Projection - Chương 68

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 68

Se Jin chỉ đứng nhìn với vẻ mặt khó chịu khi thấy Do Yoon lưu số điện thoại của mình vào chiếc điện thoại không khóa. Rồi sau đó cậu đi về phòng thay đồng phục. Khi cậu thay xong quần áo và bước ra, Do Yoon đã ngủ thiếp đi trên chiếc sofa mà Cheon Se Joo vẫn thường nằm. Se Jin nhìn chằm chằm vào kẻ không mời mà đến đó rồi hừ lạnh một tiếng và ra khỏi nhà.

Vẫn còn sớm để đến trường. Cậu cố tình chọn giờ này để tránh mặt Cheon Se Joo, nhưng cái tên Do Yoon kia lại khiến tâm trạng cậu trở nên kỳ lạ. Từ đêm qua đến giờ toàn là những chuyện bực mình. Se Jin hoàn toàn không hiểu tại sao tâm trạng mình lại lên xuống thất thường như vậy khi nghe Do Yoon nói cậu và Cheon Se Joo không có quan hệ gì.

Vậy thì…

“Sao lại ra ngoài sớm thế?”

Chính cái tên đó là vấn đề.

Se Jin trừng mắt nhìn Cheon Se Joo vừa bước ra khỏi thang máy, anh về sớm hơn mọi ngày. Khuôn mặt đẹp trai mọi lúc mọi nơi của anh hôm nay vẫn vậy. Nhưng cơ thể hoàn hảo của anh có chút khác biệt so với thường ngày. Chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào người anh. Cheon Se Joo thích mặc những bộ đồ mỏng manh hở cả xương quai xanh và ngực trần một cách vô tư. Nhờ vậy mà hôm nay, dưới lớp vải trắng kia, những dấu vết mà người đàn ông kia để lại càng hiện rõ hơn.

Vết tay hằn trên cánh tay, vết đỏ ửng trên cổ, và cả vết cắn rõ ràng trên vai… Khoảnh khắc đó, Se Jin nhớ đến Cheon Se Joo, người mỗi khi trời mưa đều ra ngoài và mang về những dấu vết tương tự. Cậu nhăn mặt. Đó không phải là phụ nữ. Nghĩ rằng tất cả những dấu vết mình nhìn thấy đều do người đàn ông kia tạo ra, cậu bỗng dưng cảm thấy nóng nực. Tim cậu đập thình thịch, những lời oán trách nghẹn lại ở cổ họng.

Sao anh có thể như vậy? Nhưng Se Jin không thể hỏi như vậy vì chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại muốn hỏi. Cheon Se Joo đã làm gì mà cậu lại muốn hét lên như thế? Dù nghĩ thế nào cậu cũng không tìm ra lý do chính đáng, cuối cùng Se Jin chỉ có thể cảm thấy một nỗi ấm ức không rõ nguồn gốc và buột miệng nói.

“Ghê tởm.”

Người ngơ ngác trước lời nói cay độc đó chính là Cheon Se Joo. Anh vẫn còn thở dốc vì dư âm của buổi tập. Anh quay lại với vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

“Tôi vừa tập thể dục về nên đổ mồ hôi cũng là chuyện bình thường. Mà sao nhóc lại ra ngoài sớm vậy?”

“Tôi đi tự học.”

“Thằng nhóc chết tiệt, nói thật đi. Nhóc chưa thi giữa kỳ đúng không? Này! Kwon Se Jin!”

Nghe Cheon Se Joo nói với vẻ mặt nghi ngờ, Se Jin liên tục bấm nút đóng cửa thang máy. Khi cửa đóng lại và thang máy bắt đầu xuống tầng một, tâm trạng Se Jin ngày càng tệ hơn. Lần này cậu cũng không biết tại sao.

“Bực mình quá……”

Mắt cậu đỏ hoe như sắp khóc. Se Jin thở dài thườn thượt rồi vuốt tóc. Mái tóc gọn gàng mà cậu bị Cheon Se Joo gần như kéo đến tiệm cắt tóc để tỉa giờ đã rối mù. Lòng Se Jin cũng y như vậy. Rối tung.

***

“Đang ở đâu đấy?”

— Tàu điện ngầm.

“Sao vậy? Về sớm à?”

— Ừ.

“Vậy thì nhắn tin cho tôi chứ. Đi xa chưa? Nếu chưa đi được mấy trạm thì xuống đi. Tôi chở đi. Alo. Se Jin à. Kwon Se Jin?”

Cheon Se Joo nhìn xuống chiếc điện thoại vừa bị ngắt kết nối một cách đột ngột. Vầng trán của anh nhăn lại, khóe miệng trễ xuống vẻ bất mãn. Sáng sớm đã bảo anh đổ mồ hôi nên ghê tởm này nọ, giờ lại sao thế này. Hành động của Se Jin như thể đột ngột quay trở lại 8 tháng trước khiến anh không khỏi ngạc nhiên.

Mình đã làm gì sai sao? …Chẳng lẽ nó biết chuyện mình lén gặp mẹ nó? Cheon Se Joo khởi động xe với tâm trạng bất an. Nhưng trên đường về nhà, dù nghĩ thế nào anh cũng thấy kỳ lạ. Kim Hyun Kyung thì không nói làm gì, còn Han Ji Won vốn dĩ không biết số điện thoại của Se Jin nên mới gọi cho anh, vậy thì Se Jin làm sao mà biết được chuyện đó chứ?

Kang Do Yoon 

[Anh ơi, bánh quy lần trước anh mang về có ngon không ạ?]

16:28

Đang trên đường về nhà, trong khi anh vẫn không tìm ra lý do Se Jin cư xử khó chịu như vậy thì Do Yoon nhắn tin đến. Do Yoon đã xin nghỉ nửa ngày để nghỉ ngơi ở nhà Cheon Se Joo rồi chiều đi làm. Cậu ta cứ nhắn tin than vãn hôm nay bị dư âm của cơn say nên không tập trung làm việc được. Cheon Se Joo trả lời cậu ta.

[Ừ, sao thế?]

Cái gọi là lần trước cũng không hẳn, nhưng dù sao thì anh vẫn nhớ rõ chiếc bánh quy Do Yoon cho anh vào năm ngoái. Đó là khoảng thời gian anh vừa mới bắt đầu dạy học cho Se Jin, anh đã để bánh trên bàn bảo cậu ăn trong lúc học. Và nhờ được tận mắt chứng kiến cảnh Kwon Se Jin không học mà chỉ ăn bánh nên anh có muốn quên cũng không được.

Kang Do Yoon 

[Cái đó là chị cả em đặt ở gần nhà đấy, lần này chị ấy đặt số lượng lớn để tặng quà cho người quen nên hỏi em có cần không. Em bảo chị ấy lấy cho anh một ít nhé.]

16:31 

[Vậy thì tốt quá.]

16:32

Anh cũng vừa mới mua quà định tặng Do Yoon nhân dịp cậu ta sắp xin được việc. Chiếc cà vạt đặt mua đã được thông báo là vừa đến, nếu đổi nó lấy bánh quy thì quá hợp lý. Cheon Se Joo nhắn tin cho Do Yoon xong thì đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Anh đỗ xe vào chỗ quy định rồi đi về phía thang máy, vừa đi vừa nghĩ xem nếu Se Jin hỏi về chuyện hôm qua anh một mình đến Ihwagak thì anh phải nói thế nào.

Mải nghĩ cách bào chữa, anh đã lên đến tầng 41 lúc nào không hay. Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Cheon Se Joo đã đến trước cửa nhà. Anh hơi do dự rồi chạm tay vào bảng điều khiển. Mở cửa ra, anh thấy đôi giày thể thao của Se Jin. Phát hiện gót giày của cậu hơi bị bẻ xuống, Cheon Se Joo nhận ra chân Se Jin lại lớn thêm rồi, anh lên kế hoạch cuối tuần sẽ đưa cậu đi trung tâm thương mại mua giày mới.

Cởi giày rồi đi vào hành lang, anh ngửi thấy mùi thức ăn. Có vẻ như Se Jin đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, anh thấy cậu đang tất bật di chuyển trong bếp với chiếc tạp dề màu xanh da trời.

“Tôi về rồi.”

Cheon Se Joo thản nhiên chào. Se Jin nghe thấy giọng anh thì lập tức quay đầu lại, nhìn anh từ trên xuống dưới rồi hừ một tiếng, sau đó lại quay về phía bếp từ. Thấy vẻ mặt rõ ràng không hài lòng của cậu, Cheon Se Joo cảm thấy hơi áy náy.

Dù sao thì anh cũng không có ý định nói gì cho đến khi Kwon Se Jin chủ động nhắc đến chuyện ở Ihwagak. Vì vậy, Cheon Se Joo vào phòng lấy quần áo rồi đi ra. Anh tắm ở phòng tắm trong phòng khách, nhìn thấy vết tích của Do Yoon còn sót lại trên cổ thì hơi khó chịu nhưng rồi anh mặc quần áo vào luôn. Khi anh tắm xong và quay lại bếp thì Se Jin đã chuẩn bị xong bữa tối và đang đợi anh.

Vừa thấy mặt Cheon Se Joo, Se Jin đã quen thuộc quay người đi xới cơm vừa đủ cho anh. Cậu xới cho mình một bát cơm đầy rồi đặt hai bát lên bàn ăn. Cheon Se Joo vẫn như mọi khi, trong lúc Se Jin xới cơm thì anh lấy chai nước suối trong tủ lạnh ra. Sau đó anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện Se Jin.

“Tôi ăn đây.”

Ngay cả tiếng đáp “Vâng” thường ngày cũng không có. Nghe Cheon Se Joo nói, Se Jin chỉ liếc nhìn anh một cái rồi ngay lập tức cúi gằm mặt xuống bát cơm như thể không nhìn thấy gì. Thấy vậy, Cheon Se Joo bỗng cảm thấy khó chịu trong người, anh ăn xong bữa tối sớm hơn mọi ngày. Anh cảm thấy nếu ăn thêm nữa sẽ bị nghẹn mất.

Vừa đặt đũa xuống và uống nước, Cheon Se Joo đã cảm thấy một ánh mắt chăm chú. Anh ngẩng đầu lên thì thấy Se Jin đang nhìn anh chằm chằm. Đôi mắt cậu nhanh chóng liếc xuống cổ anh. Cheon Se Joo cảm thấy bất an, anh đưa tay lên xoa cổ như vô tình che đi dấu vết mà Do Yoon để lại. Se Jin thấy vậy thì tiếp tục ăn với vẻ mặt khó chịu ra mặt. Cậu đặt mạnh đũa xuống bàn, trông chẳng khác nào vị giáo sư hướng dẫn bất mãn điều gì đó nhưng không thể nổi giận mà chỉ thể hiện qua hành động.

Cuối cùng, không thể chịu đựng được bầu không khí đó, Cheon Se Joo đành lên tiếng trước. Anh nghĩ cậu có lẽ đã biết chuyện rồi, nên giả vờ không biết nữa chỉ khiến cả hai thêm khó chịu.

“Có chuyện gì hả?”

Chắc chắn là Se Jin đã nghe được từ ai đó chuyện anh đến Ihwagak một mình gặp Kim Hyun Kyung. Nghe anh hỏi dò, Se Jin quả nhiên gật đầu. Cậu đáp “Ừ” với vẻ mặt cứng đờ. Sau đó, cậu nhăn mặt đẩy ghế ra rồi đứng dậy.

Anh nghĩ chẳng lẽ cậu giận quá nên muốn tránh mặt anh, nhưng Se Jin lại đi đến nồi cơm và xới thêm một bát nữa. Có vẻ như cậu không giận đến mức đó. Cheon Se Joo nghĩ rồi lại hỏi cậu.

“Sao…?”

Rốt cuộc là ai đã nói? Kim Hyun Kyung chắc chắn không phải. Han Ji Won càng không thể. Vậy thì là Chae Beom Jun? Người duy nhất có thể biết tin tức về Ihwagak và nói với Se Jin chỉ có cậu ta. Chae Beom Jun và Se Jin không quen biết nhau, nhưng cậu ta là loại người gặp Se Jin trong thang máy cũng có thể tự ý kể lể hết những bí mật mà cậu ta biết.

Nhưng câu trả lời của Se Jin lại khiến Cheon Se Joo khó hiểu.

“…Cửa hơi mở.”

“……”

Cửa hơi mở? Cheon Se Joo nhíu mày hỏi lại với vẻ không hiểu.

“Cửa ký túc xá bị mở à?”

Vậy là nó đã nghe được cuộc trò chuyện của mình và Kim Hyun Kyung sao? Cheon Se Joo nhớ lại những gì Kim Hyun Kyung đã thổ lộ hôm qua. Bà ấy nói có một người đàn ông bà ấy thích ở bếp. Nếu Se Jin nghe được chuyện đó thì việc cậu bé khó chịu như vậy cũng dễ hiểu. Nhưng mà, một đứa nhóc đang ở trường thì làm sao đến Ihwagak nghe được chuyện đó chứ? Chắc chắn là Chae Beom Jun đã…

“Sao tự nhiên lại nhắc đến cửa ký túc xá ở đây?”

“Ơ?”

Khi Cheon Se Joo vẫn còn đang nghi ngờ Chae Beom Jun thì Se Jin nheo mắt hỏi lại. Vẻ mặt Se Jin tràn đầy sự khó hiểu về cuộc trò chuyện này. Cheon Se Joo há miệng không nói được gì, Se Jin hơi phồng má rồi nhìn thẳng vào mắt anh hỏi.

“Cửa ký túc xá? Chú đang nói về cửa ký túc xá của Ihwagak sao? Chú đã đến Ihwagak à? Sao? Khi nào? Hôm qua ư? Hôm qua là thứ hai mà sao chú lại đến đó? Có chuyện gì với mẹ tôi sao?”

“Gì? Không, từ từ đã.”

Anh đưa tay lên với vẻ mặt bối rối, nhìn Se Jin rồi vuốt mái tóc ướt của mình. Một tiếng thở dài ngao ngán thoát ra từ đôi môi anh khi nhận ra mình đã lỡ lời. Chết tiệt, không phải thế này mà. Kwon Se Jin chắc chắn không biết gì về Ihwagak. Vậy thì cái cửa mà cậu nói là cửa gì?

Cheon Se Joo cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, anh nhìn Se Jin với ánh mắt nghi ngờ. Se Jin không để ý đến ánh mắt đó mà thúc giục anh.

“Cửa ký túc xá là sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”

“Không, không, không có chuyện gì đâu.”

Anh muốn nói lảng tránh nhưng không nghĩ ra được lý do nào hợp lý. Se Jin đang nhìn anh với ánh mắt kiên quyết như thể nếu anh không đưa ra một câu trả lời thỏa đáng ngay lập tức thì cậu sẽ hỏi anh hàng trăm lần. Cuối cùng Cheon Se Joo đành thở dài thườn thượt và buộc phải nói thật một phần.

“Tôi đã đến Ihwagak.”

“Sao? Hôm qua chú bảo có việc bận mà. Đó là việc ở Ihwagak sao? Chú đến đó vì mẹ tôi à?”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo