Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 73
Se Jin tay cầm cốc ngũ cốc, đang định bước về phòng thì quay sang cằn nhằn Cheon Se Joo. Cheon Se Joo nhăn mặt đứng dậy, rồi nhìn thẳng vào mắt Se Jin đang đứng bên cạnh. Thật đáng kinh ngạc. Se Jin, người từng thấp hơn anh cả một gang tay, giờ đây đã nhìn thế giới ở cùng độ cao với anh. Chưa đầy một năm mà cậu đã cao thêm hơn 10cm.
“Này, thật ra nhóc có phải là… giá đỗ hay cái gì tương tự không đấy?”
Cheon Se Joo nhìn chằm chằm vào Se Jin rồi hỏi với vẻ mặt vô cùng tò mò. Se Jin quay lại nhìn Cheon Se Joo như thể anh vừa nói một điều gì đó vớ vẩn. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngay trước mắt, anh càng cảm thấy mọi thứ rất không thực. Anh không thể tin được Se Jin, người chưa từng cao đến 1m70, giờ đã cao bằng mình. Nhưng một phần nào đó, anh lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Trước đây nhóc đáng yêu lắm mà…”
“Ai đáng yêu chứ? Đừng có nói linh tinh, đi tắm đi.”
Nếu Kwon Se Jin cao 1m68 nói với anh như vậy thì có lẽ anh đã nghĩ mình nên đi tắm ngay. Đồng thời, anh cũng cảm thấy Se Jin, người không tự nhận mình đáng yêu, lại càng đáng yêu hơn. Nhưng giờ thì không. Với Se Jin đã cao 1m80, những lời cãi lại của cậu không còn khiến Se Joo thấy dễ thương nữa mà thay vào đó là ý nghĩ phải tìm ngày nào đó để dạy lại cậu cách ăn nói cho tử tế.
Đây chính là tâm trạng của bậc cha mẹ khi nhìn con cái trưởng thành chăng? Anh lướt mắt nhìn Se Jin với vẻ không vui.
Vai cậu giờ rộng đến mức chiếc áo thun mượn của Cheon Se Joo cũng chỉ vừa khít. Đôi tay cũng lớn hơn, giọng nói thì trầm hơn một tông, tất cả đều khiến anh nhận ra cậu đã trở thành một chàng trai thực thụ. Dù chiều cao tăng lên khiến cậu gầy đi trông thấy, gần như chỉ còn da bọc xương nhưng với việc mỗi ngày cậu ăn hết cả chục bát cơm thì chẳng mấy chốc cậu sẽ tăng cân trở lại, có lẽ còn vạm vỡ hơn cả anh. Kwon Se Jin bé nhỏ, xinh xắn, đáng yêu ngày nào giờ đã trở thành một thanh niên ra dáng…
“Cheon Se Joo.”
Nhưng… dù chiều cao có thay đổi thì vẫn có những thứ không hề thay đổi. Dù xương có phát triển, đường quai hàm của cậu vẫn thon gọn và mềm mại. Đôi mắt tinh tế, nhạy cảm và cả đôi môi bướng bỉnh vẫn y hệt như anh từng biết. Không chỉ vậy, dù vóc dáng có lớn hơn nhưng nhiều bộ phận trên cơ thể cậu vẫn rất đẹp. Ví dụ như đôi môi cong quyến rũ, xương quai xanh thẳng tắp thu hút mọi ánh nhìn, xương bánh chè nhô ra một cách đặc biệt khiến người ta muốn chạm vào, hay cả vòng eo thon gọn…
“Đừng có nhìn như thế.”
“Hả?”
Giật mình bởi câu nói bất chợt, anh hoàn hồn ngước mắt lên. Se Jin đang đứng đó, vành tai đỏ ửng. Đôi mắt sắc sảo cũng ửng hồng. Sao biểu cảm lại như vậy nhỉ? Cheon Se Joo không nghe rõ Se Jin vừa nói gì, nghiêng đầu hỏi lại.
“Nhóc nói gì cơ?”
“……”
Không có lời đáp trả. Se Jin cắn chặt môi dưới, trừng mắt nhìn anh rồi im lặng quay lưng bỏ về phòng. Nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần, Cheon Se Joo khẽ thở dài. Hình như tuổi dậy thì của cậu lại bắt đầu rồi.
Lịch trình trong kỳ nghỉ hè của Se Jin gần như giống hệt nhau. Các ngày trong tuần, cậu dậy sớm ăn sáng, sau đó học bài, dọn dẹp, rồi lại ăn, học, dọn dẹp, học. Khi đã cảm nhận được thành quả từ việc học, cậu không còn cảm thấy bất mãn với cuộc sống lặp đi lặp lại như guồng quay nữa. Ngược lại, càng gần đến kỳ thi đại học, cậu càng cảm thấy tiếc nuối những tháng ngày đã trôi qua một cách vô ích.
Kể từ khi bắt đầu học hành, Se Jin đã có những ước mơ như Cheon Se Joo mong muốn. Nếu vào được đại học thì sẽ chọn ngành nào? Mình sẽ học được những gì ở đó? Sau khi tốt nghiệp sẽ làm công việc gì? Chắc là sẽ kiếm được nhiều tiền. Mẹ sẽ tự hào về mình lắm. Se Jin đã tự mình hình dung về một tương lai xa xôi trong căn phòng nhỏ của mình.
Rồi khi cuối tuần đến, Se Jin sẽ dành thời gian bên Cheon Se Joo. Cậu ôn lại những môn học còn yếu trong tuần, cùng anh đi chợ, và thỉnh thoảng cả hai còn ghé vào trung tâm thương mại.
“Nhóc muốn mua gì à?”
“Tôi muốn mua quà cho mẹ.”
Kể từ khi nhận lương từ Cheon Se Joo, Se Jin đã bắt đầu sử dụng số tiền mình kiếm được. Cậu tiết kiệm từng đồng chi phí đi lại, tiền ăn vặt, hơn nữa lại không phải lo tiền ăn hay tiền thuê nhà nên chẳng mấy chốc số tiền trong tài khoản của Se Jin đã trở thành một khoản kha khá.
Sắp đến sinh nhật của Kim Hyun Kyung. Chưa bao giờ cậu có nhiều tiền như thế này để mua quà sinh nhật cho mẹ nên hôm nay Se Jin đã quyết tâm dẫn Cheon Se Joo đi mua quà cho bà.
“Sao đột nhiên lại mua quà thế?”
“Tuần sau là sinh nhật mẹ tôi.”
“À.”
Cheon Se Joo đội mũ khẽ gật đầu. Rồi anh khẽ vỗ vai Se Jin, cười nói.
“Nhóc đúng là con trai cưng của mẹ nhỉ? Suýt nữa thì tôi quên mất.”
“……”
Nghe thấy lời trêu chọc, Se Jin lườm anh bằng ánh mắt lạnh lùng. Hôm nay Cheon Se Joo mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân, mũ đen, áo phông đen, quần short đen và giày thể thao đen. Một phong cách mà người khác có lẽ sẽ trêu là đi đám tang, nhưng lại hợp với anh một cách kỳ lạ. Vóc dáng cao ráo, những đường gân xanh nổi lên như được vẽ tỉ mỉ, tạo nên một phong thái cuốn hút khó cưỡng.
Se Jin trừng mắt nhìn Cheon Se Joo, nhưng cuối cùng chỉ cảm thấy anh đẹp trai và quyến rũ đến bực mình. Cậu đành hậm hực quay mặt đi. Bỏ lại cái người đáng ghét luôn nói những điều vô nghĩa ở phía sau, cậu bắt đầu chọn một chiếc áo khoác ngoài để tặng mẹ.
Hết hè sẽ thì đến thu rồi đông. Dù làm việc ở Ihwagak và không được ra ngoài nhiều nhưng Se Jin biết rằng khi trời đẹp, Kim Hyun Kyung và các nhân viên vẫn thường ra sân phơi nắng và đi dạo ở ngọn đồi phía sau vào giờ nghỉ. Se Jin quyết định chơi lớn, mua cho bà một chiếc áo gió trị giá 500.000 won.
“Cheon Se Joo.”
“Ừ?”
“Màu nào đẹp hơn?”
Tiếc là Se Jin không giỏi chọn quần áo cho lắm. Với cậu, quần áo chỉ khác nhau ở chỗ thoải mái hay không thoải mái. Dù khuôn mặt cậu hợp với mọi loại trang phục nhưng Kwon Se Jin thường chỉ mặc những gì mình vớ được.
Nghe thấy lời nhờ giúp đỡ, Cheon Se Joo đang xem đồ ở một gian hàng khác liền tiến lại gần Se Jin. Anh nhìn chiếc áo gió màu be và màu cam mà cậu đang chỉ, rồi cầm một chiếc lên khỏi móc.
“Cái này đẹp hơn.”
Cheon Se Joo thử chiếc áo gió màu be lên người Se Jin rồi gật đầu nói. Se Jin bỗng cảm thấy kỳ lạ, cậu phồng má lên.
“Sao lại thử lên người tôi?”
“Nhóc giống mẹ của nhóc như đúc mà. Hợp lắm. Rất đẹp.”
“……”
Nghe vậy, Se Jin nhăn mặt giật lấy chiếc áo từ tay Cheon Se Joo. Bị cướp mất áo khi đang khen ngợi, Cheon Se Joo không tỏ vẻ khó chịu mà chỉ lắc đầu với vẻ mặt “lại bắt đầu rồi”. Anh đã quen với việc Se Jin dạo này hễ nghe gì không vừa tai thì lại dỗi.
Thanh toán xong xuôi, Se Jin cầm túi đồ tiến lại gần Cheon Se Joo. Đôi mắt hơi đỏ nhìn về phía anh. Đứng ngang hàng với anh, Se Jin nhìn anh chăm chú rồi đột nhiên hào phóng nói.
“Tôi cũng mua cho chú một cái.”
“Hả?”
“Mua quần áo cho chú đấy. Chọn đi.”
Cheon Se Joo ngơ ngác chớp mắt, rồi đột nhiên nhăn mặt cười phá lên như thể không thể tin được. Nụ cười tươi rói lộ ra hàm răng trắng đều. Bờ vai khẽ rung lên, anh bỏ mũ ra và vuốt ngược mái tóc khiến tất cả mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Se Jin ngẩn ngơ nhìn Cheon Se Joo, cảm giác ngứa ngáy khó chịu trong lòng khiến cậu quay người đi. Dạo này chuyện này cứ xảy ra liên tục. Kể từ khi nhận ra mình thích Cheon Se Joo, cậu lúc nào cũng cảm thấy toàn thân ngứa ran. Mỗi khi như vậy, chỉ có một cách giải quyết. Đó là không nhìn Cheon Se Joo nữa.
“Này, đi cùng nhau đi.”
Thấy Se Jin đi xa, Cheon Se Joo nghĩ cậu đang giận dỗi nên không nhịn được cười, vội vàng đuổi theo. Cảm giác như đứa con mình vất vả nuôi lớn giờ đã biết báo hiếu khiến anh vừa buồn cười vừa cảm thấy lạ lẫm. Nhưng nghĩ kỹ lại thì sự đáng yêu vẫn lớn hơn sự kỳ lạ. Cheon Se Joo nhanh chân đuổi kịp Se Jin đang bước nhanh ra khỏi trung tâm thương mại rồi xoa đầu cậu.
“Đừng có làm như thế.”
“Nhóc lớn thật rồi, Kwon Se Jin.”
“Á, đã bảo đừng có làm thế mà.”
Bàn tay nóng rực làm rối tung mái tóc Se Jin. Cậu bực bội né tránh nhưng bàn tay kia vẫn dai dẳng bám theo. Kwon Se Jin liền đứng khựng lại, túm lấy tay anh. Bàn tay cậu lớn hơn tay Cheon Se Joo cả nửa đốt ngón tay, nắm chặt cổ tay anh một cách thô bạo. Cheon Se Joo khẽ cười khẩy định rút tay ra, nhưng lại nhăn mặt vì ngạc nhiên trước lực nắm mạnh mẽ của cậu.
“Sao nhóc khỏe thế?”
Cổ tay anh đau điếng. Anh vất vả vặn tay mới thoát ra được, trên làn da trắng đã nổi lên vết đỏ ửng. Anh cười nhạt nhìn Se Jin. Đúng là không uổng công mỗi ngày cho cậu ăn cả chục bát cơm. Ai ngờ lại có ngày bị cậu dùng sức mạnh đánh bại… Cheon Se Joo rùng mình trước sự thật Se Jin đã thực sự trở thành một thằng nhóc ra dáng đàn ông, anh tặc lưỡi.
“Nhóc lớn thật rồi… đáng ghét.”
“……”
Nghe thấy vậy, Se Jin lại nhăn mặt như thể không vui. Khen đẹp trai thì nhăn mặt, bảo lớn rồi cũng nhăn mặt, Cheon Se Joo nghĩ mình thật không biết phải nói gì cho vừa lòng cậu nữa, anh nhún vai. Rồi anh rẽ bước về phía rạp chiếu phim chứ không phải bãi đậu xe. Trung tâm thương mại này có cả rạp chiếu phim nên anh đã thấy mấy tấm poster phim được dán ở đó. Cheon Se Joo chỉ vào một tấm rồi nói.
“Không cần quần áo đâu, cho tôi đi xem phim đi. Tôi muốn xem cái này.”
Giờ về nhà cũng chẳng có việc gì làm, mà quần áo thì trong nhà đã quá nhiều rồi. Với tính cách cố chấp của Kwon Se Jin, nếu anh chọn đại một món đồ rẻ tiền thì chắc chắn cậu sẽ lại khó chịu bảo anh khinh thường cậu vì nghĩ cậu không có tiền. Nhưng anh hoàn toàn không có ý định nhận quần áo đắt tiền từ Se Jin nên bảo cậu dẫn đi xem phim là lựa chọn tốt nhất.
May mắn thay, rạp chiếu phim đang chiếu phiên bản điện ảnh của bộ truyện tranh mà anh vẫn thường xem ở nhà. Se Jin có lẽ cũng biết điều đó nên cậu gật đầu mà không hề nghĩ rằng Cheon Se Joo chọn như vậy là vì không muốn nhận quà.
“Vậy thì tôi mua cả bỏng ngô cho chú nữa.”
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.