Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 81
Anh định đồng ý “vậy…” thì cảm thấy ánh mắt của Han Jong Hyun nhìn mình như muốn nói “thấy chưa”, nên anh đổi lời.
“Vậy, đó là lý do anh làm vậy sao? Anh muốn tiếp tục nghe người ta gọi là giám đốc sao?”
“…Không.”
Han Jong Hyun nhíu mày ném điếu thuốc xuống đất. Gã dùng gót giày dẫm tắt điếu thuốc đang nằm lăn lóc trên nền đất rồi chống tay ra sau lưng ngả người ra sau giải thích thêm.
“Chủ tịch đâu phải là kẻ ngốc. Chắc chắn có lý do gì đó khiến anh ta trao cho một kẻ như tao cái chức giám đốc và đối xử tốt như vậy. Chắc chắn anh ta đã nhìn thấy điều gì đó ở tao, có kỳ vọng gì đó ở tao nên mới làm như vậy.”
“À…”
“Dù chủ tịch muốn gì thì tao cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Nhưng anh ta đã không nói gì suốt mấy năm nay nên tao mới sốt ruột. Tao cũng sợ rằng lý do tao nghĩ không phải là lý do thật sự. Vì vậy tao mới đi khắp nơi như thế này. Còn kể cho mày nghe những chuyện vớ vẩn này nữa.”
Nói xong, Han Jong Hyun gãi má rồi đứng dậy. Có vẻ như gã đã tỉnh rượu hơn nên hơi ngại ngùng khi luyên thuyên kể chuyện của mình cho Cheon Se Joo nghe.
Han Jong Hyun kiểm tra mùi thuốc lá bám trên quần áo rồi lục túi áo khoác trong lấy ra một lọ nước hoa nhỏ. Sau đó gã xịt nước hoa lên người như thể đang đổ cả lọ lên vậy.
Mùi hương nồng nặc, thứ dường như là nguồn gốc của cái mùi hương kỳ lạ trên người gã bay đến khiến đầu Cheon Se Joo đau nhức. Cheon Se Joo lùi lại một bước, Han Jong Hyun nhíu mày tặc lưỡi rồi nói.
“Mẹ kiếp, dù sao thì tao cũng vào nhà đây.”
“Vâng, mời anh vào.”
Cheon Se Joo chào tạm biệt gã không chút luyến tiếc. Nhưng Han Jong Hyun không rời đi ngay mà đứng đó nhìn Cheon Se Joo chằm chằm, rồi bất chợt quay người im lặng biến mất. Nhìn bóng lưng gã khuất dần trong bóng tối, Cheon Se Joo cũng định đi về phía bãi đậu xe, nhưng rồi anh như bị thôi miên dừng chân trước vườn rêu của biệt thự riêng.
Ánh mắt lặng lẽ của anh hướng về vườn rêu đang lấp lánh dưới ánh đèn. Nhìn chằm chằm vào đó, Cheon Se Joo nghĩ về tổ chức.
Tổ chức mà anh buộc phải gia nhập là nơi khiến Cheon Se Joo, một người bình thường, cảm thấy chán ghét và khinh miệt tột độ. Luật lệ của thế giới bên ngoài không có hiệu lực ở đây. Những người thuộc về tổ chức chỉ suy nghĩ và hành động dựa trên logic của sức mạnh.
Những người này không thể giao tiếp bằng lý trí, họ giống như những con thú. Cheon Se Joo, người đã sống giữa những người thông minh có mục đích sống rõ ràng và luôn hướng về phía trước, đã phải trở thành một con thú giống như họ để đối phó với họ. Trong quá trình đó, anh đã ghê tởm chính bản thân mình.
Vì vậy, Cheon Se Joo chưa bao giờ thực sự chân thành với công việc của tổ chức. Anh làm việc vì Shin Gyo Yeon ra lệnh, vì đó là công việc mà anh phải làm với tư cách là người phụ trách đội xử lý, anh có thể cảm thấy đó là nghĩa vụ, nhưng anh chưa bao giờ yêu thích công việc này. Nhưng nghĩ đến việc những công việc mà anh ghê tởm đến vậy lại là điều quan trọng nhất đối với ai đó, anh cảm thấy đắng miệng.
Seok Yun Hyung đã cống hiến cả cuộc đời 50 năm cho tổ chức, và hắn là người có thể làm bất cứ điều gì vì Shin Gyo Yeon, thủ lĩnh của tổ chức. Hắn yêu quý cấp dưới và đồng nghiệp của mình. Hắn cũng luôn sẵn sàng để hy sinh mạng sống vì họ.
Dù nơi này là nơi Han Jong Hyun tìm đến như một sự trốn chạy, gã cũng vậy. Gã sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Shin Gyo Yeon, người đã giúp gã tìm thấy giá trị bản thân mà gã từng nghĩ là vô dụng. Trong giọng nói của gã khi muốn tìm lại vị trí của mình tràn đầy sự chân thành không thể nghi ngờ.
Cheon Se Joo cảm thấy cay đắng nhìn xuống vườn rêu. Anh không phải không biết rằng thứ rêu bẩn thỉu đối với ai đó có thể là một khu vườn xinh đẹp đối với người khác…
Trong lúc anh đang nghĩ vậy, điện thoại trong túi áo khoác rung lên. Cheon Se Joo lặng lẽ lấy điện thoại ra và xem tin nhắn vừa đến.
Chó con
[Đói bụng.]
22:34
Đó là câu trả lời cho tin nhắn hỏi cậu có muốn anh mua gì về không. Đã quá giờ ăn tối rồi mà cậu vẫn đói, chắc là cậu đã ăn rồi nhưng vẫn đói. Thật là tốn tiền ăn. Cheon Se Joo khẽ cười rồi mở ứng dụng giao đồ ăn và đặt gà rán về nhà.
[Tôi đặt gà rồi. Sẽ đến nhanh thôi, tôi sắp xuất phát rồi.]
22:36
Chó con
[Chú đi cẩn thận.]
22:37
Tin nhắn trả lời đến rất nhanh. Có phải bị hack không nhỉ… Bảo anh đi cẩn thận cơ đấy. Kwon Se Jin có bao giờ nói những lời này chưa? Đây có phải là tín hiệu SOS không nhỉ? Cheon Se Joo nheo mắt nhìn xuống tin nhắn cậu gửi. Rồi anh chợt nhớ đến Se Jin dạo này ngoan ngoãn hơn hẳn, anh cất điện thoại rồi rời khỏi đó. Anh không có thời gian để chìm đắm trong những lo lắng vô ích.
Nhưng kế hoạch về nhà ngay lập tức của Cheon Se Joo đã thất bại. Anh vừa đến bãi đậu xe chưa đầy một phút sau thì đã chạm mặt Chae Beom Jun. Anh cứ nghĩ vì xe của Chae Beom Jun đang đỗ mà không nổ máy nên chắc cậu ta vẫn còn ở đâu đó, nhưng khi Cheon Se Joo vừa bước ra khỏi ghế lái thì Chae Beom Jun cũng mở cửa bước xuống. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên như thể cậu ta đã đợi sẵn.
“Trưởng phòng Cheon. Lâu lắm rồi mới gặp anh ở bãi đậu xe.”
Hai người sống ở cùng một khu chung cư, người ở tầng trên người ở tầng dưới, và cùng phục vụ dưới trướng Shin Gyo Yeon, nhưng vì phạm vi hoạt động khác nhau nên hiếm khi họ gặp nhau ở những nơi không phải là phòng tập thể dục. Vậy nên nói “lâu lắm rồi” cũng không sai, nhưng dù sao thì cái khuôn mặt đáng ghét đó anh cũng vừa thấy ở phòng tập cách đây hai hôm nên Cheon Se Joo lờ đi lời chào của cậu ta mà đi thẳng.
Chae Beom Jun đi theo anh đến chỗ thang máy. Liếc nhìn cậu ta một cái, Cheon Se Joo thấy rõ dấu vết cậu ta đã ra ngoài chơi vào ngày nghỉ nên ăn mặc lòe loẹt như con công. Trong mắt Cheon Se Joo, cậu ta trông như một tên trai bao đi gặp khách. Nhưng dù sao thì trong mắt người khác, cậu ta trông cũng khá ổn nên mới dễ dàng gặp gỡ người khác như vậy.
“Sao hôm nay cậu không ngủ bên ngoài mà lại mò về nhà thế này?”
Cheon Se Joo, người đã bấm thang máy từ tầng 43, nói vậy. Chae Beom Jun dính chặt lấy anh, khịt mũi với vẻ mặt kỳ lạ rồi cười đáp lại lời anh.
“Ngày mai tôi có hẹn ăn trưa với phu nhân nên hôm nay tôi chỉ dành chút thời gian ngắn trong xe thôi.”
Hèn gì cậu ta không xuống xe dù xe đã tắt máy. Chắc là đang dọn dẹp. Thật là, mẹ kiếp. Đúng là đồ dâm đãng… Cheon Se Joo nhăn mặt lùi lại một bước tránh xa cậu ta. Nhưng Chae Beom Jun vẫn bám theo Cheon Se Joo như đỉa đói. Vừa lùi lại một bước, Chae Beom Jun lại tiến lên một bước, bất chấp phản ứng ghét bỏ của Cheon Se Joo, cậu ta vẫn dụi mũi vào vai anh khịt khịt. Vừa làm vừa lẩm bẩm.
“Có mùi gì lạ thế nhỉ.”
Cậu ta tưởng mình là chó chắc, đúng là kẻ giỏi giở trò vớ vẩn. Đây là lần đầu tiên Cậu ta giở trò sàm sỡ kiểu này, nên Cheon Se Joo bực bội tránh xa cậu ta.
“Mùi thì chắc từ phía cậu bốc ra đấy. Tránh xa tôi ra.”
“À… Anh ngửi thấy mùi tinh dịch của tôi sao? Thế nào? Thơm không?”
Đúng là đồ rác rưởi, không thể nói lý với cậu ta được. Cheon Se Joo thầm chửi thề rồi trợn mắt lên thì thang máy đến. Nghe cậu ta nói chuyện tinh dịch, anh có cảm giác như ngửi thấy mùi đó thật nên anh vội vàng bước vào trong rồi bấm nút tầng 41. Chae Beom Jun cũng cười toe toét bước vào thang máy sau anh, bấm nút tầng 42 rồi nhìn anh từ trên xuống dưới nói.
“Có vẻ như anh vừa đi đâu đó vui vẻ về nhỉ.”
“À, vâng.”
Bất chấp câu trả lời thiếu thành ý của Cheon Se Joo, Chae Beom Jun vẫn cười khúc khích rồi đứng sát cạnh anh. Rồi cậu ta lại khịt mũi. Một kẻ cao hơn anh cả nửa cái đầu đứng sát như vậy khiến hơi thở cậu ta phả vào tận cổ anh. Cheon Se Joo rùng mình định giơ tay đẩy cậu ta ra nhưng Chae Beom Jun vẫn lì lợm. Nhìn cậu ta lái xe thì chắc không phải say rượu, nhưng cậu ta cứ dụi mũi vào vai phải của anh lẩm bẩm như một kẻ điên.
“À, cái mùi này rõ ràng là tôi đã ngửi thấy ở đâu rồi…”
Đúng là đồ điên. Cheon Se Joo cảm thấy mệt mỏi tột độ, anh không còn muốn đôi co với Chae Beom Jun nữa mà chỉ mong thang máy nhanh chóng đến tầng 41. Anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa rồi lên giường ngủ. Nhưng khi tiếng chuông trong trẻo vang lên và cửa thang máy mở ra, anh vừa bước chân ra hành lang thì Chae Beom Jun đã vội vàng vươn tay ra.
Bàn tay thon dài của cậu ta nắm chặt lấy cánh tay Cheon Se Joo. Cheon Se Joo bực bội rụt tay lại trước cái chạm bất ngờ đó, nhưng Chae Beom Jun vẫn dai dẳng, cuối cùng Cheon Se Joo quay lại nhìn cậu ta với vẻ mặt lạnh lùng.
“Cậu thôi đi.”
“…Anh vừa ở cùng giám đốc Han sao?”
Nhưng khuôn mặt Chae Beom Jun đối diện anh lúc này lại không hề bình thường. Thấy Chae Beom Jun nhíu mày hỏi thẳng, Cheon Se Joo im lặng. Anh không biết tại sao cậu ta lại có vẻ mặt như vậy, nhưng anh cũng không cần phải báo cáo chi tiết cho cậu ta biết anh đã đi đâu làm gì. Dù sao thì hôm nay anh cũng chỉ đến Ihwagak. Nếu Chae Beom Jun muốn biết, cậu ta cũng không khó để nghe ngóng được chuyện anh đã gặp Seok Yun Hyung.
Thấy Cheon Se Joo không trả lời, Chae Beom Jun giả vờ nghiêm trọng nhếch mép. Má cậu ta phồng lên, miệng mấp máy như có điều muốn nói.
Lúc đó Cheon Se Joo mới nheo mắt nghi ngờ. Từ lần đầu gặp mặt, anh chưa bao giờ thấy Chae Beom Jun kiệm lời. Vậy nên thái độ hiện tại của cậu ta đủ để khiến Cheon Se Joo cảm thấy nghi ngờ.
“Sao cậu lại hỏi vậy?”
Cuối cùng Cheon Se Joo không nhịn được mà hỏi. Chae Beom Jun có vẻ như đã coi câu hỏi ngược lại của anh là sự khẳng định cho câu hỏi của mình. Cậu ta lạnh lùng cau mày rồi mở lời.
“Đừng thân thiết với Han Jong Hyun.”
Đó là một lời cảnh báo ngắn gọn. Khuôn mặt vô cảm của Chae Beom Jun hiện ra. Điều đó cũng vậy. Cheon Se Joo chưa từng thấy cậu ta có biểu cảm như vậy.
Lúc đó một cảm giác cảnh giác bao trùm lấy anh.
Lý do gì khiến một kẻ vô dụng như Han Jong Hyun vẫn giữ được chức giám đốc? Tại sao Shin Gyo Yeon lại để Han Jong Hyun ngồi vào vị trí đó và giả vờ không biết việc cậu ta đi khắp nơi gây rối? Tại sao Han Jong Hyun lại là ngoại lệ dưới những quy tắc mà Shin Gyo Yeon đã đặt ra? Tất cả những câu hỏi đó đều đáng lẽ phải hỏi Shin Gyo Yeon, nhưng ngoài anh ta ra, chỉ còn một người khác biết câu trả lời. Người duy nhất biết mọi suy nghĩ của Shin Gyo Yeon.
“Lý do là gì?”
Cheon Se Joo hoàn toàn quay người lại đối diện với Chae Beom Jun. Chae Beom Jun chắc chắn sẽ biết lý do.
“Tại sao chủ tịch lại đưa giám đốc Han vào tổ chức?”
Cũng không thể loại trừ khả năng Shin Gyo Yeon đã nhìn thấy tiềm năng nào đó ở gã như Han Jong Hyun đã nói. Có lẽ Shin Gyo Yeon đã chấp nhận gã vì một vai trò nào đó mà chỉ Han Jong Hyun mới có thể đảm nhận như gã nghĩ.
Nhưng dù cố gắng nghĩ như vậy, anh vẫn không thể xua tan cảm giác khó chịu. Có vẻ như có một sự thật nào đó đang ẩn giấu khiến anh khó chịu. Vậy nên khi anh hỏi, Chae Beom Jun đã không trả lời. Cậu ta chỉ im lặng nhìn Cheon Se Joo, rồi bất chợt nhếch mép cười, bầu không khí căng thẳng lập tức tan biến.
Chae Beom Jun vươn tay về phía bảng điều khiển thang máy rồi nói.
“Tôi đã cảnh báo anh rõ ràng rồi đấy, trưởng phòng Cheon.”
“Chae Beom Jun.”
Dù anh gọi tên, cậu ta vẫn không dừng lại. Cạch, cửa thang máy đóng lại không một tiếng động, Chae Beom Jun biến mất khỏi tầm mắt anh. Cheon Se Joo không thể rời đi ngay mà đứng rất lâu trước cửa thang máy phản chiếu khuôn mặt anh.
Nhìn vào cách nói chuyện của Chae Beom Jun, rõ ràng là dù anh có đuổi theo bảo cậu ta nói ra thì cậu ta cũng sẽ không nói gì. Cảnh báo, việc có thể truyền đạt lời cảnh báo cho anh là tất cả những gì Chae Beom Jun có thể làm. Điều đó có nghĩa là Shin Gyo Yeon đang kiểm soát Han Jong Hyun vì một lý do nào đó.
Rốt cuộc là gì? Nhưng dù cố gắng nghĩ thế nào, anh cũng không thể nghĩ ra điều gì ngay lập tức. Đầu anh đau như búa bổ. Cheon Se Joo với tâm trạng bất an không về nhà ngay mà hút một điếu thuốc ở sảnh. Rồi anh nhận lấy hộp gà rán vừa được giao đến và bước vào nhà.
“Chú về rồi à?”
Se Jin đang đứng trước cửa trung tâm. Cánh cửa chính đột nhiên mở ra và Cheon Se Joo bước vào. Se Jin giật mình nhận lấy hộp gà rồi chào anh. Rõ ràng là cậu ra đón gà, nhưng dù sao thì việc có người ra đón cũng không tệ. Cheon Se Joo cảm thấy cơn đau đầu dịu đi rồi cười.
“Bố về rồi đây.”
Nghe câu đùa vu vơ của anh, Se Jin nhăn mặt tỏ vẻ ghét bỏ. Tâm trạng anh đột nhiên tốt hơn hẳn. Cảm giác như đã về đến nhà.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.