu?"
Và trước câu hỏi đó, Cheon Se Joo đã trả lời rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì được yêu cầu. Bởi vì nếu không, mọi thứ dường như sẽ mất đi ý nghĩa. Có lẽ điều đó đã được Shin Gyo Yeon coi như một lời hứa. Cheon Se Joo nuốt vị đắng dâng lên như máu và ngẩng đầu nhìn Shin Gyo Yeon. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt vô cảm của anh ta và trả lời.
"Đúng vậy."
Trước câu trả lời ngắn gọn đó, Shin Gyo Yeon nheo mắt cười to. Ha ha, với tiếng cười vui vẻ thật sự, anh ta cúi đầu nhìn xuống cơ thể đang lạnh đi trên sàn. Một nụ cười nhẹ nhàng hiện trên khuôn mặt anh ta, và một giọng nói trầm thì thầm.
"Dạo này có rất nhiều chuyện thú vị. Nhiều mặt lắm..."
Ngay sau đó, Shin Gyo Yeon quay đầu và nhìn thẳng vào mắt Cheon Se Joo. Anh ta hỏi với giọng điệu thực sự tò mò, giống như cái ngày anh ta hỏi anh có thể đi đến đâu.
"Cảm giác tội lỗi mà trưởng phòng Cheon đang cảm thấy thiên về phía nào hơn?"
Những lời Shin Gyo Yeon thốt ra thường xuyên làm Cheon Se Joo khó chịu. Bình thường anh sẽ bỏ ngoài tai, nhưng bây giờ anh không thể làm được.
Hơn nữa, câu hỏi của anh ta giống với nỗi băn khoăn đã khiến Cheon Se Joo cảm thấy ghê tởm sâu sắc cho đến tận bây giờ. Anh cảm thấy như mình sẽ tự bóp nghẹt mình nếu trả lời nên Cheon Se Joo cố gắng lắc đầu và vờ như không biết.
"...Tôi không hiểu ý anh là gì."
Thế rồi Shin Gyo Yeon nhếch mép cười và hất cằm về phía Han Jong Hyun. Anh ta hỏi lại.
"Bây giờ cậu đang run tay đúng không? Cảm giác tội lỗi mà trưởng phòng Cheon đang cảm thấy là do đã giết người sao? Hay là do cậu đã không thể trở thành bác sĩ như người em yêu quý của mình mong muốn, mà lại trở thành một kẻ đồ tể giết người? Tôi không cần giải thích sự khác biệt thì cậu cũng hiểu rồi."
Những lời nói ra với giọng điệu thong dong thật sự gây sốc.
Câu hỏi Shin Gyo Yeon đặt ra trực tiếp đến mức như nhìn thấu tâm can anh. Ai mà lại nghĩ người này là một kẻ tâm thần? Trong làn sóng hỗn loạn trong đầu, anh không thể trả lời ngay và ngập ngừng nói tiếp. Shin Gyo Yeon nhìn Cheon Se Joo như vậy và lặng lẽ cười như đã hiểu ra. Ngay sau đó, anh ta đứng dậy và tự hỏi tự trả lời.
"Theo tôi, có lẽ là vế sau, nhưng tôi tò mò không biết bản thân cậu nghĩ thế nào."
“……”
Đó không phải là một câu hỏi mong đợi câu trả lời. Shin Gyo Yeon chỉ đơn giản là ném một tảng đá lớn vào đầu Cheon Se Joo và rời đi. Anh cảm thấy Chae Beom Jun đang đi theo phía sau quay lại nhìn anh với vẻ lo lắng. Tuy nhiên, Cheon Se Joo không thể hiện bất kỳ phản ứng nào.
Anh cúi đầu xuống và nhìn thấy thi thể của Han Jong Hyun nằm giữa vũng máu. Thi thể ngã sấp mặt, đôi mắt không nhắm lại, dường như đang trừng mắt nhìn anh. Trước ánh mắt đầy oán hận đó, những gợn sóng trong đầu anh trở thành những con sóng lớn, và những con sóng ngày càng dữ dội hơn.
"Trưởng phòng."
Ngay khi anh cảm thấy một cơn đau đầu như búa bổ, thuộc hạ của Baek Seong Hwan tiến lại gần và gọi anh. Anh quay đầu lại và thấy họ đang cầm túi. Họ đến để dọn dẹp thi thể. Cheon Se Joo nhìn chằm chằm vào chiếc túi đen đó, nơi sẽ là quan tài của Han Jong Hyun rồi lặng lẽ bước đi. Một bước, một bước, những dấu chân đỏ tươi theo sau anh, rời xa cái chết.
Thế rồi, Cheon Se Joo thoát khỏi hội trường và đến nhà vệ sinh sâu bên trong bệnh viện. Anh muộn màng nhìn mình trong gương và cười. Hai bàn tay anh dính đầy máu. Giày cũng dính máu khô. Mu bàn tay trái, nơi anh nắm tóc Han Jong Hyun, cũng có những giọt máu khô đọng lại.
Đó là hình ảnh của một kẻ giết người.
“……”
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bản thân, rồi đột nhiên khẽ nhắm mắt lại.
"Cảm giác tội lỗi mà trưởng phòng Cheon đang cảm thấy là do đã giết người sao? Hay là do cậu đã không thể trở thành bác sĩ như người em yêu quý của mình mong muốn, mà lại trở thành một kẻ đồ tể giết người?"
Những lời Shin Gyo Yeon để lại vang vọng đau đớn trong đầu anh. Cheon Se Joo muộn màng nhận ra sự thay đổi đã xảy ra với mình và lặng lẽ nắm chặt tay.
Ban đầu chắc chắn là vế đầu tiên. Anh cảm thấy ghê tởm và đau đớn khi giết người. Nhưng từ một khoảnh khắc nào đó mà anh không nhớ rõ, Cheon Se Joo đã quen dần với cái chết. Cuối cùng anh chỉ cảm thấy tội lỗi vì mình đã không trở thành hình mẫu con người mà Hye In mong muốn.
Lần cuối cùng anh cảm thấy tội lỗi khi làm hại một sinh mạng con người đáng kính là khi nào? Mình đã không ngần ngại giết người từ khi nào?
Tuy nhiên, dù cố gắng nhớ lại, anh vẫn không thể tìm thấy điểm khởi đầu đó. Ngay cả khi đã nói chuyện nhiều lần và từng có lúc cảm thấy đồng cảm với Han Jong Hyun, Cheon Se Joo vẫn không cảm thấy bất kỳ trách nhiệm nào về việc đã giết Han Jong Hyun. Điều khiến anh đau khổ là chính bản thân anh đã thay đổi. Trong sáu năm, anh đã tự nhiên trở thành một kẻ tàn ác giết người. Cheon Se Joo chỉ mới nhận ra sự thay đổi đó.
Cheon Se Joo, người đàn ông trong gương, là một kẻ đáng thương đã trở thành người mà không ai mong muốn. Anh không có cảm giác tội lỗi, cũng không có tội lỗi. Giờ đây, thứ còn lại trong anh chỉ là sự tự ghê tởm ghê gớm đang siết chặt cổ họng.
Ngay từ khi nhận ra sự thay đổi của bản thân, anh đã kiệt sức đến mức không thể suy nghĩ rõ ràng. Anh không biết mình muốn đưa ra câu trả lời nào, và ngay cả khi tìm được câu trả lời thì mọi thứ cũng không thay đổi. Vì vậy Cheon Se Joo cuối cùng đã chôn vùi mọi cảm xúc sâu thẳm trong lòng và rời khỏi nhà vệ sinh.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.