Projection - Chương 79

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 79

Nghe anh nói với vẻ tươi cười, Han Ji Won cũng không tỏ vẻ từ chối. Có vẻ cô thực sự bận nên cô nhẹ nhàng nắm rồi thả tay Cheon Se Joo. Cô cảm ơn anh rồi nhanh chóng bước về phía tòa nhà chính.

Ihwagak là một ngôi nhà cổ kính khổng lồ được cải tạo, cũng là nơi vẻ đẹp cổ điển của kiến trúc Hanok hòa quyện một cách tao nhã với nội thất hiện đại. Khu vườn trung tâm vừa được trang trí lại gần đây đẹp như tranh vẽ, tựa như có một vị tiên mặc vest đang ngâm thơ, còn khu vườn rêu phía trước biệt thự mang đến một vẻ đẹp mộc mạc.

Anh được một nhân viên đang đợi trước biệt thự riêng dẫn vào trong. Seok Yun Hyung đã đến trước và ngồi vào chỗ, hắn ngẩng đầu lên. Ánh mắt sắc bén của hắn lướt nhìn Cheon Se Joo từ trên xuống dưới.

“Tôi đến muộn. Anh đợi lâu chưa?”

“Không đâu. Ban ngày tôi cũng có hẹn ở đây nên vừa nghỉ ngơi trong lúc đợi cậu thôi.”

Nơi hắn chỉ tay có một bộ chăn nệm dày được trải sẵn. Cheon Se Joo gật đầu như trút được gánh nặng rồi ngồi xuống đối diện hắn. Anh ngồi thẳng lưng không dựa vào ghế, hình ảnh Seok Yun Hyung ngồi đối diện hiện ra trong tầm mắt.

Seok Yun Hyung năm nay đã bảy mươi tuổi, nhưng trông hắn vẫn tráng kiện khác thường so với tuổi. Khuôn mặt hắn có nhiều vết sẹo rách hơn là nếp nhăn, toát lên vẻ rắn rỏi và kiên cường. Làn da rám nắng của hắn trông khỏe mạnh hơn bất kỳ ai, và đôi môi mím chặt gián tiếp thể hiện khí chất mạnh mẽ của hắn.

Dù chiều cao tương đương Cheon Se Joo nhưng vóc dáng của Seok Yun Hyung lại to lớn hơn anh nhiều. Hắn là người mà không ai có thể coi nhẹ những lời đồn đại về việc hắn đã từng tay không giết chết một con bò đực khi còn trẻ. Dù chỉ ở dưới trướng hắn có hai năm, Cheon Se Joo vẫn cảm thấy căng thẳng mỗi khi Seok Yun Hyung giơ tay lên. Đó là một phản ứng cơ thể tự nhiên dựa trên ký ức.

“Dạo này cậu sống tốt chứ. Nhìn mặt mũi thì có vẻ ổn đấy.”

“Nhờ có giám đốc mà tôi sống rất tốt. Hơn nữa, anh đã vất vả nhiều vì vụ băng đảng Geom Seong.”

“Vất vả gì chứ.” Seok Yun Hyung cười lớn trước lời câu trả lời lịch sự của Cheon Se Joo. Trong lúc hắn rót trà vào tách rồi đặt trước mặt Cheon Se Joo, cửa biệt thự riêng mở ra và nhân viên bắt đầu mang thức ăn vào. Theo sở thích không thích ăn theo món của Seok Yun Hyung, tất cả các món ăn đều được dọn lên cùng một lúc, nên việc bày biện mất khá nhiều thời gian.

Nhân viên đặt cả rượu và đồ uống mà hắn đã gọi lên rồi mới rời khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại, Seok Yun Hyung gắp một miếng sườn nhỏ đặt vào bát cơm của Cheon Se Joo rồi tặc lưỡi.

“Ăn cơm trước đi đã. Ha, tôi không hiểu cái thứ nhỏ xíu thế này thì ăn có vị gì nữa. Nhưng muốn ra dáng người có học thì cũng phải ăn thôi. Đúng không?”

“Vâng.”

Cheon Se Joo ngoan ngoãn gật đầu đáp, Seok Yun Hyung khẽ cười rồi đẩy món ăn về phía anh. Có lẽ vì Cheon Se Joo dù vóc dáng cũng khá vạm vỡ nhưng so với hắn thì vẫn có vẻ gầy gò nên mỗi khi Cheon Se Joo ăn một thìa cơm, hắn lại không quên cằn nhằn rằng ăn thế có thấm vào đâu.

Trong lúc Cheon Se Joo im lặng ăn theo những gì hắn đưa cho, Seok Yun Hyung đột nhiên lên tiếng.

“Bọn nhóc đó dùng được đấy. Sao cậu tìm được giỏi thế?”

Hắn đang nói về các thành viên trong đội. Seok Yun Hyung và đàn em của hắn đã nhận được sự giúp đỡ rất lớn từ đội xử lý trong việc giải quyết băng đảng Geom Seong lần này. Nếu không có họ, có lẽ đến giờ họ vẫn chưa bắt được Lee Hwan Bae.

Đó chỉ là một lời nói bình thường, nhưng đối với Seok Yun Hyung, người hiếm khi khen ngợi ai, thì “dùng được đấy” chẳng khác nào một lời khen ngợi cao nhất. Nghe hắn thừa nhận các thành viên trong đội, khóe miệng Cheon Se Joo khẽ cong lên thành một nụ cười.

“Mọi người đều thông minh cả. Làm việc cũng chăm chỉ nữa.”

“Ừ, trông có vẻ vậy. Trong đó cậu là thằng ngốc nhất đấy.”

Seok Yun Hyung cười toe toét đáp lại. Hắn uống cạn ly rượu sâm núi đặt trước mặt rồi dùng đũa gắp một miếng gỏi cá. Hắn cho miếng gỏi đầy tương ớt vào miệng nhai chậm rãi rồi đặt ly rượu trước mặt Cheon Se Joo và hỏi.

“Cậu vẫn còn giữ cái mớ suy nghĩ vớ vẩn đó trong đầu à?”

“……”

Giọng nói hắn vừa như đùa vừa như thật. Cheon Se Joo im lặng không đáp lời câu hỏi của Seok Yun Hyung. Ánh mắt anh khẽ liếc nhìn quanh mép bát cơm.

Không có nhiều người biết rõ ngọn ngành câu chuyện về việc Cheon Se Joo, một bác sĩ đầy triển vọng, lại trôi dạt đến nơi này. Chỉ có Shin Gyo Yeon, Chae Beom Jun, Seok Yun Hyung và Moon Sun Hyuk là biết tất cả.

Trong số đó, Seok Yun Hyung là người hiểu rõ nội tâm của Cheon Se Joo nhất. Chính Seok Yun Hyung đã thúc ép Cheon Se Joo khi anh mới vào tổ chức và gặp khó khăn, cũng chính hắn đã giúp Cheon Se Joo quen với việc làm hại người khác, và cũng chính Seok Yun Hyung đã giúp Cheon Se Joo tỉnh ngộ khi anh đau khổ vì tội lỗi.

“Đừng có mà giở trò vớ vẩn, sống cho tốt vào, thằng nhóc ạ.”

Seok Yun Hyung tu một hơi hết cả chai rượu sâm núi như thể uống ly nhỏ không đủ đô, rồi nói với giọng điệu như ném ra một câu. Vài năm trước, khi Cheon Se Joo đau khổ mất ngủ vì cảm giác tội lỗi rằng Hye In đã chết vì anh, Seok Yun Hyung cũng đã nói câu đó với anh lần đầu tiên.

Đồ vớ vẩn. Cứ sống cho tốt vào, thế thôi.

Trong mắt Seok Yun Hyung, những gì Cheon Se Joo đang làm chẳng khác nào trò vớ vẩn. Em gái anh đã chết rồi, anh cũng đã trả thù xong. Vậy thì đừng có day dứt nữa mà hãy sống cuộc đời mình đi, sao cứ để quá khứ níu chân thế này.

“Nếu tôi là em gái cậu, tôi đã nhảy xuống từ trên đó rồi. Tôi sẽ xuống tát cho cậu một cái thật mạnh để cậu đừng lãng phí cuộc đời mình nữa.”

Nghe Seok Yun Hyung, người đã hơn bảy mươi tuổi, gọi mình là “anh trai”, Cheon Se Joo khẽ bật cười. Khác với Seok Yun Hyung, anh là người không thể sống mà không nhìn lại quá khứ. Vì vậy, những lời hắn nói không chạm đến trái tim Cheon Se Joo. Nhưng vì anh hiểu tấm lòng của người kia khi nói những lời đó với mình, Cheon Se Joo vẫn có thể cười.

Trong quá trình dạy dỗ, Seok Yun Hyung đã đánh Cheon Se Joo rất nhiều và để lại vô số vết sẹo trên bụng anh, nhưng hắn vẫn yêu quý Cheon Se Joo. Hắn đã ở trong tổ chức 50 năm nhưng chưa từng thấy ai thông minh như Cheon Se Joo. Tuy nhiên cái thằng nhóc học một hiểu mười đó lại không thể hiểu nổi dù chỉ một nửa về chuyện của em gái mình nên Seok Yun Hyung không thể không cằn nhằn mỗi khi gặp anh. Hắn cảm thấy tiếc nuối và xót xa khi một thằng nhóc vừa đẹp trai vừa thông minh lại bị ám ảnh bởi tội lỗi và sống một cuộc đời vô nghĩa.

“Không phải là bảo cậu cứ cố gắng hết sức mà sống đâu. Mẹ kiếp, ai biết được khi nào mình sẽ chết, vậy thì làm thế để làm gì. Đến lúc chết chỉ thấy tiếc nuối thôi. Ý tôi là, Se Joo à.”

“Vâng.”

Seok Yun Hyung dùng đũa gắp một con tôm đặt vào bát cơm của Cheon Se Joo. Đó là món hải sản mà Cheon Se Joo thích nhất.

“Nếu có cái gì cậu thích, cái gì cậu để mắt tới, thì cứ thử nhìn lại một lần rồi sống như vậy đi.”

Cheon Se Joo cảm nhận được tình cảm ẩn chứa trong giọng điệu thô ráp đó. Anh cúi đầu, tay nắm chặt thành quyền rồi cười. Seok Yun Hyung gắp thêm một con tôm nữa vào bát cơm anh rồi nói tiếp.

“Đó chẳng phải là sống sao. Mà sống cũng chẳng có gì to tát đâu, giờ cậu cũng biết rồi đấy.”

“Tôi hiểu ý anh.”

“Thằng khốn này, trả lời thì nhanh lắm.”

Seok Yun Hyung nhún vai cười rồi tu một hơi hết ly rượu sâm núi, sau đó đột nhiên giơ tay lên. Nhìn kìa, hắn thô bạo xắn tay áo sơ mi lên, để lộ vết thương sâu hoắm trên bắp tay phải, cánh tay vừa nãy còn đang cầm đũa. Sợi chỉ khâu còn hiện rõ, đó là một vết thương mới lành. Cheon Se Joo nhíu mày bĩu môi, Seok Yun Hyung cười toe toét nói.

“Cái thằng khốn nạn người Tàu đó đã gây ra cái trò này đấy. Ha, mẹ kiếp, hắn đâm dao sashimi vào rồi rạch một đường dài, đau đến mức tôi tưởng mình chết đến nơi rồi. Dù sao thì chuyện quan trọng không phải là cái này. Những người sống như chúng ta phải sống như tôi vừa nói thì mới trụ được ở cái thế giới khắc nghiệt này. Nếu không thì dễ bị tâm thần lắm đấy.”

Mặt Seok Yun Hyung đỏ bừng lên, hắn gõ gõ vào đầu mình rồi nói. “Bốp, bốp.” ngón trỏ tay phải của hắn đã bị cụt mất nửa đốt gõ xuống mái tóc đã điểm bạc, còn ngón tay thứ tư thì có vết tích của việc bị cắt rồi nối lại. Cheon Se Joo gật đầu nhìn Seok Yun Hyung, quan sát xem hắn có bị thương ở đâu nữa không.

Cheon Se Joo hiểu Seok Yun Hyung muốn nói gì. Anh biết hắn nói vậy vì thương hại anh, người chỉ biết làm theo những việc được giao một cách uể oải như một người đã biết trước ngày mình sẽ chết. Anh đã nghe những lời này không ít lần trước đây, và lần nào anh cũng chỉ ngoan ngoãn đáp lời rồi bỏ qua. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Cheon Se Joo thực sự suy ngẫm về những lời của Seok Yun Hyung.

Hãy nhìn lại những gì cậu thích, những gì thu hút ánh mắt cậu dù chỉ một lần. Nghe những lời đó, một khuôn mặt hiện lên trong đầu anh. Nếu anh nói với người đó rằng anh đã nghĩ đến cậu khi nghe những lời này, chắc chắn cậu sẽ cằn nhằn và nổi giận nhưng dù sao thì người đầu tiên anh nghĩ đến vẫn là khuôn mặt trắng trẻo và hờn dỗi đó.

Cheon Se Joo dành thời gian với Seok Yun Hyung trong khi nghĩ về Se Jin. Seok Yun Hyung có thói quen lặp lại những gì đã nói khi say rượu, hắn đã bảo Cheon Se Joo hãy nhìn lại những gì anh thích khoảng mười lần rồi mới đứng dậy.

“Dù sao thì cậu cũng vất vả rồi. Cầm cái này về mua đồ ngon cho bọn nhóc nhà cậu ăn đi. Cái này là của tôi, còn cái này là của chủ tịch. Cậu không biết mấy thằng nhóc đó bị xử lý xong chủ tịch vui đến mức nào đâu.”

Nói rồi hắn đưa cho Cheon Se Joo hai tờ séc, số tiền rất lớn. Cheon Se Joo trợn mắt định từ chối một tờ nhưng rồi anh cúi đầu chào và nhận lấy tiền. Anh định sẽ chia đều cho các thành viên trong đội.

“Đi đây. Rảnh thì ghé trụ sở chơi nhé. Mấy thằng nhóc ở đó mặt mày cau có hết cả, thỉnh thoảng phải có đứa như cậu đến cho chúng nó nhìn mặt mũi tươi tắn lên.”

“Vâng, nếu có thời gian tôi sẽ đến.”

“Trả lời thì nhanh lắm.”

Seok Yun Hyung cười ha hả rồi rời khỏi biệt thự riêng. Sau khi hắn đi, Cheon Se Joo xem giờ. Họ đã ở cùng nhau khá lâu, nhưng vì họ gặp nhau trước giờ ăn tối nên lúc này vẫn chưa đến 10 giờ tối. Kwon Se Jin chắc đang ngủ rồi. Cheon Se Joo gửi tin nhắn hỏi Se Jin có muốn anh mua gì về không rồi đợi một lát mới ra khỏi biệt thự riêng.

Một cơn gió hè oi ả bao trùm lấy anh. Dù Ihwagak nằm trong núi thì trời vẫn nóng đến mức mồ hôi nhanh chóng đổ ra. Đúng là đêm mùa hè, nơi này cũng không ngoại lệ. Nhưng cái nóng ngột ngạt đó không hề khó chịu nên Cheon Se Joo ngồi xuống bậc thềm của biệt thự riêng hút một điếu thuốc.

Anh đang thong thả tận hưởng cái nóng và đốt điếu thuốc thì từ đâu đó vang lên tiếng bước chân nhỏ bé, rồi một đứa trẻ xuất hiện la hét và lao về phía vườn rêu.

“Han Jun Hoo, con mà đi vào đó là chú đáng sợ sẽ gầm gừ đấy.”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo