Lịch ra: T3 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 140
Mặc dù đã quen với việc thức dậy cùng một giờ mỗi ngày nhưng hiện tại cậu vẫn ngủ say đến nỗi không biết trời đã sáng. Vì vậy, khi Se Jin tỉnh dậy một lần nữa thì trời đã gần trưa. Chỗ trống bên cạnh cậu đã lạnh từ lâu.
“…”
Cậu mở mắt nhìn vô hồn và vô lực đưa tay lần tìm nơi Cheon Se Joo đã nằm. Dù cơ thể mệt mỏi, rã rời vì cơn đói nhưng sinh lý của một cậu trai tuổi đôi mươi lại quá đỗi mạnh mẽ. Se Jin chán nản nhìn thứ đang muốn thoát ra khỏi chiếc quần lót rồi đứng dậy.
Việc lén lút ngủ trên giường của anh khi anh vắng nhà đã đủ đáng xấu hổ. Cậu không muốn trở thành một kẻ vô liêm sỉ đến mức tự thỏa mãn trong căn phòng vắng chủ. Đó… đó là một việc làm vô cùng trái với đạo đức.
Se Jin đi vào phòng tắm, giải quyết nhu cầu sinh lý một cách rất "lành mạnh" rồi bước ra ngoài. Cậu thản nhiên mở tủ quần áo của Cheon Se Joo, lấy một bộ đồ của anh ra mặc. Khi ra phòng khách, cậu đo nhiệt độ cơ thể và thấy nó đã giảm xuống 37,3 độ. Mức này thì không còn gọi là sốt nữa nên Se Jin vui mừng nhận ra cơn đau tăng trưởng của mình đã sắp qua đi. Cậu hạnh phúc vì nghĩ rằng mình sẽ không chỉ cao bằng mà còn có thể cao hơn anh. Dù có thể sẽ không cao thêm được nhiều nữa. Khi vai rộng hơn, vóc dáng cũng to lớn hơn, anh sẽ thấy cậu thật đáng tin cậy.
Tâm trạng tốt lên nên Se Jin tự làm bữa sáng ăn rồi tràn đầy năng lượng bắt tay vào dọn dẹp căn nhà đã bị bỏ bê suốt hai ngày. Cậu hút bụi, lau nhà, đổ rác. Khi cậu chuẩn bị lấy túi tái chế trong bếp ra để phân loại thì một chiếc hộp giấy rơi ra khỏi mép túi nilon, thu hút sự chú ý của Se Jin. Cậu lặng lẽ nhìn xuống chiếc hộp màu đỏ rồi nhặt nó lên. Trong túi tái chế là một chiếc hộp rỗng của thuốc giảm đau hạ sốt. Chính chiếc hộp mà Se Jin đã thở dài khi thấy nó trống không lúc cậu định uống thuốc.
Nhưng Se Jin không hề vứt chiếc hộp này. Cậu nhớ rất rõ rằng vì đầu óc không tỉnh táo nên đã bỏ cái hộp rỗng trở lại vào hộp sơ cứu. Sau khi Cheon Se Joo đến, lúc anh lấy thuốc hạ sốt bị rơi ra phía sau hộp sơ cứu, chiếc hộp đó cũng không hề bị mở. Vậy nên, cái hộp rỗng này đáng lẽ vẫn phải nằm trong đó.
Se Jin nheo mắt, mân mê chiếc hộp trên tay. Một ký ức mơ hồ lại lướt qua tâm trí cậu. Cheon Se Joo đang ở ngay trước mặt cậu, đôi môi mềm mại và một nụ hôn nồng nàn đến mê hoặc.
…Liệu đó có thực sự là một giấc mơ không? Cậu không dám chắc, chỉ có thể đợi Cheon Se Joo trở về. Cậu đã quyết định sẽ hỏi anh một lần nữa để xác nhận khi anh tan làm.
Thế nhưng, từ đầu giờ chiều, bầu trời dần chuyển màu đen thẫm và đến 4 giờ thì những hạt mưa bắt đầu rơi tí tách. Không khí nặng nề, ẩm ướt tràn vào qua khung cửa sổ đang mở để thông gió. Se Jin không giấu nổi vẻ hụt hẫng khi nhìn xuống thành phố ướt sũng trong mưa.
Có lẽ hôm nay Cheon Se Joo sẽ không về nhà. Sự thật đó khiến Se Jin đau lòng khôn tả.
Tâm trạng cậu tụt xuống tận cùng. Cậu muốn gọi điện cho anh nhưng không thể lấy lý do bị ốm được nữa. Nhận được sự chăm sóc tận tình của anh và đã hạ sốt rồi, cậu không muốn xem sự dịu dàng của anh như chưa từng tồn tại.
Ngồi co ro trên ghế sofa, Se Jin không ngừng mân mê chiếc điện thoại. Cậu rất muốn vào SNS của Kang Do Yoon để xem cậu ta có đến khách sạn không. Nhưng nếu thực sự có bài đăng như vậy, có lẽ cậu sẽ lại hấp tấp mà phạm sai lầm với Cheon Se Joo. Cậu biết sự kiên nhẫn của mình gần như đã chạm đáy nên không kiểm tra có lẽ là một lựa chọn tốt hơn. Dù sẽ buồn nhưng ít ra cậu sẽ không nói dối nữa.
Se Jin ủ rũ ôm đầu gối ngồi nhìn chằm chằm vào TV. Bộ phim hoạt hình mà Cheon Se Joo thường xem đang chiếu. Cậu ngồi nhìn một cách vô hồn và chợt hiểu ra vì sao anh lại chỉ xem một bộ phim hoạt hình duy nhất đó mỗi ngày.
Bộ phim về một chú gấu mặc quần lót, một chú hổ dễ thương và một chú lợn con cùng chơi đùa vừa ấm áp, vừa đơn giản đến nỗi không cần phải suy nghĩ gì thêm. Chỉ cần ngồi nhìn một cách vô hồn, trái tim mệt mỏi sẽ cảm thấy được an ủi đôi chút.
Không biết Cheon Se Joo đã cảm thấy thế nào khi xem nó nhỉ? Se Jin thở dài buồn bã, nhớ lại ký ức hạnh phúc khi cùng anh xem phiên bản điện ảnh của bộ phim đó.
Vài giờ trôi qua. Bộ phim hoạt hình về chú gấu kết thúc, và một bộ phim khác về một chú chuột đáng ghét bắt đầu. Se Jin đã bị cuốn vào lúc nào không hay, chỉ muốn tát cho con chuột đó một cái.
“Đúng là thành trẻ con thật rồi.”
Đó là lúc Cheon Se Joo trở về. Nghe thấy giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên cạnh, Se Jin cứ ngỡ mình đang nghe ảo giác. Cậu há hốc miệng quay sang nhìn. Cheon Se Joo đang đứng ở lối vào bếp và phòng khách, cuối hành lang dẫn từ cửa ra vào. Anh mặc bộ vest xám lịch lãm, đeo cà vạt màu xanh đậm... không một nếp nhăn.
Se Jin không dám tin vào sự xuất hiện của anh, cậu quay mặt đi. Cậu nhìn hạt mưa rơi ngoài cửa sổ rồi nhìn Cheon Se Joo. Cậu lại nhìn mưa rồi lại nhìn anh một lần nữa. Rồi cậu hỏi.
“Chú… làm gì ở đây?”
Nghe câu hỏi ngớ ngẩn của cậu, Cheon Se Joo nhướn mày hỏi lại.
“…Vậy tôi đi ra nhé?”
“Không!”
Se Jin bật dậy, hét lên rồi chạy về phía anh. Là Cheon Se Joo. Đúng là Cheon Se Joo đang ở trước mắt cậu. Anh không đến chỗ Kang Do Yoon mà trở về với cậu, người không còn ốm nữa. Đây có phải là sự thật không nhỉ? Se Jin cố nhịn không tát vào má mình để kiểm tra và hỏi anh.
“A, chú tan làm rồi ạ?”
Cậu lắp bắp như một kẻ ngốc. Cheon Se Joo bật cười nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cậu, rồi đi vào bếp. Anh gật đầu nhưng không nói gì. Anh kéo chiếc cà vạt đang thắt chặt để nới lỏng ra, rồi lấy chai nước trong tủ lạnh ra uống. Bị mê hoặc bởi hình ảnh đẹp như tranh đó, Se Jin lại hỏi.
“Chú… chú lại đi à?”
Nghe câu hỏi lắp bắp của cậu, Cheon Se Joo nheo mắt hỏi.
“Nhóc đang ám chỉ muốn tôi đi hả?”
“Không, không phải!”
Se Jin thấy Cheon Se Joo thật đáng ghét khi cứ nói lạc đề, không hiểu lòng mình. Cậu bĩu môi, hét lên rồi đứng yên tại chỗ. Cậu cắn chặt môi. Chợt nghĩ không biết lòng Cheon Se Joo sẽ thay đổi lúc nào nên cậu vội vã đi vào bếp và nói với anh.
“Ăn tối đi. Tôi chưa ăn gì cả. Tôi sẽ chuẩn bị nhanh thôi.”
“…Vậy là nhóc đã ổn rồi.”
“Vâng. Tôi khỏi rồi.”
Cheon Se Joo tựa vào quầy bếp, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới nhìn Se Jin. Anh liếm môi khô khốc khi thấy cậu đang mặc chiếc áo phông và quần của mình, rồi nhanh chóng bước một bước lại gần Se Jin. Bàn tay còn vương mùi thuốc lá nhẹ nhàng đặt lên vầng trán nhỏ nhắn. Anh lặng lẽ cảm nhận hơi nóng còn sót lại trên người cậu. Ngay sau đó, Cheon Se Joo mỉm cười và nhìn thẳng vào ánh mắt ngơ ngác của cậu.
“Đúng rồi. Hết sốt rồi.”
Ngay khi "ca khám bệnh" ngắn ngủi kết thúc, mặt Se Jin nóng bừng. Cậu quay người lại, dùng mu bàn tay xoa xoa gò má đang nóng ran. Giấu đi sự ngượng ngùng, Se Jin quay lưng về phía Cheon Se Joo. Cậu mở tủ lạnh và nói.
“Tôi chuẩn bị cơm, chú đi tắm đi rồi ra nhé.”
“Ừm.”
Cheon Se Joo không nói gì, chỉ gật đầu. Nhìn anh cầm quần áo vào phòng tắm, Se Jin thở hắt một hơi ngắn ngủi rồi mới bắt đầu lấy nguyên liệu ra sơ chế. Cậu không thể để người vừa đi làm về phải đợi lâu. Nếu biết anh sẽ về nhà thì cậu đã chuẩn bị sớm hơn rồi. Se Jin nuốt sự tiếc nuối vào lòng và bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Đầu tiên, cậu vo gạo và cho vào nồi nấu cơm. Rồi cậu lại mở tủ lạnh. Vừa hay, mấy quả cà tím mua vài ngày trước vẫn còn tươi và nằm trong ngăn rau. Trong tủ đông cũng có thịt heo thái sợi dùng để làm món miến trộn. Se Jin lấy tương đậu, hành lá, tỏi đông lạnh ra và lấy thịt heo ra rã đông. Trong lúc thịt đang rã đông trong lò vi sóng, cậu cắt cà tím thành miếng vừa ăn.
Dầu ăn được đổ vào chiếc chảo lớn, rồi hành lá được cho vào. Khi dầu hành tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, cậu cho tỏi vào phi thơm, rồi cho thịt heo đã ướp sơ vào. Xào nhanh tay, thịt trở nên bóng bẩy và bắt đầu tỏa ra mùi thơm ngon. Se Jin nuốt nước miếng ực một cái rồi cho cà tím vào.
Những miếng cà tím tươi ban đầu xào hơi cứng, nhưng nhanh chóng mềm ra dưới sức nóng của chảo, co lại thành miếng vừa ăn. Khi cà tím đã chín mềm, Se Jin cho tương đậu và đường vào rồi xào lại một lần nữa. Món cà tím xào tương đậu là bí quyết của Se Jin. Ban đầu ai nhìn cũng thấy lạ nhưng một khi đã nếm thử thì sẽ không bao giờ quên được. Bình thường cậu hay dùng món cà tím xào tương đậu này để cuốn với bắp cải hấp, nhưng hôm nay không có thời gian nên cậu nêm gia vị đậm hơn một chút để ăn cùng cơm trộn.
Khi món ăn đã hoàn thành thì cơm cũng đã chín. Cùng lúc đó, Cheon Se Joo bước ra. Anh mặc chiếc áo phông mỏng và quần dài ngang hông. Anh ung dung đi đến mở tủ lạnh lấy nước rồi ngồi vào chỗ. Se Jin giấu đi trái tim đang đập thình thịch, múc cơm và cà tím xào tương đậu vào bát. Cậu rưới nhẹ chút dầu mè lên trên và vò nát mè rang rắc vào. Mùi thơm béo ngậy lan tỏa khắp nơi.
“Chú ăn ngon miệng nhé.”
“Ừm.”
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.