Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 80
Đằng sau cũng có tiếng gọi. Cheon Se Joo lặng lẽ nhìn người đàn ông vừa khuất sau góc rẽ. Han Jong Hyun, đã lâu không gặp.
Không biết Cheon Se Joo đang ở đó nên hai người vật lộn nhau trước vườn rêu. Cậu bé định vươn tay chạm vào rêu, Han Jong Hyun lắc đầu bảo không được rồi cù lét khiến cậu bé ngã xuống đất.
Cheon Se Joo nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt như thể sắp được chứng kiến một chuyện kỳ lạ. Han Jong Hyun có vẻ như mắc chứng đa nhân cách. Kẻ lười biếng như một tên nghiện hút thuốc phiện, kẻ uống rượu say khướt than thân trách phận, tất cả đều có vẻ như là những nhân cách khác nhau của Han Jong Hyun.
“Đầu hàng! Đầu hàng! Con không làm nữa!”
Cuối cùng, cậu bé cười khúc khích tuyên bố đầu hàng. Lúc đó Han Jong Hyun mới cười xoa đầu cậu bé rồi phủi bụi bám trên bộ vest nhỏ nhắn của cậu. Rồi bất chợt ngửi thấy mùi thuốc lá bay trong gió, Han Jong Hyun nhìn quanh rồi phát hiện ra Cheon Se Joo. Khuôn mặt tươi cười của gã liền trở nên khó chịu, khóe miệng trĩu xuống.
“Bế con đi. Con muốn ngủ.”
Cậu bé bám vào chân Han Jong Hyun nũng nịu. Cheon Se Joo liếc nhìn cậu bé rồi gật đầu chào Han Jong Hyun. Han Jong Hyun có vẻ không hài lòng với thái độ thờ ơ đó, gã nhếch mép nhíu mày rồi xoa đầu cậu bé dỗ dành.
“Con cứ ngắm vườn một lát nhé. Chú quay lại ngay.”
“Vâng ạ…”
Đứa bé ỉu xìu gật đầu rồi ngồi xổm xuống trước vườn rêu. Han Jong Hyun thong thả bước đến chỗ Cheon Se Joo. Trước khi gã kịp gây sự, Cheon Se Joo đã lên tiếng trước.
“Đó là con trai giám đốc sao?”
“Hả? Lâu lắm không gặp mà mày không chào hỏi tử tế gì cả.”
Han Jong Hyun vừa lẩm bẩm vừa tiến lại rồi ngồi xuống cạnh Cheon Se Joo. Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ sau khi Cheon Se Joo nghe gã say xỉn than vãn vào mùa đông. Anh không nghĩ họ thân thiết đến mức có thể ngồi cạnh nhau im lặng như vậy, nhưng có vẻ như đối với Han Jong Hyun, chuyện lần trước đã rút ngắn khoảng cách trong lòng gã. Gã không nói gì dù Cheon Se Joo không chào hỏi đàng hoàng, có lẽ đúng là như vậy.
Han Jong Hyun cầm lấy bao thuốc lá mà Cheon Se Joo đặt trên sàn mà không xin phép. Gã mở bao lấy một điếu thuốc rồi nói.
“Mày nghĩ cái mặt này của tao có thể là người đã có vợ sao?”
“……”
Cũng không hẳn là không thể. Gã cũng không phải là quá tuổi để kết hôn, và cậu bé với Han Jong Hyun có khuôn mặt giống nhau như đúc. Thấy Cheon Se Joo im lặng, Han Jong Hyun giơ tay che mặt mình với một cử chỉ hơi thô tục rồi nói.
“Đàn ông có vợ mặt mày ai cũng như cái mâm thiu ấy. Còn tao thì tỏa sáng thế này cơ mà.”
“Vâng.”
“Đó là cháu trai tao.”
“Ra vậy.”
Hơi ngớ ngẩn nhưng cũng không sai. Han Jong Hyun trông khỏe khoắn hơn nhiều so với lần trước. Khuôn mặt thanh tú của gã rạng rỡ và trông có vẻ bình thường hơn mọi khi. Tất nhiên, mỗi khi gã mở miệng, gã lại trở về con người Han Jong Hyun mà Cheon Se Joo biết.
“Han Jun Hoo! Jun Hoo à! Lại đây con.”
“Mẹ!”
“Ừ. Ông nội tìm Jun Hoo kìa. Ơ, Jong Hyun.”
Trong lúc Han Jong Hyun thong thả ngậm điếu thuốc, một người phụ nữ mặc vest xuất hiện trên con đường dẫn đến biệt thự riêng. Nghe thấy tiếng gọi tên mình, đứa bé chạy về phía người phụ nữ. Cô ôm đứa bé vào lòng rồi muộn màng phát hiện ra Han Jong Hyun và Cheon Se Joo, mắt cô mở to.
Đôi mắt đảo nhanh của cô lướt qua Cheon Se Joo. Cheon Se Joo nhìn vào mắt người phụ nữ, khẽ mỉm cười gật đầu chào cô. Han Jong Hyun thấy vậy liền thở dài rồi đứng dậy.
“Chị dâu, chị cứ vào trước đi ạ. Em nghỉ ngơi một lát rồi vào sau.”
“Ừm, em cứ từ từ thôi. Bố lại bắt đầu rồi đấy.”
“Ông già vẫn còn khỏe nhỉ. Chị đi đường cẩn thận nhé.”
Nghe gã nói với vẻ hơi chế giễu, người phụ nữ khẽ cười rồi ôm đứa bé đi theo con đường đã đến. Khi họ đi khuất, trước biệt thự riêng chìm vào im lặng. Han Jong Hyun ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, khẽ đung đưa chân rồi ném chiếc bật lửa đang đặt trên bao thuốc lên đùi Cheon Se Joo.
“Châm lửa giúp tao.”
Không phải gã không có tay, đúng là một kẻ phiền phức đến mức thành thần. Cheon Se Joo nhẫn nại cầm bật lửa lên châm điếu thuốc cho Han Jong Hyun. Phù, làn khói mỏng tan ra trước mặt, Han Jong Hyun nheo mắt ngậm điếu thuốc ở một bên môi rồi hỏi.
“Mày không hề hứng thú với phụ nữ, vậy sao cứ thích quyến rũ người khác vậy?”
“…Gì chứ. Tôi có bao giờ…”
Đó là một lời nói vô lý. Cheon Se Joo nhíu mày hỏi lại vì quá ngạc nhiên, Han Jong Hyun nhấc tay đang chống trên sàn lên. Gã dùng ngón trỏ khẽ chạm vào mép môi Cheon Se Joo rồi kéo nhẹ lên.
“Vừa nãy mày cười với chị dâu tao thế kia còn gì. Đồ vô dụng, định quyến rũ ai hả?”
Đó là một lời gây sự chẳng đâu vào đâu. Cheon Se Joo cạn lời quay mặt đi gạt tay gã ra rồi lại nhìn Han Jong Hyun. Anh nhìn chằm chằm vào cái miệng chỉ toàn nói những lời vô nghĩa rồi hỏi.
“Trong mắt giám đốc Han, chỉ cần tôi cười thôi cũng đã là quyến rũ rồi sao?”
“Vậy không phải à?”
Nghe gã chế giễu hỏi lại, Cheon Se Joo cảm thấy bực bội. Han Jong Hyun cứ hễ gặp anh là lại coi anh như một tên gay lăng nhăng. Coi ai là kẻ vô đạo đức chứ, chính gã mới là người thích chơi đùa với “cái đó”. Đúng là chó nhìn ai cũng thành chó. Cheon Se Joo bực dọc nhìn Han Jong Hyun rồi nhếch mép cười.
“Vậy chắc là đúng rồi. Theo lời giám đốc thì tôi với phụ nữ có cũng như không, vậy sao tôi lại đi quyến rũ chị dâu của giám đốc chứ. Nếu muốn quyến rũ thì tôi quyến rũ giám đốc còn hơn.”
Nói rồi anh nở một nụ cười tươi rói, Han Jong Hyun đang hút thuốc há hốc miệng nhíu mày. Gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười của Cheon Se Joo rồi khẽ cười khẩy chửi thề.
“Thằng khốn.”
“Tôi biết tôi là thằng khốn mà.”
Anh cứ tưởng gã định giở trò như mọi khi nên mới đáp lại như vậy. Nhưng lời tiếp theo của gã lại vượt quá dự đoán của Cheon Se Joo.
“Đã đẹp trai lại còn vô dụng.”
“……”
Biểu cảm của Cheon Se Joo cứng đờ trước lời nói mà anh không ngờ sẽ nghe được từ Han Jong Hyun. Thấy vẻ mặt bối rối của anh, Han Jong Hyun cười tinh nghịch rồi quay đầu đi. Lúc đó Cheon Se Joo mới nhận ra mình đã bị gã chơi một vố, anh thở dài đầy bất lực. Anh không ngờ Han Jong Hyun lại giở trò đùa với mình, và càng không thể tin được rằng gã lại nhắm vào chủ đề mà anh ghét nhất.
Thằng cha này sao vậy nhỉ. Cheon Se Joo cố giấu vẻ khó chịu, liếc nhìn Han Jong Hyun đang ngồi bên cạnh. Gã mặc đồ bảnh bao, vẫn phảng phất mùi nước hoa đặc trưng của Han Jong Hyun, nhưng lẫn trong đó lại có mùi rượu nồng nặc.
Nhớ lại lần gặp trước Han Jong Hyun đã say khướt và suýt khóc, Cheon Se Joo nhanh chóng nhận ra gã không được tỉnh táo. Anh đã phải nghe Seok Yun Hyung say xỉn suốt năm tiếng đồng hồ nên anh không thể chịu nổi thêm cơn say nào nữa. Cheon Se Joo định nhanh chóng rời khỏi đây, anh vươn tay lấy bao thuốc lá và bật lửa vương vãi trên sàn. Nhưng Han Jong Hyun cầm chiếc bật lửa không chịu trả. Gã hết mở rồi đóng nắp chiếc bật lửa Zippo mà Do Yoon đã tặng, mắt nhìn chằm chằm vào Cheon Se Joo.
“Dạo này mày sống tốt chứ?”
“…Vâng, cũng… vâng. Tôi sống tốt.”
Anh chưa từng hỏi han Han Jong Hyun bao giờ. Anh hơi ngạc nhiên rồi trả lời, Han Jong Hyun chậm rãi gật đầu rồi nhìn về phía vườn rêu. Có vẻ như họ lại sắp phải nói chuyện với nhau rồi. Cheon Se Joo nhận ra đáng lẽ anh nên rời đi cùng người phụ nữ lúc nãy, anh thầm chửi thề. Han Jong Hyun im lặng một lát rồi lên tiếng.
“Chủ tịch vẫn chưa nói gì về tao sao.”
“…Vâng.”
Đã hơn nửa năm kể từ khi hai người nói chuyện đó. Nghe câu hỏi của Han Jong Hyun, Cheon Se Joo nhận ra Shin Gyo Yeon vẫn chưa hề hé răng với gã. Bản thân anh cũng chưa từng nghe Shin Gyo Yeon hay Chae Beom Jun nhắc đến Han Jong Hyun. Chuyện của Baek Seong Hwan hay các cán bộ khác thì thỉnh thoảng vẫn được nhắc đến, nhưng Han Jong Hyun thì hoàn toàn không bao giờ được họ đề cập đến. Đến nước này có lẽ nên bỏ cuộc thôi. Cheon Se Joo chợt nghĩ vậy.
Trong tổ chức, những người khác hy sinh bản thân đều là để bảo toàn địa vị của mình. Nhưng Han Jong Hyun dù có làm việc hay không vẫn được đãi ngộ như một giám đốc, và gã được hưởng tất cả những gì mà danh hiệu giám đốc mang lại. Vậy thì gã đâu cần phải làm những việc bất hợp pháp vì tổ chức nữa.
Cheon Se Joo nhìn Han Jong Hyun với ánh mắt nghiêm túc. Từ quần áo đến giày dép gã mặc đều là hàng đắt tiền. Tất cả đều là hàng hiệu, và chiếc đồng hồ Han Jong Hyun đeo là sản phẩm của một thương hiệu cao cấp, không dễ gì mua được và hầu hết các mẫu đều có giá hàng tỷ won.
Một người không thiếu thứ gì, tại sao lại phải bám víu vào nơi này chứ? Cheon Se Joo không hiểu Han Jong Hyun. Anh hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao gã lại phải giúp đỡ Shin Gyo Yeon và làm những việc bẩn thỉu này. Cheon Se Joo im lặng một lát rồi dè dặt hỏi Han Jong Hyun.
“Giám đốc Han, tại sao anh lại muốn làm việc trong tổ chức?”
“Hả?”
“Anh không làm việc này… tôi nghĩ anh vẫn có thể sống rất tốt.”
Đây là lần đầu tiên Cheon Se Joo tò mò về Han Jong Hyun. Nghe câu hỏi của anh, Han Jong Hyun nhìn Cheon Se Joo với ánh mắt ngạc nhiên. Đôi mắt gã mơ màng, có vẻ như đã hơi say. Gã nhìn Cheon Se Joo chằm chằm rồi khẽ cười khẩy mở lời.
“Vừa nãy mày thấy rồi đấy, chị dâu tao.”
“Vâng.”
Có lẽ vì say rượu nên gã dễ dàng mở lời. Cheon Se Joo khẽ nghiêng đầu lắng nghe Han Jong Hyun nói.
“Con gái của nghị sĩ ba khóa ở địa phương đấy.”
“À…”
“Anh trai tao giỏi lắm đấy. Học ở Harvard thấy không hợp nên bỏ ngang, rồi vào thẳng Yale tốt nghiệp thủ khoa, học lên cả thạc sĩ nữa.”
Giọng gã không chút sức lực khi kể về người anh trai giỏi giang. Han Jong Hyun trông có vẻ ỉu xìu. Chẳng mấy chốc Cheon Se Joo đã hiểu lý do.
“Anh trai tao hơn tao mấy tuổi, từ nhỏ đã thông minh nên bố mẹ đặt kỳ vọng rất lớn vào anh ấy. Cái gì dạy cũng tiếp thu như bọt biển ấy, đến khi anh ấy chín tuổi tao mới sinh ra là con út, thế là cái kỳ vọng đó cũng đổ hết lên đầu tao. Nhưng mẹ kiếp, thế này là sao chứ. Tao thì mãi đến hơn ba tuổi mới biết nói, chậm đến mức phải đi kiểm tra phát triển mấy lần liền.”
Han Jong Hyun giật lấy bao thuốc lá Cheon Se Joo vừa lấy ra, lại rút thêm một điếu ngậm vào miệng. Cheon Se Joo nhận lấy chiếc bật lửa Zippo gã đưa rồi lại châm thuốc cho gã. Làn khói trắng mờ ảo tan ra trong không khí. Giữa cái nóng hầm hập của đêm hè và hơi nóng từ điếu thuốc, Cheon Se Joo lắng nghe câu chuyện của Han Jong Hyun.
“Kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, thế nên từ nhỏ tao đã bị so sánh với anh trai. Tao cũng cố gắng làm gì đó vì tủi thân, nhưng có lẽ đầu óc không được thông minh nên tao không đỗ được trường nào ở Seoul, sau khi đỗ một trường tỉnh lẻ tao chán nản bỏ hết.”
Đó là một câu chuyện chẳng có gì đặc biệt, nhưng đến lúc đó Cheon Se Joo mới có thể hiểu được phần nào lý do những hành vi bất hảo của Han Jong Hyun. Tất nhiên không phải ai có mặc cảm tự ti cũng làm những chuyện như vậy, nhưng Cheon Se Joo có thể hiểu được phần nào thái độ hống hách của gã với tư cách là một giám đốc.
“Tao cứ nghĩ mình sẽ sống phung phí rồi chết thôi, đang nghĩ vậy thì chủ tịch xuất hiện bảo tao làm giám đốc ở tổ chức. Mẹ kiếp, đời tao đi đâu mà nghe được cái chuyện đó chứ.”
“Vậy…”
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.