Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 69
Gương mặt lạnh lùng của Se Jin bắt đầu xuất hiện vết rạn. Cậu truy vấn Cheon Se Joo vì lo lắng rằng có chuyện gì đó đã xảy ra. Đúng là cái đồ không bao giờ giữ được bình tĩnh khi có chuyện liên quan đến mẹ. Chẳng trách Kim Hyun Kyung đã dặn anh không được cho Se Jin biết chuyện bà bị ngất xỉu. Cheon Se Joo tặc lưỡi trong lòng rồi bịa ra một lý do vớ vẩn.
“Tôi đến đó là vì nhóc, vì nhóc đấy.”
“Tôi? Sao lại là vì tôi? Tôi đã làm gì hả?”
“Nhóc… đi tư vấn hướng nghiệp.”
“Hả?”
Se Jin ngạc nhiên hỏi lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vốn dĩ cậu đã có rất nhiều điều muốn nói, vậy thì tốt thôi. Bỏ mặc cậu đang ngơ ngác, Cheon Se Joo tuôn ra hết những suy nghĩ trong lòng mình như thể đó là suy nghĩ của Kim Hyun Kyung.
“Mẹ nhóc hỏi tôi nhóc có học hành chăm chỉ không. Bà ấy bảo sợ nhóc khó chịu và lo lắng nếu hỏi thẳng nhóc nên đã gọi điện riêng cho tôi hỏi. Vì thế mà tôi đã ghé qua đó một lát trước giờ ăn tối để nói chuyện. Mẹ nhóc bảo nhóc tính tình nóng nảy lại còn ngốc nghếch nên không biết có giải được bài tập hay không. Nhưng nếu nhóc học hành chăm chỉ thì có lẽ sẽ nhận được học bổng cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn để vào đại học. Dù vậy bà ấy lại không biết nhóc muốn làm gì nên bà ấy hỏi tôi có nghe nhóc nói gì không. Thế nên tôi bảo là tôi không chắc lắm nhưng Kwon Se Jin nhóc cũng sẽ cố gắng hết sức. Chuyện đại học thì cứ đợi thi xong đại học rồi xem điểm lúc đó quyết định cũng được. Trước mắt cứ vào học rồi nếu có hứng thú với cái gì thì chuyển ngành học cũng được. Tôi đã nói với mẹ nhóc là đừng lo lắng quá.”
“……”
Nghe Cheon Se Joo nói không ngừng nghỉ, Se Jin cứ nheo mắt mãi. Cậu hoàn toàn không tin. Sau khi anh nói xong, Se Jin vẫn còn nghi ngờ nên đã hỏi Cheon Se Joo.
“Mẹ tôi bảo tôi ngốc nghếch á?”
“Ừ.”
Câu trả lời ngắn gọn đó thật nực cười. Định lừa ai chứ? Se Jin đặt đũa xuống, trừng mắt nhìn Cheon Se Joo phản bác.
“Đừng có nói dối. Mẹ tôi bảo tôi thông minh, chỉ là tôi không chịu học thôi. Chú đang nói dối đúng không? Cái chuyện giải được bài tập hay không, đó chẳng phải là những điều chú vẫn hay nói sao?”
“Này.”
Cậu nhanh trí hơn anh nghĩ, nhưng Cheon Se Joo không hề tỏ ra bối rối mà chỉ hừ lạnh chế giễu Se Jin. Đối phó với Kwon Se Jin là chuyện quá dễ dàng. Chỉ cần khơi dậy lòng tự trọng của cậu một chút là Se Jin sẽ nhanh chóng mất tập trung và nghĩ sang chuyện khác.
“Dù sao thì cũng là mẹ, ai lại nói thẳng con mình ngốc nghếch chứ? Lời mẹ nói thì cũng phải nghe có chọn lọc thôi. Ra ngoài kia hỏi thử xem, 100 thằng con trai thì 90 thằng nghĩ mình đẹp trai. Nhóc biết tại sao không? Tại vì mẹ chúng nó cứ nói với chúng nó như vậy. Nhưng mà nhìn thực tế xem. 100 thằng thì có được một thằng đẹp trai như tôi không?”
“……”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhăn nhó khó chịu. Ví dụ thì nực cười thật, nhưng cũng không hẳn là sai, nên cậu cũng chẳng biết cãi lại thế nào. Se Jin phồng má nhìn Cheon Se Joo với vẻ mặt bất mãn rất lâu.
Kim Hyun Kyung không mấy quan tâm đến kết quả học tập của Se Jin. Bà là người nói rằng nếu không thích học thì không cần học, điều quan trọng hơn là tìm được việc mình yêu thích. Việc bà gọi Cheon Se Joo đến vì chuyện học hành của cậu thật khó hiểu. Nhưng nếu cuộc trò chuyện đó là thật, thì có lẽ không phải mẹ cậu gọi Cheon Se Joo mà là Cheon Se Joo chủ động đến tìm bà và nói chuyện.
Nghĩ đến đó, Se Jin cảm thấy khó chịu cùng với một sự nghi ngờ vô lý. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh như cảnh cáo rồi nói bằng giọng trầm.
“Chú, chú không có ý đồ đen tối gì với mẹ tôi chứ……?”
“…Gì?”
Anh đã chuẩn bị tinh thần để nghe một câu trả lời nghiêm túc, ai ngờ lại là một lời vô nghĩa như vậy. Trước suy đoán nực cười đó, Cheon Se Joo bật cười như thể đây là chuyện lạ đời nhất anh từng nghe. Se Jin liền đanh giọng cảnh cáo anh.
“Nếu chú có ý nghĩ đó dù chỉ một chút thôi thì tốt nhất nên dẹp nó đi. Mẹ tôi ghét những loại đàn ông chỉ có mỗi cái mặt đẹp trai như chú lắm.”
“Nhóc nói cái gì vậy hả?”
Tuổi tác của hai người không chênh lệch nhau nhiều nên sự nghi ngờ của Se Jin cũng có lý. Nhưng Cheon Se Joo là một người đồng tính luyến ái bẩm sinh, chưa bao giờ rung động trước bất kỳ người phụ nữ nào, và hơn hết…
“Này, chỉ nghĩ đến việc có một đứa con trai mới như nhóc thôi là tôi đã thấy đau đầu rồi, đừng có nói những lời kinh khủng như vậy nữa. Kể cả có ai cho tôi một thằng con trai ngu ngốc như nhóc, tôi cũng không thèm.”
Chỉ sống chung dưới một mái nhà thôi đã đủ mệt mỏi rồi, nghĩ đến việc phải nuôi một đứa ương bướng như Kwon Se Jin thì anh thật sự nổi da gà. Cho dù thế giới có đảo lộn và anh có thật sự nảy sinh tình cảm với Kim Hyun Kyung, Cheon Se Joo cũng không muốn kết hôn với bà chỉ vì Kwon Se Jin.
Nghe anh nói vậy, Se Jin nhăn mặt như thể bị tổn thương lòng tự trọng. Anh là cái thá gì mà dám từ chối cậu? Trước khi cậu kịp mở miệng cằn nhằn, Cheon Se Joo đã nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Vậy thì tôi đã nói rồi, giờ đến lượt nhóc nói đi. Cái cửa nào bị mở?”
“……”
Và Se Jin im bặt như hến. Vừa nãy còn nói năng lung tung với vẻ mặt nghiêm túc, giờ cậu lại quay mặt đi như không muốn nói chuyện nữa khiến Cheon Se Joo cảm thấy rất bực bội. Rõ ràng là có chuyện gì đó. Lúc nãy Se Jin nói cửa bị mở, Cheon Se Joo đã cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ khiến anh khó chịu. Chẳng lẽ… không thể nào. Dù nghĩ vậy, anh vẫn thúc giục Se Jin để xác nhận.
“Sao hả? Người ta hỏi thì phải trả lời chứ.”
“…Không có gì đâu.”
“Tôi cũng đã nói rồi mà. Nhanh lên. Đừng có làm tôi bực mình.”
Nếu kết thúc cuộc trò chuyện như thế này, anh chắc chắn sẽ không thể ngủ yên vì cảm thấy bất an. Tình thế đột ngột thay đổi. Lần này đến lượt Cheon Se Joo truy hỏi Se Jin, còn cậu thì cố gắng giữ im lặng. Nhưng về độ lì lợm thì Cheon Se Joo cũng chẳng kém cạnh Se Jin chút nào.
“Cửa nào? Cửa nào bị mở?”
Cửa nhà vệ sinh? Cửa phòng ngủ? Không phải cửa phòng ngủ chứ? Làm ơn đi, Cheon Se Joo chỉ mong đó không phải là sự thật. Anh tiếp tục thúc giục Se Jin. Cuối cùng, Se Jin cũng không thể thắng được Cheon Se Joo và buộc phải nói thật.
“Lúc rạng sáng.”
Ba chữ đó khiến anh cảm thấy như mùa đông đang đến. Sống lưng anh lạnh toát.
“Cửa phòng chú mở… tôi đã thấy.”
Chết tiệt…
Khuôn mặt lạnh lùng của Cheon Se Joo cứng đờ. Dù anh đã nghĩ là không thể nào nhưng có lẽ cảm giác bất an mà anh cảm thấy vào rạng sáng không phải là ảo giác.
Vấn đề là ở nhà vệ sinh. Sau khi đi vệ sinh, trong cơn mơ màng Cheon Se Joo đã vào nhầm phòng ngủ của mình, anh thấy Do Yoon đang ngủ say trên giường và ôm cậu ta. Do Yoon đã uống rất nhiều rượu và ngủ sớm, cái ôm đó đã làm cậu ta tỉnh giấc. Và vì không cưỡng lại được cơn say còn sót lại, cậu ta đã quấn lấy Cheon Se Joo.
Việc Kwon Se Jin đang ở nhà đã hoàn toàn bị lãng quên khi anh vuốt ve eo Do Yoon. Như một lẽ đương nhiên, Cheon Se Joo ôm lấy cậu ta. Nhưng khi đang làm tình, một cơn gió lạnh từ đâu thổi đến. Cứ như thể cửa đã bị mở… Cảm thấy kỳ lạ nên anh quay lại nhìn, nhưng cửa đã đóng chặt nên Cheon Se Joo đã cho đó là ảo giác của mình. Vậy mà cửa thật sự đã mở.
“Chuyện là như vậy đấy.”
“Vậy nên…”
Thì ra là vì thế mà cậu khó chịu như vậy. Cheon Se Joo dùng lòng bàn tay che đi vầng trán đang nhăn lại, đồng thời cũng xoa bóp trán của mình. Chính đêm qua anh còn nghĩ mình không có ý định công khai với Se Jin. Vậy mà rạng sáng nay lại bị phát hiện theo cách này. Anh vô cùng bối rối khi nghĩ rằng chuyện này chẳng khác nào sét đánh ngang tai không chỉ với anh mà còn với cả Do Yoon.
Huống chi, đây chắc chắn không phải là một cảnh tượng dễ chịu đối với Se Jin. Dù sao thì anh cũng không phải là một người hoàn toàn xa lạ. Việc chứng kiến cảnh quan hệ tình dục của người giám hộ chắc chắn đã khiến cậu rất khó chịu, mà đó lại còn không phải là quan hệ dị tính mà là quan hệ đồng tính, một điều vẫn còn bị coi là cấm kỵ.
“…Tôi xin lỗi.”
Rốt cuộc anh phải nói gì đây? Cheon Se Joo suy nghĩ rồi cuối cùng cũng xin lỗi Se Jin. Trước lời xin lỗi ngắn gọn đó, Se Jin chỉ mím môi gật đầu và không nói gì. Cheon Se Joo khó xử rồi liếc nhìn Se Jin. Bất ngờ thay, anh không thấy vẻ ghê tởm nào trên khuôn mặt cậu.
Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy ngạc nhiên. Se Jin rõ ràng là một người có cách nói chuyện cổ hủ như thể vừa bước ra từ thời Joseon, cậu còn từng nói việc đàn ông làm chuyện đó với nhau là ghê tởm. Cheon Se Joo hơi tỉnh táo lại, chống cằm nhìn Se Jin chằm chằm.
“……”
Se Jin vẫn giữ vẻ mặt khó chịu như vậy. Cậu dường như không có ý định hỏi về xu hướng tính dục của anh hay mối quan hệ của anh với Do Yoon. Vẻ ngoài bình tĩnh đó dần khiến trái tim anh đang loạn nhịp dịu lại. Chẳng lẽ cậu thật sự là một người cởi mở như vậy sao? Kwon Se Jin ư? Cheon Se Joo suy nghĩ kỹ rồi nhớ lại chuyện buổi sáng.
Khác với bây giờ, buổi sáng cậu đã có một phản ứng đáng chú ý. Nhớ lại cảnh Se Jin khó chịu trước thang máy, Cheon Se Joo bỗng tự hỏi liệu đó có thật sự là vì mùi mồ hôi của anh không.
“Nhóc không sao chứ?”
“Sao cơ? Chuyện chú không có lương tâm mà động vào người đang say ngủ? Hay là chuyện chú quan hệ với đàn ông trong một ngôi nhà có trẻ vị thành niên? Hay là chuyện chú làm chuyện đó với một người không thân thiết?”
“……”
Không phải là không sao, mà là có quá nhiều điều khiến cậu khó chịu đến mức cậu không biết nên bắt đầu từ đâu. Vừa dứt câu hỏi, Se Jin đã lập tức đáp trả khiến Cheon Se Joo mím chặt môi và dùng bàn tay đang chống cằm xoa xoa má.
Đúng vậy, một người như Kwon Se Jin, người luôn có những suy nghĩ cổ hủ như bảo anh phải mặc quần áo kín đáo, lại không có bất kỳ phản ứng nào thì mới là chuyện kỳ lạ. Nhìn vào hành vi thường ngày của Se Jin thì việc cậu cảm thấy khó chịu với tất cả những chuyện đó mới là điều bình thường.
“Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.”
Từ phòng Cheon Se Joo đến phòng Se Jin là một khoảng cách đủ xa để không nghe thấy tiếng la hét. Nhưng dù sao thì họ cũng sống chung một nhà, anh nên cẩn thận hơn. Cheon Se Joo thẳng thắn thừa nhận lỗi của mình và xin lỗi Se Jin một lần nữa. Nghe vậy, khuôn mặt Se Jin càng trở nên cau có hơn. Cậu nheo mắt, mím môi khó chịu, phồng má nhìn Cheon Se Joo với ánh mắt như thể đang chịu đựng một nỗi oan ức nào đó rồi cúi gằm mặt xuống.
Cậu không nói nên anh hoàn toàn không biết cậu đang nghĩ gì. Nhưng phản ứng của cậu cũng đủ để anh hiểu. Anh không thể kết thúc cuộc trò chuyện như thế này. Cheon Se Joo nhớ lại những người bạn là con trai đã từng phản ứng như thế nào với việc anh công khai. Se Jin cũng có vẻ là người dị tính, nên anh nghĩ cậu sẽ không có phản ứng khác biệt nhiều so với họ. Vì thế anh lên tiếng.
“Tôi sẽ cẩn thận hơn. Dù tôi không định công khai theo cách này nhưng tôi nghĩ mình cần nói rõ ràng, tôi thích đàn ông.”
Lời thú nhận đột ngột đó khiến Se Jin giật mình ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu mở to, con ngươi trong veo như thủy tinh lấp lánh. Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, Cheon Se Joo nói để trấn an Se Jin.
“Nhưng nhóc không cần phải lo lắng quá. Nhóc không phải gu của tôi, nên nhóc không cần phải lo tôi thích nhóc hay làm gì nhóc đâu.”
Thông thường, khi anh nói những lời như vậy, những người bạn dị tính chấp nhận việc anh công khai thường sẽ ngạc nhiên nhưng rồi cũng sẽ cười xòa bỏ qua. Thế nhưng, phản ứng của Se Jin lại khác biệt với tất cả mọi người.
“Chú nói cái gì? Tôi có gì không tốt sao?”
Kwon Se Jin… đang tức giận. Đuôi mắt đang rũ xuống của cậu bỗng nhiên trợn ngược lên, đôi mắt trong veo ánh lên sự giận dữ. Se Jin trừng mắt nhìn Cheon Se Joo. Cậu vừa nghiến răng vừa hỏi.
“Tôi thiếu cái gì hả? Tôi có gì kém hơn cái người đàn ông kia mà chú lại nói như vậy?”
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.