Projection - Chương 75

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 75

Trước câu trả lời đầy vẻ hờn dỗi của Se Jin, Cheon Se Joo khẽ bật cười. Chủ ngữ của câu “ăn nhiều” không phải là Se Jin mà là Kim Hyun Kyung. Trong hộp cơm 9 tầng mà Se Jin đang cầm có đầy ắp những món ăn dành cho bà, người đang ngày càng gầy đi.

Dù Cheon Se Joo đã tế nhị nói rằng bà không cần giảm cân thêm nữa nhưng Kim Hyun Kyung vẫn một mực không nghe. Tất nhiên, bà đã thon thả hơn, đường nét trên khuôn mặt cũng rõ ràng hơn. Trông bà cũng thanh lịch và có khí chất hơn nhiều so với trước đây. Nhưng giờ tay chân bà gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương, và Se Jin lo lắng về điều đó.

Cuối cùng, sau khi suy nghĩ về nguyên nhân của việc giảm cân liên tục, Se Jin kết luận rằng có lẽ Kim Hyun Kyung không hợp với đồ ăn ở Ihwagak. Vì vậy, từ lần trước, mỗi khi đến Ihwagak, cậu đều chuẩn bị cơm hộp cho bà. Cheon Se Joo liếc nhìn hộp cơm được Se Jin cẩn thận ôm trong lòng rồi hỏi.

“Khi còn sống chung thì nhóc là người nấu ăn hết à?”

“Vâng. Mẹ bận lắm.”

“Ừ…”

Se Jin ngoan ngoãn gật đầu. Khác với vẻ ngoài có vẻ như chưa từng động tay vào việc gì, Se Jin lại rất giỏi việc nhà. Cậu dọn dẹp cũng tốt mà nấu ăn cũng rất cừ. Có lẽ vì Se Jin có những mặt đảm đang như vậy nên Kim Hyun Kyung mới có thể yên tâm trụ vững trong tình cảnh gần như bị giam lỏng ở Ihwagak.

Họ trò chuyện đôi ba câu bâng quơ như thế cho đến khi đặt chân đến Ihwagak thì đã gần sáu giờ tối. Dù đã tối nhưng vì đang là giữa hè nên ánh nắng mặt trời vẫn còn gay gắt. Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ xe đầy tiếng ve kêu thì Cheon Se Joo hút một điếu thuốc dưới bóng cây, còn Se Jin đã cầm hộp cơm đi vào ký túc xá trước. Nhìn theo bóng lưng đang khuất dần, Cheon Se Joo chậm rãi nghiêng đầu.

Hè đã đến rồi.

Chớp mắt một cái nữa thôi là mùa thu sẽ đến, và sau mùa mà anh gặp Se Jin lần đầu tiên, mùa đông lạnh lẽo sẽ bắt đầu. Đến lúc đó, Cheon Se Joo sẽ phải để Se Jin ra đi.

Anh có chút tiếc nuối, nhưng đó là một cuộc chia ly đã được định trước. Anh nhận nuôi cậu chỉ đến khi cậu trưởng thành nên anh phải cố gắng hết sức chăm sóc cậu trong khoảng thời gian còn lại. Cheon Se Joo phải đưa Se Jin đã trưởng thành đàng hoàng ra xã hội một cách khỏe mạnh như anh đã lên kế hoạch.

Nhưng dù nghĩ vậy, Cheon Se Joo vẫn không thể tưởng tượng được cảnh ngôi nhà vắng bóng Se Jin. Khoảng thời gian này năm sau, Cheon Se Joo lại một mình chiếm giữ ngôi nhà rộng lớn đó. Ngôi nhà không bật điều hòa khi không có người. Ngôi nhà chỉ toàn đồ ăn cũ và rượu trong tủ lạnh. Ngôi nhà không có bất kỳ tiếng động nào vọng ra sau những cánh cửa đóng kín. Ngôi nhà chỉ còn lại sự cô đơn và lạnh lẽo.

Việc anh lại một mình ở lại ngôi nhà đó sau 5 tháng nữa khiến anh có chút không vui. Cheon Se Joo nhận ra mình đang tham lam muốn giữ Se Jin bên cạnh. Anh bật cười tự giễu. Thật nực cười. Anh từng mong muốn cậu có thể tham lam với cuộc sống, nhưng cuối cùng chính anh lại là người rơi vào trạng thái ấy. Nhưng cuộc chia ly không thể trì hoãn. Năm nay qua đi, anh sẽ phải chia tay Se Jin.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng tan vào không khí oi ả. Cheon Se Joo kẹp điếu thuốc đã cháy gần hết vào ngón tay rồi rời khỏi chỗ đứng, đi về phía ký túc xá nhân viên của Ihwagak. Anh vứt tàn thuốc vào gạt tàn đặt gần lối vào rồi mở cửa bước vào trong.

“Trưởng phòng, mau lên ạ.”

Trong phòng khách ký túc xá, Se Jin, Kim Hyun Kyung và vài đồng nghiệp của bà đang ngồi quanh bàn. Trên chiếc bàn sofa lớn bày đầy hộp cơm 9 tầng trông rất ngon miệng. Kim Hyun Kyung đặt đôi đũa của Cheon Se Joo bên cạnh Se Jin rồi gọi anh.

“Chào cậu.”

Cheon Se Joo cúi đầu chào họ rồi ngồi xuống bên cạnh Se Jin. Se Jin có vẻ không hài lòng vì phải chia sẻ đồ ăn của Kim Hyun Kyung với những người khác. Cậu ngồi đó với vẻ mặt hờn dỗi, nhưng khi anh đến gần, cậu lại gắp miếng tôm chiên to nhất đặt vào đĩa anh.

“Ôi chao, đúng là con trai hiếu thảo. Con trai hiếu thảo đây rồi.”

Những người đang ăn cơm che miệng cười trước cảnh tượng đó. Kim Hyun Kyung và Cheon Se Joo không hề có tình ý gì với nhau, nhưng họ lại đối xử với hai người có tuổi tác gần nhau như một cặp đôi mới yêu. Vì Cheon Se Joo vẫn luôn ở bên Se Jin nên họ cũng đối xử với anh như cha dượng của cậu. Thật ra người Kim Hyun Kyung để ý lại là một người khác, nhưng có vẻ như không ai biết chuyện đó. Họ vẫn cười khi nhìn thấy Cheon Se Joo và Se Jin ngồi cạnh nhau.

“Se Jin có bố đẹp trai thế này chắc thích lắm nhỉ.”

“……”

Cheon Se Joo khẽ cười lắc đầu trước lời trêu đùa của ai đó. Se Jin hậm hực liếc nhìn anh. Vẻ mặt cậu rõ ràng là đang khó chịu. Tất nhiên là cậu bực mình vì họ cứ gán ghép Cheon Se Joo với mẹ cậu chứ không phải với cậu. Mẹ cậu và Cheon Se Joo chẳng hợp nhau chút nào. Se Jin lẩm bẩm trong lòng rồi gắp thức ăn sang bát cơm của Kim Hyun Kyung.

Kim Hyun Kyung dù là ngày nghỉ nhưng vẫn trang điểm nên trông rất tươi tắn. Bà nhìn Se Jin như vậy với ánh mắt trìu mến. Rồi sau đó bà mới bắt đầu ăn theo lời thúc giục của Se Jin.

“Mẹ no rồi. Con ăn nhiều vào.”

Khi bát cơm chỉ còn một nửa, Kim Hyun Kyung đặt đũa xuống. Se Jin thấy vậy thì mặt mày cau có, cậu gắp miếng sườn rim đặt lên bát cơm của bà rồi đe dọa.

“Mẹ không ăn thì con cũng không ăn.”

“Ôi trời ơi, người không có con trai thì sống làm sao đây. Hyun Kyung à, ăn nhiều hơn nữa đi nào.”

Nghe lời nói như đe dọa của Se Jin, các nhân viên bật cười thúc giục Kim Hyun Kyung. Cuối cùng, khi bà cầm đũa lên ăn tiếp thì Se Jin mới có thể đứng dậy xới bát cơm thứ ba. Cheon Se Joo mỉm cười dõi theo khoảnh khắc đó.

So với những lúc ở cùng đội xử lý, bao gồm cả Sun Hyuk, nơi lúc nào cũng rộn ràng tiếng nói cười thì không khí ở đây lại mang một màu sắc khác. Nếu như Moon Sun Hyuk, Gu Hae Woong hay Seo Jin Young, Cheon Se Joo luôn nhìn họ với ánh mắt dịu dàng như một người anh lớn, thì tại Ihwagak này, chính anh lại trở thành người được các nhân viên quý mến và trêu chọc như một cậu em nhỏ.

Có vẻ như họ không biết rõ anh làm việc gì và dưới quyền ai. Họ chỉ biết rằng anh là trưởng phòng ở đâu đó trong tập đoàn DG. Và là một người tốt bụng đã cưu mang Se Jin, người suýt chút nữa đã phải lang thang trên đường phố không nơi nương tựa. Ấn tượng lạnh lùng ban đầu của họ về anh cũng nhanh chóng tan biến, và sau ngày anh bị thương ở tay chảy máu, các nhân viên cũng đối xử với anh một cách thoải mái hơn.

Sau khi uống xong ly cà phê mà họ pha cho, Cheon Se Joo mới có thể rời khỏi ký túc xá. Mọi người thúc giục bảo anh ăn xong thì mau về nhà nghỉ ngơi, Se Jin cũng lề mề thu dọn hộp cơm rỗng. Trong khi đó anh chào tạm biệt mọi người trước rồi ra ngoài ký túc xá hút thuốc.

“Cheon Se Joo.”

Dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, anh ngước mắt nhìn bầu trời đã tối sầm, đúng lúc Se Jin bước ra với hộp cơm trên tay sau khi dọn dẹp xong. Cheon Se Joo đang ngồi dựa vào tường đá quay đầu lại khi nghe thấy tiếng gọi mình.

Làn gió hè ấm áp đã làm rối mái tóc đã dài ra của Se Jin. Cheon Se Joo lặng lẽ nhìn chiếc áo phông tay ngắn và chiếc quần dài đang phấp phới của cậu. Dù đã cao lớn hơn nhiều nhưng Se Jin vẫn có một khuôn mặt quyến rũ. Giống như cái thời anh nghĩ cậu sẽ trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc khi lớn lên, giờ đây cậu vẫn luôn thu hút ánh nhìn của Cheon Se Joo.

Khuôn mặt trắng ngần dưới ánh trăng trông thật xinh đẹp. Đôi mắt xếch lên, đôi môi mím chặt đầy bướng bỉnh, và phía trên là đôi má hơi ửng hồng vì nóng, tất cả đều trông thật quyến rũ dưới bầu trời tối mịt.

Cheon Se Joo nhìn Se Jin như vậy và chợt nhận ra mặt mình đang rất tươi. Nếu Hae Woong hay Seo Jin Young gọi anh là Cheon Se Joo, có lẽ anh đã thấy khó chịu lắm rồi, nhưng khi Se Jin gọi anh bằng tên, anh lại không thấy đó là vô lễ. Anh chỉ thấy cậu bướng bỉnh và đáng yêu.

Nhưng cảm giác đó có lẽ không chỉ vì khuôn mặt của Se Jin. Từ lần đầu gặp mặt, cậu đã xưng hô trống không và gọi anh là “chú”, nên nếu cậu gọi anh là “anh” thì có lẽ anh đã nổi hết da gà. Cách cậu gọi anh bằng tên quá nhất quán nên anh lại thấy như vậy thoải mái hơn.

“Sao chú cứ…”

Se Jin vừa lẩm bẩm vừa dùng mu bàn tay xoa má khi anh cứ nhìn chằm chằm. Rồi cậu nhanh chóng quay người đi về phía bãi đậu xe trước. Cheon Se Joo im lặng đi theo sau, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng lưng Se Jin. Anh thấy xương bả vai nhô cao dưới chiếc áo phông trắng. Đôi vai vuông vắn rộng nhưng lại không có cơ bắp khiến vóc dáng Se Jin trông hơi nhỏ bé. Và khi gió thổi làm chiếc áo phông phấp phới, chiếc eo thon của cậu lộ rõ.

Đôi chân dài cũng thẳng tắp, khác với những đứa trẻ cùng tuổi, bắp chân Se Jin không hề có một sợi lông tơ nào. Nhìn Se Jin vẫn còn được bao phủ bởi lớp lông tơ mịn màng khiến anh cảm thấy kỳ lạ. Thân hình thì to lớn, nhưng bên trong đôi khi vẫn cảm thấy như một đứa trẻ.

Dù sao thì cơ thể Se Jin rất đẹp. Khi còn nhỏ thì đã vậy, mà khi lớn lên rồi vẫn đẹp. Nếu tập thể dục có cơ bắp thì chắc chắn sẽ rất được các cô gái yêu thích… Cheon Se Joo nghĩ vậy rồi lên xe. Se Jin ngồi ở ghế phụ bỗng liếc nhìn anh với vẻ hờn dỗi rồi quay mặt đi.

“Không ghé đâu nữa chứ. Về nhà thôi.”

“Ừ.”

Cheon Se Joo lái xe rời khỏi bãi đậu xe của Ihwagak rồi hướng về nhà. Giờ đây việc anh và Se Jin cùng nhau về nhà đã trở thành một điều hiển nhiên. Trong học kỳ, anh thường chở Kwon Se Jin mặc đồng phục rồi đi làm và về nhà. Nhưng khi kỳ nghỉ đến và anh đi một mình, anh lại cảm thấy chỗ trống bên cạnh thật kỳ lạ.

Cảm nhận được sự hiện diện của người đang ngồi bên cạnh, Cheon Se Joo lái xe theo con đường đầy những chiếc xe đang tan tầm. Đang trên đường về nhà thì anh chợt nghe thấy tiếng thở dài của Se Jin. Quay đầu lại, anh thấy cậu đang tựa đầu vào cửa kính, nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt nặng trĩu.

“Sao vậy?”

“…Không có gì.”

Cheon Se Joo ghét nhất những cuộc trò chuyện như thế này. Nếu không muốn nói thì đừng thể hiện ra ngoài chứ. Anh nhíu một bên mày, gõ gõ vào vô lăng rồi thúc giục Se Jin.

“Có chuyện gì? Nói đi.”

“……”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo