Projection - Chương 74

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 74

Nói xong, Se Jin nhìn vào thực đơn của quầy bán đồ ăn vặt trong rạp chiếu phim rồi nói thêm.

“Cả nacho nữa.”

Có vẻ như thế vẫn chưa đủ.

“Tôi mua cả hotdog, mực và churros cho chú.”

“…Ừ.”

Cheon Se Joo cố gắng lắm mới nhịn được cười, anh gật đầu. Se Jin với vẻ mặt rạng rỡ đi về phía quầy. Khi cậu dần đi xa, Cheon Se Joo quay đầu đi, lặng lẽ mỉm cười. Anh thấy cái cách Kwon Se Jin muốn mua cho anh mọi thứ trong khi rõ ràng cậu cũng muốn ăn thật đáng yêu. Mặt khác, anh cũng thấy kỳ lạ khi cậu ăn nhiều như vậy mà vẫn không tăng cân. Se Jin đã cao hơn 1m80 rất lâu rồi, nhưng cậu vẫn giữ được vóc dáng gầy như người mẫu.

Trong khi anh ngồi yên chờ đợi thì Se Jin trở về với hai tay là một đống đồ ăn. Sau khi đưa đồ ăn vặt cho Cheon Se Joo, cậu mới đi mua vé xem phim. May mắn là giờ chiếu không còn xa. Hai người ngồi xuống ghế, vừa nhặt bỏng ngô ăn vừa đợi hết 40 phút.

Trong lúc đó, Cheon Se Joo đã bị hai người xin số điện thoại. Vì Se Jin lớn quá nhanh nên việc anh nói dối cậu là con trai mình giờ hoàn toàn không có tác dụng. Vì vậy, Cheon Se Joo giờ chỉ đơn giản từ chối những người xin số bằng cách nói rằng mình đã có người yêu.

Se Jin im lặng quan sát cảnh đó, và mỗi khi Cheon Se Joo nói mình có người yêu, cậu lại thầm lẩm bẩm “Rõ ràng là không có mà”. Tâm trạng cậu không vui. Thà rằng cứ nói cậu là con trai anh còn hơn.

Thời gian trôi qua, khi cả hai đứng dậy để vào rạp chiếu phim thì trong tay họ chỉ còn lại cốc cola và hộp bỏng ngô. Se Jin đi vứt những tàn tích của đống đồ ăn vặt đã bị cậu ăn sạch trong nháy mắt, và trên đường quay lại chỗ Cheon Se Joo, cậu bị ai đó túm lấy. Khuôn mặt người đó bóng nhẫy, trông có vẻ hơi đáng ngờ. Cheon Se Joo quan sát cảnh đó liền đứng dậy đi về phía Se Jin.

“Kwon Se Jin.”

Nghe thấy tiếng gọi tên, người đàn ông vừa tiếp cận Se Jin nhìn Cheon Se Joo rồi trợn tròn mắt. Anh ta rút một tấm danh thiếp từ trong túi ra, định tiến lại gần Cheon Se Joo nhưng ngay lập tức bị Se Jin ngăn lại. Vì trong rạp chiếu phim có quá nhiều người nên Cheon Se Joo không thể tiến lại gần ngay được. Anh cũng không nghe thấy họ đang nói chuyện gì. Cuối cùng khi Cheon Se Joo đến được chỗ Se Jin, người đàn ông kia đã rời đi. Anh liếc nhìn bóng lưng người đó đang khuất dần rồi hỏi với giọng lạnh lùng.

“Thằng cha nào đấy?”

“……”

Se Jin nhún vai đưa cho Cheon Se Joo tấm danh thiếp người đàn ông kia vừa đưa. Anh đã nghĩ gã điên nào lại dám tán tỉnh trẻ con, nhưng khi cầm tấm danh thiếp lên thì đó lại là danh thiếp của một công ty giải trí. Hơn nữa, không phải là một công ty nhỏ vô danh mà là một công ty lớn nổi tiếng trong nước. Một tập đoàn giải trí siêu lớn mà người bình thường nhận được danh thiếp chắc chắn sẽ khoe khoang khắp nơi.

Nhưng phản ứng của Se Jin lại rất thờ ơ. Cậu không có vẻ gì là vui mừng, cũng không có ý định nhận lại tấm danh thiếp, Cheon Se Joo đưa nó cho cậu rồi hỏi tiếp.

“Bảo nhóc làm idol à?”

“Không biết. Bảo nếu có ý định thử sức thì liên lạc.”

Quả nhiên, là công ty lớn nên có mắt nhìn người. Ngay cả Cheon Se Joo nhìn vào cũng thấy Se Jin có khuôn mặt rất phù hợp để làm idol. Tất nhiên là khi cậu im lặng. Anh thầm nghĩ rồi nói với giọng pha chút trêu chọc.

“Thử xem sao. Tính tình thì hơi khó chịu một chút nhưng với ngoại hình của nhóc thì chắc chắn có thể vào nhóm với vai trò là visual đấy.”

“……”

Nghe Cheon Se Joo nói vậy, Se Jin cau mày nhìn anh với vẻ hờn dỗi. “Tính tình tôi làm sao?” ánh mắt cậu như muốn nói vậy, rồi cậu lắc đầu.

“Tôi không làm được mấy cái đó đâu.”

“Sao lại không?”

“Quý khách vui lòng cho xem vé!”

Nhân viên đứng ở cửa rạp chiếu phim đón họ. Se Jin đưa vé cho cô ấy, rồi đi theo sự hướng dẫn vào hành lang bên trong. Cậu vừa đi vừa giải thích với Cheon Se Joo.

“Idol đâu phải ai cũng làm được. Phải có năng khiếu chứ. Dù nhảy không giỏi, hát cũng không hay, nhưng phải biết cách thu hút người khác và làm họ vui vẻ. Tôi làm sao làm được chuyện đó. Đến nói chuyện với người lạ tôi còn không thích thì huống chi là phải cười nói, nhảy múa giữa đám đông xa lạ. Với lại, dù kiếm được nhiều tiền đến đâu thì tôi cũng không thích cuộc sống riêng tư của mình bị phơi bày trên mạng. Tôi thấy phiền phức và khó chịu khi được chú ý. Nếu một đứa như tôi mà làm người nổi tiếng thì fan của tôi chắc chắn sẽ bất mãn lắm. Lúc đó họ lại lập cả antifan club rồi bảo sao tôi lại làm người nổi tiếng cơ chứ. Như thế mẹ tôi sẽ buồn và khó chịu biết bao. Tôi nghe nói bố mẹ của idol dạo này cũng gặp nhiều chuyện phiền phức. Nếu có chuyện gì xảy ra với mẹ thì chắc chắn tôi sẽ không nhịn được mà gây chuyện cho xem, vậy thì làm sao tôi có thể làm idol được.”

“……”

Có vẻ như cậu không mấy quan tâm đến chuyện đó, nhưng không ngờ cậu đã từng suy nghĩ về nó một cách rất cụ thể. Cheon Se Joo mỉm cười khi nhớ đến Se Jin đã từng mơ ước trở thành idol nhưng rồi lại từ bỏ. Se Jin không nhận ra nụ cười đó, cậu bước vào bên trong rạp chiếu phim tối om và nói tiếp.

“Người nổi tiếng phải là người như chú mới đúng. Nếu tôi mà đẹp trai như chú thì chắc đã đóng cả trăm bộ phim rồi…”

Se Jin đang lẩm bẩm như bị thôi miên thì đột nhiên im bặt. Cậu mím môi quay đầu lại, bắt gặp Cheon Se Joo đang cười tinh nghịch. Vẻ mặt cậu liền trở nên nghiêm nghị. Cheon Se Joo dùng ngón tay khẽ chạm vào má Se Jin.

“Tôi đẹp trai đến vậy cơ à?”

“……”

Se Jin không nói được lời nào. Cậu đứng ngơ ngác như thể bị đánh trúng tim đen, rồi giật mình khi có người đi vào từ phía sau. Cậu vội vàng chạy lên cầu thang để rời khỏi chỗ đó. Cheon Se Joo vui vẻ đi theo cậu, tâm trạng anh đã rất thoải mái sau một thời gian dài. Anh cảm thấy thật kỳ lạ khi những lời khen ngợi mà anh đã nghe đến phát chán trong suốt cuộc đời mình lại trở nên chân thật đến vậy khi được thốt ra từ miệng Se Jin.

Ngồi xuống ghế chưa bao lâu thì quảng cáo kết thúc và phim bắt đầu chiếu. Cheon Se Joo cởi mũ đặt lên đầu gối, thoải mái tựa lưng vào ghế xem phim. Nguyên tác là một bộ truyện tranh dành cho trẻ em, nhưng bộ phim điện ảnh này lại chứa đựng những chủ đề dành cho người lớn. Anh không mấy đồng cảm nên chỉ ngơ ngác nhìn vào màn hình, chợt cảm thấy có ánh mắt chăm chú nhìn mình từ bên cạnh.

Anh khẽ liếc mắt sang thì thấy Se Jin đang ôm chặt hộp bỏng ngô đã ăn hết, thỉnh thoảng lại nhìn trộm anh. Cheon Se Joo vươn tay lấy hộp bỏng ngô từ trong vòng tay cậu. Anh kéo nó về phía mình rồi đặt xuống giữa hai chân, Se Jin liền bắt đầu mân mê cái tay vịn giữa hai người. Có vẻ như cậu không thể tập trung vào bộ phim. Cheon Se Joo thấy hơi khó chịu nên khẽ nghiêng đầu ghé sát tai Se Jin hỏi.

“Không hay à?”

“…Không phải.”

Se Jin giật mình rụt vai lại, khẽ vuốt má bằng mu bàn tay rồi thì thầm. Se Jin rất dễ bị nhột. Thỉnh thoảng anh chỉ cần chống tay lên eo hoặc xoa nhẹ vai cậu thì cậu đã nhăn nhó vặn vẹo người như một con sâu róm. Nhưng giờ thì ngay cả hơi thở phả vào tai cậu cũng khiến cậu nhột. Sao cậu lại nhạy cảm đến vậy nhỉ, tiếc là anh không nhìn thấy vẻ mặt cậu lúc này.

Trong rạp chiếu phim tối om, anh hoàn toàn có thể trêu chọc Se Jin thêm một chút nữa để cậu khó chịu, nhưng Cheon Se Joo chỉ mỉm cười rồi quay hẳn mặt về phía cậu. Vẻ mặt cậu có vẻ hơi căng thẳng, cũng có thể là do buồn chán. Anh thì thầm với Se Jin.

“Hết phim tôi sẽ gọi nhóc dậy nên nếu chán thì cứ ngủ một lát đi. Còn không thích thì mình cứ về cũng được.”

“……”

Se Jin không trả lời. Cậu cảm thấy gò má mình hơi nhột vì hơi thở của anh. Cậu quay mặt về phía trước, rồi chợt nhận ra anh đang đợi câu trả lời của mình nên lại nhìn sang bên cạnh. Cheon Se Joo hơi nghiêng đầu về phía Se Jin, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Ánh phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt sâu thẳm của anh khi nhìn nghiêng. Se Jin cảm thấy tim mình rung động, cậu ghé môi sát tai Cheon Se Joo.

“Chú… thấy có hay không?”

Người đang xem phim không đáp khẽ gật đầu một cái. Rồi anh lập tức quay sang nhìn Se Jin, khẽ thì thầm với vẻ mặt tươi cười.

“Đây là xem phim báo hiếu mà. Dù không hay cũng phải xem cho hay chứ.”

“……”

Giọng nói pha chút tinh nghịch ấy thoáng chút ngọt ngào. Se Jin lập tức xụ mặt xuống, mím chặt môi. Thấy gò má cậu phồng lên nho nhỏ, Cheon Se Joo một mình bật cười rồi lại quay đi.

Nhìn bóng dáng anh, Se Jin nuốt nỗi buồn bực vào lòng. Cheon Se Joo quá dịu dàng và khéo léo. Anh có đối xử với những người đàn ông khác như vậy không? Với Kang Do Yoon, người đó, liệu anh có từng thì thầm trêu chọc như thế này khi xem phim cùng nhau hay không? Se Jin cảm thấy cơn bực bội dâng lên nhanh chóng, cậu trừng mắt nhìn Cheon Se Joo rồi đột ngột vươn tay. Cậu gạt tay vịn giữa hai người lên. Mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của anh, cậu vẫn tựa đầu lên vai anh.

“Không hay. Tôi ngủ đây.”

“…Nặng quá, nhóc tựa vào lưng ghế mà ngủ.”

Nghe thấy tiếng thì thầm, Cheon Se Joo nhún vai đẩy cậu ra. Đầu cậu hơi nhấc lên rồi lại hạ xuống, tạo ra một va chạm nhẹ, nhưng Se Jin không bỏ cuộc. Ngược lại, cậu nắm chặt lấy cánh tay anh rồi nói với giọng hờn dỗi.

“Lúc nào chú cũng bảo đầu tôi chẳng có gì mà. Biết là nhẹ rồi thì cứ để yên. Tôi buồn ngủ.”

“……”

Nghe cậu nói vậy, có lẽ Cheon Se Joo cũng cảm thấy có lỗi nên không nói gì nữa. Cậu tự nhận mình ngốc nghếch, dù không vui vẻ gì nhưng Se Jin vẫn cảm thấy hài lòng vì đã đạt được mục đích. Se Jin cứ thế tựa đầu vào vai Cheon Se Joo đang ngồi thẳng lưng xem phim rồi nhắm mắt lại.

Nhưng cậu không thể nào ngủ được vì mùi vani nhàn nhạt thoang thoảng kết hợp với mùi thuốc lá hơi đắng từ người anh, và cả hơi ấm truyền đến từ gò má đang tựa vào người anh. Cuối cùng, Se Jin lặng lẽ mở mắt, nhìn về cùng một hướng với Cheon Se Joo.

Trên màn hình khổng lồ, một con gấu bông xù xì đang đi lang thang với vẻ mặt có chút buồn bã. Âm thanh duy nhất trong bộ phim là tiếng tim đập.

Cứ như vậy, cuối tuần họ đi xem phim, còn các ngày trong tuần thì Se Jin lại miệt mài học hành suốt cả ngày. Cuối cùng cũng đến thứ tư của tuần cuối cùng tháng bảy, Se Jin dậy sớm nấu ăn từ sáng. Đến chiều khi Cheon Se Joo tan làm, cậu cùng anh đến Ihwagak.

“Cơm hộp à?”

“Vâng.”

“Làm nhiều thế?”

“Phải ăn nhiều mới được.”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo