Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 77
Đang nghĩ vậy thì Cheon Se Joo, người đã gọi thợ đến lắp đặt, tiến đến đứng cạnh cậu. Cảm nhận được sự hiện diện của anh, Se Jin ngước mắt lên.
“Chỉ là…”
Vừa trả lời vừa nhìn vào đôi mắt đen láy của Cheon Se Joo ngay trước mặt, cậu thấy hàng lông mày đẹp đẽ của anh nhíu lại.
“Chỉ là gì chứ.”
Cheon Se Joo ghét nhất việc nói năng lấp lửng. Đó là một cảm xúc hơi phức tạp và xấu hổ để nói ra với anh nên Se Jin định sẽ im lặng, nhưng rồi cậu lại không muốn làm anh khó chịu nên đã mở lời.
“Giờ trông giống nhà có người ở hơn rồi.”
“……”
Cheon Se Joo nheo mắt lại trước câu trả lời chung chung của Se Jin. Anh đứng đó nghiền ngẫm lời của cậu rồi quay đầu nhìn bốn cánh cửa đang mở. Anh khẽ nhìn lướt qua các căn phòng rồi mím môi với vẻ mặt hơi cứng lại. Chẳng mấy chốc, ánh mắt sâu thẳm của anh hướng về Se Jin.
Cheon Se Joo thỉnh thoảng lại nhìn Se Jin bằng ánh mắt như vậy. Đó là một ánh mắt không thể đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng Se Jin vẫn cảm nhận được điều gì đó bằng cả cơ thể. Mỗi khi Cheon Se Joo nhìn cậu bằng ánh mắt đó, Se Jin lại cảm thấy nghẹt thở. Tim cậu đập nhanh hơn, mắt cậu hoa lên. Lời nói “Đừng nhìn em như vậy” cứ lởn vởn trong miệng cậu, khiến lòng cậu khó chịu.
Tuy vậy, cậu vẫn không tránh ánh mắt anh vì việc nhìn vào mắt anh không hoàn toàn khó chịu.
Giờ đây, mỗi khi nhìn vào mắt Cheon Se Joo, Se Jin cảm thấy cậu có thể nhìn xuyên qua vẻ bề ngoài của anh và hiểu thấu tận sâu bên trong anh. Cheon Se Joo lặng lẽ nhắm mắt, phó mặc cơ thể mình cho tay cậu rồi ngủ thiếp đi. Cheon Se Joo thở nhẹ nhàng trong trạng thái không phòng bị và yếu đuối. Cậu cứ nhìn thấy những điều đó nên Se Jin không hề ghét việc đối diện với anh.
Họ cứ nhìn nhau chằm chằm như vậy cho đến khi Cheon Se Joo là người đầu tiên quay đi. Anh chậm rãi quay đầu nhìn vào căn phòng trải thảm rồi đột nhiên đẩy nhẹ lưng Se Jin.
“Đi thay đồ rồi ra đây.”
Nói rồi anh cũng đi về phòng mình để thay đồ. Se Jin liếc nhìn bóng lưng anh rồi xoa xoa vành tai đang nóng bừng. Cậu đi về phòng mình ở cuối hành lang. Trời nóng quá.
Vào phòng thay đồ, cậu phân vân không biết nên mặc gì. Dù sao thì cậu cũng đang mặc áo phông và quần short rồi, việc anh bảo cậu thay đồ có lẽ là muốn cậu mặc đồ thoải mái hơn.
Se Jin suy nghĩ rồi lấy chiếc quần short mà Cheon Se Joo đã mua cho cậu. Đó là chiếc quần cậu đã mặc khi còn thấp bé, giờ nó đã quá ngắn nên cậu không mặc nữa. Lâu lắm rồi mới mặc lại, chiếc quần vừa khít eo và ngắn đến mức chỉ che được phần trên của đùi.
“……”
Se Jin nhìn xuống chân mình với vẻ trầm ngâm. Nhìn đôi chân dài lộ ra có vẻ hơi ngắn, nhưng cậu lại nghĩ khi tập thể dục thì nên mặc đồ như vậy. Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, Se Jin không thay áo phông mà chỉ thay quần rồi ra khỏi phòng. Khi bước vào căn phòng trải thảm, Cheon Se Joo đang đứng trước cửa sổ. Anh đang xoay cổ qua lại để thư giãn rồi đóng cửa sổ lại. Nghe thấy tiếng bước chân trên thảm, anh quay đầu lại rồi mặt anh cứng đờ.
“Nhóc…”
Ánh mắt anh nheo lại, vẻ bối rối thoáng hiện rồi biến mất. Cheon Se Joo nhìn Se Jin từ trên xuống dưới rồi nhếch mép cười. Anh nhìn vào Se Jin đang cau có rồi hỏi.
“Nhóc định mặc như vậy sao? Trông cũng đẹp, nhưng mặc quần ngắn có thể bị thương đấy.”
“……”
Thì ra Cheon Se Joo đang mặc quần dài. Lúc nãy anh cũng vừa mặc quần short, nên đương nhiên ý anh là bảo cậu thay quần dài rồi. Nhận ra lỗi của mình, Se Jin ngượng ngùng cắn môi rồi thả ra. Cậu đáp.
“Vậy thì chú phải bảo tôi thay quần dài chứ.”
“Tôi cứ tưởng nhóc biết rồi chứ…”
Cheon Se Joo nhún vai, ánh mắt anh hướng về chân Se Jin. Se Jin thấy anh đang lặng lẽ nhìn mình thì đỏ mặt quay người đi. Tim cậu đập thình thịch khi cậu đi về phòng để thay quần dài.
Đúng là đồ biến thái, ánh mắt anh nhìn chân cậu không hề bình thường. Đẹp cái gì chứ? Cứ phải thể hiện ra như vậy sao? Se Jin lẩm bẩm trong lòng rồi liếc nhìn đôi chân mình đang bước nhanh. Thật lòng mà nói thì cậu cũng thấy không tệ. Bình thường cậu không thích phần này lắm vì trông không đủ nam tính, nhưng hôm nay cậu lại thấy thích. Hừ, Se Jin khẽ hừ một tiếng rồi vào phòng thay quần.
Khi cậu quay lại, Cheon Se Joo đã ngồi trên thảm. Anh đang duỗi chân, thấy Se Jin đã thay quần dài thì khẽ cười rồi ra hiệu về phía trước mặt mình.
“Ngồi xuống.”
Hiểu ý, cậu ngồi xuống đối diện anh, Cheon Se Joo đứng dậy tiến lại gần. Anh quỳ xuống sau lưng Se Jin và hướng dẫn cậu cách duỗi người. Bàn tay to lớn của anh đặt lên vai Se Jin rồi ấn xuống. Thân trên cậu nghiêng sang một bên, vòng tay Cheon Se Joo càng lúc càng gần. Se Jin vô thức nuốt khan.
“Hít vào từ từ rồi thở ra, không phải chỉ làm cho có tư thế mà phải nghĩ là đang thả lỏng cơ bắp. Nếu không sẽ bị thương đấy.”
Giọng nói dịu dàng khác hẳn ngày thường của anh vang lên bên tai Se Jin. Cheon Se Joo vừa giải thích vừa vỗ nhẹ vào lưng Se Jin để giúp cậu thở đều. Từ từ hít vào theo chỉ dẫn của anh, mùi vani đặc trưng của Cheon Se Joo tràn vào đầu cậu.
Cậu cảm thấy khoảnh khắc này như khắc sâu vào ký ức. Mùi hương ngọt ngào của Cheon Se Joo, mùi nhựa mới của tấm thảm, bề mặt ấm nóng do ánh nắng mặt trời làm nóng, làn gió mát từ điều hòa, và giọng nói trầm lặng rơi xuống bên tai.
“Học võ tự vệ khác với tập thể dục thông thường. Nhóc phải biết cách sử dụng cơ thể mình.”
Những ngón tay luôn lạnh lẽo của anh dò dẫm khắp cơ thể Se Jin. Bàn tay đang ấn nhẹ lên vai cậu chẳng mấy chốc đã đặt lên eo cậu, rồi từ đầu gối xoa dần vào bên trong đùi cậu. Mỗi khi đầu ngón tay thô ráp của anh chạm vào, cơ thể cậu lại muốn rụt lại. Se Jin xấu hổ gồng cứng người chịu đựng, Cheon Se Joo đang xoa bóp chân cậu cũng bật cười bất lực.
“Có ai ăn thịt nhóc đâu mà căng thẳng thế?”
Giọng nói lười biếng của anh tràn ngập ý cười. Đó là giọng điệu dịu dàng như khi anh dỗ dành người đàn ông trên giường hôm nào. Se Jin cắn chặt môi rồi gục đầu xuống thảm, bỏ dở động tác duỗi người. Từ phía sau, Cheon Se Joo tặc lưỡi hỏi còn tế bào não nào để chết nữa không, nhưng cậu không nghe thấy gì cả.
“Thả lỏng đi.”
Chẳng mấy chốc, một bàn tay mềm mại chạm vào mắt cá chân cậu. Se Jin khẽ ngẩng đầu lên thấy chân mình đang đặt giữa hai đầu gối của Cheon Se Joo đang ngồi duỗi thẳng chân, cậu nuốt khan. Anh đang cúi đầu nhìn xuống chân Se Jin. Anh nắm lấy ngón chân đang rụt lại vì xấu hổ, nhẹ nhàng xoay mắt cá chân cậu. Mỗi khi da thịt chạm nhau, cậu lại cảm thấy như có tiếng chuông cảnh báo vang lên. Chẳng mấy chốc, anh nghiêng đầu rồi vươn tay còn lại, khẽ gõ nhẹ vào bên trong mắt cá chân Se Jin.
“Chỗ này của nhóc…”
Cheon Se Joo khẽ nói rồi ngẩng đầu lên. Se Jin cắn môi nhìn khuôn mặt anh đang nhíu một bên mắt cười như thể cậu rất đáng yêu. Cậu cảm thấy bụng mình quặn thắt. Máu đang dồn xuống một chỗ. Vừa nhận ra điều đó, Se Jin đã bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Còn một cái xương nữa… Nhóc làm gì vậy?”
Trước hành động đột ngột đó, Cheon Se Joo ngước lên hỏi cậu. Khuôn mặt đẹp trai của anh tràn đầy vẻ nghi hoặc. Đôi môi hơi hé mở cong lên đầy khó hiểu. Se Jin không trả lời anh mà quay người bước ra khỏi phòng.
“Này. Nhóc đi đâu đấy!”
Cheon Se Joo nhíu mày hét về phía lưng Se Jin.
“Đi vệ sinh!”
Se Jin ba chân bốn cẳng chạy ra mở toang cửa nhà vệ sinh ở phòng khách. Rồi cậu vặn vòi nước bồn rửa mặt và cúi đầu xuống. Vừa vốc nước lạnh tạt vào mặt, cậu vừa chửi thề trong lòng. Chẳng phải điên rồi sao. Đang tập thể dục thì làm cái trò gì vậy. Nhưng cậu cảm thấy hơi oan ức khi tự trách mình.
Bàn tay của Cheon Se Joo quá dịu dàng. Bình thường anh toàn gọi “này, này” mà, có lý do gì để anh chạm vào cậu nhẹ nhàng như vậy khi tập thể dục chứ. Chẳng phải thường thì khi học bằng cách va chạm cơ thể sẽ trở nên thô bạo hơn sao. Cheon Se Joo sao lại thế nhỉ. Anh có đối xử với người khác như vậy không?
Vừa nghĩ đến đó, hình ảnh Cheon Se Joo quá mức dịu dàng với Kang Do Yoon hiện lên trong đầu cậu, và lần này thì đầu cậu nóng bừng lên. Những dấu vết anh mang về sau mấy ngày vắng nhà cách đây không lâu lần lượt hiện ra trước mắt cậu. Se Jin cảm thấy vô cùng bực bội.
Sao thời gian trôi chậm vậy? Đó là điều Se Jin cảm thấy bất mãn nhất dạo này.
Thật nực cười nhưng Se Jin lại rất tự tin. Một sự tự tin vô căn cứ rằng Cheon Se Joo không thể không thích cậu tràn ngập trong đầu cậu. Tất nhiên, nếu xét về lý do thì cũng có rất nhiều. Cũng giống như việc cậu đã nổi giận khi nghe anh nói cậu không phải gu của anh. Se Jin nghĩ rằng việc Cheon Se Joo không thích một người vừa đẹp trai, vừa nghe lời lại còn trẻ tuổi như cậu là một điều vô lý.
Nhưng trái với suy đoán đó, Cheon Se Joo hoàn toàn không hề thể hiện tình cảm riêng tư nào với Se Jin, và Se Jin đang tìm lý do cho điều đó ở tuổi của mình. Cheon Se Joo có vẻ đạo đức hơn vẻ ngoài nên cậu nghĩ có lẽ anh không quan tâm đến cậu vì cậu còn là trẻ vị thành niên. Đó quả thực là một sự tự tin đáng kinh ngạc.
Dù sao thì Se Jin cũng chỉ mong hai mùa còn lại trôi qua thật nhanh rồi cậu dùng khăn lau mặt. Cậu cảm thấy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều khi cậu trưởng thành. Cả việc tỏ tình với Cheon Se Joo và việc hẹn hò với anh nữa.
Trong lúc Se Jin đang nghĩ về kế hoạch đầy rẫy sự tự tin vô căn cứ của mình, hơi nóng vừa bùng lên đã dịu đi. Se Jinđã trở lại với khuôn mặt trắng trẻo, dùng khăn lau những giọt nước bắn lên bồn rửa mặt.
“Nhóc không sao chứ?”
Giọng nói vang lên đúng lúc đó khiến cậu giật mình run rẩy nhìn vào gương. Cheon Se Joo đang dựa vào khung cửa nhìn cậu với vẻ lo lắng.
“Nhóc bị khó tiêu à? Tôi thấy nhóc ăn nhiều lắm.”
Sáng nay cậu đã ăn quá nhiều cơm rồi. Nghe anh nói vậy, Se Jin đột nhiên cảm thấy bụng mình khó chịu. Dù biết đó chỉ là làm bộ nhưng cậu vẫn giả vờ không biết rồi gật đầu.
“Có lẽ vậy…”
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.