Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 45
Cậu đã từng bỏ ngoài tai lời của Cheon Se Joo. Cậu nhạo báng và hỏi rằng liệu anh có khác gì so với Lee Hae Gyun kia không. Dẫu vậy, những lời nói đó vẫn cứ âm ỉ ở trong góc khuất của tim cậu.
Nếu nói rằng cậu không hề trông đợi vào lời hứa “Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện.” của Cheon Se Joo thì quả là dối trá. Ngay khi đưa số điện thoại của Cheon Se Joo cho giáo viên chủ nhiệm, Se Jin đã vô thức nhen nhóm một chút hy vọng. Hy vọng rằng biết đâu người này sẽ giúp mình đúng như những gì anh đã nói.
Dĩ nhiên, hy vọng đó thật mong manh và tưởng chừng như vô hình. Nhưng mà nó cũng có lý thôi. Cheon Se Joo không đời nào lại giúp cậu. Chắc chắn anh chỉ nói để cho qua chuyện. Phải tin vào những người đáng tin chứ. Có lẽ anh đã hết hứng thú với cậu rồi nên còn hơi đâu mà mò đến đây nữa? Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu.
Se Jin tự dựng lên vô số hàng rào phòng vệ, giấu kín chút hy vọng đang tàn lụi như tro để nếu anh không đến thật thì cậu cũng không bị tổn thương. Vậy nên, khi tận mắt thấy Cheon Se Joo thật sự xuất hiện, cậu đã không thể tin vào mắt mình. Cậu cứ ngỡ mình đang mơ. Cậu cho rằng đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, do chính kỳ vọng vốn biết chắc là chẳng bao giờ thành hiện thực của cậu tạo ra.
Nhưng Cheon Se Joo đã thực sự đến. Anh đã hiểu được tín hiệu cầu cứu mà Se Jin gửi đi và vượt đường xa đến tận đây để bảo vệ cậu khỏi tình cảnh khốn khó này.
Anh khác biệt với tất cả mọi người.
Se Jin siết chặt vòng tay đang ôm lấy Cheon Se Joo. Cậu bám chặt lấy anh rồi cất giọng nói gần như hòa tan vào tiếng gió lạnh mùa đông.
“Tôi… tôi không ngờ chú sẽ thật sự đến… Tôi cứ nghĩ chú sẽ phớt lờ tôi, mặc kệ tôi tự xoay sở vì đó không phải chuyện của chú…”
“Ngạc nhiên khi thấy tôi đến đây lắm hả? Nhóc nghĩ rằng tôi sẽ không đến sao?”
Anh khẽ bật cười và đáp lại một cách hờ hững. Dĩ nhiên là ngạc nhiên rồi. Thậm chí đến tận bây giờ, cậu vẫn không thể tin được là Cheon Se Joo đã đến. Nhưng Se Jin đã dồn hết trọng lượng cơ thể lên tấm lưng rộng lớn của Cheon Se Joo, cậu không thể không tin vào sự thật rằng anh đã cứu cậu. Cậu buộc phải chấp nhận sự thật rằng Cheon Se Joo, người mà cậu từng nghĩ rằng nếu so về độ tồi tệ với người chú và người cha thì chỉ có hơn chứ không kém, lại là người duy nhất đáp lại tín hiệu cầu cứu của cậu.
Sống mũi cậu cay xè. Se Jin cắn chặt môi để kìm nén những cảm xúc đang trào dâng. Một loạt cảm xúc phức tạp về Cheon Se Joo cuộn trào trong lòng cậu. Cậu vừa oán hận, vừa căm ghét anh, nhưng cũng lại vừa biết ơn anh.
Thật ra, lòng biết ơn chiếm phần lớn hơn cả. Se Jin đã nhận được rất nhiều thứ từ Cheon Se Joo nhưng vì luôn cho rằng tất cả những gì anh đang có đều là từ túi tiền của những người như cậu mà ra nên Se Jin đã giữ lòng tự trọng và không nói với anh bất cứ điều gì. Tất cả những lời cảm ơn mà cậu từng nói với anh trước đây đều chỉ là những lời sáo rỗng, vô hồn.
Vậy nên giờ phút này đây.
Chính giờ phút này, cuối cùng cậu cũng có cơ hội để nói lời cảm ơn chân thành với anh. Nhưng môi cậu lại cứng đờ, không thể thốt nên lời. Cậu cảm thấy vừa xấu hổ, vừa tủi thân lại vừa hờn dỗi. Tất cả những cảm xúc đó đã trộn lẫn vào nhau khiến cậu không thể mở miệng. Nhưng chính một câu nói duy nhất mà Cheon Se Joo nói ra khi đứng trước bãi đỗ xe đã giúp Se Jin cất tiếng.
“Nhóc đã làm tốt lắm.”
“…Dạ?”
Se Jin ngơ ngác hỏi lại và Cheon Se Joo đã chân thành đáp lại.
“Đừng chỉ biết chịu đựng, lần sau cứ đánh trả lại. Đừng để những thằng khốn đó bắt nạt nhóc. Dù phải làm bất cứ chuyện gì cũng được, chỉ cần đừng tự mình gánh chịu những đau khổ là được.”
“……”
Giọng nói của Cheon Se Joo khi nói những lời đó, nghe như vừa trút được gánh nặng, lại như vừa chất chứa nỗi xót xa. Lồng ngực Se Jin nhộn nhạo. Cậu không đáp lại mà chỉ im lặng. Cậu vùi mặt vào bờ vai đang rung lên khe khẽ của anh và cố gắng chuẩn bị tinh thần.
Khi đến trước xe, Cheon Se Joo mở cửa ghế phụ và đỡ Se Jin vào xe. Se Jin vịn vào thành ghế, khó nhọc ngồi vào trong bằng đôi chân khập khiễng của mình. Trước khi Cheon Se Joo đóng cửa lại, Se Jin đã vội vươn tay ra nắm lấy vạt áo anh. Chiếc áo khoác cứng bên ngoài đã nhàu nhĩ trong bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Se Jin. Cậu nắm chặt nó như thể đó là sợi dây cứu mạng cuối cùng. Cậu thì thầm.
“Cảm ơn chú…”
Đây không phải lần đầu tiên Se Jin nói lời cảm ơn với anh nhưng Cheon Se Joo vẫn mỉm cười. Khóe môi của anh cong lên tựa như cậu vừa làm được một điều gì đó đáng khen. Anh dịu dàng nhìn Se Jin rồi khẽ bật cười khi nhìn thấy gương mặt đang ửng hồng của cậu. Anh đưa tay lên xoa rối mái tóc cậu.
Cảm nhận được những ngón tay mềm mại đang lùa vào mái tóc, Se Jin cẩn trọng ngước mắt lên. Cậu sững sờ khi bắt gặp Cheon Se Joo đang nhìn xuống mình với nụ cười trên môi. Đôi mắt lạnh lùng ánh lên nét cười dịu dàng. Sống mũi cao thẳng và khóe môi cong lên mềm mại không chút chế giễu. Tất cả đều quá đỗi xa lạ. Cheon Se Joo khi cười rạng rỡ trông còn tuấn tú hơn ngày thường gấp bội.
Khoảnh khắc ấy, tim cậu như thắt lại. Một cảm giác hụt hẫng ập đến. Hơi nóng từ đầu ngón chân lan tỏa khắp cơ thể trong nháy mắt, Se Jin cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cậu bất giác hé môi. Đôi môi nứt nẻ còn vương vết máu khô khẽ mở ra, làn hơi trắng xóa phủ mờ tầm nhìn.
Trong làn hơi ấy, Cheon Se Joo vẫn hiện lên vô cùng rõ nét. Đó sẽ là một ký ức không bao giờ phai mờ trong tâm trí cậu.
“Hình như nhóc sốt rồi.”
Nhìn thấy gương mặt Se Jin đỏ bừng, Cheon Se Joo nhíu mày nói. Ngay cả khi bàn tay lạnh lẽo của anh lướt qua vầng trán, Se Jin vẫn chỉ biết há miệng, không thể kiểm soát được trái tim đang đập loạn nhịp. Cậu còn chưa kịp định hình cảm xúc xa lạ này là gì thì Cheon Se Joo đã biến mất khỏi tầm mắt.
Mãi đến khi anh nổ máy xe thì Se Jin mới hoàn hồn dù đầu óc vẫn còn đang mơ màng. Cơn sốt nhẹ buổi sáng giờ đã bùng phát thành sốt cao do dư âm của bạo lực và sự kích động. Cái nóng hầm hập lan tỏa khắp cơ thể và cơn ớn lạnh khiến người cậu run lên bần bật, Se Jin cảm thấy chóng mặt.
Cậu tựa lưng vào ghế, cố gắng thở trong suốt hơn ba mươi phút. Về đến nhà mà không gặp phải cảnh kẹt xe, Cheon Se Joo lại một lần nữa cõng Se Jin lên lưng như ban nãy. Trong quãng đường ngắn ngủi từ trường về nhà, sức lực của cậu đã cạn kiệt hoàn toàn. Cậu lả người trên lưng Cheon Se Joo và được anh cõng lên nhà. Đến khi được đặt nằm xuống giường, Se Jin gần như đã mất hết ý thức.
“Kwon Se Jin.”
Nhận thấy tình trạng của cậu không ổn, Cheon Se Joo lay người Se Jin để đánh thức cậu. Se Jin hé đôi mắt lờ đờ, nặng trĩu nhìn Cheon Se Joo đang cau mày. Cậu thoáng thấy trong đáy mắt anh ánh lên vẻ lo lắng. Anh đang lo sợ rằng cậu đã bị thương ở đâu đó chăng?
Nếu là ngày thường, cậu đã nghĩ rằng đó chỉ là sự giả tạo. Nhưng giờ đây, cậu không thể nghĩ như vậy được nữa. Se Jin nhận ra Cheon Se Joo đang lo lắng cho mình, cậu khẽ mở miệng.
“Chỉ là… đau nhức do phát triển thôi…”
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì đúng là như vậy. Việc cứ sốt âm ỉ rồi đột ngột lên cơn sốt cao hoàn toàn trùng khớp với những triệu chứng đau nhức tuổi dậy thì mà Se Jin từng nhớ. Nhưng khi nghe Se Jin nói vậy, Cheon Se Joo lại giãn mày và bật cười như thể không tin vào tai mình. Rồi anh lập tức cởi áo cậu ra, vừa làm vừa nói.
“Nhóc là bác sĩ chắc? Đau do trưởng thành là nhóc tự chẩn đoán hả?”
“……”
Thái độ đã trở lại như thường ngày của anh khiến Se Jin nghẹn lời. Nhưng cậu không còn sức lực để cãi lại Cheon Se Joo. Cậu giơ tay lên ngăn Cheon Se Joo đang định thay quần áo cho mình, khẽ lắc đầu. “Tôi muốn tắm.” cậu lẩm bẩm nói. Cheon Se Joo cau có nhìn xuống cậu.
“Nhóc tự tắm được không?”
“Chắc là… được…”
Nghe câu trả lời yếu ớt của Se Jin, Cheon Se Joo thoáng bối rối nhưng rồi cũng gật đầu. Anh đỡ Se Jin ngồi dậy, tựa vào thành giường rồi nhanh tay cởi cúc áo đồng phục cho cậu. Sau đó, anh nhanh chóng đi xuống bếp lấy một chiếc ghế cao mang lên. Anh đặt chiếc ghế dưới vòi hoa sen để Se Jin có thể ngồi xuống tắm. Rồi anh bế xốc cậu đang mặc nguyên bộ đồng phục đặt lên ghế.
“Nếu thấy chóng mặt hay buồn nôn, muốn ói thì gọi tôi.”
“Dạ…”
Se Jin gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng vì sốt. Rồi anh vặn vòi nước. Cheon Se Joo xác nhận nước từ vòi hoa sen chảy ra là nước ấm thì anh mới rời khỏi phòng tắm. Cạch, tiếng cửa đóng lại. Lúc này, anh mới thở ra một hơi dài được nén chặt trong lồng ngực.
Trong lúc Se Jin tắm, anh kiểm tra nhiệt độ phòng cậu rồi tìm kiếm khắp nhà những viên thuốc hạ sốt còn sót lại. Vừa kịp lúc anh chuẩn bị xong cốc nước ấm và mấy viên thuốc để bên cạnh giường thì tiếng cửa phòng tắm mở ra, Se Jin đã tắm xong và bước ra ngoài. Cheon Se Joo khẽ thở dài rồi đi vào phòng thay đồ thông với phòng tắm.
Se Jin đang ở đó, cả thân hình ửng đỏ. Mái tóc rối bời ướt sũng rũ xuống. Cậu tựa người vào tường và đang cố gắng mặc chiếc quần lót. Thấy vậy, Cheon Se Joo sải bước đến gần.
“Để tôi đỡ cho.”
Anh quỳ xuống trước mặt Se Jin đang loạng choạng. Anh đã thoáng do dự nhưng quả thật, Kwon Se Jin vẫn còn quá nhỏ để khơi gợi trong anh bất cứ dục vọng gì. Cheon Se Joo cảm thấy an tâm khi ngắm nhìn cơ thể gầy gò nhưng xinh đẹp của Se Jin mà lòng không hề xao động. Anh giúp cậu mặc quần lót, rồi cả áo thun. Sau đó, anh dìu cậu đến ngồi trên giường.
Anh dùng máy sấy tóc thổi hơi ấm làm khô tóc cho cậu nhưng tóc Se Jin vẫn không bông xốp mà cứ ẩm ướt. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán cậu. Cheon Se Joo giúp cậu uống thuốc hạ sốt rồi đặt cậu nằm xuống giường. Anh cẩn thận đắp chăn lại cho cậu. Se Jin ngơ ngác chớp mắt mấy cái rồi chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Tiếng thở đều đều của cậu vang lên.
Cheon Se Joo không rời đi ngay mà nán lại bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn Se Jin. Anh đã quen nhìn cậu cau có, nhíu mày, bĩu môi nhưng giờ khi nhìn dáng vẻ say ngủ này, cậu thật sự chẳng khác nào một thiên thần từ trên trời giáng xuống.
“Ngủ ngon.”
Cheon Se Joo khẽ nói lời chúc ngủ rồi đứng dậy định rời khỏi phòng. Nhưng có một bàn tay níu giữ anh lại. Anh cúi xuống nhìn, bàn tay nhỏ bé của Se Jin đang nắm chặt lấy vạt áo anh. Hình như là cậu đã nắm lấy nó từ lúc anh dìu cậu từ phòng thay đồ ra giường. Cậu đã nắm chặt đến nỗi dù đã ngủ say, những ngón tay vẫn không hề buông lỏng. Cheon Se Joo nắm lấy bàn tay Se Jin để gỡ ra.
Đầu ngón tay anh chạm vào làn da nóng rực của Se Jin. Một điều quá hiển nhiên, vậy mà sao anh lại cảm thấy xúc động đến thế… Hơi ấm chứng minh rằng anh vẫn còn sống dường như đang lấp đầy trái tim vốn dĩ đã trống rỗng từ lâu. Cuối cùng, Cheon Se Joo từ bỏ ý định rời đi, anh tựa lưng vào thành giường và ngồi xuống.
Một ngày hôm nay trôi qua thật dài. Cơn mệt mỏi muộn màng ập đến. Cheon Se Joo dùng tay vò mạnh mái tóc, vò đến mức nó rối tung lên rồi anh mới nhắm mắt lại.
Với Cheon Se Joo, việc phải theo dõi hoặc giải quyết hậu quả cho ai đó trong vài ngày đã trở nên quá quen thuộc. Lần này cũng vậy, anh vừa trở về sau nhiều đêm thức trắng để giám sát đối tượng cần theo dõi. Nhưng anh không ngờ rằng Se Jin lại giận dỗi vì chuyện đó.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.