Projection - Chương 76

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 76

Se Jin im lặng một lúc. Cậu cân nhắc xem có nên nhắc đến chuyện này trước mặt Cheon Se Joo không, rồi cuối cùng cũng mở lời. Người duy nhất cậu có thể thổ lộ nỗi lo lắng về mẹ mình chỉ có Cheon Se Joo.

“Tôi lo mẹ tôi bị ốm.”

“…Sao vậy?”

“Chỉ là… mẹ gầy quá, trước đây mẹ tôi chưa bao giờ gầy đến thế. Chẳng có lý do gì để mẹ giảm cân cả, như thế là quá đáng rồi. Tôi nghi là mẹ bị ốm nên mới lấy cớ ăn kiêng để tôi khỏi lo lắng.”

Cheon Se Joo im lặng. Anh biết lý do Kim Hyun Kyung ngày càng gầy đi nhưng anh không thể nói với Se Jin. Kwon Se Jin vốn không thích đàn ông trưởng thành cho lắm. Nếu cậu biết bà giảm cân như vậy là vì người đàn ông bà thích thì chắc chắn cậu sẽ nổi giận ngay.

Hơn nữa, trước khi là mẹ của Kwon Se Jin, bà cũng là một người phụ nữ nên Cheon Se Joo muốn tôn trọng ý kiến của Kim Hyun Kyung. Vì vậy, anh không biết phải nói gì hơn nên chỉ im lặng lái xe rồi nói.

“Nếu nhóc lo lắng thì bảo chị ấy ngày nghỉ đi bệnh viện khám xem sao. Tôi sẽ nói chuyện với quản lý.”

Về nguyên tắc, việc tự ý ra ngoài hay gặp gỡ người ngoài ở Ihwagak đều không được phép. Nhưng vì anh đã xin phép Chae Beom Jun để đến gặp Kim Hyun Kyung, nên việc đưa bà đến bệnh viện chắc cũng không quá khó khăn. Anh nghĩ chắc cũng không có chuyện gì đâu, nhưng Se Jin cứ lo lắng mãi nên đi kiểm tra một lần cũng không tệ.

Nghe Cheon Se Joo nói vậy, Se Jin lặng lẽ quay sang nhìn anh. Cậu đảo đôi mắt ướt át, nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh một lúc rồi khẽ đáp “Ừm”. Cheon Se Joo cảm thấy khó xử vì bầu không khí trở nên trầm lắng. Anh cảm thấy có lỗi khi lừa dối Se Jin nên chậm rãi chuyển chủ đề.

“Nhóc không lo cho mình à? Ăn bao nhiêu cũng không thấy tăng cân.”

“Như thế này là bình thường rồi.”

“Bình thường thì bình thường nhưng nhóc gầy quá so với lượng ăn. Một ngày nhóc ăn đến mười bát cơm mà người vẫn thế thì sao mà được? Hay là nhóc thử tập thể dục xem sao? Tôi nghĩ nhóc sẽ dễ lên cơ đấy.”

Đang cằn nhằn Se Jin, Cheon Se Joo vô tình để lộ ý định thật sự. Se Jin không hề tập thể dục nhưng vóc dáng cậu rất đẹp. Cân nặng thì rất nhẹ, nhưng cơ bắp lại săn chắc đúng chỗ, tạo nên một cơ thể đẹp. Vậy nên nếu rèn luyện cơ bắp thì chắc chắn cậu sẽ có một thân hình đẹp hơn nhiều so với bây giờ. Nghe anh nói vậy, Se Jin nghiêng đầu hỏi lại.

“Tập thể dục?”

“Ừ. Tôi sẽ dạy nhóc.”

Se Jin không tin lời anh nói. Cậu liếc nhìn Cheon Se Joo đang lái xe từ trên xuống dưới rồi khẽ hỏi lại.

“Chú định dạy tôi cách đánh người à?”

Đúng là… Ánh mắt lạnh lẽo hướng về Se Jin. Anh ngạc nhiên hỏi.

“Nhóc muốn học cái đó sao?”

“……”

Se Jin hơi phồng má rồi đảo mắt. Đó là một câu chuyện bất ngờ nhưng nghe nói được dạy thì cậu cũng thấy hứng thú. Cheon Se Joo có vẻ sẽ dạy cậu cách đánh người rất giỏi, nên Se Jin chậm rãi gật đầu.

Không có lý do gì đặc biệt cả. Cậu chỉ không muốn lo lắng về tội hành hung đặc biệt vì lại dùng cái khay đồ ăn đánh ai đó nữa. Nếu được thì cậu muốn đánh bằng tay không. Trước sự đồng ý của Se Jin, Cheon Se Joo thở dài.

“Ừ,  thì… học cũng không tệ.”

Không chỉ là chiều cao. Với khuôn mặt đó, Se Jin chắc chắn sẽ còn bị nhiều người gây sự trong tương lai. Chắc chắn sẽ có ngày cậu phải đánh nhau, và lúc đó, biết cách chiến đấu sẽ giúp cậu dễ dàng vượt qua tình huống hơn. Anh cũng đồng ý với câu nói “phòng thủ tốt nhất là tấn công”. Và với cánh tay dài cùng sải tay rộng của Se Jin, nếu dạy cậu võ thì chắc chắn cậu sẽ không khó khăn gì để hạ gục đối thủ.

Trên đường về nhà, Cheon Se Joo nghĩ đến những đồ dùng cần thiết cho việc tập luyện. Và đêm đó, anh không ngủ mà tìm kiếm trên mạng. Anh đặt mua một tấm thảm tập dày đủ để không bị đau dù có ngã hay bị ném xuống. Nhân tiện anh cũng mua luôn cả bàn học cho Se Jin. Se Jin chưa bao giờ phàn nàn khi học ở bàn sofa, nhưng sau khi cậu cao gần bằng Cheon Se Joo, việc ngồi khom lưng có vẻ rất khó chịu.

Dù chỉ dùng trong vài tháng nhưng nếu có thể tạo ra một môi trường giúp Se Jin tập trung cho kỳ thi đại học thì thật tốt. Với suy nghĩ đó, Cheon Se Joo đã chọn bàn và ghế cho Se Jin cẩn thận hơn cả tấm thảm tập. Việc giao hàng mất vài ngày.

Cuối tuần, Cheon Se Joo cùng Se Jin đón những người giao hàng mang bàn, ghế và dụng cụ tập thể dục vào nhà. Một căn phòng trống được trải thảm. Một căn phòng khác, anh cũng đặt mua máy chạy bộ và dụng cụ tập thể dục để tập ở nhà. Và căn phòng trống cuối cùng trở thành phòng học của Se Jin.

Khi còn học ở trại trẻ mồ côi, Cheon Se Joo luôn ước mình có một không gian riêng để học tập. Vì vậy, anh đã dùng một căn phòng làm phòng đọc sách cho Se Jin. Đặt vào đó giá sách và bàn học, Se Jin tỏ ra vừa ngại ngùng vừa háo hức. Tất nhiên, chỉ nhìn vào cách nói chuyện thì không ai cảm thấy như vậy.

“Sao rộng thế này.”

Trong căn phòng rộng rãi, một chiếc bàn có thể điều chỉnh độ cao và độ nghiêng, một chiếc ghế văn phòng được quảng cáo là mang lại cảm giác như đang ngồi trên mây, một chiếc đèn có thể điều chỉnh độ sáng phù hợp và một chiếc giá sách lớn đã được đặt vào. Trên giá sách vẫn chưa có gì ngoài sách bài tập của Se Jin, nhưng dù sao thì phòng học cũng đã được trang bị đầy đủ.

“Bàn như này không phải to quá sao?”

Se Jin ngồi xuống ghế và nhìn chiếc bàn với vẻ mặt rạng rỡ. Những ngón tay dài và thon vuốt ve mặt bàn được phủ lớp laminate.

“Sao lại nhiều chức năng vô ích thế này.”

Những ngăn kéo bàn trống rỗng được kéo ra rồi lại đóng vào nhiều lần. “Vù vù, vù vù.” mỗi khi Se Jin bấm nút, chiếc bàn lại nâng lên hạ xuống, nghiêng rồi lại nằm ngang.

“Học ở phòng khách cũng được mà…”

Se Jin đặt hai tay lên bàn, thử tư thế học rồi lẩm bẩm như vậy. Cheon Se Joo đứng ở cửa nhìn cảnh đó, bật cười đầy bất lực.

“Biết ơn thì cứ nói biết ơn đi.”

“……”

Khuôn mặt trắng của Se Jin đỏ bừng. Cậu mím chặt môi đảo mắt rồi ngước lên nhìn Cheon Se Joo từ tư thế đang ngồi trên ghế. Cậu thì thầm.

“…Cảm ơn.”

Khóe miệng đang nhếch lên bị cậu cố gắng kéo xuống. Se Jin không thể giấu hết vẻ tươi cười, buông lời cảm ơn cộc lốc rồi gục mặt xuống bàn. Có vẻ như cậu muốn che giấu khuôn mặt đang xấu hổ. Cheon Se Joo nhìn mái tóc đen nhánh và cái xoáy tóc tròn trịa của cậu trải dài trên mặt bàn trắng, rồi anh trêu chọc để giảm bớt gánh nặng cho cậu.

“Nếu thi trượt đại học thì khi nhóc trưởng thành tôi sẽ đòi lại tiền đấy.”

“……”

Nghe vậy, Se Jin khẽ ngẩng đầu lên. Cậu nheo mắt nhìn Cheon Se Joo rồi đứng dậy. Vẻ mặt cậu lập tức trở nên hờn dỗi, dùng ngón tay chỉ vào giá sách, bàn học và ghế rồi nói.

“Vậy những thứ này là của tôi đúng không? Vậy thì khi tôi rời khỏi nhà này, tôi sẽ bán lại cho chú với giá đồ cũ rồi chú trừ vào tiền chú đòi. Nếu chú không đưa đồ mà đòi tiền thì chú là kẻ lừa đảo.”

Cậu đón nhận trò đùa một cách nghiêm túc. Coi người ta là cái gì chứ… Cheon Se Joo bật cười bất lực rồi quay người lại khi nghe thấy tiếng gọi mình từ hành lang. Người thợ lắp đặt dụng cụ tập thể dục đang gọi anh từ phía đối diện phòng học của Se Jin.

“Vâng, thưa quý khách. Chúng tôi đã lắp đặt xong rồi ạ. Chúng tôi đã cố định chắc chắn vào vị trí quý khách yêu cầu, nên nếu quý khách muốn thay đổi vị trí thì vui lòng liên hệ với trung tâm chăm sóc khách hàng ạ. Về tấm thảm, nếu quý khách đổ mồ hôi thì chỉ cần dùng khăn ẩm vắt khô lau qua là được ạ. Nếu có hiện tượng bong tróc trong vòng 1 năm, chúng tôi sẽ bảo hành miễn phí, nên quý khách nhớ đăng ký bảo hành nhé. Và có lẽ vài ngày nữa quý khách sẽ nhận được một tin nhắn có đường link đánh giá dịch vụ của thợ lắp đặt…”

Người thợ lắp đặt vừa nói vừa nở nụ cười tươi rói. Trong lúc Cheon Se Joo nói chuyện với anh ta, Se Jin tò mò ngó nghiêng khắp phòng.

Khác với trước đây, hai căn phòng đối diện phòng học, tức là bên trái phòng Se Jin, giờ đã chật ních đồ đạc thay vì trống không. Một căn phòng có tấm thảm tập dày hơn 10cm thay thế cho sàn nhà, và gần cửa sổ còn có một chiếc kệ để đựng đồ dùng tập luyện đơn giản. Ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ đang mở to để bay bớt mùi cao su. Se Jin đứng dưới chiếc điều hòa đang hoạt động, đi dạo trên tấm thảm ấm áp vì ánh nắng hè rồi bước xuống.

Căn phòng còn lại trông như một phòng tập gym. Căn phòng đầy máy chạy bộ và những dụng cụ tập luyện không tên cũng đang mở to cửa sổ. Se Jin nhìn vào chiếc máy màu đen có gắn những quả tạ nặng trĩu rồi nghĩ đến Cheon Se Joo. Cơ thể Cheon Se Joo không hề vạm vỡ. Anh có những múi cơ săn chắc nhưng không hề đồ sộ, nên Se Jin không thể tưởng tượng được anh có thể nâng những quả tạ nặng như vậy. Cậu thoáng nghĩ có lẽ anh đang khoe khoang rồi rời khỏi đó.

“Cảm ơn anh nhiều. Chúc anh về thượng lộ bình an.”

Tiếng Cheon Se Joo tiễn người thợ lắp đặt vang lên từ phòng khách. Se Jin đứng ở hành lang, để anh ở lại phía sau. Rồi cậu nhìn thấy bốn căn phòng đang mở to cửa. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh bên trong chật ních đồ đạc của bốn căn phòng đó.

Khi mới đến ngôi nhà này, mọi thứ không phải như vậy. Tất cả các không gian, kể cả phòng của Se Jin đều trống rỗng. Điều đó khiến ngôi nhà của Cheon Se Joo hoàn toàn không giống một ngôi nhà có người ở. Nhưng bắt đầu từ việc đồ đạc của Se Jin dần dần lấp đầy căn phòng của cậu, giờ đây bầu không khí của cả ngôi nhà đã thay đổi.

Không gian trước đây trống trải như thể chỉ ở tạm rồi đi giờ đã toát lên vẻ đầy đủ. Ngôi nhà thấm đẫm cuộc sống thường ngày của con người giờ đây có thể gọi là một gia đình. Điều khiến Se Jin vui nhất là tất cả những thay đổi này đều bắt nguồn từ cậu. Ngôi nhà trống trải của anh, nơi anh đã sống nhiều năm, đã thay đổi nhiều đến vậy chỉ trong vòng chưa đầy một năm sau khi gặp cậu. Sự thật đó khiến Se Jin cảm thấy hài lòng một cách kỳ lạ.

“Làm gì ở đây thế?”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo