Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 72
Một hơi thở nhẹ nhàng lướt qua vành tai. Cảm giác nhồn nhột như có sợi tơ mỏng manh khẽ chạm vào khiến Se Jin tỉnh giấc. Cậu lặng lẽ mở mắt. Mọi thứ chìm trong bóng tối, tựa như cậu đang bị giam cầm trong một không gian vô hình. Nhưng trái với sự ngột ngạt xa lạ, bầu không khí bao quanh lại vô cùng dễ chịu.
Có ai đó đang ôm chặt lấy cậu. Mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi có vẻ xa lạ, nhưng lại ẩn chứa điều gì đó quen thuộc. Là Cheon Se Joo sao? Se Jin nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cậu khẽ ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc cậu xác nhận người đang ôm mình chính là Cheon Se Joo thì một giọng nói dịu dàng vang lên xoa dịu cậu.
“Không sao đâu…”
Giọng nói ấy dịu dàng đến nao lòng. Cùng lúc đó, cánh tay đang đặt ngang eo Se Jin khẽ cử động. Cheon Se Joo đã vươn tay, nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối đang co rút của Se Jin.
Dưới những ngón tay ấy, cơn đau nhức âm ỉ nơi khớp gối dần dịu đi. Mỗi khi lòng bàn tay lạnh lẽo của Cheon Se Joo chạm vào da thịt cậu, Se Jin cảm nhận rõ rệt cơn đau do tuổi mới lớn đang tan biến. Nhưng trong khi cậu dần lấy lại sự ổn định nhờ bàn tay xoa dịu như thuốc giảm đau của anh, Se Jin cũng cảm thấy một ngọn lửa dường như bùng cháy ở đâu đó trong cơ thể, lan tỏa hơi nóng đến toàn thân.
Có lẽ là dư âm của cơn sốt vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Hay đây là một thứ bệnh khác, một thứ bệnh xuất phát từ trái tim? Trong ý thức mơ hồ, Se Jin nghĩ rằng hơi nóng này không hề tệ. Càng nóng, cậu càng cảm thấy như mình đang rời xa cơn đau.
“Sẽ ổn thôi…”
Nghe thấy giọng nói vỗ về, cậu khó khăn ngẩng đầu lên. Làn da trắng bệch phản chiếu ánh trăng nhàn nhạt hiện ra trước mắt. Ánh mắt Se Jin trượt dọc theo bờ môi, cằm và xuống chiếc cổ thon dài của Cheon Se Joo.
Hai nốt ruồi nhỏ nổi bật trên làn da trắng ngần nơi cổ anh thu hút sự chú ý của cậu. Theo tự nhiên, ký ức về ngày đầu tiên cậu nhận ra sự tồn tại của hai nốt ruồi đáng yêu ấy ùa về. Đó là ngày cậu giúp Cheon Se Joo thay quần áo, ngày cậu nhìn thấy gương mặt mộc bình yên của anh khi đang ngủ say.
Ngày đó, Se Jin đã muốn hôn lên nơi ấy. Cậu không thể chối cãi rằng cậu muốn cảm nhận làn da của Cheon Se Joo bằng chính đôi môi của mình. Lúc ấy, cậu nghĩ mình thật điên rồ. Nhưng ngẫm lại thì có lẽ, thứ tình cảm đang nhen nhóm trong cậu đã âm thầm trú ngụ trong trái tim cậu từ rất lâu rồi.
Một khoảng lặng dài trôi qua. Khi Cheon Se Joo khẽ thở ra trong giấc ngủ sâu, Se Jin nhắm chặt mắt. Cậu áp sát người vào anh, nhẹ nhàng đặt đôi môi khô khốc của mình lên làn da mềm mại. Sự tiếp xúc rụt rè ấy lan tỏa một cảm giác ngây ngất khắp cơ thể cậu. Tim cậu đập thình thịch.
Se Jin vòng tay ôm chặt lấy người đàn ông ấy. Cái ôm ấm áp mang đến cho cậu một sự an ủi khôn tả. Vòng tay của Cheon Se Joo thật trọn vẹn, và Se Jin cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết trong vòng tay ấy.
Cả cuộc đời này, cậu chưa từng cảm nhận được điều gì như thế. Chính Cheon Se Joo là người duy nhất mang đến cho cậu cảm giác tuyệt vời này. Cũng chính trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt nhận ra.
Cheon Se Joo, có lẽ tôi thật sự thích chú mất rồi…
Đó là sự giác ngộ.
***
Se Jin đứng thứ sáu trong kỳ thi cuối kỳ. Vì không có nền tảng kiến thức vững chắc nên cậu khó lòng vượt qua những người bạn đã chăm chỉ học hành từ trước. Dù vậy, những người chỉ biết khoanh bừa đáp án đã không còn ở phía trước cậu nữa. Cho dù có được “thần may mắn” phù hộ thì giờ đây, nếu không học hành chăm chỉ thì những người đó khó lòng vượt qua được Se Jin, người đã nắm chắc kiến thức và biết rõ đáp án.
Tuy nhiên, Se Jin vẫn không hài lòng. Trong lớp 1 ban 3, chỉ có sáu người thực sự học hành, bao gồm cả Se Jin. Mười bốn người còn lại chỉ cần đi học đầy đủ đã đủ để giáo viên chủ nhiệm khen ngợi nên họ không thể nào trở thành đối thủ cạnh tranh của Se Jin.
Vậy nên, nếu xét kỹ, Se Jin vẫn là người đứng cuối cùng. Nếu bỏ qua những kẻ ngốc nghếch ở trình độ vượn người, và chỉ tính những người có thể gọi là người thì Se Jin vẫn là người thứ sáu trong sáu người, nói cách khác chính là đội sổ. Chính vì vậy mà Kwon Se Jin dạo này đang hừng hực khí thế. Cậu lao vào học ngày đêm với ý chí phải vượt qua ít nhất một người trước khi tốt nghiệp.
Một buổi sáng sớm tháng bảy, khi kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu, Cheon Se Joo sau khi tập thể dục trở về thì vừa ngồi ăn sáng vừa lặng lẽ mỉm cười nhìn Se Jin đang chăm chú học từ vựng. Thằng nhóc ngay cả bảng cửu chương cũng không thuộc, coi trường học như nhà hàng chỉ để đến ăn cơm, giờ đây đã ra dáng người lớn hơn nhiều. Điều đó thật khiến anh vừa buồn cười vừa thấy đáng khen. Dĩ nhiên, điểm thi thử của cậu vẫn thảm hại đến mức khiến người ta thở dài, nhưng Cheon Se Joo vẫn thấy mãn nguyện. Việc Se Jin, người trước đây chưa từng nghĩ đến tương lai, đang dần thay đổi là một điều tốt. Nhìn Se Jin như vậy, lòng anh bỗng dưng có chút ngứa ngáy khó tả.
“Muốn tôi kiểm tra không?”
Cheon Se Joo ngồi đối diện Se Jin, cầm lấy cốc protein shake anh vừa pha rồi hỏi. Nghe câu hỏi, Se Jin đang nhai kỹ miếng cơm rang khẽ ngẩng đầu lên. Ánh mắt hờn dỗi lướt qua vẻ ngoài của Cheon Se Joo rồi dừng lại ở một điểm.
“……”
Nơi Se Jin đang nhìn chăm chú chính là dấu vết còn sót lại của Do Yoon trên cổ anh. Nhận ra cậu đang nhìn chằm chằm vào vết bầm đỏ ửng một cách không mấy hài lòng, Cheon Se Joo khẽ nhướn một bên lông mày, dùng tay không che đi cổ mình.
Đã mấy ngày kể từ khi mùa mưa kết thúc. Vì Do Yoon quá bận rộn nên phần lớn thời gian mưa gió Cheon Se Joo đều say xỉn. Vào ngày cuối cùng có mưa, anh mới gặp được Do Yoon và dành thời gian bên nhau. Lâu ngày gặp lại nên cả hai đều có chút kích động hơn bình thường. Cũng vì thế mà cổ Cheon Se Joo giờ chẳng khác gì một miếng giẻ rách.
Nhưng dù sao thì cũng không nên để trẻ con nhìn thấy… Cheon Se Joo khẽ hắng giọng một cách ngượng ngùng rồi mở lời.
“Sau này nhóc cũng sẽ đến tuổi trưởng thành…”
“Chú có hẹn hò với người đó đâu.”
“Hả?”
Lời biện minh của anh bị Se Jin cắt ngang. Giọng cậu sắc lạnh. Cheon Se Joo im lặng, khép miệng lại trước ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ vô dụng của Se Jin. Tất nhiên là không hẹn hò… Anh thầm nghĩ rồi hỏi Se Jin.
“Ai bảo là tôi với cậu ta không hẹn hò thế?”
“Nhìn là biết. Chú có yêu ai đâu.”
“Nhóc thật sự rất quan tâm đến tôi đấy.”
“Sống cùng nhau thì biết mấy chuyện này là đương nhiên mà!”
Se Jin vừa tráng qua những chiếc bát vừa quay lại nhìn Cheon Se Joo rồi lớn tiếng nói. Cheon Se Joo không quan tâm. Anh chống cằm trên bàn ăn, vừa nhìn Se Jin dọn dẹp bếp vừa suy nghĩ.
Kwon Se Jin đúng là có chút bảo thủ. Ở nhà phải mặc quần áo chỉnh tề, không được tùy tiện để lộ bụng, sau khi tắm xong thì có thể mặc áo choàng nhưng phải mặc quần áo ngay khi người khô, những lời cằn nhằn của Se Jin với Cheon Se Joo thường xoay quanh những chuyện như vậy. Thế mà giờ đây, không chỉ dừng lại ở đó, cậu còn cằn nhằn anh về việc quan hệ tình dục với người mà anh không hẹn hò.
“Có phải là quan lớn thời xưa đâu…”
Lời lầm bầm của Cheon Se Joo khiến Se Jin nhướn mày hỏi lại. Hàng mi dài khẽ rung động. Anh nhún vai, nhìn thẳng vào đôi mắt mèo đang nhìn mình chằm chằm.
“Đều là người lớn cả rồi, có sao đâu. Tôi nghĩ nếu cả hai đều thoải mái thì không cần phải là người yêu cũng được.”
Anh muốn hỏi rằng chỉ là quan hệ tình dục thôi thì cần gì nhiều tư cách đến thế. Nhưng nghĩ lại thì đây không phải là chủ đề thích hợp để nói chuyện sâu xa với Se Jin, người vẫn còn là trẻ vị thành niên, nên Cheon Se Joo đành viện đại một lý do như vậy.
Sau khi dọn dẹp xong bếp và đang pha bột ngũ cốc để ăn nhẹ, Se Jin nghe thấy lời của Cheon Se Joo liền bĩu môi, má phồng lên vẻ hờn dỗi. Cậu trừng mắt nhìn Cheon Se Joo như thể anh là một kẻ trăng hoa vô độ rồi nói.
“Cheon Se Joo.”
Nghe thấy tiếng gọi tên mình, anh ngước mắt lên. Thấy anh im lặng không đáp, Se Jin liền dịu giọng như đang khuyên nhủ.
“Đàn ông phải đoan chính.”
“……”
Câu nói đậm chất phong kiến ấy khiến Cheon Se Joo nhíu mày. Thấy anh chỉ trân trân nhìn mình với vẻ khó hiểu, Se Jin vừa đóng nắp cốc bột ngũ cốc 1 lít lại vừa nói thêm.
“Chú cứ như vậy thì tôi còn học được cái gì?”
Giọng điệu của cậu như thể trách móc anh sao có thể hành xử tệ hại như vậy trong một gia đình có trẻ vị thành niên. Cheon Se Joo cạn lời. Vấn đề không phải là những lời lẽ cổ hủ kia, mà chính những gì Se Jin vừa thốt ra lại quá buồn cười. Nếu Kwon Se Jin là kiểu người học hỏi được điều gì từ anh thì cậu đã phải nắm vững phương pháp học thuộc 10 từ tiếng Anh trong vòng 10 phút từ lâu rồi mới đúng.
“Nhóc còn học cái gì nữa? Dạy mười thứ thì chỉ học được một, còn bày đặt ra vẻ hấp thụ nhanh như miếng bọt biển.”
“……”
Bị mắng bất ngờ khiến Se Jin nắm chặt tay thành nắm đấm. Cậu trừng mắt nhìn Cheon Se Joo với vẻ bất mãn rồi hất chiếc cốc protein shake rỗng không trước mặt anh đi và nói.
“Vốn dĩ con người ta chỉ nhanh học những thứ xấu thôi. Nhìn tôi này, dạo này tôi cũng học theo chú cái cách nói chuyện khó nghe đấy.”
“Cái gì mà tại tôi? Nhóc vốn dĩ đã thế rồi.”
“Không phải.”
Se Jin một mực phủ nhận, nhưng Cheon Se Joo lại có rất nhiều điều muốn nói. Những lời lẽ mà Se Jin đã dùng để khiến anh phát điên trong những ngày đầu họ sống cùng nhau, anh nhớ rõ mồn một. Chỉ là anh không muốn tỏ ra quá nhỏ nhen nên không nói ra thôi, chứ thật ra Kwon Se Jin chưa bao giờ nói với anh một câu nào tử tế cả.
“Này, đừng có giả bộ. Từ lúc đưa nhóc về nhà, tôi đã không ít lần muốn vả vào cái miệng kia của nhóc rồi đấy.”
“Ai mà chẳng thế”
“……”
Thật là, không bao giờ chịu thua một câu. “Hứ.” cậu đáp lại khiến Cheon Se Joo cau mày. Cái thằng nhóc này càng ngày càng trèo lên đầu anh rồi.
Thời gian trôi qua, Se Jin càng lớn thì sự dịu dàng của Cheon Se Joo dành cho cậu cũng ngày càng hao mòn. Nếu như trước đây, vì nghĩ cậu còn nhỏ mà anh từ mười câu đã nhẫn nhịn xuống còn năm, bốn câu, thì giờ đây anh nghĩ mình không cần phải cố gắng chịu đựng nữa. Bởi vì Kwon Se Jin đã có một ngoại hình mà không ai còn có thể gọi là trẻ con được nữa.
“Đi tắm đi. Người chú toàn mùi mồ hôi.”
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.