Lịch ra: T3 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 134
Trước phản ứng đó, Cheon Se Joo cảm thấy vai mình nặng trĩu. Giọng Sun Hyuk đầy tự tin. Nghĩ lại thì Moon Sun Hyuk đã luôn như vậy ngay từ lần đầu họ gặp mặt. Trong khi những người khác cảnh giác và không tin tưởng anh, người đã đẩy Sun Hyuk ra và chiếm lấy vị trí cao hơn trong đội xử lý, thì Moon Sun Hyuk lại cúi đầu trước anh và tôn sùng anh ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy anh.
Có nhiều lúc điều đó trở thành chỗ dựa vững chắc, nhưng hôm nay thì không. Anh không phải là một người lạnh lùng như Sun Hyuk nghĩ. Anh chỉ đang cố gắng để trở thành như vậy thôi.
Moon Sun Hyuk muốn một Cheon Se Joo hoàn toàn trái ngược với những gì Se Jin biết. Hai người gần gũi nhất với anh, ở nhà và ở nơi làm việc, lại hình dung về một Cheon Se Joo khác nhau. Đó cũng là lý do tại sao anh không thể không lạc lối.
Cheon Se Joo không đáp lời Sun Hyuk mà quay đầu đi. Hiểu rằng sự quay lưng của anh là một mệnh lệnh "mày có thể đi", Sun Hyuk rời khỏi bàn làm việc và đứng ở lối vào văn phòng. Đó là một vị trí mà hắn có thể chạy đến giúp anh bất cứ lúc nào Cheon Se Joo gọi.
Anh cảm thấy nghẹt thở. Cheon Se Joo xoa xoa vầng trán đang nhói lên vì cơn đau đầu nhẹ rồi lại dán mắt vào đống tài liệu chất chồng như núi.
***
Cậu muốn gặp Cheon Se Joo.
Se Jin đang nằm sấp trên giường và úp mặt vào chiếc gối cầm trong tay với vẻ mặt buồn bã. Dường như ngửi thấy mùi thoang thoảng của Cheon Se Joo, cậu hít hà như một chú cún con muốn ăn vặt. Cậu hình dung khuôn mặt điển trai và tuyệt vời đến nghẹt thở của anh trước mắt, rồi thở dài và đứng dậy.
Những mảnh ghép về Cheon Se Joo của cậu giờ đây mới chỉ có khoảng hai mảnh. Một là Cheon Se Joo sợ Se Jin sẽ biết một khía cạnh khác của mình. Hai là nỗi sợ hãi đó bắt nguồn từ việc anh sợ Se Jin sẽ rời bỏ anh khi cậu hiểu rõ hơn về anh.
Chỉ có hai sự thật đó, nhưng triển vọng không tệ chút nào. Việc anh sợ cậu rời đi chứng tỏ rằng Se Jin là một người quan trọng đối với Cheon Se Joo.
Tình yêu có nhiều hình thái khác nhau, nhưng Se Jin tin rằng bản chất của tình yêu đều bắt nguồn từ một trái tim duy nhất. Vì vậy, ngay cả khi Cheon Se Joo không yêu mình theo kiểu lãng mạn thì Se Jin vẫn nghĩ rằng như vậy là đủ rồi. Bất kể cảm xúc mà Cheon Se Joo dành cho cậu là gì thì Se Jin vẫn tự tin rằng cậu có thể biến cảm xúc đó thành hình thái mà cậu mong muốn.
Nhưng để làm được điều đó, cậu cần phải biết Cheon Se Joo là người như thế nào. Se Jin lăn khỏi giường và vươn vai. Cảm giác nhói ở khớp xương đã kéo dài vài ngày nay. Như dự đoán, một đợt đau tăng trưởng nữa dường như sắp đến.
Cậu kéo căng những xương đang đau nhức rồi lúi húi dọn dẹp giường của Cheon Se Joo. Cậu trải phẳng chăn và ga trải giường như thể chưa từng có ai nằm lên đó, rồi nhặt chiếc giẻ khô đặt dưới sàn và đi vào phòng thay đồ của Cheon Se Joo. Cậu chỉ vừa mới nghỉ ngơi sau khi dọn dẹp nên giờ là lúc phải tiếp tục công việc.
Vì không làm gì cả mà chỉ ở nhà nên Se Jin cứ liên tục dọn dẹp khắp nhà. Mấy ngày nay, cậu đã quấn giẻ khô vào cây lau nhà dài mua ở siêu thị để lau bụi trần nhà cao hơn 3 mét. Cậu còn trèo lên thang để lau sạch những cửa sổ lớn trong phòng khách cho đến khi chúng sáng bóng.
Những nơi dễ nhìn thấy đã được dọn dẹp xong, giờ là lúc lau những hạt bụi ẩn mình khắp nhà. Mặc dù những nơi người thường xuyên đi lại đều được giữ sạch sẽ nhưng cậu chưa bao giờ tìm và lau bụi bên trong đồ nội thất. Vì vậy, Se Jin đã chọn lau bằng giẻ lau tay là công đoạn cuối cùng của việc dọn dẹp.
Phòng thay đồ của Cheon Se Joo rất rộng, nhưng lại được sắp xếp gọn gàng mà không hề lộn xộn. Một phần là do Cheon Se Joo rất gọn gàng, nhưng phần lớn hơn là do rất nhiều quần áo vẫn còn nguyên trong bao bì, chưa từng được mặc.
Se Jin lặng lẽ nhìn những bộ quần áo treo trên móc. Từ áo phông cộc tay nhẹ nhàng đến áo len, có vô số quần áo. Hầu hết trong số đó đều còn mới, chưa cắt mác và được treo gọn gàng trên móc áo. Chúng giữ nguyên dáng vẻ phẳng phiu như vừa được là ủi tại cửa hàng.
Có nhiều quần áo như vậy, tại sao anh lại luôn mặc những bộ cũ? Cheon Se Joo chỉ mặc khoảng 20-30 bộ trong số hàng trăm bộ quần áo. Một nửa trong số đó là áo phông mỏng và quần bông mặc ở nhà, đồ thể thao mặc khi đi ra ngoài gần nhà và một nửa là bộ vest mặc đi làm. Nếu không mặc thì mua làm gì? Cheon Se Joo có vẻ không phải là người lãng phí...
Se Jin trầm tư suy nghĩ, rồi khẽ lắc đầu khi nghĩ rằng chắc hẳn có một lý do nào đó mà cậu không biết. Không được phỏng đoán vội vàng. Cậu tự nhủ rồi chuyển đến góc trong cùng của phòng thay đồ để dọn dẹp.
Cậu cúi xuống và vươn tay ra, dùng giẻ lau bên trong kệ. Cậu thấy khá nhiều bụi vải. Lẽ ra phải dọn dẹp từ sớm mới phải. Cậu cảm thấy không thoải mái khi nghĩ rằng Cheon Se Joo đã hít phải bụi này suốt thời gian qua. Se Jin với vẻ mặt hơi phụng phịu liên tục lau giẻ. Một lần, hai lần, mỗi khi lau dọn kệ, chiếc giẻ màu xám lại dính đầy bụi trắng.
Se Jin phát hiện ra một cái hộp không rõ nguồn gốc khi cậu đã lau xong kệ trong cùng và đưa tay vào trong tủ quần áo treo đồ mùa đông của Cheon Se Joo. "Cụp" một cảm giác lạ chạm vào đầu ngón tay khiến Se Jin nghiêng đầu và cúi xuống. Cậu nheo mắt nhìn và thấy một cái hộp giấy nằm giữa những chiếc áo khoác dài. Cái gì vậy? Se Jin vươn tay ra, nắm lấy cái hộp và kéo ra.
Đó là một cái hộp khá lớn, có lẽ khoảng 50cm chiều ngang và chiều dọc. Nó khá nặng, không biết bên trong có gì nên Se Jin vô tư mở nắp.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt cậu là chiếc áo blouse bác sĩ được gấp gọn gàng. Trên ngực áo có biểu tượng của Bệnh viện Đại học Hàn Quốc và bên trên đó là tên Cheon Se Joo được thêu tỉ mỉ. Se Jin cảm thấy lòng mình nặng trĩu một cách kỳ lạ, dùng đầu ngón tay vuốt ve tên anh. Cảm giác mềm mại của sợi chỉ lại kỳ lạ khiến cậu buồn bã.
Cheon Se Joo khi mặc chiếc áo blouse này có lẽ là bác sĩ tuyệt vời nhất ở Bệnh viện Đại học Hàn Quốc... không, có lẽ là trên cả thế giới. Cảnh tượng anh mặc áo blouse đi lại và tất cả bệnh nhân xung quanh đều nhìn về phía anh tự nhiên hiện lên mà không cần phải cố gắng tưởng tượng.
Tại sao anh lại bỏ nghề bác sĩ? Cậu muốn chết đi được vì tò mò về quá khứ của anh. Cậu muốn biết Cheon Se Joo đã trải qua những gì trong khoảng thời gian mà cậu không hề biết đến. Se Jin cảm thấy lòng mình bức bối nên đặt chiếc áo blouse sang một bên. Cậu nghĩ rằng sau này nhất định phải bảo anh cho cậu xem anh mặc áo blouse.
Bên dưới chiếc áo blouse, cậu thấy album tốt nghiệp Đại học Hàn Quốc. Se Jin đã mất một lúc lâu lục tìm trong hàng ngàn bức ảnh của sinh viên tốt nghiệp và cuối cùng cũng tìm thấy bức ảnh của Cheon Se Joo giữa các sinh viên y khoa. Anh đội mũ cử nhân màu đen, trông thực sự rạng rỡ và đẹp trai. Có lẽ vì còn trẻ hơn bây giờ nên anh toát lên vẻ trong trẻo và dịu dàng hơn là vẻ lười biếng và quyến rũ. Khuôn mặt anh cũng không hề có chút bóng tối nào.
Càng tìm hiểu về quá khứ của anh, Se Jin càng thấy tiếc nuối. Ước gì cậu biết Cheon Se Joo sớm hơn một chút, thậm chí chỉ là quen nhau như anh em hàng xóm cũng tốt biết mấy. Cậu chỉ nghĩ vậy thôi. Se Jin bĩu môi và cụp mắt xuống.
Dưới đáy hộp có nhiều album, đa số là album tốt nghiệp. Cứ nghĩ đều là của Cheon Se Joo, Se Jin từ từ mở album tốt nghiệp cấp hai ra. Cậu chợt nhận ra niên khóa không khớp nên quay mắt đi. Nhìn kỹ lại, cậu thấy có hai album tốt nghiệp cùng một trường cấp hai. Xác nhận có sự chênh lệch 8 năm, Se Jin chớp mắt và chợt nhớ ra Cheon Se Joo có một người em.
Đã có lần. Thực sự chỉ một lần duy nhất, Cheon Se Joo đã kể cho cậu nghe về người em của mình.
Anh đã nói gì nhỉ? Ước gì em ấy cũng cao như anh... Hay sao đó. Lúc đó, tim cậu đập loạn xạ vì Cheon Se Joo dựa vào người cậu nên cậu không nhớ rõ lắm, nhưng dù sao thì hình như anh đã nói chuyện đó. Ngoài ra, cậu không biết gì cả. Không biết là em gái hay em trai, cũng không biết bao nhiêu tuổi. Dĩ nhiên, cậu có thể đoán rằng em ấy lớn hơn mình vì có vẻ nhỏ hơn Cheon Se Joo 8 tuổi.
Se Jin mở album với vẻ mặt đầy tò mò. Rồi cậu tìm một đứa trẻ họ Cheon để tìm người em trai hay em gái không rõ tên của Cheon Se Joo. Việc tìm kiếm hóa ra dễ hơn cậu nghĩ. Ngay cả trước khi đọc tên, cậu đã tìm thấy một cô bé giống hệt Cheon Se Joo.
Cheon Hye In, cô bé mang cái tên ấy thực sự đẹp đến ngỡ ngàng. Là một đứa trẻ sở hữu đôi mắt lạnh lùng của Cheon Se Joo đến mức có thể tin rằng đó là con gái anh. Nhưng khác với anh, môi cô bé đầy đặn và má hóp lại, tạo ấn tượng lộng lẫy hơn cả Cheon Se Joo. Đó là một khuôn mặt mà ai đi ngang qua cũng phải ngoái nhìn. Se Jin nghĩ rằng nếu hai anh em họ đứng cạnh nhau, chắc chắn sẽ thu hút không ít ánh nhìn. Rồi cậu đóng album lại.
Sau đó, cuộc khám phá quá khứ của cậu vẫn tiếp tục. Cậu không tài nào dừng tay được. Cheon Se Joo trong album tiểu học dù mới 13 tuổi nhưng đã có khuôn mặt đẹp trai rõ nét, trông như thể một mình anh bước ra từ phim điện ảnh. Trong album tốt nghiệp mẫu giáo, anh cũng ngồi đội mũ với vẻ mặt rất người lớn.
Cheon Se Joo không có thời thơ ấu dễ thương sao? Ngay cả thời mẫu giáo, anh cũng đẹp trai hơn cậu khiến Se Jin có chút buồn bã và đóng cuốn album cuối cùng lại. Sau đó, trong hộp chỉ còn lại những bức ảnh và đồ lặt vặt. Se Jin nhìn thấy thẻ ra vào bệnh viện có in hình Cheon Se Joo, một cây bút máy cũ có khắc chữ "Chúc mừng sinh nhật" và một bức ảnh chụp chung của Cheon Se Joo và Cheon Hye In.
Trong bức ảnh chụp chung của Cheon Se Joo và Cheon Hye In khi còn nhỏ, có nhiều người mặc đồ nữ tu, và hai anh em đứng nắm tay nhau trước một nhà thờ. Khi Cheon Hye In còn nhỏ, Cheon Se Joo cũng bế cô bé.
Và rồi, Se Jin chợt cảm thấy có gì đó không ổn và từ từ đặt bức ảnh xuống. Trong bức ảnh không hề có bóng dáng của bố mẹ. Hai anh em luôn ở cùng các nữ tu, và cùng với rất nhiều đứa trẻ khác... Se Jin muộn màng tự trách mình và dọn dẹp cái hộp. Cậu đặt tất cả những thứ đã lấy ra gọn gàng vào vị trí cũ, và cuối cùng đặt chiếc áo blouse đã gấp gọn gàng lên trên rồi đậy nắp lại.
"Đồ ngốc..."
Se Jin lầm bầm, thở dài và úp mặt vào tủ. Cậu cứ nghĩ đó chỉ là album tốt nghiệp nên xem một cách vô tư. Nhưng khi biết sự thật, cậu cảm thấy như mình đã đánh cắp quá khứ của Cheon Se Joo mà không được phép. Đồ ngốc nghếch. Se Jin muốn tự đánh mình vì đã phấn khích khi nhìn thấy bức Cheon Se Joo lúc nhỏ 5 phút trước, rồi cậu đặt cái hộp trở lại vị trí cũ.
...Anh lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Khi biết được sự thật đó, Se Jin cảm thấy toàn thân mình mất hết sức lực. Cậu từ bỏ việc dọn dẹp, cầm chiếc giẻ lau và bước lảo đảo ra khỏi phòng Cheon Se Joo.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.