Projection - Chương 71

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 71

Khi anh cằn nhằn dạy cậu học, cậu nghĩ anh thật vô lý, nhưng khi anh xoa đầu khen cậu làm tốt, tim cậu lại không thể ngừng đập thình thịch. Khi anh mặc áo choàng tắm ngồi ngả ngớn, cậu lại muốn cằn nhằn anh, nhưng đêm đến cậu lại không thể ngăn cản Cheon Se Joo xuất hiện trong giấc mơ của mình. Ngồi bên cạnh anh khi anh lái xe tệ hại, cậu nghĩ người đàn ông này thật tệ, nhưng khi anh quay đầu nhìn cậu rồi lùi xe, cổ họng cậu lại khô khốc và cậu chỉ muốn chạm vào đôi môi đang ở ngay trước mắt.

Cứ thế, bao nhiêu phủ nhận và rung động cứ lặp đi lặp lại theo thời gian.

Cuối tháng 5, trước khi lên xe đến Ihwagak thăm Kim Hyun Kyung, Cheon Se Joo đã cho Se Jin uống thuốc hạ sốt trước. Mấy ngày nay, cậu lại bị sốt nhẹ. Cheon Se Joo giờ đã biết đó là dấu hiệu của cơn đau tăng trưởng ở Se Jin.

“Có vẻ như nhóc thật sự sắp cao thêm nữa rồi.”

“Tôi đã bảo rồi mà.”

“Tôi cứ tưởng nhóc nói vậy cho có thôi chứ.”

“……”

Se Jin trừng mắt nhìn Cheon Se Joo với vẻ khó chịu. Nhưng dù má cậu ửng hồng nhìn anh như vậy, anh cũng không hề thấy sợ. Cheon Se Joo dùng đầu ngón tay lau đi những giọt mồ hôi nhỏ đọng trên hàng mi dài của Se Jin rồi lấy chăn ở ghế sau đắp cho cậu.

Có lẽ vì Cheon Se Joo đã kể mấy lần chuyện anh bị sốt đến 40 độ vẫn đến trường nên Se Jin dù ốm cũng cố gắng không nghỉ học. Anh vui vẻ đưa Se Jin đến trường, nhưng sau khi tan học, anh lại cảm thấy không yên tâm khi đưa một đứa trẻ đang ốm đến Ihwagak.

Cheon Se Joo nhìn Se Jin đang vã mồ hôi lạnh rồi đặt tay lên trán cậu. Đôi mắt ửng đỏ của cậu khẽ giật. Khuôn mặt vốn nhạy cảm của cậu càng trở nên yếu ớt hơn khi bị sốt.

“Nhóc có đi được không? Hay là để tuần sau rồi đi cũng được. Hôm nay nhóc cứ ở nhà nghỉ ngơi đã.”

Cheon Se Joo hỏi nhưng Se Jin chỉ im lặng lắc đầu. Cậu không muốn trì hoãn việc mà một tháng chỉ có một lần. Cheon Se Joo hiểu rõ sự cố chấp của Se Jin nên không hỏi thêm nữa. Anh tập trung lái xe với ý nghĩ sẽ nhanh chóng đến đó rồi nhanh chóng trở về nhà.

Trên đường đi, Se Jin đã ngủ thiếp đi. Anh đã quá quen thuộc với con đường này mà không cần đến định vị. Cheon Se Joo lái xe cẩn thận hơn bình thường và liên tục kiểm tra tình trạng của Se Jin. Đến Ihwagak rồi Se Jin vẫn không khỏe hơn. Nhìn cậu yếu ớt ôm chầm lấy mẹ mình, Cheon Se Joo tặc lưỡi rồi rời khỏi ký túc xá. Anh không muốn làm phiền khoảng thời gian của Se Jin với mẹ, đặc biệt là khi cậu đang ốm.

“Trưởng phòng Cheon.”

Đón làn gió hè ngày càng nóng hơn, Cheon Se Joo thong thả hút thuốc. Đang đứng đó thì Han Ji Won, người đang đọc tài liệu và đi về phía nào đó, phát hiện ra anh và tiến lại gần.

“Chào quản lý.”

Cheon Se Joo cười chào cô, cô cũng cười mỉm và cúi đầu. Anh dụi tắt điếu thuốc rồi nhìn Han Ji Won hỏi.

“Cô vẫn khỏe chứ?”

“Tôi thì vẫn vậy thôi. Luôn khỏe mà. À, lần trước tôi đã nghe chị Hyun Kyung nói rồi. Chị ấy bảo đang ăn kiêng đúng không? Chị ấy không nói rõ lý do nhưng nghe vậy tôi cũng yên tâm phần nào. Phụ nữ mà, ai chẳng nhạy cảm với cân nặng.”

“Có cần nhạy cảm vậy không? Quản lý và cả chị Kim Hyun Kyung đều không cần bận tâm đến chuyện đó đâu.”

Nghe anh vừa cười vừa nói, Han Ji Won bật cười đánh nhẹ vào vai anh. Từ lần trước anh đã cảm thấy cú đấm của cô không hề nhẹ. Dù vậy, Cheon Se Joo vẫn cố tình làm ngơ trước cú va chạm mạnh vào vai rồi nói.

“Từ lúc đó đến giờ không có chuyện gì khác chứ?”

“Không có chuyện gì đặc biệt cả, nhưng dù tôi có bảo chị ấy không cần ăn kiêng nữa thì chị Hyun Kyung vẫn không chịu ăn uống đầy đủ. Có vẻ chị ấy lo lắng lắm.”

“Lần này chị ấy gầy hơn lần trước sao?”

“Vâng, cũng… hơi hơi.”

Han Ji Won vừa đáp vừa lắc đầu. Cô cũng có vẻ đồng ý với việc Kim Hyun Kyung không cần phải ăn kiêng. Cheon Se Joo trò chuyện với Han Ji Won một lúc rồi nghe thấy tiếng Se Jin gọi mình nên anh đi vào ký túc xá.

Phòng khách ký túc xá trống không. Khác với ngày anh bị thương ở tay, hôm nay có lẽ các nhân viên khác đều đã đi làm hết rồi, chỉ có Kim Hyun Kyung và Se Jin ở lại.

Người phụ nữ đứng ở bếp trông gầy hơn lần trước. Nhìn bà yếu ớt như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể gãy, Cheon Se Joo nuốt nghẹn nỗi xót xa. Có cần phải làm đến mức này không? Theo anh thấy thì bây giờ bà đã đủ ổn rồi. Nhưng dù anh có nói thế nào thì bà cũng không nghe đâu. Cheon Se Joo gạt bỏ suy nghĩ rồi ngồi xuống chiếc ghế mà Se Jin chỉ.

“Ở lại ăn tối rồi về nhé. Về nhà ăn thì muộn mất.”

Bữa tối đã được Kim Hyun Kyung chuẩn bị sẵn trên bàn. Anh tự nhiên quay sang nhìn Se Jin. Nhìn tình trạng cậu thì tốt nhất là nên về nhà nghỉ ngơi sớm, nhưng Se Jin có vẻ không muốn bỏ lại bữa cơm mà mẹ đã chuẩn bị. Cậu dựa lưng vào ghế và ngồi cạnh anh. Cheon Se Joo lo lắng cậu có thể bị ngất nên đã đỡ Se Jin đứng dậy rồi đổi chỗ cho cậu. Sau khi Se Jin ngồi vào phía tường, anh vẫn không yên tâm mà kéo sát ghế mình vào cạnh cậu rồi bắt đầu ăn.

“Thật lòng mà nói, lúc đầu tôi lo Se Jin sẽ làm phiền trưởng phòng, nhưng giờ thì không cần lo nữa rồi. Trưởng phòng chăm sóc Se Jin chu đáo quá nên tôi yên tâm lắm.”

Kim Hyun Kyung vừa nhìn anh vừa cười nói như vậy. Có vẻ như chỉ có bà là lo lắng cho Kwon Se Jin thôi. Cheon Se Joo khẽ cười hỏi.

“Vậy ra chị không lo tôi sẽ bắt nạt Se Jin sao?”

“Ôi dào, tôi lo gì chứ. Thằng bé mạnh mẽ thế kia mà…”

“Ăn cơm đi.”

“Thấy chưa.”

Se Jin lạnh lùng cắt ngang lời anh, Kim Hyun Kyung cười gật đầu với cậu. Cheon Se Joo cũng khẽ cười rồi quay sang nhìn Se Jin. Se Jin vừa đổ mồ hôi lạnh vừa nhét đồ ăn mẹ làm vào miệng. Mấy tháng rồi cậu mới được ăn cơm mẹ nấu, chắc chắn là ngon lắm.

Mười chín tuổi, Cheon Se Joo chợt nhận ra Se Jin còn rất trẻ. Anh nhìn cậu với vẻ trìu mến rồi đẩy bát thức ăn về phía cậu. Ánh mắt hờn dỗi của Se Jin hướng về Cheon Se Joo rồi lại quay về bát cơm.

“Lần sau đến chắc con trai tôi lại cao thêm một chút nữa rồi. Không có mẹ thì biết làm sao đây?”

Kim Hyun Kyung vừa ăn vừa lẩm bẩm lo lắng. Có vẻ như bà cũng nghĩ Se Jin đang trải qua cơn đau tăng trưởng. Phản ứng của Se Jin không mấy tích cực.

“Làm sao thì làm sao chứ. Con có phải trẻ con đâu, uống thuốc là được…”

“Nếu đau nhiều thì cứ bảo trưởng phòng ôm cho đỡ đau nhé.”

“Á, thôi đi.”

Se Jin tỏ vẻ khó chịu trước giọng điệu trêu chọc của Kim Hyun Kyung. Nghe bà nói, Cheon Se Joo nhớ lại mùa đông năm ngoái. Ngày anh đến trường đón Se Jin về vì nghe tin cậu đánh bạn cùng lớp. Se Jin bị sốt cao đột ngột đã nắm chặt lấy vạt áo Cheon Se Joo khi anh đặt cậu lên giường. Đó là ý muốn được anh ôm sao? Cheon Se Joo khẽ cười rồi nói với Se Jin bằng giọng trêu chọc.

“Ừ, nói đi tôi sẽ ôm. Tôi còn không làm được điều đó cho người xếp thứ 8 sao?”

“Thôi đi mà……”

Se Jin đỏ mặt đặt đũa xuống trước lời trêu chọc của Cheon Se Joo. Trong kỳ thi giữa kỳ vừa rồi, Se Jin đã đứng thứ 8. Sở dĩ cậu chỉ đạt được thứ hạng đó là vì có những đứa trẻ khác khoanh bừa đáp án mà lại được điểm cao hơn Se Jin, người đã chăm chỉ giải bài.

Kwon Se Jin đã bị sốc rất lớn trước sự thật đó và đã bỏ bút một thời gian. Rồi sau đó, cậu lại chăm chỉ học hành trở lại nhờ lời an ủi của Cheon Se Joo rằng dù sao thì những đứa trẻ đó cũng không thể vươn lên trên hạng 8 được.

Kim Hyun Kyung cười hưởng ứng trò đùa của Cheon Se Joo. Se Jin vẫn giữ vẻ mặt hờn dỗi suốt bữa ăn, nhưng dù sao đó cũng là một bữa ăn vui vẻ. Cheon Se Joo nhìn Kim Hyun Kyung và Se Jin chăm sóc lẫn nhau thì nhớ đến Cheon Hye In. Anh cảm thấy hiếm khi mình được ăn cơm vui vẻ như vậy với cô nên không khỏi cảm thấy chua xót.

Trên đường về nhà sau bữa ăn, nhiệt độ của Se Jin lại tăng cao như mọi khi. Cheon Se Joo mở miệng thở dốc, cõng Se Jin trên lưng rồi đi vào nhà. Anh vào phòng Se Jin bật điều hòa trước rồi đặt cậu xuống giường.

Và Se Jin, lần này cũng vậy, đã nắm lấy anh.

“……”

Cheon Se Joo khẽ nhìn xuống Se Jin đang nắm chặt vạt áo anh với đôi mắt nhắm nghiền. Bàn tay cậu cũng to như anh, trái ngược với khuôn mặt nhỏ nhắn. Chỉ mới 8 tháng. Thời gian anh ở bên Se Jin ngắn ngủi như thế. Nhưng nhìn cậu lớn hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt, anh lại cảm thấy khoảng thời gian đó dài hơn nhiều.

Kwon Se Jin dạo này trông ổn hơn. Bóng tối bao trùm cậu khi họ mới gặp nhau giờ đã tan biến như chưa từng tồn tại, Se Jin giờ cũng không còn lo lắng nữa. Cậu cũng đang dần thoát khỏi sự bất ổn và tìm lại được sự ổn định. Cheon Se Joo thấy rõ cậu đang lặng lẽ bước đi trên con đường mình đã chọn, dù còn hơi vụng về.

Anh đã đóng góp bao nhiêu vào hạnh phúc của cậu nhỉ? Anh có làm cậu hạnh phúc hơn một chút nào không?

Từ lúc nào không hay, Cheon Se Joo không thể tưởng tượng được cảnh Se Jin không có ở nhà. Những bữa ăn cùng nhau, sự tồn tại của Kwon Se Jin cùng anh đi làm và về nhà mỗi ngày đã trở nên quá lớn để anh có thể phớt lờ.

Nhưng thời gian anh có thể ở bên Se Jin chỉ còn lại 7 tháng nữa. Chỉ đến lúc đó thôi… Thêm một chút nữa. Cheon Se Joo nuốt ngược sự tham lam vào lòng rồi nằm xuống bên cạnh Se Jin. Anh nắm lấy bàn tay đang nắm chặt vạt áo mình, ôm chặt lấy cơ thể đang rúc vào lòng anh. Anh chỉ mong Kwon Se Jin sẽ không đau ốm khi còn ở bên cạnh anh…

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo