Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 70
Phản ứng đó khiến anh bối rối. Cheon Se Joo mân mê chai nước. Anh nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt hơi mở to, rồi bật cười như thể không tin vào tai mình và hỏi.
“Này, sao nhóc lại giận thế? Nhóc khó chịu à?”
“Tôi giận khi nào cơ chứ?”
Se Jin lập tức phủ nhận nhưng Cheon Se Joo đã thấy rõ. Và cái dáng vẻ đó của Se Jin…
“Nhóc đang giận đấy. Cứ như thể nhóc…”
Thích tôi vậy.
Cheon Se Joo không nói hết câu, anh chợt bối rối ngậm miệng lại.
Những tình huống mà anh đã bỏ qua với suy nghĩ ‘chắc không phải đâu’ trong suốt thời gian sống cùng Se Jin bỗng chốc hiện lên trong đầu anh. Ánh mắt dai dẳng dõi theo anh từ lúc nào không hay. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết bầm trên cổ anh. Kwon Se Jin mặt đỏ bừng mỗi khi anh vuốt tóc cậu, cả chuyện cãi nhau đêm qua vì cậu không muốn anh và Do Yoon ở chung phòng nữa…
Không, chết tiệt.
Chẳng lẽ? Nghi ngờ ngày càng lớn hướng về Se Jin trước mắt. Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, nếu nghĩ rằng Se Jin đang giận vì thích anh thì mọi thứ khớp nhau một cách kỳ lạ. Thật sao? Cheon Se Joo nhìn Se Jin với vẻ không thể tin được. Trước ánh mắt đó, Se Jin nổi giận quát lên.
“Tôi không có giận!”
Anh vô cùng bối rối. Nhìn Se Jin đang nổi giận dù vẫn khăng khăng nói mình không giận, Cheon Se Joo im lặng mở nắp chai nước. Anh uống ngụm nước đã nguội để cố gắng trấn tĩnh rồi quan sát phản ứng của Se Jin vẫn còn đang hậm hực.
Dù sao thì đó cũng là một điều may mắn trong những điều bất hạnh. Kwon Se Jin mới chỉ 19 tuổi, và cho dù cậu thật sự thích anh thì đó cũng chỉ là một cảm xúc thoáng qua, khả năng cao là như vậy. Anh không nghĩ đó là tình cảm chân thành.
Nhưng sống chung một nhà thì dù chỉ là một sự cố thoáng qua cũng là một chuyện khó xử. Cheon Se Joo chống má bằng một tay, nhìn Se Jin với ánh mắt khó xử rồi khó khăn lên tiếng.
“Kwon Se Jin.”
“Gì?”
Ánh mắt cậu nhìn anh đầy hằn học. Đôi mắt cậu như đang bốc lửa. Cheon Se Joo nhíu mày hỏi.
“Nhóc thích con trai à?”
Vì có thể có chuyện gì đó sẽ xảy ra nếu Se Jin thật sự có cảm xúc như vậy nên anh định sẽ giúp cậu giải quyết tình huống khó khăn này với tư cách là một người lớn. Cheon Se Joo cũng đã từng không phân biệt được giữa sự tò mò về giới tính và sự thích thú. Vì thế anh mới hỏi như vậy, nhưng Se Jin nghe câu hỏi đó thì mở to mắt rồi lập tức nhăn mặt và nắm chặt tay lại.
“Chú có biết chú đã hỏi câu đó bao nhiêu lần rồi không? Tôi đã bảo là không mà. Sao tự nhiên lại lái sang chuyện đó? Vì chú thích con trai nên chú nghĩ tôi cũng là người như vậy sao? Tỉnh lại đi! Tôi không thích chú!”
Đôi môi đang líu lo của cậu đỏ ửng. Nhìn Se Jin mặt mày đỏ gay như sắp khóc vì giận, Cheon Se Joo nheo mắt lại. Rồi anh chỉ ra lỗi trong lời nói vừa rồi của Se Jin.
“Tôi hỏi nhóc có thích con trai không, chứ tôi có hỏi nhóc có thích tôi không đâu.”
“……”
“Sao tự nhiên nhóc lại?”
Se Jin nhăn mặt. Lúc này cậu mới nhận ra mình đã lỡ lời. Đúng là. Sao mình lại nói như vậy nhỉ? Nhưng dù nghĩ thế nào, tim cậu vẫn đập thình thịch một cách kỳ lạ, cậu không thể tìm ra lý do.
Rốt cuộc là sao vậy? Cơn kích động vô cớ kéo dài từ đêm qua khiến cậu rất bực bội. Cậu muốn phát điên lên vì Cheon Se Joo, người đang chống cằm ngồi trước mặt cậu. Cuối cùng, nghĩ rằng cuộc trò chuyện này chỉ tốn thời gian nên Se Jin trừng mắt nhìn Cheon Se Joo. Dù sao thì hành động trơ trẽn của anh cũng quá rõ ràng rồi.
“Nếu tôi trả lời là tôi thích con trai thì chắc chắn chú sẽ hỏi tôi có thích chú không, đúng chứ? Không phải sao? Chú tự tin thái quá vào cái khuôn mặt đẹp trai của mình nhỉ. Cho dù tôi có thích con trai đi chăng nữa thì người đó tuyệt đối không phải là chú!”
Đúng vậy. Lẽ nào cậu lại thích anh được chứ. Se Jin cố gắng phủ nhận sự nghi ngờ đang âm ỉ trỗi dậy từ sâu thẳm trái tim mình bằng cách lớn tiếng như vậy rồi đứng dậy. Cậu hoàn toàn mất cảm giác thèm ăn và không muốn ăn thêm nữa. Đến giờ ngực cậu vẫn còn hồi hộp, nếu ăn thêm nữa có lẽ cậu sẽ nôn ra tất cả những gì đã ăn trong đời.
Se Jin trừng mắt nhìn Cheon Se Joo đang chăm chú quan sát mình rồi dọn dẹp bàn ăn. Thấy anh vẫn nhìn mình với ánh mắt như muốn hỏi ‘Thật sự không phải sao?’, cậu đáp trả bằng một câu mỉa mai “Anh bị ảo tưởng sức mạnh đấy” rồi đi vào phòng mình để đánh răng.
Vào nhà vệ sinh đánh răng, cậu cảm thấy bụng mình sôi ùng ục. Có thứ gì đó đang trào lên.
Se Jin nổi giận chỉ vì Cheon Se Joo, cái người đàn ông lớn tuổi hơn cậu rất nhiều kia dám nói những lời xằng bậy như thể cậu có hợp gu hay không hợp gu anh. Cậu không hề buồn vì mình không lọt vào mắt xanh của anh, cũng không hề tức giận vì Cheon Se Joo thích kiểu người như Do Yoon hơn cậu. Cậu đẹp hơn cái tên đó nhiều mà? Tại sao cậu lại không phải gu của anh chứ! Cậu tuyệt đối không hề cảm thấy oan ức chút nào!
Anh là cái thá gì mà dám từ chối cậu? Đó thật sự là cảm giác duy nhất của cậu. Một người như cậu thích anh thì chẳng phải lẽ ra anh cũng phải thích cậu sao? Se Jin vừa nghĩ vô lý như vậy vừa hậm hực, rồi nước mắt cứ trào ra khiến cậu phải súc miệng và rửa mặt.
“Xì……”
Cậu cắn chặt môi nhìn chằm chằm vào gương, khuôn mặt đầy vẻ buồn bã hiện ra trước mắt. Se Jin đập đầu vào gương rồi lắc đầu. Những nghi ngờ vô lý cứ liên tục trỗi dậy. Cậu không muốn thừa nhận rằng Cheon Se Joo là nguyên nhân khiến cậu bực bội và tức giận vô cớ từ đêm qua đến giờ.
Chỉ là suy đoán thôi, nhưng nếu lúc nãy cậu trả lời “Ừ” cho câu hỏi “Nhóc thích con trai à?” của Cheon Se Joo thì chắc chắn anh sẽ hỏi cậu ngay lập tức.
Vậy thì có lẽ nhóc thích tôi sao?
Nhớ lại giọng nói của Cheon Se Joo khi hỏi như vậy, hai má và tai cậu nóng bừng lên. Vừa nghĩ đến chủ thể “nhóc” và “tôi” trong động từ “thích”, tim cậu đã đập thình thịch. Muốn phủ nhận hiện thực nên Se Jin liên tục lẩm bẩm “Không phải, không phải!” rồi lắc đầu, sau đó cậu vặn nước lạnh và tắm trong khi vẫn mặc quần áo. Người cậu run lên vì lạnh, nhưng cậu không quan tâm.
Sau bao nhiêu khó khăn để dẹp bỏ mọi suy nghĩ và bỏ cả việc học để đi ngủ, tiếc thay bản năng của Se Jin lại thành thật hơn lý trí của cậu rất nhiều. Cheon Se Joo lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
“Se Jin à.”
Anh vẫn nằm trên giường như trong giấc mơ hôm qua. Se Jin vuốt ve mu bàn chân nổi đầy gân xanh của anh và nhìn xuống Cheon Se Joo. Khuôn mặt đẹp trai với nụ cười thư thái khiến tim cậu đập loạn nhịp. Dù chỉ là mơ nhưng hình ảnh anh cởi trần thật gợi cảm, Se Jin cảm thấy cơ thể mình trong thực tại đang có những thay đổi lớn.
“Nhóc thích tôi à?”
Cheon Se Joo trong mơ đã hỏi Se Jin như vậy. Se Jin trong mơ không chút do dự trả lời “Ừ”. Vừa thốt ra lời khẳng định ngắn ngủi đó, cậu đã hét lên và tỉnh giấc.
“Không phải!”
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán cậu như thể vừa trải qua một cơn ác mộng. Se Jin thở dốc rồi hất chăn ra. Chiếc quần lót ẩm ướt khiến cậu tuyệt vọng. Một tình huống thật vô lý đang diễn ra.
Vào nhà vệ sinh giặt và phơi quần lót, Se Jin trở ra phòng khách với khuôn mặt lạnh tanh bắt đầu làm đồ ăn. Bình thường cậu không hay nấu ăn vào buổi sáng, nhưng để xua đi những tưởng tượng vớ vẩn đang lấp đầy đầu óc, cậu cần một việc gì đó để tập trung vào.
Trong lúc đó, Cheon Se Joo tập thể dục xong trở về, anh nhẹ nhàng xoa đầu Se Jin đang mải mê dọn dẹp bếp mà không hề hay biết anh đã về.
“Không ăn cơm mà làm gì thế? Sao sáng sớm đã làm nhiều đồ ăn thế này?”
Hôm qua cậu còn ăn hết năm bát cơm cho một bữa mà hôm nay chỉ ăn hai bát đã đứng dậy. Hơn nữa, cậu tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt nên Cheon Se Joo đã hoàn toàn dẹp bỏ nghi ngờ rằng Se Jin thích anh. Với lại nếu thật sự thích anh thì cậu đã không nhìn anh với ánh mắt bảo anh đừng có nói vớ vẩn một cách trắng trợn như vậy. Vì thế, anh vẫn xoa đầu Se Jin như mọi khi, nhưng Se Jin đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn anh.
“Đừng có chạm vào đầu tôi. Tôi là chó của chú chắc?”
Lời nói sắc bén của cậu không khác gì mọi ngày. Thậm chí thái độ còn khó chịu hơn bình thường khiến Cheon Se Joo hoàn toàn yên tâm và bật cười.
“Sờ vào có mòn đi đâu mà nhóc khó chịu thế?”
Nói rồi, Cheon Se Joo cố tình áp sát người vào Se Jin, dụi mặt vào đầu cậu. Se Jin hậm hực đóng nắp hộp thức ăn rồi biến mất vào phòng mình. Cái dáng vẻ vùng vẫy đó thật đáng yêu hết chỗ nói. Cheon Se Joo nhìn theo bóng lưng đang biến mất với tiếng chân thình thịch rồi cũng đi vào phòng tắm để tắm.
Sau khi đóng sầm cửa phòng mình, Se Jin đã dựa đầu vào cửa với khuôn mặt đỏ bừng. Cậu cắn chặt môi, đập mạnh đầu vào cửa.
Không, không thể nào…
Nhưng phản ứng của cơ thể cậu lại quá rõ ràng. Cơ thể Cheon Se Joo ôm cậu từ phía sau nóng một cách kỳ lạ, và mùi hương thơm ngát tỏa ra từ anh khi anh dụi má vào đỉnh đầu cậu. Trong tình huống bị một người đàn ông đầy mồ hôi ôm chặt như vậy, cậu không những không thấy khó chịu mà còn cảm thấy mùi hương đó thật thơm.
“Mình điên rồi sao……”
Se Jin vùi mặt vào hai tay thở dài. Cậu không thể tin được. Cậu lại thích cái tên lăng nhăng, trơ trẽn, suốt ngày chỉ biết trêu chọc và cằn nhằn đó…
Tất nhiên Cheon Se Joo không chỉ có những mặt đó. Cheon Se Joo là người đàn ông đẹp trai nhất mà Se Jin từng thấy, và thật lòng mà nói thì về ngoại hình anh không có bất kỳ khuyết điểm nào. Khuôn mặt đẹp đến mức dù có lộn ngược cũng khiến người ta phải ngoái nhìn. Anh toát lên vẻ lạnh lùng và tĩnh lặng, làn da mịn màng đến nỗi nhắm mắt lại chạm vào cứ ngỡ như đang chạm vào lông tơ của chim non. Đôi môi anh có hình dáng hoàn hảo như thể được tạo ra để làm người mẫu son môi, và ngay cả cái dáng vẻ hút thuốc lá mà Se Jin ghét cay ghét đắng của anh cũng đẹp đến nghẹt thở.
Hơn nữa, anh còn là người khá dịu dàng, vừa khéo léo vừa lịch sự với mọi người, và không hề có cái vẻ khoe khoang, huênh hoang thường thấy ở những người đàn ông hay nói lời sáo rỗng. Anh còn học rất giỏi và thông minh nữa chứ…
Khi nghĩ về Cheon Se Joo như vậy, Se Jin chợt nhận ra mình có thể nghĩ ra vô vàn lời khen dành cho anh, cậu cắn môi ngồi phịch xuống sàn.
Mình thật sự thích Cheon Se Joo sao? Cậu không thể tin được.
Và sự phủ nhận của Se Jin cứ thế kéo dài, có thể là dài, cũng có thể là ngắn.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.